Chương 8
Lộ Lộ đụng vào Lăng Gia, cũng không kịp nhớ đầu của mình đau, vội vàng đỡ cánh tay Lăng Gia, hỏi: “Cô không sao chứ? Tôi không phải cố ý.”
Lăng Gia đau quá nói không nổi, hung ác trợ mắt liếc nhìn Lộ Lộ một cái, cũng không nói gì rồi che mũi đi. Từ nhỏ được cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, lớn đến thế này rồi Lăng Gia còn chưa khi nào chịu đau như bây giờ. Lăng Gia thề, thù này nhất định phải báo!
Lăng Gia vừa nghĩ kế hoạch báo thù vừa rời khỏi công ty, đến bãi đỗ xe. Đi đường không tập trung tinh thần nên hậu quả là lúc xuống dốc bị hoa cỏ ven đường quấn lấy chân, bị trặc chân. Lăng Gia bất chấp hình tượng, ngồi xổm xuống bưng cổ chân kêu đau liên tục.
Câu thần chú thứ hai, đi đường bị gạch vấp, có hiệu lực cùng ngày.
Qua một lúc lâu, chân không còn đau nữa, Lăng Gia mới chậm rãi đứng lên. Từng bước một hướng xe yêu của mình mà đi. Cô lại thề, thù này nhất định phải báo!
Tần Hạo thấy Lăng Gia đi xa rồi, mới dám cười to. Một pha vừa rồi thật sự rất buồn cười, không thể không bật cười, nếu không sẽ làm phổi bức bối.
Lộ Lộ tức giận nói: “Cười cái gì mà cười, kêu Mai Hinh nhanh, chạy!”
“Cậu nhưng dám chọc vào Lăng Gia, tôi hôm nay nghe người khác nói rằng Lăng Gia người này tính tình không tốt, sau này cậu phải làm sao bây giờ?”
“Có thể làm gì nữa? Tôi cũng không cố ý. Binh tới tướng cản, nước tới đất ngăn, sống có nhịn tiểu đến chết được không?”
Thật ra trong lòng Lộ Lộ cũng sợ hãi, cô thế nào cũng không nghĩ đến những lời trong lúc bực tức của mình có thể bị Lăng Gia vừa vặn nghe hết. Còn may là cô không phải cấp dưới của Lăng Gia, nếu không nhất định phải thu dọn đồ đọc chờ đợi bị đuổi việc. Nhưng Lộ Lộ cũng không nghĩ ra biện pháp gì để bù đắp, chỉ có thể cố gắng vớt vát cái vò đã mẻ lại còn sứt.
Lúc này Mai Hinh đi đến, Tần Hạo phấn khích sinh động kể lại một màn vừa rồi, mấy năm nay Lộ Lộ suốt ngày đùa giỡn độc mồm độc miệng nhưng làm việc luôn ổn trọng. Sau khi chia tay cùng Tang Du, làm việc lại càng ổn trọng hơn, hiếm khi mà thấy cô chật vật như lúc nãy. Hai vợ chồng nhìn Lộ Lộ cười gập cả người, Lộ Lộ mặc kệ bọn họ, tự mình quay đầu đi trước.
Tần Hạo Mai Hinh sau khi đem dụng cụ của Lộ Lộ cất đâu ra đấy, cũng chạy đuổi theo bước chân của cô.
Trên đường, Tần Hạo thấy Lộ Lộ buồn bực, liền tìm đề tài để nói: “Hai người có xem tin tức không? Nhật Bản muốn tham gia vào hội đồng bảo an liên hiệp quốc nhưng đã bị phủ quyết.”
“Nhìn xem, há chỉ Nhật Bản muốn gia nhập à, Ấn Độ cà Tây Ban Nha cũng muốn vào.” Lộ Lộ bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Trước đây vài ngày tôi nghe được ở trong diễn đàn của trường một câu chuyện thế này: Mĩ nói ta muốn đánh ai liền đánh người đó; Anh nói Mĩ đánh ai ta đánh người đó; Nga nói ai chửi ta, ta đánh kẻ đó; Pháp nói ai đánh ta cũng mặc kệ; Trung Quốc nói ai đánh ta, ta chửi người đó! Ngẫm lại thấy thật ý nghĩa. Hiện nay năm nước trong hội đồng bảo an Liên Hiệp Quốc , có thể gọi là năm nhóm xã hội đen của thế giới, ai cũng đều có năng lực của một kẻ lưu manh. Mĩ thì tiềm lực lớn mạnh, có tiền lại có võ, thường xuyên đi khắp nơi đánh những tên côn đồ hắn không vừa mắt. Nga tiền không xem là nhiều nhưng đất đai rộng lớn, trong nhà cất giấu vài cục gạch, dùng để nện người khác cũng không thể thua. Trung Quốc chúng ta có vẻ hiền lành nhưng cũng không thể xem thường. Tại chiến trường Triều Tiên đánh cho quân Mĩ một đòn không nói lại còn một mình chống lại quân Liên Hiệp Quốc, đáng tiếc sự vẻ vang đó chỉ tồn tại ở thời đại Mao Trạch Đông. Anh tuy rằng hiên tại làm chó săn cho Mĩ nhưng tốt xấu gì cũng từng là một tên đế quốc sừng sỏ, nếu thật sự phải đánh thì cũng không ngán kẻ nào. Pháp thì không tính đến ý chí không kiên định có thể đầu hàng đầu tiên, những cái khác cũng không tồi. Năm tổ chức xã hội đen này phía sau còn có một đàn huynh đệ, nhìn bọn hắn mà xem, thật đúng là lưu manh.”
“Đúng vậy, quả thực giống.” Mai Hinh cười lớn nói: “Mình hai ngày trước ở diễn đàn Khải Địch còn đọc được một truyện cười: Muốn gia nhập, có người có tư cách gì? Mĩ nói ở thế chiến thứ hai tôi bỏ ra nhiều công sức! Nga nói không có tôi thì Đức đã nuốt trọn thế giới rồi! Anh nói không có tôi thì lấy ai đánh lại không quân Đức? Pháp nói không có trận Dunkerque đánh lui Đức thì mấy người còn ngồi đây không? Trung Quốc nói mẹ nhà nó, mấy người có dám một mình đấu lại quân của Liên Hiệp Quốc hay không? Thông thường gia nhập không dễ dàng như vậy, phải là tư bản mới được, hơn nữa hiện tại năm nước đều vì tư lợi cá nhân nên cho thành viên mới vào mới là lạ.”
“Phải” Tần Hạo phân tích rõ ràng mạch lạc: “Chiến tranh thế giới thứ hai vừa chấm dứt không bao lâu, thù cũ vẫn chưa quên được. Cho nên Nhật Bản muốn vào, Mỹ Trung Nga phủ quyết; Đức muốn vào, Anh Pháp Nga phủ quyết; Brazin muốn vào, Mỹ Anh Pháp phủ quyết; Ấn Độ muốn vào, Mỹ Trung Nga Anh Pháp đều phủ quyết. Chỉ có dùng thủ đoạn mới giữ gìn được lợi ích quốc gia, cho nên kết quả của năm nước sau khi thảo luận là bọn mày muốn làm gì thì làm, nhưng bọn tao không cho phép, thì bọn mày cũng chỉ có thể đứng ngoài mà nhìn.”
“Ôi, đâu chỉ đối ngoại theo kiểu côn đồ? Đối nội cũng là như vậy cả thôi. Các kiểu chính sách chính trị, bất kể là nước nào cũng đều đen tối giống nhau. Trung Quốc có sự kiện Thiên An Môn; Mĩ có sự kiện Watergate; Pháp có vụ bê bối lãi suất Libor; Nga có vụ Đuma; hoàng thất nước Anh xem nhẹ kinh tế, chỉ lo chính trị. Chưa chắc ai so với ai tốt hơn hoặc ai so với ai tệ hơn” Lộ Lộ bóp cổ tay cảm thán: “Hỏi thế gian ai lưu manh nhất, mời xem năm nước đứng đầu Liên Hợp Quốc.”
Cùng nhau nói chuyện phiếm xong rồi, tâm tình Lộ Lộ bớt buồn bực hơn khá nhiều.
Trở lại phòng trọ, Lộ Lộ nằm trên giường ngẫm lại một ngày trôi qua, lại không tránh khỏi lo lắng. Cô phải tính toán một chút xem về sau gặp Lăng Gia thì nên làm gì bây giờ, nhưng tính toán mãi cũng không nghĩ được cách giải quyết, chỉ có thể từ bỏ.
Gió thổi vào, chuông gió bên của sổ kêu leng keng như là đang hát một khúc đồng dao. Lộ Lộ cười khổ, chuông gió này là Tang Du mua về treo lên đấy, người đã đi rồi, lại đem hơi thở của cô giữ lại.
Cái phòng nhỏ này là nửa năm trước lúc biết được Tang Du lập tức trở về, Lộ Lộ cố ý thuê một căn phòng diện tích khá để ở. Gồm có một phòng ngủ một phòng khách, không lớn, không gian vừa phải nhưng lại đủ cho hai người ở. Tang Du về nước, Lộ Lộ dọn dẹp trang trí lại căn phòng nhỏ. Cũng học nội trợ làm cho căn nhà giống như một mái ấm thật sự, chẳng qua những thứ này không đủ để giữ lại lòng của một người.
Lộ Lộ nghĩ lung tung rồi không hay không biết mà ngủ thiếp đi.
Lăng Gia lái xe được nửa đường, Hướng Vân Thiên điện thoại đến muốn cùng cô ăn cơm. Lăng Gia ngẫm lại cả ngày hôm nay rõ là xui xẻo, tìm người kể khổ một chút cũng tốt nên đồng ý.
Đến nhà Hướng Vân Thiên, trời đã tối đen rồi. Hướng Vân Thiên đã làm xong cơm từ lâu chờ cô, nói ra, Hướng Vân Thiên cũng xem như là một người đàn ông tốt. Chăm sóc đối với Lăng Gia không nói, còn biết nội trợ, sự nghiệp thành công. Nói chung trừ bề ngoài tạm coi là được thì những cái khác toàn bộ đều hoàn hảo. Đây cũng là lý do tại sao Lăng Gia chọn anh, dù sao đối với một người phụ nữ chính chắn mà nói, vẻ bề ngoài của đối tượng đã không còn quan trọng nữa rồi.
Lăng Gia đặt túi xuống, rửa tay xong bưng chén lên ăn cơm, vừa định kể khổ với Hướng Vân Thiên một chút nhưng lại nhìn thấy bộ dạng của anh. Không biết sao lại nghĩ tới hai chữ mà Lộ Lộ nói: Gấu ngựa. Miệng của Lộ Lộ tuy rằng độc địa nhưng miêu tả thật là có điểm chuẩn xác. Làn da của Hướng Vân Thiên vốn không trắng, lại thêm khổ người to lớn, mũi to miệng rộng quả là giống hệt gấu ngựa. Lăng Gia nghĩ đến đây lại muốn cười, cười nhưng lại chưa nuốt xong cơm, bỗng chốc mắc kẹt trong cổ họng làm cho Lăng Gia nghẹn mà ho khan. Hướng Vân Thiên tranh thủ bưng nước cho cô, Lăng Gia cầm cốc uống, bởi uống quá mạnh nên cơm đi xuống nhưng lại bị sặc nước. Ho khan càng kịch liệt, ho đến chảy cả nước mắt.
Đến đây, câu thần chú thứ ba và thứ tư của Lộ Lộ: Ăn cơm bị nghẹn, uống nước bị sặc. Đêm đó thành hiện thực.
Lăng Gia thở không ra hơn, một bên ho khan một bên thề, cái thù này cô nhất định phải trả.
Ho khan xong rồi, Lăng Gia cũng không còn muốn ăn. Hướng Vân Thiên muốn Lăng Gia qua đêm ở nhà mình tối nay. Lăng Gia đưa mắt nhìn Hướng Vân Thiên, “gấu ngựa” hai chữ lại không biết vì lý do gì xuất hiện ở trước mắt cô. Lăng Gia trơ mắt nhìn mặt Hướng Vân Thiên chậm rãi biến thành mặt của gấu ngựa, ảo ảnh của thị giác từng chút từng chút đập vào đầu óc của Lăng Gia làm cô không chịu được.
Lăng Gia lấy lý do cơ thể khó chịu, nhanh chóng chạy ra khỏi nhà Hướng Vân Thiên, bước nhanh như bay.
Hướng Vân Thiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng mới vừa nãy Lăng Gia còn bình thường, thế nào ho khan xong hai cái thì thay đổi? Quả nhiên lòng dạ phụ nữ như kim dưới biển!
Ở nơi này, mùa xuân về đêm thành phố đặc biệt xinh đẹp, Lăng Gia lại không có một chút tâm tình để thưởng thức phong cảnh. Cô cầm tay lái, lần đầu tiên một lòng chuyên chú tập trung lái xe, chỉ sợ sơ ý lại xảy ra sơ xuất.
Đến khi trở về nhà, Lăng Gia quăng mình một cái lên giường, mệt mỏi vuốt trán. Người trước đây luôn xem việc nói tục là đáng xấu hổ, lần đầu tiên xổ ra một từ: SHIT!
Trúng tà, rõ là trúng tà!