Chương 5: Bị đánh đập ức hiếp
Ngày hôm sau, mây đen che khuất mặt trời, mưa phùn nhè nhẹ, Hồng Tụ lặng lẽ vào nhà đánh thức Tống Nguyễn Lang.
Tống Nguyễn Lang đứng dậy ra ngoài mặc quần áo, Hồng Tụ bưng nước nóng tới hầu hạ nàng rửa mặt, nói: “Mấy mẫu bạch truật kia vốn dĩ đã đến lúc thu hoạch, nếu bị trận mưa này làm chậm trễ, có lẽ sẽ bị hỏng mất.”
Tống Nguyễn Lang đáp lại một cách có trật tự: “Kêu mấy cửa hàng để ra vài người đi thu hoạch, trận mưa này nhất thời sẽ không lớn.”
Mai Nương chẳng biết tỉnh lại từ lúc nào, đẩy mành trướng thi lễ với nàng: “Đông gia luôn bận rộn, ta đưa Phán Ca về trước.”
Tóc dài của Mai Nương xõa xuống, bộ đồ ngủ không màu sắc khiến nàng giống như sương sớm, vừa sạch sẽ vừa thuần khiết. Tống Nguyễn Lang đang vội vàng đột nhiên bất động.
Hồi lâu nàng mới gật đầu nói: “Ăn sáng xong rời đi cũng không muộn.”
Sau khi Tống Nguyễn Lang rời đi, Mai Nương đánh thức Phán Ca, ăn cơm ở Đông viện, sau đó mới về Nam viện.
Thẩm thị và Kim Viện đang ăn cơm trong đình, thấy hai mẹ con che dù trở lại, Kim Viện a một tiếng: “Ô, tỷ tỷ đã về rồi.”
Mai Nương dắt Phán Ca qua thỉnh an Thẩm thị, mới vừa thu dù lại đã nghe Thẩm thị khó chịu hất đũa: “Nữ tắc người ta, lại một đêm không về, Mai Nương ngươi xuất thân từ thế gia, tại sao có thể như thế…”
Mai Nương sợ bà ta nói ra mấy lời khó nghe, ngăn cản nói: “Nương, đêm qua con ở Đông viện.”
Kim Viện ác ý hỏi: “Đông viện? Ngươi đến Đông viện làm gì?”
Mai Nương không để ý tới nàng ta, nhìn Thẩm thị nói: “Hôm qua Đông gia dẫn Phán Ca đi chơi, vì quá muộn nên không trở về.”
Liên quan đến Tống Nguyễn Lang, Thẩm thị cũng giữ miệng, cầm đũa lên không trách cứ gì nữa, nhưng Kim Viện lại xem thường: “Đông gia là đại chưởng quỹ, trong viện luôn có mấy nam nhân ra vào bàn chuyện làm ăn, tỷ tỷ vẫn nên bớt đến đó cho thỏa đáng.”
Mai Nương phản bác: “Trước khi gả đến, ta và Đông gia là tỷ muội, hôm nay đến cửa cũng là chuyện hợp tình hợp lý, muội muội không cần suy nghĩ nhiều.”
Thẩm thị đã tính toán trong lòng, ngăn cản hai người: “Được rồi, thân thiết với Đông gia một chút cũng là chuyện tốt đối với Nam viện.”
Thấy mẹ chồng che chở Mai Nương, Kim Viện tức giận liếc mắt, ăn mấy miếng rồi trở về phòng.
Mưa rơi đáp xuống sương phòng phía tây, Kim Viện cắn hạt dưa dưới mái hiên, cố ý ném vỏ hạt dưa xuống bãi cỏ xanh trước cửa, giống như muốn tỏ vẻ với ai đó.
Mai Nương dắt Phán Ca đi ngang qua, Kim Viện kiêu ngạo nói: “Nhà mẹ đẻ tỷ tỷ không có tác dụng nữa, bây giờ lại đi trèo lên Đông gia, muội muội thật là bội phục.”
Mai Nương nhẫn nhịn không nói, ai ngờ Kim Viện lại càng quá đáng hơn, đâm thẳng vào vết sẹo của nàng: “Nghe nói Mạnh Vân Thanh thiếu nợ, bắt đầu bán của cải rồi, thật là vô dụng, một gia nghiệp tốt như thế cứ vậy lụn bại.”
Mạnh gia có một trai một gái, Mai Nương vốn là trưởng nữ, từ nhỏ đã thương yêu đệ đệ, nghe Kim Viện nói như vậy, nàng không nhịn được phản bác: “Đây đều là lời đồn, hy vọng muội muội không nghe lời đồn bậy.”
“Lời đồn? Bại gia tử còn không cho người ta nói nữa, tỷ tỷ cũng đi ra ngoài hỏi thăm một chút, cả thành đô Kim Châu đều truyền đi rồi.”
Kim Viện chậc chậc hai tiếng, ra vẻ đáng tiếc mà lắc đầu: “Chẳng qua nghe nói tỷ tỷ và biểu ca thanh mai trúc mã có chút giao tình, quay đầu đi vài chuyến, có lẽ còn có thể bù đắp một chút.”
“Ngươi… ngươi đừng có nói bậy.”
Kim Viện hừ lạnh: “Ta nói bậy? Vậy lần trước biểu ca ngươi lén lút đến tìm ngươi, ngươi vụng trộm lôi hắn đi, trốn ở nơi không ai thấy một lúc lâu để làm cái gì?”
Mai Nương tức giận không chịu nổi, tiến lên tát một cái vào mặt Kim Viện.
Kim Viện che bên mặt bị đánh, khàn giọng ầm ĩ: “Dâm phụ nhà ngơi dám đánh ta.”
Dứt lời, Kim Viện một tay đẩy Mai Nương vào trong mưa, nhổ một tiếng: “Dám làm thì phải dám nhận, bớt giả bộ trinh tiết liệt nữ đi. Ta cho ngươi biết, Mạnh Mai Nương, ngươi chớ có chọc ta, cẩn thận ta bẩm báo chuyện này trước mặt nương.”
Mai Nương: “Ta trong sạch, không sợ ngươi nói.”
“Phi, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói trong sạch, đừng cho là ta không biết.” Kim Viện kéo Phán Ca, chỉ đầu ngón tay vào nàng nói: “Nó cũng không phải là ngươi mang thai sau khi được gả vào đây, từ nhỏ đã tàn tật, nhất định là đồ con hoang ngươi tư thông bên ngoài, nhớ kỹ lại xem, nói không chừng là con của ai đó.”
“Phòng không cô quạnh, mấy năm nay Quan Trúc không có ở nhà, ngươi cũng không ít lần qua lại với biểu ca ngươi, đừng cho là ta không biết.”
Phán Ca bị dọa đến khóc nức nở, nhưng nàng từ nhỏ đã câm, chỉ có thể nhìn Mai Nương thút tha thút thít.
Kim Viện cảm thấy xui xẻo, đẩy đứa bé đến bên cạnh Mai Nương, phủi tay nói: “Nếu chọc tức ta, chờ khi Quan Trúc trở lại, ngươi mang đứa con gái câm của ngươi cút ra khỏi Nam viện Tống gia đi.”