Chương 42
Tang Du vẫn rất hiểu Lộ Lộ, cô biết loại trang phục nào mới có thể làm toát ra hết vẻ đẹp tế nhị của Lộ Lộ. Không cần suy nghĩ nhiều, Tang Du chọn một bộ dạ hội màu trắng đem cho Lộ Lộ mặc.
Bộ dạ hội này có thiết kế độc đáo, lại không quá cường điệu và rườm rà. Thân váy có hai tầng nếp gấp nhỏ, làn váy phiêu dật, tóc dài màu đen đổ xuống như thác nước. Nhìn từ xa, Lộ Lộ giống như một đóa hoa hồng trắng tinh khiết.
Để hợp với Lộ Lộ, Tang Du chọn cho mình một bộ váy bó sát có cổ hình chữ V có thêu những một đóa hoa lan. Khi hai người đứng cạnh nhau, nói không hết được sự đẹp mắt.
Tần Hạo và Mai Hinh nhìn hai người, nhỏ giọng tấm tắc rằng không ai có thể xứng đôi với Lộ Lộ hơn Tang Du.
…
Buổi tối chủ nhật, bốn người ăn mặc đàng hoàng, đúng hẹn cùng nhau dến khách sạn.
Tầng ba của khách sạn đã được Chu Tĩnh bao trọn, được trang trí vàng son lộng lẫy. Bên trong toàn là những người ăn mặc sang trọng, thoạt nhìn có lẽ đều là những người có chức có tiền. Nhìn những khuôn mặt mang theo nét mỉm cười văn vẻ lịch sự, Lộ Lộ không rõ rằng đó là những nụ cười chân thành hay giả dối. Cái khung cảnh này làm cho cô có chút không thích ứng được.
Chu Tĩnh nhìn Lộ Lộ mà hai mắt sáng rực lên. Trước kia chỉ thấy Lộ Lộ trong những bộ quần áo đơn điệu, hôm nay bỗng nhiên chăm chút tỉ mỉ đến ngoại hình, làm cho người khác phải nhìn bằng ánh mắt trầm trồ.
Chu Tĩnh còn phải tiếp khách nên chỉ nói được vài câu liền rời đến nơi khác, rồi để cho bốn người tùy ý dạo chơi.
Lộ Lộ lè lưỡi, nói: “Nơi đây toàn là những khuôn mặt giả dối, thật chịu không nổi.”
Tang Du khoác lên cánh tay Lộ Lộ, cười nói: “Đa số những hợp đồng vẽ lớn đều được đặt từ người giàu có, vậy nên nếu muốn kiếm được nhiều tiền thì cậu không thể tránh khỏi họ đâu. Thật ra tôi cũng không thích thú gì với những buổi tiệc như thế này, nhưng đây cũng là một phần của công việc, lâu dần rồi cũng sẽ thành quen thôi.”
“Tôi không muốn có loại thói quen như thế này đâu.” Lộ Lộ nhăn mũi “Có điều cậu nói cũng đúng, phải học cách quen dần thôi. Này cậu xem nụ cười giả tạo của tôi đã đạt chưa.”
Tang Du nhìn Lộ Lộ cười đều giả, cũng nhịn không được mà bật cười theo. Những ngày qua ở gần nhau, rốt cuộc Lộ Lộ cũng giống như trước đây mà vui đùa cùng mình, điều này làm cho Tang Du rất vui vẻ. Cô nhéo mũi Lộ Lộ, cưng chiều nói: “Cậu đấy. Lúc nào cũng giở trò được.”
“Tôi đểu giả nhưng tôi xinh đẹp.”
“Lúc nào cũng không quên tự luyến.”
Tần Hạo chỉ vào một người đàn ông trung niên cách đó không xa, kinh ngạc nói: “Đó không phải là chủ tịch thành phố à?”
“Không phải.” Tang Du lắc đầu, nói: “Đó là em họ của ông chủ tịch.”
“Chẹp! Hai anh em nhà này giống nhau thật đấy.” Lộ Lộ đùa giỡn: “Không ngờ tối nay còn được nhìn miễn phí một ông chủ tịch hàng nhái, lần này cất công tới cũng xem như đáng giá.”
“Còn đòi gì nữa” Mai Hinh cũng đùa giỡn: “Muốn nhìn người thật hàng thật thì phải thu vé vào công đó nha. Dân đen như mấy người đừng có được voi đòi tiên, dù là hàng nhái thì cũng không phải muốn gặp là gặp được đâu. Hôm nay đến đây đúng là không tốn công rồi.”
Buổi tiệc hôm nay Tưởng Kiến Quốc cũng có mặt, ông ta nhìn thấy đám người Lộ Lộ, cũng khách sáo đến thăm hỏi. Lộ Lộ thấy Tưởng Kiến Quốc ở đây, nghĩ thầm rằng có lẽ nào Lăng Gia cũng ở đây hay không. Ánh mắt bắt đầu mang theo chờ đợi mà tìm kiếm khắp bốn phía…”
Đáng tiếc là mơ ước nhiều, hiện thực có bao nhiêu.
Lộ Lộ liếc ngang liếc dọc một hồi lâu cũng không thể tìm nổi bóng dáng của Lăng Gia, cảm thấy thất vọng rồi lại tự cười nhạo bản thân. Cho dù thấy được thì cũng làm gì được? Nước ở sông thì vẫn cứ đổ ra biển mà nước ở giếng thì mãi mãi vẫn chỉ quanh quẩn ở giếng mà thôi.
Tang Du thấy Lộ Lộ cứ liếc tới liếc lui, liền hỏi: “Cậu tìm ai thế?”
“Không có.” Lộ Lộ điều chỉnh lại tinh thần, cười nói: “Ở đây toàn người phi thường nên phải tranh thủ ngắm cho đã.”
Tang Du thả lỏng, cười rồi thôi.
Đợi đến lúc Tưởng Kiến Quốc đi rồi, Tần Hạo mới làm mặt quỷ, nói: “Chúng ta còn được gặp Tưởng Kiến Quốc hàng nhái của Tưởng Giới Thạch này các cậu.”
“Nói vậy là không đúng!” Lộ Lộ giả vờ nghiêm mặt, nói tiếp: “Bởi vì hàng nhái này còn thiếu câu ‘nương hi thất!”
[“Nương hi thất” là câu chửi tục quen thuộc của Tưởng Giới Thạch, đồng nghĩ với “đan mạch” của Việt Nam.]
Tang Du, Tần Hạo và Mai hinh không khỏi ôm bụng cười to, làm cho những người xung quanh đầu đồng loạt hướng ánh mắt đến phía bọn họ. Lộ Lộ lập tức giả bộ đứng đắn, vỗ vai Tần Hạo, dạy dỗ: “Nghiêm túc! Tôi đã nói với mấy người là phải nghiêm túc bao nhiêu lần rồi! Mau chạy đi tìm đồ ăn thôi!”
Bốn người không đi loanh quanh chào hỏi xã giao như những người khác, mà đều rủ nhau chạy đến nơi để đồ ăn, tranh thủ ngấu nghiến thả phanh.
Lăng Gia mới trở về từ Thượng Hải, nghĩ rằng trước tiên nghỉ ngơi hai ngày đã rồi tìm Lộ Lộ cũng không muộn. Mới vừa bước xuống máy bay đã bị Chu Tĩnh gọi điện thoại đến mời dự tiệc, phần vì nể mặt là bạn bè và cũng phần vì mối qua hệ làm ăn cho nên phải nể mặt mà đến.
Cùng với Lăng Gia thì còn có cả Lữ Nam và Hoàng Úy Nhiên cũng được mời. Phàm là những người ở trong giới thượng lưu, chỉ cần có tiệc thì tất sẽ có thiệp mời được gửi đến không sót một ai.
Lăng Gia mặc một thân quần áo dạ hội màu đen, có chút bí ẩn, không phô trương, không phù phiếm, nhưng vẫn làm toát lên vẻ đẹp quyến rũ nói không nên lời. Trang sức màu bạc tô điểm, làm tăng thêm vẻ thành thục và độc lập của người phụ nữ thành đạt xinh đẹp.
Lăng Gia nhìn thấy Chu Tĩnh, khách khí chào hỏi. Cô không lẫn vào đám người ngoài kia, thế nên khó trách Lộ Lộ tìm mà không thấy cô.
Lăng Gia bâng quơ tìm đề tài: “Nét mặt của chị vui như vậy, là do gặp được chuyện gì tốt hay sao?”
“Đúng là có chuyện tốt. Lăng Gia này…” Chu Tĩnh úp úp mở mở nói: “Gần đây chị thích một người.”
“Chị không sợ chồng ghen à?”
“Có liên quan gì đâu mà ghen.”
“Sao vậy?”
Chu Tĩnh nhìn Lăng Gia, cân nhắc một lát rồi nói: “Lăng Gia, nói thật là vợ chồng chị đã chia tay một năm rồi. Giữ bí mật giúp chị nhé.”
Chu Tĩnh là người cẩn thận, sở dĩ cô dám nói thật với Lăng Gia bởi vì Chu Tĩnh cảm thấy Lăng Gia là người đáng tin cậy. Năm đó mình theo đuổi Lăng Gia, Lăng Gia chỉ từ chối mà không nói ra những câu khiến mình mất mặt hay khó xử, thậm chí còn giữ bí mật việc mình thích phụ nữ. Từ đó có thể thấy rằng Lăng Gia là người đáng tin cậy.
Lăng Gia hoảng sợ, mới kết hơn chưa tới hai năm đã đường ai nấy đi, cứ như là phim truyền hình ấy. Cô hỏi: “Sao lại ở riêng?”
“Cuộc hôn nhân này cũng chỉ vì gia đình hai bên ép buộc. Anh ta không thích chị, chị cũng chẳng yêu anh ta, chỉ có tiếng mà không có miếng thôi. Có điều là không tiện ly hôn vậy nên thỏa thuận ngầm dọn ra ở riêng lâu rồi.”
“Thì ra là vậy. Chị thích phụ nữ à?”
“Ừ.” Chu Tĩnh nhìn quanh thấy không có ai chú ý, tiến sát lại gần bên tai Lăng Gia, thì thầm như cách trẻ con vẫn hay làm: “Không phải lúc chị theo đuổi em ở thời đại học thì em đã biết sao?”
Lăng Gia nhẹ nhàng quay đầu, vừa đúng lúc kề sát môi của Chu Tĩnh. Lăng Gia không có ý định rút lui ngay mà cố ý dừng lại một lát, một giây sau quay đi lập tức. Cảm nhận được tim mình không hề đập nhanh hơn chút nào, lúc này Lăng Gia mới lần thứ hai khẳng định rằng: Quả nhiên, ngoài Lộ Lộ ra thì mình không có cảm giác với bất kỳ người phụ nữ nào cả. Được rồi, đã như vậy thì đời này chỉ yêu thêm cô ấy nữa mà thôi!
Chu Tĩnh bị hành động của Lăng Gia làm cho có chút ngoài ý muốn. Lăng Gia thoải mái cười, nói: “Xem ra em không có cảm giác với phụ nữ, vẫn chỉ bị dàn ông hấp dẫn thôi.”
Chu Tĩnh nào có nghĩ ra rằng trong một giây ngắn ngủi đó, đầu Lăng Gia đã chứa đủ những tâm tư đen tối như vậy. Cô chỉ cho rằng hành động tiếp xúc vừa rồi chỉ là vô tình ngoài ý muốn thôi, không suy nghĩ gì thêm. Huống gì, vừa nãy cũng đúng thật là ngẫu nhiên.
Chu Tĩnh liếc Lăng Gia một cái, nói: “Cái gì cũng được, đồng tính cũng thế mà dị tính cũng thế. Đều là con người cả.”
Người phục vụ bưng đĩa qua, Lăng Gia lấy hai ly rượu đỏ, đưa một ly cho Chu Tĩnh. Nhấm nháp một ngụm nhỏ rồi rất tự nhiên mà đưa giấy lên nhẹ nhàng lau miệng. Vui đùa hỏi: “Thật ra em vẫn luôn muốn hỏi rằng chị đã nhắm trúng bao nhiêu cô em rồi?”
Chu Tĩnh giơ ba ngón tay, nói: “Thêm cả em là ba cô rưỡi.”
“Em chỉ là cái nửa đó?”
“Tình cảm là chuyện của hai người. Năm đó chỉ có chị đơn phương thích em, thì không phải chỉ tính là một nửa à?”
Lăng Gia cười, lại hỏi: “Chị bắt cá ba tay?”
Chu Tĩnh bất mãn: “Đừng cho rằng chị giống như Lữ Nam được không? Chị không có lăng nhăng như nó. Một người chị thích ở những năm cấp ba, một ở thời đại học, một người nữa là sau khi chị đã đi làm, nhưng đều là quá khứ cả rồi.”
Lăng Gia gật đầu, nghĩ rằng những người bên cạnh mình, bất kể là ai cũng đã trải qua ít nhất ba bốn cuộc tình, đặc biệt ong bướm như Lữ Nam thì đã đến mức không thể đếm nổi. Chỉ có riêng Lộ Lộ, lòng cô ấy chỉ có mỗi mình Tang Du, người như vậy ở thời nay còn đào đâu ra nữa.
Ánh mắt mang theo ý cười, Lăng Gia chuyển đề tài: “Chị nhắm trúng người nào?”
“Người đó em cũng quen biết, để chị chỉ cho xem.” Chu Tĩnh vẫy tay gọi phục vụ đi qua, đem ly rượu của mình và Lăng Gia thả lại trên đĩa. Kéo tay Lăng Gia đi tìm đám người Lộ Lộ.
Lăng Gia bị Chu Tĩnh kéo tay, cảm thấy có đôi chút không thoải mái nhưng cũng ngại không gạt ra, chịu đựng cho Chu Tĩnh tùy ý kéo đi.
Tìm một lúc lâu, mới thấy bốn người kia đang vui vẻ ăn uống ở khu ẩm thực. Chu Tĩnh đưa tay chỉ một người, nhỏ giọng nói: “Chính là cô ấy, tên là Lộ Lộ. Nghe nói ba người họ cũng đã vẽ tranh tường ở công ty em, có lẽ em cũng biết cô ấy đúng không? Chị rất thích cô bé này, chỉ là chị không rõ rằng cô ấy có thích phụ nữ hay không thôi.”
Khi một khắc kia ánh mắt chạm tới khuôn mặt của Lộ Lộ, Lăng Gia lại ngẩn người. Nghe thấy Chu Tĩnh nói rằng người được nhắm trúng ấy à Lộ Lộ, lập tức máu của Lăng Gia bốc hết lên đầu. Thật là giỏi! Mới chỉ vài ngày không gặp mà ngay cả phụ nữ đã có chồng cũng quyến rũ được! Giỏi quá rồi!
Lăng Gia nhìn Lộ Lộ chằm chằm, đầu cũng không quay lại mà nói với Chu Tĩnh: “Chị. Em biết cô ấy, nên em khuyên chị hãy từ bỏ hy vọng đi, cô ấy không thích phụ nữ đâu.”
“Không thích thì cũng có thể đào tạo dần mà. Đi, chúng ta qua đó đi.” Chu Tĩnh rất lạc quan, cũng không phát hiện ra sự khác thường của Lăng Gia. Chỉ một mực kéo Lăng Gia đi tới chào hỏi đám người Lộ Lộ.
Lộ Lộ nhìn thấy Lăng Gia, sững sờ đến nỗi đĩa cầm trên tay cũng suýt rơi xuống. Thấy kẻ không thích động chạm với người khác là Lăng Gia mà giờ đây lại thân mật nắm tay Chu Tĩnh, lòng có chút ghen tuông. Lăng Gia! Cô thật giỏi! Vì tương lai của cô và Hướng Vân Thiên mà tôi tự động rời đi, thế mà không ngờ rằng bây giờ ngay cả phụ nữ có chồng cô cũng không tha!
Lăng Gia và Lộ Lộ, mắt nhìn nhau trừng trừng, một đôi mắt mang theo tức giận, một đôi mắt mang theo bực bội. Hai tia lửa bắt ra chạm vào nhau kêu lên xèn xẹt.