Chương 7: Thời cơ trút giận
Tết Trung thu, ba viện phải cùng nhau dùng bữa. Cho dù hai cữu cữu không ở nhà, nhưng quy củ do lão tổ tông lập ra, không thể phá vỡ.
Đêm ngày lễ đó, gia yến được tổ chức ở Đông viện Tống gia. Tống Nguyễn Lang mời đoàn kịch hát nhỏ tới nhà, mọi người ở hai viện Nam, Tây đến đông đủ.
Trang thị bởi vì chưa có tung tích của con trai nên tâm trạng vẫn kém, Lan nhi và Thẩm thị cũng nghe đến nhập thần.
Tống Nguyễn Lang ngồi ở vị trí gia chủ, suy nghĩ không nằm ở việc dùng cơm cũng chẳng ở việc nghe hí, chỉ lướt qua, bày ra dáng vẻ chủ nhân.
Thấy Mai Nương không yên lòng, hẳn là nàng đang lo lắng cho Phán Ca đang nằm dưỡng bệnh, thế nên cao giọng hỏi: “Tiểu chất nữ thế nào rồi?”
Kim Viện lỗ tai nhạy bén, lập tức tiếp lời: “Rất tốt, phiền Đông gia quan tâm.”
Vừa nói, Kim Viện vừa ngoắc tay kêu Vọng Đệ tới đây, ghé sang bên cạnh Tống Nguyễn Lang: “Mau, gọi cô cô.”
Vọng Đệ mải chơi với con rối đầu hổ trong tay, không chịu gọi. Kim Viện thúc giục hai câu, nàng mới bất đắc dĩ gọi cô cô.
Đây không phải là lần đầu tiên Vọng Đệ gọi nàng, nhưng trong lòng Tống Nguyễn Lang vẫn không khỏi chua xót, thầm nghĩ nếu như Phán Ca có thể nói chuyện thì tốt rồi.
“Ngoan.”
Các đào kép vẫn hát ê a, Kim Viện rời khỏi chỗ ngồi, đi đến trước mặt Tống Nguyễn Lang: “Đông gia, Vọng Đệ rất ham học, hai ngày nay đã đang học Tam Tự Kinh rồi, ngày khác sẽ viết cho ngài xem.”
Tống Nguyễn Lang đáp một tiếng lấy lệ, nâng khóa trường mệnh màu vàng kim trước ngực Vọng Đệ lên, nhìn cách chế tác một chút, cực kỳ tinh xảo, thích thú hỏi: “Khóa trường mệnh này ở đâu ra?”
Kim Viện sợ nàng cho rằng đó là tiền Tống gia, liền nói: “Là huynh trưởng nhà mẹ đẻ ta mua cho.”
Tống Nguyễn Lang buông tay ra, khóa trường mệnh đột nhiên rơi xuống phát ra tiếng vang lạch cạch: “Tống gia chú trọng trật tự trưởng ấu, không phải con vợ cả, chỉ được mang bạc không được mang vàng. Xem ra Kim di nương vẫn chưa quen với gia quy Tống gia.”
Sắc mặt Kim Viện trở nên khó coi hơn mấy phần, ai có thể nghĩ đến điều này chứ.
Tống Lan Nhi nghe nói như thế, ánh mắt từ trên người đứa nhỏ thu về, cắn hạt dưa nói: “Đông gia nói không sai, một thiếp thất còn muốn mang vàng, đúng là không biết lớn nhỏ.”
Lời này khiến trên mặt Thẩm thị đen lại, âm thầm trừng mắt nhìn Kim Viện đang vội vã lấy lòng, khó chịu không lên tiếng.
Tống Nguyễn Lang nói: “Mặc dù là vợ lẽ, nhưng dù sao cũng khai chi tán diệp cho Tống gia, Nhị cữu mẫu cũng không thể bên nặng bên nhẹ, chỉ chú ý dạy dỗ biểu tẩu mà quên mất Kim di nương.”
Thẩm thị: “Là cữu mẫu trước kia sơ sót.”
Trái một tiếng thiếp thất, phải một tiếng vợ lẽ, Kim Viện nghe nổi trận lôi đình. Nàng ta vốn không phải là tiểu thư khuê các có thể nhẫn nhịn chịu đựng như Mai Nương, điêu ngoa nói: “Chính phòng cũng chưa chắc đã tuân thủ quy củ, ở sau lưng không chừng còn làm ra những chuyện không thể nhìn mặt người đấy.”
Mai Nương tức giận đứng dậy, còn chưa mở miệng đã nghe Thẩm thị không giấu được mặt mũi, đã mắng trước: “Nói nhảm nhí cái gì, không có quy củ, còn không mau ngồi xuống nghe hí.”
Thấy Thẩm thị cũng không giúp mình, Kim Viện tức nghẹn đến âm thầm giậm chân, tức giận ngồi xuống.
Tống Nguyễn Lang nghe ra nàng ta đang châm chọc mỉa mai, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Vọng Đệ, nói: “Vọng Đệ, ngươi là con của Tống gia, sau này, cứ ở với nương ngươi ở sương phòng phía tây, nếu như dám xáo trộn đúng sai, tiểu cô cũng sẽ không tha đâu.”
Tiểu hài tử nào nghe hiểu được lời này, rõ ràng là đang nói cho nàng ta nghe. Kim Viện giận dữ kéo Vọng Đệ bước đi.
Tống Nguyễn Lang ở phía sau lạnh lẽo nói: “Nếu như di nương an phận, đứa nhỏ này trước mắt ngươi sẽ nuôi. Nếu như không an phận, đổi nương cũng không phải là chuyện không thể.”
Kim Viện: “Ngươi…”
Tống Lan Nhi ở một bên nghe thấy vô cùng hả giận, nhìn Vọng Đệ đang mơ hồ không biết gì gọi: “Đến đây, đại cô lột quýt cho ngươi ăn.”
Đào kép còn đang chăm chỉ hát, Tống Nguyễn Lang nghe đến chỗ đặc sắc thì vỗ tay, những người khác cũng đưa mắt nhìn theo.
Khóe mắt Mai Nương nhìn sắc mặt bình tĩnh nhàn nhã của Tống Nguyễn Lang, giống như những lời đâm thẳng vào tim người ta kia không phải xuất phát từ miệng nàng vậy.
Bây giờ nàng mới hiểu, Tống Nguyễn Lang đã trưởng thành, không còn là đứa nhỏ dựa dẫm vào nàng nữa.
Có lẽ… còn có thể để nàng dựa vào.
Canh ba ngày hôm sau, người mới tản đi. Mai Nương đi theo Thẩm thị trở lại Nam viện. Mới vừa đóng cửa lại, Thẩm thị đã lập tức mắng Kim Viện.
Khóa vàng vô cùng tinh xảo trước ngực Vọng Đệ khiến Thẩm thị càng nhìn càng tức giận, đưa tay giật xuống: “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có ỷ vào nhà mẹ đẻ ngươi giàu có mà mang mấy thứ ra làm mất mặt.”
Vọng Đệ “oa” một tiếng khóc lên, Kim Viện vỗ vỗ, vội vàng để cho hạ nhân dẫn đứa nhỏ về phòng, hừ lạnh: “Nương ghét bỏ ta sinh nữ nhi, cái gì cũng không cho mua, nhà mẹ đẻ ta mua cho ta một chút thì có gì sai?”
Thẩm thị: “Ngươi… tiểu môn tiểu hộ, có chút tiền nhìn cái gì cũng đều thấy quý, khóa trường mệnh Tống gia xem là cái gì? Thân làm thiếp thất không xứng.”
Lời này đã đâm thẳng vào phế quản Kim Viện, lúc này nàng ta tức giận để đỏ bừng mặt: “Thiếp thất thì sao? Ban đầu là do nương thỉnh cầu phụ thân ta để ta vào cửa, nếu không chúng ta có là tiểu hộ đi chăng nữa thì cũng không làm thiếp.”