- Hoa Trên Mây
- Hiền Thê
- Chương 3: Người giúp việc tại gia, bao ăn bao ở.
“Em không có kinh nghiệm, nhưng em có thể học, em học cái gì cũng nhanh lắm.”
Nghĩ rằng Phó Du Du thấy mình không có kinh nghiệm nên sẽ làm không tốt, Khương Tuyết vội vàng giữ lại: “Tiểu thư Du Du, em rất siêng năng, hơn nữa tay nghề nấu ăn của em rất tốt, bà ngoại với em gái của em đều thích ăn đồ em nấu…”
Những việc này thì người giúp việc nào cũng biết làm.
Dù nhìn Khương Tuyết thế nào cũng không giống một người đã từng theo ai đó làm, nếu có thì sao lại rơi vào hoàn cảnh này.
Cách lấy lòng của Khương Tuyết cũng khác với mấy người trước đó, không phải là vừa gặp đã hạ giọng ngọt ngào gọi chị xưng em, chỉ đơn giản là kể ra mình biết làm những gì, nhưng như vậy cũng có chút dễ thương. Thành thật mà nói, không lo sẽ gây phiền phức.
Tình nhân nhỏ thì phải chọn người ngoan mới được.
“Biết rồi.” Phó Du Du nghĩ như vậy liền thấy có thể chấp nhận được.
“Cho tôi số, tôi kết bạn với cô.”
“Vâng vâng.”
Bàn trà khá thấp, trên sàn trải thảm trắng như tuyết. Dù Khương Tuyết đã đổi sang dép lê nhưng không biết có nên giẫm lên không, thế là “phịch” một tiếng, cô quỳ xuống rồi nhích từng chút một đi đến.
Tim Phó Du Du đập nhanh, còn tưởng là cô định làm gì, ai ngờ Khương Tuyết chỉ lấy điện thoại ra, lướt qua lướt lại mấy cái.
Mười mấy giây sau, Khương Tuyết hơi ngượng ngùng ngẩng đầu, cười cười: “Nó hơi lag, chờ một chút nhé.”
Đến khi đưa được điện thoại qua thì Phó Du Du liền nhìn, thì ra là cái máy chẳng có thương hiệu gì hết, màu hồng trắng, còn treo một sợi dây đỏ có hạt hình quả óc chó nhỏ, trông giống như một món đồ cổ nhặt được ở đâu đó.
Cô ấy quét mã, thêm bạn.
Ảnh đại diện của Khương Tuyết là hình phong cảnh tuyết trắng, biệt danh cũng đặt là Khương Tuyết, không thay đổi gì, ghim lên trên đầu cho dễ tìm.
Cúi mắt nhìn xuống mục quê quán.
…Thị Đài Bạch, huyện Khương Gia Canh, thôn Tam Hà, tổ 7, số 3.
Mở bản đồ lên, nhiều nhất cũng chỉ hiện được chữ “thôn Tam Hà” chứ chẳng thấy dấu hiệu nhà cửa nào, chỉ toàn núi là núi.
Đã đoán được cô đến từ nông thôn, nhưng không ngờ lại là từ tận trong núi.
Lầu hai.
“Cô ở tạm phòng này đi.”
Phó Du Du mở cửa phòng ngủ phụ, bảo Khương Tuyết đi vào. Cô ấy vốn quen ngủ một mình, cũng không thích người khác bước vào không gian riêng của mình.
Khương Tuyết ôm balo, trước tiên nhìn thấy một chiếc tủ quần áo ba mặt mở ra, bên cạnh có bàn gỗ đào có đặt một cái gương trang điểm, phản chiếu lại dáng vẻ rụt rè của cô.
Bên phải là phòng tắm, cửa kính trắng đang mở tựa vào tường, giống kiểu kính hoa ở quê. Bước thêm một bước nữa liền nhìn thấy chiếc giường lớn ở giữa.
Giường đặt ở trên một bệ gỗ uốn lượn hình sóng, hai bên tủ đầu giường có đèn thủy tinh pha lê, ở phía trước trải thảm trắng giống như ngoài phòng khách, kèm theo một cái ghế sofa đơn.
Khương Tuyết bước qua tấm rèm mỏng, đi ra ban công rồi cúi mắt nhìn xuống là khoảng sân vườn lớn, đình nghỉ và hồ cá. Giống hệt như một công viên thu nhỏ ngay trong nhà.
Thì ra phòng ở của người giúp việc lại tốt thế này.
Khương Tuyết không tin nổi, quay đầu hỏi đi hỏi lại: “Du Du tiểu thư, em được ở đây thật ạ?”
Phó Du Du gật đầu: “Gọi tôi là Yoyo là được, đừng thêm từ ‘tiểu thư’ vào.”
Khương Tuyết lớn hơn cô ấy năm tuổi, gọi như vậy quả thật có hơi kỳ kỳ.
“Đinh linh linh—”
Là điện thoại của Quý Hải An gọi tới.
“Cô cứ thu dọn trước đi.”
Phó Du Du đưa ra một chiếc thẻ phụ đã chuẩn bị từ trước: “Mật khẩu là sáu số 0, muốn mua gì thì dùng thẻ này… À, đừng đi lên tầng ba, đó là chỗ làm việc của tôi.”
Khương Tuyết vội vàng nhận lấy, gật đầu liên tục: “Em nhớ rồi.”
Còn chưa kịp hỏi chuyện tiền lương thì chuông điện thoại đã vang lên.
Phó Du Du nhận máy, tiện tay vén tóc ra sau tai, khi đi ngang cái gương ở tủ quần áo cô ấy còn dừng lại chỉnh tóc, ngắm cả móng tay: “Đừng gửi nữa, tôi tìm được người rồi… Chiều nay có rảnh không? Gì cơ, đi tẩy móng à…”
Đầu bên kia, Quý Hải An cười: “Thật sự tìm được người hợp ý rồi à? Bao giờ dẫn ra cho tôi xem nào?”
Phó Du Du quay đầu lại nhìn thoáng qua, Khương Tuyết đang ngồi xổm trên thảm, đưa tay vuốt đi vuốt lại, trong mắt hiện lên một chữ “Wow”, còn lấy mặt dụi lên đó. Nhận ra có ánh mắt đang nhìn, cô ngẩng đầu lên nở một nụ cười cực kỳ ngọt ngào.
Phó Du Du lịch sự đáp lại bằng một nụ cười rồi sải bước đi ra cửa, hạ giọng: “Để sau đi, còn phải dạy dỗ lại đã.”
“Ơ, cậu tuyển trúng đứa cứng đầu hả? Còn phải ‘dạy dỗ’ nữa…”
Quý Hải An tặc lưỡi, đổi sang giọng điệu trêu chọc: “Dạy cho khéo vào nhé, mấy chị em trong giới nghe tin cậu mở ‘hội chiêu mộ’ đều đang chờ xem tình nhân nhỏ của cậu đấy, đừng để bị mất mặt.”
Nhắc đến đám con nhà giàu ở Tuyên Dương, Phó Du Du trợn mắt: “Biết rồi, tôi bận trước đây.”
“Ơ, không đi tẩy móng nữa à? Tôi thay đồ xong rồi.”
“Tối đi.”
Cúp máy, trên khung chat ghim hiện lên một icon đậu cười vàng. Lại “đinh” một tiếng, gửi thêm đôi bàn tay nắm chặt.
Phó Du Du: “…”
Cái cảm giác quen thuộc kia, thoáng chốc khiến cô ấy tưởng như đang nhìn thấy tin nhắn của mẹ mình. Có chút khó nói, hơi khó chịu.
Chắc quen rồi sẽ bảo đổi sau vậy.
Trong phòng, Khương Tuyết gửi xong tin nhắn cảm ơn cho “bà chủ” liền gọi cho Dương Tuệ Trân để báo tin vui nhưng lại không liên lạc được, đành phải gọi về quê.
Chẳng bao lâu, giọng Khương Vũ liền vang lên trong điện thoại: “Chị.”
Khương Tuyết nằm sấp trên chiếc giường êm ái: “Cá nhỏ, em ăn cơm chưa?”
“Em ăn lâu rồi.”
Trong ống nghe vang lên một tiếng sột soạt, rồi lại nghe Khương Vũ không tình nguyện hỏi: “Bà mẹ què hỏi chị đã tìm được Cẩu Oa chưa?”
“Vẫn chưa.”
Khương Vũ cực kỳ ghét Triệu Thúy Chi, hai người ngồi cùng nhau chưa được hai phút là đã cãi nhau.
Thường thì Khương Vũ cãi không lại, chỉ có thể gắp hết thức ăn để ra xa bà ta khi ăn cơm, khiến cho bà ta tức đến bẻ gãy không biết bao nhiêu đôi đũa.
Dĩ nhiên Khương Tuyết bênh vực em gái mình, dỗ dành: “Đầu óc bà ấy không tỉnh táo, em đừng để ý. Cứ ngoan ngoãn học hành, thiếu tiền thì cứ gọi cho chị. Với lại, nhớ trông chừng bà ngoại, đừng để bà xuống núi vào thị trấn nhiều quá, đường khó đi, bà lại già yếu rồi…”
Khương Vũ chưa bao giờ chê bai chị mình lải nhải, chỉ ngoan ngoãn chờ chị nói xong mới nhẹ giọng: “Em biết rồi, chị cũng phải tự lo cho mình đấy. Em nghe thầy cô nói ở Tuyên Dương chi tiêu cao lắm, chị nhớ giữ sức khỏe, đừng tiêu xài tốn kém quá.”
Khương Tuyết biết em mình đang lo lắng, cười nói: “Yên tâm đi, chị tìm được việc rồi, bao ăn bao ở, bà chủ rất tốt. Đợi phát lương, chị sẽ bù tiền học cho em.”
Tiền lương bao nhiêu thì vẫn chưa rõ, nhưng có bao ăn bao ở thì trước mắt không lo lắng gì.
Hai chị em nói thêm về chuyện ở nhà một lát, Khương Vũ vốn dĩ rất hiểu chuyện, chẳng cần Khương Tuyết dặn dò nhiều, việc gì trong nhà cũng sắp xếp đâu ra đó.
Cúp máy, Khương Tuyết ngẩn ngơ một hồi.
Khương Tuyết vốn nghĩ sẽ tìm được Cẩu Oa nhanh thôi, nào ngờ đến khu đại học mới biết cô đã suy nghĩ đơn giản quá rồi.
Tuyên Dương là một thành phố ven biển phía Đông, khu đại học nằm ở phía Bắc, giáp với khu danh lam thắng cảnh núi Thúy Tuyền, tập trung nhiều trường đại học nổi tiếng: Đại học Tuyên Dương, Đại học Công nghệ Thúy Tuyền, Đại học Công nghiệp Tơ Lụa, Đại học Sư phạm Tuyên Dương, Học viện Nghệ thuật Tuyên Dương…
Ngoài ra còn có vài trường cao đẳng ít nổi tiếng, ngoại trừ Trường Cao đẳng nghề Tuyên Dương, mấy trường còn lại đều nằm ở vòng ngoài, Khương Tuyết chưa kịp đi hết.
Cô không ngờ chi phí ở Tuyên Dương lại đắt đỏ như thế. Chỉ ăn ở trong nửa tháng đã tiêu sạch số tiền mang theo. Tiền hết thì bắt buộc phải tìm việc, nhưng mà các nhà hàng chỉ bao ăn chứ không bao ở. Khương Tuyết đắn đo mãi, cuối cùng gọi khắp một lượt những người bạn cũ, mới liên lạc được với người bạn học chung tiểu học là Dương Tuệ Trân, nghe nói bây giờ sống ở Tuyên Dương cũng ổn.
Quả nhiên Tuệ Trân sống ổn thật, ít ra là có chỗ ở.
Dĩ nhiên là không thể ở không, Khương Tuyết phải góp tiền thuê nhà và tiền điện nước. Mức lương làm bồi bàn cũng vừa đủ để chi trả chỗ đó cùng với tiền đi lại.
Người thì chưa tìm được, tiền cũng chẳng có dư, không thể cứ để tay trắng mà quay về được, ngay lúc bế tắc ấy Tuệ Trân đã giới thiệu cho cô một công việc tốt.
Người giúp việc tại gia, bao ăn bao ở.
Thật sự quá may mắn.
Vậy là có thể bù tiền học phí còn nợ, còn lo luôn cả học phí và chi phí sinh hoạt năm sau của Khương Vũ. So với chuyện đi tìm Cẩu Oa thì việc của em gái vẫn quan trọng hơn. Mẹ què chỉ là đầu óc không tỉnh táo chứ không chết ngay được, không cần phải gấp.
Nghĩ thông suốt thứ tự những việc cần làm, Khương Tuyết không do dự nữa, lập tức ngồi bật dậy.
Ba phút là thu dọn xong balo. Trong đó ngoài mấy cái áo thun quần ngắn và nội y, thì những thứ còn lại chỉ là kem đánh răng, bàn chải, khăn mặt cũng những đồ sinh hoạt thường ngày. Đặt ở đâu cũng thấy lạc lõng so với căn phòng sang trọng này. Khương Tuyết ngắm đi ngắm lại, cuối cùng đem cái cốc nhựa trắng in hình con ngựa cất hẳn vào tủ, chỉ cần không nhìn thì sẽ không cảm thấy quê mùa nữa.
Cả cái tủ ba mặt, cô chỉ dùng đúng có một ngăn kéo nhỏ. Nhìn hộc tủ rộng thênh thang, chỉ treo lẻ loi hai cái áo thun trắng đen, trong đó cái màu đen đã bạc màu ngả sang nâu đỏ, Khương Tuyết cũng đành bật cười đầy bất lực.
Cô mở điện thoại thì thấy chỉ mới hơn hai giờ rưỡi. Thu dọn xong phòng ốc thì phải ra ngoài mua thức ăn.
Trước đó, Khương Tuyết đã học kỹ, Dương Tuệ Trân còn giúp cô theo dõi vài tài khoản chia sẻ kinh nghiệm giúp việc tại gia, cô tự tin là mình đã hiểu rõ quy trình công việc.
Bước một: mở cửa phòng, tìm phòng dụng cụ.
Quả nhiên rất nhanh, cô đã tìm được phòng dụng cụ nằm ở tầng một. Trong đó chất đầy những món đồ để làm vệ sinh, Khương Tuyết lần lượt lấy ra xem. Chữ Trung Quốc thì đọc được, còn chai nào toàn tiếng Anh thì phải dùng ứng dụng để tra hình ảnh. Nhưng tra được vài cái thì điện thoại đã bắt đầu giật lag, mạng chập chờn, lúc bật lúc tắt, lúc này mới chợt nhớ ra là mình vẫn chưa hỏi wifi.
Thế là cô mở khung chat của “Du Du tiểu thư”, nhấn giữ nút ghi âm: “Du Du tiểu thư… à không, là Du Du… xin hỏi mật khẩu wifi là gì ạ?”
Ting ting.
Yoyo:【 yoyoyoyoyo】
Kết nối thành công.
Khương Tuyết tiếp tục quét hình ảnh nhưng vẫn còn lag, chắc là do tại điện thoại cùi. Cô bèn chọn vài chai có chữ Trung, lấy thêm khăn lau rồi bắt đầu lau chùi từng ngóc ngách trong nhà.
Tầng ba.
Phó Du Du đặt bút màu xuống, xoay xoay cổ tay. Nhìn giờ thì thấy đã gần bốn giờ, ngồi vẽ cả buổi chiều mới được ba bức, còn cả chục bức mới đủ một bộ.
Cô ấy mở điện thoại, trên khung chat ghim hiện chấm đỏ.
Là tin nhắn thoại.
Phó Du Du ngán ngẩm, chuyển sang nhắn chữ:
Yoyo: 【Buổi tối muốn ăn gì?】
Suýt nữa thì quên mất.
Cô ấy gọi cho dì nấu ăn: “Dì Bình, nhà mình có thêm một người, nhớ ghi khẩu vị cho cô ấy nhé.”
Cúp máy xong, vốn định nhắn lại cho Khương Tuyết nhưng Phó Du Du lại nghĩ dù sao cũng cùng ở chung một nhà, không gặp trực tiếp thì khó mà thân được. Thế là cô ấy đứng dậy, đi xuống dưới.
Đi một vòng vẫn không thấy bóng dáng người kia đâu. Lại đi lên tầng hai thì thấy cửa phòng ngủ phụ mở toang, bên trong trống không.
Cô bước vào, thấy ngay trong tủ treo hai cái áo thun trắng đen. Chiếc màu đen đã bạc đến mức phai thành màu nâu đỏ.
Căn phòng chẳng có thêm được bao nhiêu đồ, ít ỏi đến mức khiến người khác nhìn vào cũng thấy xót xa.
Phó Du Du lui ra, đang thắc mắc Khương Tuyết đi đâu rồi thì dưới lầu bỗng vang lên tiếng gõ cửa.