Chương 19
Nhân phẩm của Lăng Gia không tệ chút nào, công việc làm ăn của cô và Tang Du vẫn tiến triển như thường. Nhưng kể từ cuộc gặp gỡ ở dưới sảnh, Tang Du đã không còn được tự nhiên mỗi lần gặp gỡ Lăng Gia. Rồi sau đó từ chỗ Tần Hạo và Mai Hinh biết được rằng Lộ Lộ và Lăng Gia thật sự không có gì mới yên tâm trở lại.
Tang Du và Tần Di vẫn không lạnh không nóng mà ở cạnh nhau. Thời gian ở bên Lộ Lộ, chỉ cần xa nhau ba ngày đã nhớ đến không chịu nổi nhưng bây giờ hẹn hò cùng Tần Di lại hoàn toàn không có loại cảm giác đó. Cho dù có xa nhau cả một tuần lễ cũng không có một chút nhớ nhung nào, Tang Du tự giễu rằng mình đã già nên đối với việc yêu đương đã không còn cảm giác nữa. Nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn luôn nhớ thương suy nghĩ đến Lộ Lộ, rất nhiều lần muốn đi tìm Lộ Lộ nhưng rồi công việc bận rộn và hiện tại đã yêu đương cùng người khác, cũng không còn mặt mũi nào đi gặp Lộ Lộ. Giằng xé nội tâm rất lâu, cuối cùng vẫn không đi.
Mấy ngày ở cạnh nhau, Lăng Gia cũng biết được gần hết tính cách của Lộ Lộ, Lăng Gia đưa ra đánh giá rằng, Lộ Lộ đích thực là một tảng đá trong hố xí, vừa cứng đầu vừa bốc mùi. Nhưng cũng không muốn buông tha chút nào, vậy nên một mặt thì cố sức chịu đựng mà mặt khác lại luôn tìm sơ hở để cho Lộ Lộ một “đòn nhớ đời”.
Cơ hội đã tới, hôm nay sau khi kể một loạt chuyện cổ tích về gấu, Lộ Lộ lại bắt đầu “hỏi thăm” gia đình Lăng Gia. Lăng Gia bị Lộ Lộ hỏi đến không nhịt nổi nữa, đập bàn: “Cô làm ở bộ công an hay bộ lao động? Điều tra hộ khẩu hay đang hỏi cung?”
“Hỏi một chút thôi mà. Nóng giận hại gan, bình tĩnh nào.”
“Được rồi. Tôi không chấp. Cô mau đem chuyện nhà cô kể hết ra đây. Bây giờ đến lượt của tôi, cô muốn tôi hỏi từng câu hay tự động khai hết ra?”
“Nhà tôi trong sạch, không có gì để hỏi.”
“Chẳng lẽ nhà tôi đen tối nên cô mới hỏi?”
Lộ Lộ suy nghĩ, không biết trả lời thế nào cho phải. Trong bụng nghĩ rằng nhà cô không đen tối thì có thể đạt được tiền tài địa vị như bây giờ sao? Lừa con nít! Nhưng làm sao có thể nói ra điều này, Lộ Lộ rất khó xử.
Lăng Gia thấy nhìn thấy cơ hội phản đòn rồi, liền rèn sắt khi còn đang nóng. Tiếp tục truy hỏi: “Nói đi, nói chuyện nhà cô đi?”
Lộ Lộ nghĩ đến cha mẹ trong lòng lại đau đớn, thêm vào đó vài ngày trước vừa không cẩn thận để lộ quan hệ của mình và Tang Du ra cho Lăng Gia biết. Đã bị lăng Gia bắt thóp, hiện tại làm sao trả lời được vấn đề này?
Lăng Gia thấy Lộ Lộ im lặng, trong lòng có chút cân nhắc. Bình thường người này luôn lảng tránh khi nhắc đến gia đình? Lăng Gia cẩn thận hỏi han: “Gia đình biết cô yêu Tang Du chứ?”
Mặt Lộ Lộ đổi thành màu xanh, vẫn im lặng như trước.
Trong lòng Lăng Gia bắt đầu suy tính.
Thời đại bây giờ chỉ cần có chút tiền là có thể dễ dàng điều tra một cách hợp pháp về tất cả mọi thứ lý lịch của một người. Nếu muốn đơn giản hơn, thì chỉ cần hỏi cặn cẽ tỉ mỉ về người nhà là được. Cô đem người nhà tôi ra hỏi thăm từ đầu đến chân thì tôi cũng phải đáp lễ lại cô mới phải phép. Rốt cuộc chỉ có biết người biết ta thì mới trăm trận trăm thắng.
Lăng Gia nhớ đến Lộ Lộ có một người bạn tên Viên Viên, hai người tựa như là bạn cùng nhau từ nhỏ đến lớn. Cô muốn Lộ Lộ cho cô số của Viên Viên để bắt đầu quanh co mà tìm hiểu hoàn cảnh nhà Lộ Lộ.
Lúc đầu thấy Lăng Gia đột nhiên muốn xin sốt điện thoại của Viên Viên, Lộ Lộ không biết mục đích của Lăng Gia là gì nên nhất định không chịu đưa.
Lăng Gia thấy dáng vẻ cảnh giác của Lộ Lộ, lại một lần nữa phát điên. Nhìn tôi giống thể loại gian manh lừa đảo à? Cô cảnh giác để làm gì?
Biết Lộ Lộ là kẻ thích mềm không thích cứng, Lăng Gia nín thở, giả vờ dịu dàng nói: “Hiện tại tôi cần một người giỏi tiếng Anh tới phiên dịch một chút tài liệu. Bạn của cô giỏi như vậy, chuyện này chắc không thành vấn đề. Bây giờ mà bỏ công ra tuyển chọn lại từ đầu thì tôi cũng lười lắm. Cô yên tâm, chỉ cần làm tốt thì lương sẽ không thấp.”
Lộ Lộ vừa nghe có thù lao, nước phù sa không thể chảy ra ruộng ngoài, lúc này mới thoải mái đem số đưa cho Lăng Gia. Còn hả hê đắc ý gọi điện cho Viên Viên đòi công, bắt ép Viên Viên mời cô một bữa cơm.
Hành động này làm cho Lăng Gia rất xem thường.
Lăng Gia lấy danh nghĩa công việc mà tiếp xúc với Viên Viên. Lần đầu gặp gỡ, Lăng Gia rất muốn cười vì cô gái này thật đáng yêu, thân hình cũng như tên gọi, chỗ nào cũng tròn; Lần đầu thấy Lăng Gia, Viên Viên có chút lo lắng, bởi vì Lăng Gia trông như Bạch Cốt Tinh, không giống như người hiền lành gì.
Sau một hồi tiếp xúc, Lăng Gia nhận thấy sự tài giỏi của Viên Viên mà Viên Viên cũng cảm nhận được sự thân thiện của Lăng Gia. Hai người lúc này mới mở lòng tiếp xúc.
Từ Viên Viên, Lăng Gia biết được hoàn cảnh của Lộ Lộ. Là con gái một không có anh em gì cả, cha mẹ đều là giáo viên cấp ba, từ nhỏ Lộ Lộ đã được sống trong một gia đình ấm áp. Ba tuổi đi nhà trẻ, mang về một tá phiếu bé ngoan; Sáu tuổi vào một trường tiểu học trọng điểm, giành rất nhiều giải thưởng trong các cuộc thi mỹ thuật; Mười hai tuổi lên đến trung học, đạt được rất nhiều giấy khen các loại; Mười tám tuổi đậu vào một trường mĩ thuật hàng đầu Trung Quốc, giành được hai giải nhì trong các cuộc thi mỹ thuật; Hai mươi hai tuổi tốt nghiệp đại học, con đường học hành gần như thuận buồm xuôi gió. Nhưng sau khi tốt nghiệp vẫn chưa một lần trở về nhà, trước tiên ở thành phố xin việc làm rồi sau đó được nhận vào một công ty quảng cáo nổi tiếng làm. Nửa năm sau tự xin nghỉ việc rồi mở văn phòng riêng, cho đến bây giờ thì sự nghiệp cũng xem như có chút thành tựu.
Biết được quãng đường mà Lộ Lộ đã đi qua, Lăng Gia mới hiểu được vì sao Lộ Lộ lại kiêu ngạo như vậy. Quả thật Lộ Lộ có quyền để mà tự kiêu ngạo, nhưng cá tính ngạo nghễ như thế lại có thể nhẫn nhục mà ăn cơm thừa của cô, đây là vì sao?
Liên tưởng đến lúc Lộ Lộ lặng im khi nhắc đến cha mẹ, Lăng Gia nhắm mắt lại cảm thông. Cô ấy đã bốn năm rồi không trở về nhà, nhất định là bất hòa cùng cha mẹ. Một cô gái bốn năm trời một thân một mình sống trong một thành phố xa xôi, không có cha mẹ bảo vệ, không có người khác giúp đỡ. Luôn một mình chịu đựng, đến người yêu cũng cay đắng nói ra lời chia tay. Một mình đối mặt với những xung đột va chạm trong cái xã hội lạnh lùng này, rốt cuộc cô ấy đã chịu khổ đến nhường nào, rốt cuộc đã chịu đựng bao nhiêu đau đớn?
Lăng Gia đột nhiên muốn đối xử tốt hơn với Lộ Lộ, nhưng loại suy nghĩ này lại bị dập tắt dưới những hồi tưởng của Lăng Gia về cái miệng của Lộ Lộ. Lăng Gia đau đầu, mình cũng không phải là gì của Lộ Lộ, muốn đối tốt với cô ta làm cái gì? Bản thân mình còn đáng thương hơn rất nhiều, bản mặt gợi đòn của cô ta có tí gì giống như người chịu thiệt thòi không? Mình bị điên mới nghĩ đến việc đối xử tốt với cô ta!
Từ đó về sau, mỗi lần Lộ Lộ lèo nhèo hỏi chuyện nhà Lăng Gia, Lăng Gia sẽ hỏi ngược lại về gia đình Lộ Lộ. Lộ Lộ ăn đòn mấy lần rồi cũng ngoan ngoãn hơn, sẽ không hỏi Lăng Gia những thứ linh tinh nữa nhưng kể chuyện cổ tích về gấu lại ngày càng nhiều hơn. Kỳ quái là cho dù trong bất cứ chuyện gì, con gấu mà Lộ Lộ kể cũng sẽ trở thành nhân vật phản diện đáng chết, thật là vô tội cho con gấu đáng yêu.
Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Lăng Gia dường như đã nghe quá nhiều chuyện cổ tích mà trong đó con gấu đóng vai trò phản diện. Cho nên lâu dần sinh ra phản xạ có điều kiệu, Lăng Gia nhìn thấy gấu bông thôi cũng sẽ cảm thấy khó chịu chứ đừng nói đến Hướng Vân Thiên.
Tần Hạo ngày ngày buôn chuyện cùng nhân viên của Thụy Phong thành ra biết được không ít tin đồn về Lăng Gia. Ba người bọn họ thường vừa làm việc vừa nhỏ giọng bàn tán về Lăng Gia, điều này khiến ba người thích thú không ngừng.
Trong phòng họp.
Tần Hạo hỏi Mai Hinh và Lộ Lộ: “Hai người biết Lăng Gia tốt nghiệp trường nào không?”
Mai Hinh bắt đầu đoán một loạt: “Harvard? Yale? Massachusetts Institute of Technology?”
“Không, cô ấy không du học.”
Mai Hinh lại đoán: “Bắc Kinh? Phục Đán? Nhân Đại? Bắc Hàng?”
“Cũng không đúng.”
Lộ Lộ nhăn mày, nói: “Đừng nói là Bắc Đại.”
“Đúng rồi. Chính là Bắc Đại.” Tần Hạo nheo mắt cười: “Hiểu rõ kẻ thù nhất quả nhiên vẫn là kẻ thù nha!”
“Đúng là sinh viên Bắc Đại. Khó trách mặt lúc nào cũng câng câng!”
Lúc này Lăng Gia đang đi ngang qua phòng họp, lờ mờ nghe thấy ba người kia đang bàn tán về mình. Cố ý đi chậm lại, đứng dựa vào cạnh cửa để nghe ngóng, nghe thấy Lộ Lộ đánh giá như thế về mình. Lăng Gia không khỏi tức giận, cái gì gọi là mặt câng câng? Ăn nói kiểu gì vậy!
Lộ Lộ nghĩ đến một người từng học tại Bắc Đại thoạt nhìn tử tế nhưng lại bắt cô ăn cơm thừa và cà rốt thì lỗ mũi bắt đầu phun ra lửa, nhăn mặt nhăn mũi nói: “Trong tất cả các trường đại học của Trung Quốc hiện tại, mình không ưa nhất chính là Bắc Đại. Từ lúc hình thành đến bây giờ, Bắc Đại ngày một trở nên mục nát hơn, quy tắc ngầm không khác gì so với giới giải trí. Lúc trước đăng ký nguyện vọng mình còn tiếc nuối rằng tại sao Bắc Đại không xây dựng một cái học viện mỹ thuật như Thanh Hoa, nếu như đúng thật Bắc Đại có một khoa về mỹ thuật thì mình sẽ không ngần ngại mà chọn Bắc Đại. Nhưng bây giờ nếu lại đăng ký nguyện vọng vào đại học, mình sẽ chẳng thèm liếc mắt nhìn Bắc Đại đến một cái. Không phải ăn không được nho thì chê nho xanh đâu, nhưng hiện tại tất cả các trường đại học trong nước cũng chỉ như nhau mà thôi. Gia đình có điều kiện thì không cần học chuyên nghành cũng có thể vào được nghành mà mình không học, còn nếu gia đình không có điều kiện thì đậu vào Bắc Đại rồi sau này cũng đi bán thịt heo mà thôi. Nhìn những người làm việc trong bộ máy lãnh đạo nhà nước thì biết, có mấy người tốt nghiệp từ những trường đại học danh tiếng đâu? Bắc Đại toàn là những vị giáo sư tài cao học rộng, có một đống cựu học sinh danh tiếng, có một cái thư viện vô cùng phong phú, có tháp lại có hồ vừa đúng tạo thành một đống hồ đồ. Đào tạo ra trường thì toàn ra những người như Lăng Gia, đúng thật là một ngôi trường hàng đầu của đất nước.”
“Quả nhiên là trời sinh thiên địch, nhìn nhau điểm nào cũng ngứa mắt.” Mai Hinh cười nói hì hì: “Nhớ năm đó, Bắc Đại cũng là mơ ước của mình. Nhưng học viện Ương Mỹ của chúng ta cũng không hề kém so với Bắc Đại đúng không.”
“Không giống đâu.” Tần Hạo nói: “Bình thường hỏi về học viện mỹ thuật Ương Mỹ người ta có thể không biết. Nhưng hỏi mười người về Bắc Đại thì có đến mười người rưỡi đều biết.”
Mai Hinh hỏi: “Nửa người kia đâu ra?”
Lộ Lộ cười lớn: “Là bào thai trong bụng Tần Hạo.”
Tần Hạo vênh vênh váo váo nói: “Đàn ông có thể mang thai! Mình đã tạo ra kỳ tích của y học rồi!”
“Ha ha.”
Ba người trẻ tuổi ôm bụng cười vang, may là trong phòng họp ngoài ba người họ ra cũng không còn ai khác nếu không nhất định sẽ bị bảo vệ mời ra ngoài.
Lộ Lộ còn chưa cười xong, quay đầu lại liền phát hoảng vì thấy Lăng Gia. Tiếng cười chuẩn bị bật ra khỏi miệng lập tức bị nén lại vào trong, vì hô hấp không thuận mà ho khan.
Lộ Lộ vô cùng ai oán, vì sao cứ mỗi lần nói xấu sau lưng đều bị Lăng Gia bắt quả tang tại trận? Vì sao người bị thương luôn luôn cứ là cô?
Lăng Gia đứng kia mặt tái mét liếc xéo Lộ Lộ rồi xoay người bước đi. Lăng Gia không lập tức ra tay với Lộ Lộ, vì cô sợ không khống chế được nắm đấm mà cho mặt Lộ Lộ nở hoa, ở nơi công cộng không thể giống như trong văn phòng, Lăng Gia phải kịch liệt giữ hình tượng cho bản thân.
Những ngày qua Lăng Gia cũng quen với việc Lộ Lộ ngày ngày bất kính với mình, cho nên cũng là nguyên nhân cô không lập tức tính sổ với Lộ Lộ.
Lăng Gia chịu đựng và tự thề rằng nếu có cơ hội, cô chắc chắn sẽ cầm kim khâu lại cái miệng kia của Lộ lộ. Làm cho cô ta không thể nào châm chọc được bất cứ ai nữa.
Tần Hạo và Mai Hinh cũng nhìn thấy Lăng Gia, hai người toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh. Không kiềm chế được mà chắp tay trước ngực niệm phật.
May mắn rằng bọn họ còn chưa nói lời gì quá đáng đụng chạm đến Lăng Gia, nếu không thì chết chắc rồi! Chỉ là bạn tốt của Lộ Lộ cũng không phải tội lỗi đúng không? Ai chẳng biết Lộ Lộ và Lăng Gia là oan gia ngõ hẹp. Lộ Lộ đã cùi không sợ lở rồi, dù sao căn bản Tần Hạo và Mai Hinh cũng không cần lo lắng cho Lộ Lộ.
Kỳ thật cũng không thể trách bọn họ nhiều chuyện. Từ xưa đến nay đề tài bàn luận về người nổi tiếng luôn là câu chuyện trên môi của tất cả mọi người, không nhiều chuyện mới là người không bình thường.