Chương 38
Lăng Gia máy móc rời giường như người mất hồn, tâm trạng trống rỗng mà mặc quần áo. Muốn đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt cuối cùng lại mở cửa đến phòng làm việc.
Lăng Gia nhớ lại lần đầu tiên đặt chân vào đây, đôi mắt của Lộ Lộ không giấu nổi sự thích thú khi nhìn vào cái kệ sách to lớn kia.
Lăng Gia nhớ, hôm qua sau khi ăn xong bữa trưa, Lộ Lộ cùng mình vào phòng làm việc tán ngẫu, cô ấy đã nói: “Tôi chỉ thích nhất hai tác giả, một là Lỗ Tấn hai là Hemingway. ‘Ông già và biển cả’ là tác phẩm tôi đã đọc qua vô số lần, thích nhất câu ‘Một người có thể bị hủy diệt, nhưng không thể bị đánh bại’ và còn một câu là ‘Trên đời không có việc gì là dễ dàng’.”
Lộ Lộ vừa nói, vừa cầm bút vẽ lên giấy, mấy phút sau cô cầm tờ giấy đưa cho Lăng Gia. Khuôn mặt tươi cười thuần khiết như một đứa trẻ, nói: “Tặng cô.”
Lăng Gia cười, nhận lấy tờ giấy. Trên giấy chỉ vẽ một con thuyền nhỏ cô độc, một người đàn ông già nua với dáng đứng quật cường và một cây cần câu. Xung quanh họ là biển trời bao la và mờ mịt.
Lăng Gia hỏi: “Vậy thích nhất cái gì ở Lỗ Tấn?”
“Sự cứng cỏi.” Lộ Lộ đáp, bỗng nhiên lại dương dương tự đắc nói: “Văn chương của ông ấy tôi cũng thuộc nằm lòng. Chỉ cần cô đọc lên bất cứ một câu nào đó tôi cũng sẽ nói được nó nằm trong tác phẩm nào.”
Lăng Gia không tin, cầm lấy “Lỗ Tấn toàn tập” mở ra một trang bất kỳ, đọc: “Muốn ăn thịt người khác, nhưng lại sợ bị người khác ăn thịt nên họ giữ miếng nhau, nhìn nhau ngờ vực.”
“Trong ‘Nhật ký người điên’.”
Lăng Gia cười, lại đọc: “Vì không tìm được tiên nhân, rốt cuộc Tần Thủy Hoàng cũng chết; Hán Vũ Đế lại sai người đi tìm, cũng tìm chẳng thấy.”
“Trong ‘Vá trời’.”
Lăng Gia vô cùng ngạc nhiên, tiếp tục đọc: “Tôi một mình đi xa, chẳng những không có anh, mà cũng không có cái bóng nào khác trong bóng tối. Chỉ có mình tôi bị bóng tối nuốt chửng, thế giới ấy hoàn toàn chỉ thuộc về tôi.”
Lộ Lộ suy tư một chút, nói: “Sự giã từ của cái bóng.”
Lăng Gia lại đọc: “Con đường lầy lội rất rõ ràng, ngước lên nhìn trời, đám mây đặc đã tan hết, một vầng trăng tròn tỏa ra ánh sáng lạnh lùng.”
“Con người cô độc.”
Lăng Gia không đọc nữa, giờ thì cô đã tin Lộ Lộ. Thả sách xuống bàn, cười trêu đùa rằng khả năng học thuộc của Lộ Lộ thật kinh người.
…
Nhớ đến mới hôm qua thôi còn hai người vui cười đùa giỡn mà hôm nay chỉ còn một người ở lại nơi đây cô quạnh một mình, ai mà không bi thương?
Lăng Gia vuốt ve tờ giấy Lộ Lộ vẽ ông già và con thuyền cô đơn trên mặt biển, nước mắt lại tuôi rơi.
Vệ sinh xong xuôi, Lăng Gia điều chỉnh lại trạng thái, bước ra phòng khách. Hướng Vân Thiên vẫn còn ngáy o o, Lăng Gia ngồi xuống bên cạnh nhìn anh ta, trong lòng không khỏi cảm thấy hổ thẹn. Người đàn ông này đâu có tội tình gì?
Nhưng tiếp tục mối quan hệ này vốn không phải là biện pháp giải quyết, vẫn nên chia tay thôi. Phải chia tay trước khi chưa tạo ra vết thương quá lớn cho anh ta, việc này đều tốt đối với cả hai người.
Lăng Gia đánh thức Hướng Vân Thiên, giục anh ta mau rửa mặt rồi đi làm. Hướng Vân Thiên đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn, đấm bóp đầu rồi suy nghĩ một lát. Nói: “Hôm qua anh uốnng nhiều quá, làm phiền em rồi.”
Lời nói khách khí như vậy, là lời mà hai người ở trong cùng một mối quan hệ yêu đương nên nói với nhau sao? Lăng Gia cười buồn bã, lắc đầu nói: “Mau chuẩn bị đi làm đi. Lúc nào có thời gian, em muốn nói với anh chút chuyện.”
“Hiện tại không thể nói à? Chuyện gì thế?”
“Đến giờ đi làm rồi, mau dậy đi.”
“Được rồi.” Có gì mà phải rảnh rỗi mới nói được? Hướng Vân Thiên không phát hiện ra sự khác thường của Lăng Gia, càng không quá chú tâm đến những lời Lăng Gia nói.
Vô tâm là bệnh chung của tất cả đàn ông.
…
Lăng Gia ngồi trong phòng làm việc, cân nhắc nên nói lời chia tay với Hướng Vân Thiên như thế nào cho phải. Vấn đề này, làm Lăng Gia suy xét đến ba ngày trời.
…
Ngày hôm nay sau khi tan làm, Lăng Gia đã tự mình đưa ra quyết định. Tối nay nhất định phải nói ra lời chia tay.
Buổi tối chín giờ, đi đến nhà Hướng Vân thiên. Lăng Gia đứng trước cửa, dự định bấm chuông nhưng rồi lại lấy chìa khóa từ trong túi xách ra, mở cửa tự vào.
Trong phòng khách không có ai, trong phòng bếp cũng không có người, phòng ngủ thì được khép hờ lại. Từ bên trong phòng ngủ vọng ra ngoài những tiếng thở gấp cùng âm thanh hoan ái, Lăng Gia nhẹ nhàng đến gần, nhìn qua khe cửa thấy được một màn làm cho cô muốn nôn.
Một cô gái tóc ngắn đang cưỡi trên người Hướng Vân Thiên, hai cơ thể kia đang không ngừng dao động. Lăng Gia nhìn bọn họ không chớp mắt, lòng có cảm giác không nói nên lời.
Hai con người đang điên cuồng trong vui thú kia không nhận ra sự có mặt của Lăng Gia. Lăng Gia lặng lẽ trở về phòng khách, ngồi trên ghế sô pha chờ đợi bọn họ xong việc để cô có thể nói chuyện rõ ràng.
Lăng Gia đúng thật có chút đau đầu, dù rằng cô không có tình cảm yêu đương với Hướng Vân Thiên nhưng dù sao hai người cũng đã ở cạnh nhau một thời gian dài như vậy, chung quy vẫn là có chút tình cảm. Cô vẫn luôn cho rằng Hướng Vân Thiên sẽ chung thủy với mình, chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta sẽ làm ra những chuyện như thế này. Trên đời này… đàn ông luôn mắc một căn bệnh chung…
Lăng Gia không hề trách Hướng Vân Thiên, bởi lẽ rằng cô là người có lỗi trước. Nhưng từ giây phút này trở đi, niềm tin của Lăng Gia đối với đàn ông đã cạn sạch.
Lăng Gia không rõ rằng từ lúc cùng mình trong một mối quan hệ đến nay, Hướng Vân Thiên đã động vào bao nhiêu người phụ nữ khác, cũng không dám tưởng tượng tiếp nữa. Cô cảm thấy thân thể của Hướng Vân Thiên rất bẩn, tuy cô và anh ta đã không chung chăn gối trong một thời gian dài nhưng vẫn quyết định ngày mai sẽ tới bệnh viện khám tổng quát, dù sao cẩn thận vẫn yên tâm hơn.
Lúc này Lăng Gia rất muốn gặp Lộ Lộ, muốn ngửi mùi hương trên người Lộ Lộ, muốn ôm Lộ Lộ vào lòng cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Một lúc lâu sau cửa phòng ngủ mới mở ra, Hướng Vân Thiên bế cô gái kia đi ra ngoài, hai người bọn họ đều lõa thể, chắc là đang muốn đến phòng tắm. Lăng Gia nghe thấy tiếng động, đứng dậy, cười hỏi: “Hai người xong chưa?”
Hướng Vân Thiên nghe thấy giọng nói của Lăng Gia như nghe sấm nổ bên tai, tay buông thõng làm cô gái kia rơi xuống đất, hét lên một tiếng “Á” rất chói tai.
Hướng Vân Thiên có chết cũng không ngờ được rằng anh ta bị Lăng Gia bắt gian ngay tại trận. Anh ta là một người đàn ông bình thường, anh ta có nhu cầu sinh lý của một người đàn ông bình thường. Lăng Gia không có hứng thú với chuyện chăn gối, nên anh ta chỉ có thể vụng trộm bên ngoài để giải quyết nhu cầu của bản thân. Thế rồi bị Lăng Gia bắt được ngay tại trận, Hướng Vân Thiên chỉ muốn khóc, đâu phải anh ta muốn thế.
Cô gái tóc ngắn đã chung đụng cùng nhiều người đàn ông, cô ta nhìn Lăng Gia, lại quay đầu nhìn bộ dạng của Hướng Vân Thiên. Trong lòng đã hiểu rõ tình huống này là ông ăn chả bị bà bắt được, tuồng này có vẻ vui đây. Cô ta đứng lên, rất bình tĩnh đi trở vào phòng ngủ mặc lại quần áo.
Lăng Gia lườm Hướng Vân Thiên đang đứng như tượng ở chỗ kia, nói: “Vào mặc quần áo tử tế trước đi.”
Hướng Vân Thiên lúc này mới kịp hoàn hồn, cô gái kia vươn tay ra trước mặt anh ta, Hướng Vân Thiên cuống cuồng tìm ví tiền rồi ngay cả đếm cũng không đếm mà rút ra một tập tiền lén đưa cho cô ta. Nhỏ giọng giục giã: “Cô đi nhanh đi. Đi nhanh lên!”
Cô gái nghe thấy nhưng cũng không chịu đi, mà chậm rãi mở cửa, từ từ đi ra ngoài. Cô ta cũng xem như là gái bao cao cấp, thường xuyên đong đưa ở các nhà hàng lớn, người có chức có tiền cũng đều đã gặp, cũng gặp phải không ít tình huống như thế này. Làm sao phải hoang mang rối loạn? Huống hồ, gái bao cũng có danh dự của gái bao.
Cô gái nhìn Lăng Gia một cái, nghĩ thầm rằng người phụ nữ này thật biết điều, không giống như những người phụ nữ khác cô từng gặp. Tên khốn kia có một người vợ đẹp như vậy mà vẫn ra ngoài hái hoa bắt bướm, bất quá có những tên như vậy thì cô mới có bát cơm mà ăn, không cần thiết phải quan tâm. Sờ sờ xấp tiền nằm trong túi, khóe miệng hừ lạnh ra hai chữ: “Đáng đời!”
Hướng Vân Thiên giống như một đứa trẻ phạm phải sai lầm, cúi đầu ngồi xuống bên cạnh Lăng Gia. Lăng Gia mừng vì bản thân mình đau đầu ba ngày để tìm cớ, mà bây giờ cớ lại bày sẵn ra trước mắt mình, Lăng Gia có lý do chính đáng càng thêm chẳng sợ. Cô cũng không muốn nói nhiều thêm, lấy chìa khóa ra đặt lên trên bàn, nói thẳng: “Chìa khóa trả lại cho anh, chúng ta chia tay đi.”
Hướng Vân Thiên cho rằng Lăng Gia sẽ khóc sẽ mắng, ai ngờ cô lại bình tĩnh như thế. Mà lời ra khỏi miệng đã đòi chia tay. Hướng Vân Thiên vốn là rất lo lắng, lúc này lại lòng lại càng nóng như lửa đốt. Anh ta nắm chặt lấy tay Lăng Gia, nói: “Lăng Gia, em hãy nghe anh nói. Thực sự không phải anh muốn thế đâu, anh thề sau này sẽ không như vậy nữa, anh…”
“Em biết, anh không cần nói gì thêm nữa.” Lăng Gia rút tay lại, cắt ngang lời “Em không nhiệt tình trong chuyện anh ham muốn, việc này trong lòng em tự biết. Cho nên em không trách anh dây dưa với người khác. Nhưng anh hãy hiểu rằng tiếp tục mối quan hệ này ai cũng sẽ mệt mỏi. Nếu cả đời này em vẫn mãi không thể có hứng thú với chuyện đó thì anh sẽ phải vụng trộm cả đời à? Vân Thiên, chia tay đi, đến sao đi vậy, sau này cúng ta vẫn là bạn bè.”
Hướng Vân Thiên không muốn chia tay, vội vàng nói: “Anh không quan tâm em có hứng thú trong việc đó hay không. Anh chỉ muốn được ở bên em suốt đời. Anh xin thề rằng chuyện này tuyệt đối sẽ không tái diễn bất cứ một lần nào nữa. Lăng Gia, xin em hãy tin tưởng anh!”
“Không cần. Vân Thiên, chúng ta đều là người trưởng thành, đừng có như trẻ con vậy. Tính của em, anh phải hiểu chứ, em đã quyết định thì sẽ không đổi ý đâu.” Lăng Gia cầm túi đứng dậy “Chia tay đi.”
Hướng Vân Thiên cũng đứng lên, muốn kéo lấy tay Lăng Gia lại bị Lăng Gia tránh được. Anh ta nhìn Lăng Gia, bất lực nói: “Anh không đồng ý chia tay, bất kể như thế nào cũng không đồng ý!”
“Tùy anh. Em đã quyết rồi” Lăng Gia cười nhẹ. Đi đến cửa, tốt bụng mà nhắc nhở: “Sau này vui chơi nhớ mang đồ bảo vệ, cẩn thận mắc bệnh.”
Hướng Vân Thiên ủ rũ cúi đầu ngồi trên ghế sô pha, uất ức ôm đầu, không nói gì.
Lăng Gia đi, không quay lại cũng không ngoảnh đầu.
Trời lại mưa, mưa rơi, từng hạt mưa lớn. Hạt mưa rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Đêm xuân chỉ có ánh đèn làm bạn, mưa lạnh rơi xuống càng thêm buồn.
Lăng Gia ngồi trên xe, thở dài. Lòng có chút nhẹ nhõm, cũng có chút gì đó của buồn man mác.