Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Hướng về phía ánh dương
  3. Chương 1 - Trước bình minh (1)
Tiếp theo

Mở mắt ra, bóng tối quen thuộc lại bao trùm lấy tôi.

Tôi ngẩn ngơ nhìn trần nhà gần sát mặt một lúc lâu mới nhận ra rằng mình không ở nhà. Tôi trở mình, ánh trăng len lỏi qua khe rèm chiếu vào mặt, lặng lẽ nhìn từng hạt bụi nhỏ bay lơ lửng trong không trung, sáng lấp lánh dưới ánh trăng.

Ba giờ sáng, thế giới dường như bất động, chỉ có tiếng hít thở đều đều vang lên từ những người xung quanh, như một lời nhắc nhở rằng dòng thời gian vẫn đang chảy và sẽ không bao giờ ngừng lại.

Cuộc đời giống như một đoàn tàu mất lái, biết rõ rằng đường ray đã hỏng, có thể trật bánh bất cứ lúc nào, nhưng lại không thể dừng lại.

“Mình không ở nhà.”

Tôi nhủ thầm trong lòng rồi đưa tay chạm vào vân gỗ ở mép giường, vừa thở phào nhẹ nhõm, tim lại co thắt như bị bóp nghẹt. Khi không có âm thanh hay ánh sáng, những mảng ký ức bị vùi chôn dưới ánh sáng của ngày giờ đây không thể ẩn giấu. Tựa như tôi là người duy nhất còn tỉnh táo trên thế gian, mọi thứ muốn che đậy đều nhanh chóng phồng lên trong bóng tối.

Một tuần sau khi chuyển vào ký túc xá, tôi đã thức giấc bốn đêm liên tiếp giữa bóng tối đen kịt. Mỗi lần mở mắt, tôi đều vội vàng xác định vị trí của mình, xác nhận được trần nhà này không phải của nhà mình, khi ấy nhịp tim mới dịu lại.

Chỉ cần nhắm mắt lại, tôi dường như có thể thấy gương mặt không hài lòng của mẹ.

“Mày muốn rời khỏi nhà đến vậy hả? Ra ngoài mà ăn chơi với người ta à?”

Những lời gào thét cuối cùng của bà vẫn còn vang vọng bên tai, từng câu từng chữ như cứa vào màng nhĩ tôi. Mỗi lần nhớ lại, cơn ù tai lại ập đến khiến đầu óc tôi trống rỗng.

Tôi thở dài, lặng lẽ bước xuống giường theo cầu thang gỗ, nhẹ nhàng bước ra khỏi giấc mơ êm đềm của những người bạn cùng phòng.

Hành lang chỉ có một ngọn đèn tù mù, dẫn đường đến phòng sinh hoạt chung ở cuối dãy.

Những chiếc đèn cảm ứng lần lượt sáng lên, cung cấp nguồn sáng yếu ớt để những người ngái ngủ không bị vấp ngã. Không cần phải sáng lâu, chỉ cần đủ sáng để nhìn rõ đường đi lấy nước và đường quay về.

Những đoạn hành lang tôi đã đi qua chẳng mấy chốc lại chìm vào bóng tối.

Trong phòng sinh hoạt chung ở cuối hành lang có đặt ghế sofa và bàn ghế, ngoài cửa sổ kính lớn là một ban công tương đối rộng rãi, mang đến chút không gian để hít thở giữa cuộc sống bộn bề.

Tôi hờ hững lướt điện thoại, hình ảnh về cuộc sống rực rỡ sắc màu của mọi người trên mạng xã hội lần lượt nhảy ra trước mắt, cảm xúc phức tạp dần trỗi dậy trong lồng ngực.

Không gian xa lạ, thành phố xa lạ, mối quan hệ xa lạ, và những cơn ác mộng lặp đi lặp lại.

Tất cả khiến tôi cảm thấy kiệt sức.

So với vết thương chí mạng, những ngày tháng đầy lo lắng giống như một căn bệnh mãn tính, nỗi đau không lớn chẳng nhỏ, nhưng lúc nào cũng lập lờ ở ranh giới chịu đựng, từng chút một đâm vào, lâu dần cũng đủ để làm da thịt nứt toác. Những vết thương mới chồng lên vết thương cũ mãi chẳng lành, ăn sâu vào xương tủy, không có hồi kết.

Cửa bỗng mở ra, tôi nghi hoặc nhìn về phía đó, chính là cánh cửa tôi vừa bước ra.

Tiếng bước chân vang lên trong hành lang, dù ánh sáng mờ ảo, tôi vẫn nhận ra đó là bạn cùng phòng, La Vũ Huyên. Cô ấy áp sát điện thoại vào tai, vài lọn tóc rối bết vào mặt.

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, trên mặt cô lướt qua chút do dự, nhưng âm thanh ở đầu dây bên kia bỗng to hơn, cô vội vã đưa tay chặn microphone, nhanh chóng bước qua sau lưng tôi, xoay người lách vào ban công của phòng sinh hoạt chung, tiện tay kéo cửa kính lại.

Kính cách âm ngăn được âm thanh, nhưng không ngăn được nỗi lo lắng đang lan tỏa.

Cô ấy cũng giống tôi, là người không thể ngủ yên giấc, hay nói đúng hơn là không thể ngủ lúc nửa đêm.

Giống như tôi, đều mang theo quá khứ không thể giãi bày.

Tiếng rung của điện thoại kéo tôi trở về thực tại, chị gái tôi gửi vài tin nhắn hỏi thăm tình hình gần đây của tôi, tiện thể kể về những chuyện lớn nhỏ trong nhà.

Cuộc trò chuyện với mẹ vẫn dừng lại từ hai tháng trước, kể từ khi tôi kéo vali ra khỏi nhà, bà chưa nói với tôi một lời nào.

“Cứ tùy mày, muốn học thì đi mà học.”

Khi tôi lấy hết can đảm để nói với bà rằng mình đã đậu vào trường này, giọng mẹ bình thản như nước, nhưng còn đau đớn hơn cả những cơn thịnh nộ hay đòn roi của bà.

Cửa kính mở ra rồi đóng lại. Tôi ngước lên và thấy La Vũ Huyên mang vẻ mặt mỏi mệt, tay phải cầm điện thoại buông thõng xuống người, màn hình đã tắt, cô ấy mấp máy môi như muốn nói gì đó.

“Ngủ sớm đi.” Cuối cùng, cô ấy chỉ nhẹ nhàng đặt một thanh chocolate xuống rồi lặng lẽ quay lưng trở về phòng ngủ.

“Cậu cũng vậy.” Tôi khẽ nói. Đèn cảm ứng lần lượt tắt sau lưng cô ấy.

Bóng lưng cô ấy dần hòa vào bóng tối. Tôi nhìn chằm chằm vào thanh chocolate trên bàn, viền mắt bỗng nóng lên.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy không cười.

Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây