Chương 93
Giữa trưa, ánh mặt trời chiếu xiên vào hàng liễu rủ, cành cây nhỏ chia ánh nắng ra làm hai nửa.
Giữa trưa vốn là thời điểm yên tĩnh nhưng bởi vì có tiệc mà căn nhà trở nên đông vui, ồn ào.
Mọi người trong nhà vừa nói chuyện vừa cười đùa. Ông của Lý Minh rót cho mỗi người một ly rượu nho tự ủ, rượu nho nguyên chất chảy ồ ồ ra khỏi miệng thùng làm cho người ta chỉ mới nhìn thôi cũng cảm nhận được mùi vị ngọt ngào của nó.
Ông của Lý Minh vừa rót rượu, vừa nói: “Tự ủ nên rất nguyên chất, ủ lâu ngày chỉ để chờ mấy đứa tới uống thôi đấy.”
Khi ông lần lượt rót xong từng cốc, Lộ Lộ nâng ly lên uống một hơi hết sạch, cô quay sang nói với Lăng Gia: “Ngon lắm đấy. tôi thích nhất là rượu nho tự ủ của ông Lý Minh. Nhẹ độ, giống như nước ép trái cây thôi, chị thử xem.”
Lăng Gia nhìn màu rượu tinh khiết, nâng ly lên nhấp một ngụm nhỏ. Độ rượu đúng là không nặng, có thể xem như nước trái cây, uống vào miệng cảm thấy lành lạnh khoai khoái. Mùi vị không hề thua kém những thứ được bán trên thị trường, Lăng Gia có chút khâm phục tay nghề của ông Lý Minh.
Lữ Nam nâng ly rượu, đầu tiên là uống thử một ngụm nhỏ, cảm thấy cái này có vẻ ngon, thế rồi dốc ly uống cạn.
Lộ Lộ chờ cho Lăng Gia uống xong, nhanh chóng cầm ly của mình và Lăng Gia chạy đến bên thùng rượu rót thêm vào. Ông của Lý Minh không ủ nhiều rượu, lại rất ngon cho nên năm nào cũng hết sớm. Chậm chân một chút thôi là không còn một giọt, thế nên Lộ Lộ đang cố gắng hành động nhanh hơn.
Khổng Không nhìn thấy Lộ Lộ tự nhiên như ruồi mà rót đầy rượu vào ly, cô trợn tròn hai mắt, reo lên: “Con kia, lại trộm rượu! Sao năm nào cậu cũng là đứa rót thêm ly thứ hai nhỉ? Năm nay còn quá đáng hơn, rót một phát hai ly. Ông ơi, ông làm chứng cho cháu, mọi người thấy có đúng là nên phạt rượu nó hay không?”
“Phạt, phạt, phạt rượu! Phạt rượu đế!” Mọi người cười lớn, cùng hùa theo.
“Mọi người đừng ồn ào nữa, trước tiên hãy xem mình rót rượu cho ai đã chứ” Lộ Lộ chớp mắt lia lịa, cắn răng bưng ly đến đặt trước mặt Lăng Gia một ly, lại đặt ly còn lại xuống trước mặt Lữ Nam. Xong rồi vỗ tay, nói: “Nhìn đi, mình đâu rót cho bản thân đâu, mình rót cho Lăng Gia và Lữ Nam mà. Hai người này lần đầu tiên đến đây, thấy rượu của ông ngon quá nên uống một hơi hết sạch. Hai người ngại không dám rót tiếp thế nên mình phải giúp chứ, vậy là mình sai à? Khổng Không! Cậu phân biệt đối xử với hai người bạn của mình à! Lại còn loan tin tình báo bậy bạ với mọi người, cậu làm tổn thương lòng tự trọng của mình một cách nghiêm trọng, nhanh tự phạt ba ly rượu đi! Rượu đế!”
Mọi người lại cười ha hả, xoay mũi nhọn chỉ trích về phía Khổng Không. Lộ Lộ nhanh chóng đi đến rót đầy ly rượu cho Khổng Không, bắt cô uống hết. Khổng Không chấp nhận xui xẻo, uống hết một ly rồi gắp đồ ăn lên lót dạ, sau đó lại tiếp tục uống hết hai ly rượu phạt còn lại, Lộ Lộ khen ngợi Khổng Không là nữ Trung hào kiệt. Rượu đế nặng độ, Khổng Không uống liền ba ly nên đỏ mặt, cũng may sức uống của cô cao nếu không với kiểu uống này thì chắc chắn đã gục xuống.
Khổng Không vỗ vai Lộ Lộ, nói: “Chạy trời không khỏi nắng đâu, chị đây sẽ chờ đến ngày canh me bắt quả tang được mày trộm rượu nho để phạt!”
Lữ Nam chỉ muốn cho Lộ Lộ một đạp, cái con bé này sao chuyện gì cũng thích lôi bà vào thế? Còn dám bịa chuyện như thật nữa. Lữ Nam đổi ghế, ngồi xuống bên cạnh Lăng Gia: “Nhìn Lộ Lộ nhà cậu nói dối không thèm chớp mắt kìa, sau này lo mà quản cho nghiêm.”
Lăng Gia chỉ cười mà không nói gì cả, trình độ bịa chuyện của Lộ Lộ đã quá mức cao thâm, quản ứng cũng quá nhanh nhạy. Đúng là sau này phải quản nghiêm hơn mới được.
Lộ Lộ thấy Lữ Nam ngồi vào chỗ của mình, cô không còn cách nào khác là phải ngồi vào chỗ của Lữ Nam bỏ trống. Chờ cho Lộ Lộ ngồi xuống, Tang Du nhỏ giọng nói: “Lát nữa mình lấy rượu nho cho cậu.”
“Ừ, được. Mọi người đều biết cậu uống kém, chắc chắn sẽ không chấp cậu làm gì. Mình uống nốt phần còn lại của cậu nhé, lát nữa cậu rót thêm hai ly đem đến đây.” Lộ Lộ nói xong rồi cầm ly rượu của Tang Du lên, ngửa cổ uống hết.
Tang Du chỉ còn biết mỉm cười, cô biết Lộ Lộ chưa bao giờ ham rượu, nhưng cứ mỗi lần họp lớp là lại ham rượu nho ở nơi này. Chỉ có một lý do duy nhất, ông của Lý Minh tự ủ rượu nho, ngoại trừ rượu rất ngon thì quan trọng hơn đó nó được làm hoàn toàn bằng nguyên liệu tự nhiên, không có chút màu mè nào cả. Lộ Lộ luôn yêu thích những thứ mộc mạc tự nhiên, kể cả vật hay người cũng thế.
Tin tức kết hôn của Tần Hạo và Mai Hinh được công khai, mọi người nghe tin rồi lập tức chúc rượu hai nhân vật chính. Rượu cứ thế mà cạn đáy từng chai từng chai một.
Ngồi gần Lộ Lộ là một chàng trai đeo kính, bởi vì cận nặng cho nên mọi người gọi anh ta là Bốn Mắt. Anh ta khều tay Lộ Lộ, hỏi: “Cô bạn Lăng Gia của cậu có người yêu chưa?”
Lộ Lộ nhìn Bốn Mắt rồi đáp ngay: “Có rồi, sao vậy?”
“Sao lúc nãy mình nghe thấy cô ấy nói là chưa có?”
Lộ Lộ ngẩn ra, lại bắt đầu nói dối: “À, là không bạn trai cố định thôi í mà.”
“Ồ, ra thế. Nếu thật sự không có thì cậu giới thiệu cô ấy cho mình đi.”
“Này, Bốn Mắt, không phải cậu đã có bạn gái rồi à?”
“Chỉ với một câu hỏi này là biết được cậu chẳng quan tâm đến mình chút nào rồi” Bốn Mắt chau mày, nỗi buồn hiện rõ trên khuôn mặt góc cạnh “Bọn mình đã chia tay bốn tháng rồi, mình bây giờ cô đơn lắm luôn. Không thì cậu thành một đôi với mình đi?”
“Bốn Mắt này, năm nào cậu cũng nói rằng phải thành một đôi với mình, nói mãi không thấy chán à? Mình nghe đến nỗi chai cả tai rồi đây à.” Lộ Lộ cầm đũa, gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai, nuốt xong rồi mới nói: “Mình mà muốn thành một đôi với cậu thì đã làm từ thời đi học rồi, còn phải chờ đến bây giờ à? Thỏ không ăn cỏ gần hang, đừng có dòm ngó bạn bè bên cạnh. Mình đã hiểu quá rành về cậu rồi… không có hứng thú đâu.”
Bốn Mắt buồn rười rượi, nói: “Cậu nhìn cậu đi… cậu nhìn cậu đi, làm mình đau lòng quá. Mặt mình dày thế này cũng là do cậu mà ra.”
Tang Du vừa nghe được, bật cười. Cô rướn cổ sang, nói với Bốn Mắt: “Bốn mắt, mình nhớ từ năm ba đại học cậu đã nói là muốn thành đôi với Lộ Lộ. Sáu, bảy năm trôi qua rồi, cậu đúng thật là nhớ dai quá đấy!”
Lộ Lộ tiếp lời: “Đâu chỉ là nhớ dai, là nhớ dai kinh điển luôn ấy!”
“Im lặng, im lặng! Mọi người im lặng!” Bốn Mắt trợn mắt, vỗ bàn đứng lên, giọng oang oang nói: “Ông và thầy làm chứng, hôm nay Bốn Mắt đây trịnh trọng tuyên bố muốn cùng Lộ Lộ thành một đôi!”
Mọi người yên lặng hai giây, Lăng Gia nhìn về phía bốn mắt. Cậu ta rất cao, có lẽ phải gần một mét tám lăm, người hơi gầy, khuôn mặt góc cạnh, mắt to mày rậm, cũng xem như là điển trai và nam tính. Rồi Lăng Gia nhìn về phía Lộ Lộ, Lộ Lộ cũng đang nhìn về phía cô, hai người mắt đối mắt. Lộ Lộ lắc đầu với cô một cái, ý là chỉ đùa giỡn mà thôi. Lăng Gia ghen, đâu ra cái kiểu đùa giỡn thế này! Lừa con nít à!
Sau hai giây yên lặng, mọi người đột nhiên buộc phát cười ha hả. Giáo sư Đinh bị làm cho phun cả nước trà trong miệng ra ngoài, cười to nói: “Này Bốn Mắt, thầy làm chứng cho mày bốn năm rồi đấy… thằng nhóc này đúng là chẳng bao giờ khá lên được!”
Khổng Không cũng cười lớn, nói: “Thầy à, thầy sai rồi! Bốn mắt khá lên rất nhiều rồi đấy! Công lao lớn nhất thuộc về Lộ lộ, nó luyện cho da mặt của Bốn Mắt thành bê tông cốt thép rồi!”
Tần Hạo cười ngặt nghèo, chỉ vào bốn mắt, la to: “Bốn Mắt, mình nghe câu này của cậu suốt bảy, tám năm rồi. Cậu nói chưa chán à.”
Lăng Gia và Lữ Nam nghe mọi người chọc ghẹo Bốn Mắt, lòng cảm thấy khó chịu. Tang Du ở bên cạnh Lữ Nam, giải thích: “Từ năm ba đại học thì bốn mắt đã nói nhất định phải thành một đôi với Lộ Lộ, mãi cho đến bây giờ vẫn cứ nói. Có điều chỉ nói rồi để đấy thôi, chưa bao giờ hành động, vì thế nên mọi người mới cười.”
Thì ra là như thế, Lăng Gia và Lữ Nam thoải mái. Lăng Gia hỏi Tang Du: “Bốn Mắt làm nghề gì?”
“Bán tranh vẽ.”
“Cậu ta thích Lộ Lộ à?”
“Cậu ta chỉ thích đùa giỡn với Lộ Lộ thôi, mọi người ai cũng biết mà” Tang Du nói xong, lại bồi thêm một câu: “Chị đừng để bụng.”
Đùa giỡn? Lăng Gia cho rằng không phải như thế, cô cảm thấy bốn mắt đang thông qua cách đùa giỡn để bày tỏ lòng mình với Lộ Lộ. Có lẽ cậu ta biết rằng Lộ Lộ sẽ không đáp lại tình cảm của cậu ta, cho nên mới làm như đùa giỡn. Lộ Lộ chắc chắn cũng biết điều này, bởi vì lúc mọi người đang cười to trêu chọc bốn mắt thì chỉ có Lộ Lộ là nhẹ nhàng mỉm cười giống như ngại ngùng, nhưng thật ra là Lộ Lộ đang bảo vệ thể diện cho bốn mắt.
Bỗng nhiên Lăng Gia cảm thấy bốn mắt rất đáng thương, từ năm ba đại học đến bây giờ đã là bảy năm ròng rã. Bảy năm chưa bao giờ ngừng lặp lại một câu “nói đùa”. Người này phải yêu Lộ Lộ nhiều đến mức nào?
Lăng Gia cúi đầu uống rượu nho, tỉ mỉ suy nghĩ về việc sao bạn bè của Lộ Lộ luôn vô tình làm cho mình cảm động? Lộ Lộ đủ tốt bụng, đủ si tình, đủ chân thành, đủ thân thiện cho nên bạn bè của cô ấy cũng giống như cô ấy. Hay là, câu tục ngữ kia thật sự đúng, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Đột nhiên Lăng Gia nhận ra, nơi này mới là thế giới của Lộ Lộ. Bởi vì Lộ Lộ thuộc về những nơi thế này, ở đây cô mới thật sự là chính mình. Muốn cười là cười, muốn ầm ĩ là ầm ĩ chứ không phải như ngày mùng bốn ở câu lạc bộ cao cấp đó. Nụ cười hôm ấy của Lộ Lộ thật sự rất gượng gạo, bởi vì nụ cười đó chỉ để hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Lăng Gia quyết định rằng từ nay về sau sẽ không ép buộc Lộ Lộ đến những nơi mà cô không thích. Tình cảm là chuyện của hai người, chỉ cần hai người có thể hiểu nhau, hòa hợp với nhau là đủ, cần gì phải ép buộc đối phương hòa hợp với những người mình tiếp xúc, những nơi mình hay tới? Nhưng thứ gọi là bạn bè, gọi là hoàn cảnh đều chỉ đang đeo mặt nạ, chỉ có Lộ Lộ là chưa bao giờ dùng mặt nạ để đối xử với mình. Vì lẽ đó, cũng chỉ có Lộ Lộ mới thật sự cùng mình đi đến già, đi đến chết.
Nhưng Lăng Gia cũng bất ngờ với biểu hiện của Lộ Lộ. Những người ở đây đều là bạn bè của Lộ Lộ, ngưu tầm ngưu và mã tầm mã, Lộ Lộ thích lấy thực trạng xã hội ra để tán ngẫu thì bạn bè của Lộ Lộ cũng thế, bao gầm cả giaó sư Đinh. Lúc nói về những thói hủ bại của thời nay, bọn họ đều sục sôi căm phẫn như những đứa trẻ. Cái mà Lăng Gia cảm thấy bất ngờ chính là việc trong lúc mọi người đang mạnh mẽ chỉ trích nững tệ nạn xã hội đó, thì Lộ Lộ chỉ cười rồi gật hoặc lắc đầu, hoặc là hò reo phụ họa chứ căn bản không hề nói lên quan điểm của bản thân. Hoàn toàn khác với những lúc bình thường Lộ Lộ hay nhọn mỏ chìa răng tán ngẫu với Tần Hạo và Mai Hinh.
Lộ Lộ đang từ trường phái Pháp gia bỗng chuyển sang Nho gia, điều này làm cho Lăng Gia cảm thấy có hứng thú, cô nhỏ giọng hỏi Lộ Lộ: “Không phải bình thường em thích nhất là nói về mấy cái này à? Sao hôm nay lại trở nên khiêm tốn như thế?”
[Pháp gia lấy luật làm đâu, Nho gia lấy đạo đức làm đầu.]
“Họa từ miệng mà ra, tôi chỉ nói những cái này với bạn thân mà thôi.” Lộ Lộ cười híp mắt, cô nhìn Lăng Gia rồi nói: “Thật ra tôi còn học tập ở chị nữ, nói ít nghe nhiều.”
Lăng Gia mỉm cười.
Giữa bữa tiệc, mọi người muốn tổ chức trò chơi, để giáo sư làm trọng tài thi xem ai vẽ tốc ký tốt hơn. Ai vẽ đẹp nhất nhanh nhất sẽ thắng, thua thì chịu phạt ba ly rượu đồng thời kính giáo sư một ly. Lăng Gia và Lữ Nam lần đầu tiên thấy người khác chơi trò này, hai người trợn mắt nhìn mọi người vẽ tốc kí trong vòng một phút, không khỏi trầm trồ sự khéo tay của những người ở đây.
Trò chơi kết thúc, giáo sư nổi hứng nhờ Lý Minh lấy bút, mực, giấy, nghiên ra. Ông viết thư pháp song song bằng cả hai tay. Tay phải viết “Chùa miếu thì tĩnh, rừng trúc cũng thanh”, tay trái viết “Thần tiên bất lão, trời đất cũng xuân”. Viết xong trao cho ông của Lý Minh, chữ của giáo sư Đinh khá nổi tiếng, ông của Lý Minh cầm câu đối mà yêu thích không buông tay, vui đến nỗi cả râu mép cũng phải vểnh lên.
Lộ Lộ cũng nổi hứng, cầm giấy bút dùng cả hai tay cùng viết xuống một bộ câu đối. Hăng hái trào dâng, mực quệt xuống giấy. Tay phải viết “Đại tiết ngưỡng trung trinh, khí thổ hồng nghê, thiên vấn cửu chương ca hạo đãng”, tay trái viết “Tu năng minh trị loạn, chí tồn xã tắc, trạch ly vạn thế tụng ly tao”. Tốc độ viết của Lộ Lộ có hơi chậm, nét chữ cũng còn lâu mới so được với giáo sư Đinh. Nhưng có thể sử dụng đồng thời cả hai tay để viết chữ cũng đã là khá rồi. Giáo sư nhìn chữ của Lộ Lộ, ông khen Lộ Lộ có tiến bộ, Lộ Lộ được khen nên vui như mở cờ trong bụng. Còn Lăng Gia và Lữ Nam thì vô cùng ngạc nhiên, đặc biệt là Lăng Gia, cô chưa bao giờ ngờ được rằng Lộ Lộ lại biết viết thư pháp bằng cả hai tay. Cô hỏi Lộ Lộ: “Sao em chưa từng nói với tôi là em có tài lẻ này?”
“Thần tượng của tôi là Da Vinci mà! Lúc nhỏ tôi viết chữ bằng tay trái, sau mới đổi thành tay phải, thế nên bây giờ có đôi khi vẫn dùng tay trái để viết chơi một chút” Lộ Lộ cười hì hì “Hơn nữa viết có phải là đẹp đâu, khoe để bị chị bêu xấu à?”
“Em nói thế chẳng khác nào cười vào mặt đứa ngay đến cả cây bút lông cũng không biết cầm như tôi đây!”
“Bị phát hiện rồi” Lộ Lộ cuộn câu đối lại, nói: “Tặng chị, sau này tôi sẽ dạy cho chị cách viết thư pháp.”
“Ừ.”
Cuối bữa tiệc, mọi người ai cũng có chút say, tất cả mọi người không hẹn mà cùng hát lên “Nếu anh không có áo, tôi chia sẻ tấm áo của mình với anh. Đất nước kêu gọi, chúng ta cầm ngọn giáo, tôi với anh cùng chung nợ nước! Nếu anh không có áo, tôi sẻ chia tấm áo của mình với anh, đất nước kêu gọi, chúng ta cầm ngọn kích, cùng nhau ra nơi sa trường! Nếu anh không có áo, tôi sẻ chia tấm áo của mình với anh, đấy nước kêu gọi, chúng ta cầm lấy khiên và giáp, cùng nhau ra trận!”
Giáo sư đinh là một người rất có uy tín trong giới nghệ thuật, ông không chỉ có trình độ chuyên môn ở lĩnh vực mỹ thuật mà còn thông thạo về âm nhạc. Bài thơ “Vô Y” này, trước kia được ông phổ nhạc thành bài hát, rồi dạy cho học sinh của mình. Nay bọn họ lại dõng dạc cất tiếng hát trầm lắng để nói lên nỗi lòng, giọng hát chân thành mà tha thiết của họ làm cho lòng người rung động.
Giáo sư Đinh xúc động nói những bài hát nhạt nhẽo và rỗng tuếch đang phổ biến ngày nay còn lâu mới sánh được với Kinh Thi và Sở Từ. Trong Kinh Thi có “Phong”, gần như toàn bộ nội dung trong Phong đều đến từ dân gian. Thời xưa mọi người có thể ngâm ra được những ca từ làm rung động lòng người đến như thế, nhưng sinh viên đại học và cao đẳng ngày nay lại quên mất những thơ từ đó. Đời sống vật chất đang không ngừng tăng lên, nhưng đời sống tinh thần thì không thể nào bắt kịp với vật chất, rốt cuộc thì đây là chuyện tốt hay chuyện xấu. Giáo sư Đinh than thở, chỉ có những giá trị văn hóa truyền thống mới là vĩnh hằng. Đó cũng là lý do tại sao ông thích đến những vùng quê xa xôi để sưu tầm tư liệu của dân gian truyền lại.
Thời nay không còn nhiều nhà giáo như ông, mặc dù đã lớn tuổi, từ lâu ông không còn dẫn dắt tân sinh viên. Học sinh của ông giờ chỉ là vài ba nghiên cứu sinh, bọn Lộ Lộ quen biết được giáo sư lúc vừa mới nhập học là một điều rất may mắn. Thầy nào thì trò nấy, những sở thích và đam mê của giáo sư truyền sang cho họ bằng cả trực tiếp lẫn gián tiếp, thế là học trò của ông cũng có tình cảm nâng niu, trân trọng những nét đẹp chất phác của miền quê non nước giản dị.
Vành mắt Lăng Gia và Lữ Nam dần nóng lên, hai người tin rằng tất cả mọi người ở đây đều chân thành, nụ cười của họ chân thành, và họ cũng hát bằng tất cả sự chân thành. Lúc này đây, người luôn đối nhân xử thế theo cách ã giao và đối phó như Lữ Nam và Lăng Gia đã tin tưởng rằng trên đời này còn tồn tại tài cảm chân thành.
Bỗng nhiên lớp trưởng lấy ra một cái đĩa CD bỏ vào đầu máy DVD. Cậu ta nói với Tang Du: “Tang Du. Đã bốn, năm năm rồi cậu không tham gia họp lớp, mọi người ai cũng mong ngóng cậu. Cậu còn nhớ buổi dạ tiệc năm thứ ba đại học, cậu và Lộ Lộ đã cùng nhau nhảy điệu chacha? Mình lúc nào cũng nhớ đến điệu nhảy đó, nhân dịp tất cả mọi người đều có mặt tại đây, hai cậu hãy nhảy lại cho mọi người xem nhé. Chúng ta mỗi năm chỉ được tụ họp một lần, bao năm nay tất cả mọi người dù ít dù nhiều cũng trải qua sóng gió, lần chia tay này nếu muốn gặp lại thì cũng phải đợi đến năm sau. Bọn mình hầu hết đều đã lập gia đình, trong đám con gái chỉ có cậu và Lộ Lộ là còn độc thân, thật sự thì bọn mình rất tự hào về hai cậu. Năm đó hai cậu là đôi hoa khôi của khoa, có không biết bao nhiêu thằng con trai phải động lòng vì hai cậu, thế là một truyền mười để rồi đến cả đám con trai trường khác cũng biết đến danh tiếng của hai cậu. Hôm nay hai cậu hãy khiêu vũ lại một lần nữa đi. Thêm một cái tết nữa, mình đã hai mươi chín rồi, từ sau khi có con nhỏ thì ghánh nặng lại ngày càng nặng thêm. Nuôi con nhỏ, lo mua nhà, hầu sếp, phục vụ khách hàng, báo hiếu cha mẹ. Từng thứ từng thứ như thế, mãi cũng chẳng bao giờ làm xong, tiền kiếm được không bao giờ là đủ. Mình thì ngày càng già, chỉ có vào những ngày này hằng năm mới được thoải mái muốn nói gì là nói, muốn cười là cười. Được thấy các cậu khiêu vũ, mình sẽ có cảm giác như bản thân… trẻ lại.”
Giáo sư Đinh uống hơi nhiều, ông loạng choạng đứng lên nói: “Thằng nhóc này, còn trẻ như thế đã dám than thở là gìa? Già cái gì mà già! Áp lực lớn một chút mà phải sợ à? Lớn thế chứ lớn nữa cũng có chết được không? Chờ đến khi mày già bằng thầy rồi, thì sẽ nhận ra hiện tại mày hạnh phúc đến nhường nào. Tang Du, Lộ Lộ, hai đứa nhảy góp vui đi. Còn trẻ, muốn nhảy thì cứ nhảy, đừng có gò bó bản thân làm gì! Lúc còn trẻ thầy ngày nào cũng nhảy với cô.”
Tang Du gật đầu, cô nhìn về phía Lộ Lộ, Lộ Lộ cũng gật đầu.
Thấy hai người gật đầu đồng ý, ai cũng vui, mọi người nhanh chóng dẹp bàn ghế sang một bên, quét lại sàn. Đứng sát vào tường, nhường không gian lại cho hai người.
Tang Du hôm nay mặc váy ngắn, cũng không có vấn đề gì. Lộ Lộ nhìn lại bản thân, còn tốt chán, quần jean đen, giày cao gót đế vừa phải, có thể xem như là tạm phù hợp để khiêu vũ.
Lộ Lộ cởi áo khoác và áo lông, giờ đây cô chỉ còn lại một cái áo sơ mi màu đen rất mỏng. Lấy áo khoác mỏng màu đen của Khổng Không mặc vào nhưng cũng không cài cúc, chỉ khoác hờ. Lộ Lộ tiện tay vấn tóc lên, lại mượn ông của Lý Minh cái mũ cói màu nâu sậm đội lên đầu, giờ đây dáng vẻ của cô vừa xinh đẹp lại vừa hiên ngang. Tang Du cũng cởi áo khoác, những đường cong tinh tế của cơ thể hiển hiện rõ ràng, khiến cho tất cả mọi người ai cũng không kìm được mà phải trầm trồ, thầm khen một tiếng.
Lý Minh hỏi Lộ Lộ và Tang Du có cần nhảy thử vài bước trước không. Lộ Lộ và Tang Du cùng lắc đầu, điệu nhảy kia hai người đã nhảy cùng nhau vô số lần, thuộc nằm lòng từ lâu, không cần phải ôn lại những thứ vốn đã quá đỗi quen thuộc.
Lý Minh bật máy, bản nhạc latin bỗng chốc vang dội khắp căn phòng. Lộ Lộ và Tang Du ăn ý thả người phối hợp theo từng điệu nhạc, Lộ Lộ đi bước nam, Tang Du đi bước nữ. Hai người tựa như rắn quấn lấy nhau, kề sát rồi lại tách ra, xoay tròn, quay lưng vào nhau, lắc lư…
Một trong những đặc điểm của điệu nhảy chacha là bước nhảy đẹp đẽ liên tiếp, nhưng một khi xử lý không tốt thì sẽ trở nên khó coi.
Bản nhạc nền sôi nổi, điệu nhảy đầy nhiệt huyết, những bước nhảy chuẩn mực và sống động, tư thế ưu nhã mà không kém phần mạnh mẽ. Lộ Lộ và Tang Du giống như những nghệ sĩ múa chuyên nghiệp, hai người không hề phạm phải một sai lầm nhỏ nào trong từng bước nhảy.
Chỉ có trời mới biết năm đó hay người thích điệu nhảy này đến mức nào. Chỉ có trời mới biết năm đó hai người đã từng nhảy đi nhảy lại điệu này bao nhiêu lần. Chỉ có trời mới hai người đã bao nhiêu lần dây dưa triền miên trong điệu nhảy. Và còn, chỉ có trời mới biết tại sao bao nhiêu năm đã trôi qua mà bây giờ hai người vẫn có thể hòa mình lại vào điệu nhảy xưa không chút sơ sót, thậm chí còn nhuần nhuyễn hơn cả lúc xưa.
Tất cả mọi người chỉ biết rằng Lộ lộ và Tang Du lại một lần nữa làm cho họ rung động, chỉ cho rằng có lẽ hai người đã là bạn thân từ lúc nhỏ. Bất kể với thân phận là gì, hai người đã được định sẵn từ trước rằng sẽ không bao giờ có thể bị cắt đứt, sẽ mãi mãi luôn thông cảm và thấu hiểu lẫn nhau. Nhìn hai người cười chọc ghẹo nhau như thế, nhìn những động tác mập mờ mạnh dạn kia, có thể thấy được rằng lòng của hai người gần nhau đến mức nào, thấy được rằng hai người quan tâm lẫn nhau sâu đến bao nhiêu.
Được hai người con gái như vậy yêu, phải là người như thế nào? Ngoại trừ Lăng Gia và Lữ Nam thì tất cả mọi người ở đây đều đang nghĩ đến vấn đề này.
Lăng Gia và Lữ Nam đang bận dùng điệu thoại để quay lại điệu nhảy của Lộ Lộ và Tang Du. Hai người đều có lòng tin rằng điệu nhảy kia có ăn ý bao nhiêu, Lộ Lộ và Tang Du có hiểu nhau đến mức nào thì cũng không thể thay đổi được hiện thực. Lăng Gia tin rằng Lộ Lộ yêu mình, còn Lữ Nam thì tin rằng sớm muộn gì Tang Du cũng sẽ yêu mình. Điệu nhảy quá ngắn, bước nhảy quá nhanh, Lăng Gia và Lữ Nam phải tranh thủ thời gian để quay và chụp lại.
Trăng lên sáng đẹp bầu trời,
Yêu kiều tha thướt dáng người đẹp xinh,
Làm sao giải nỗi u tình ?
Nhọc nhằn tấc dạ riêng mình khổ đau.
Điệu nhảy kéo dài bốn phút mười ba giây rồi dừng lại. Đoạn cuối cùng, Lộ Lộ nhanh chóng xoay người đỡ lấy Tang Du đang ưỡn về phía sau. Tiếng vỗ tay vang lên ào ào, Tang Du nhỏ giọng thì thầm bên tai Lộ Lộ “Mình nhớ đến cậu của năm đó, rất nhớ.”
Lộ Lộ nhỏ giọng trả lời: “Mình cũng vậy, nhưng mình lại càng thích cậu của bây giờ hơn. Đã buông xuống được, Tang Du của bây giờ lạc quan hơn rồi.”
“Mình yêu cậu. Lộ, dù cho với tư cách là gì thì đời này mình vẫn luôn yêu cậu. Chỉ mong đời sau chúng ta đừng bỏ qua nhau lần nữa.” Tang Du thoáng ôm Lộ Lộ thật chặt, môi cô chạm vào má Lộ Lộ, sau khi để lại một chút hơi ấm, Tang Du mỉm cười rồi đi về phía Lữ Nam.
Những người bạn nói gì, Lộ Lộ đã không còn sức mà nghe nữa. Cô gắng gượng tỉnh táo để nói vài câu qua loa, không hề biết rằng người khác đang nói gì, cũng không biết mình đã nói gì. Trong đầu cô giờ chỉ còn vang vọng lại giọng nói: “Mình yêu cậu. Lộ, dù cho với tư cách là gì thì đời này mình vẫn luôn yêu cậu. Chỉ mong đời sau chúng ta đừng bỏ qua nhau lần nữa.”
Chuyện tình cảm của con người luôn phức tạp nhưng cũng đầy kì diệu. Tìm cảm không hề giống như toán học, mỗi phương trình chỉ có một đáp án, nói một là một và hai là hai. Tìm cảm liên quan đến rất nhiều nút thắt, nhiều mối ràng buộc. Cho dù chúng ta đã biết được đáp án, nhưng một khi có nút thắt nào đó bị rơi xuống, thì tất cả cũng sẽ vì thế mà rung lên.
Vướng mắc của tình cảm không hề liên quan đến tuổi tác lớn hay nhỏ, cũng chẳng hề dính líu đến việc ta đã trưởng thành hay chưa. Nó chỉ liên quan đến người chúng ta từng yêu và người chúng ta đang yêu.
Quá khứ và hiện tại khác nhau, hoặc cảnh còn người mất, hoặc người không thuộc về ta thì rồi cuối cùng họ cũng sẽ rời xa ta. Khi chúng ta muốn buông tay, ký ức lại ùa về. Con đường còn có ngã rẽ, thì chuyện tình cảm lại càng có ngàn vạn mối gút mắc. Thật ra tất cả mọi thứ không phải tự nhiên mà có, ai có thể nhìn thấu cuộc đời, ai có thể nói rõ ai đúng và ai sai?
Khi đi tha thướt cành dương,
Khi về mưa tuyết phũ phàng tuôn rơi.
Lộ Lộ cúi đầu thở dài. Du, lần này cậu đã thật sự buông mình rồi phải không? Vốn mình nên vui mới đúng, nhưng sau lòng mình lại vẫn cứ đau? Thì ra là mình vẫn ích kỷ, đã có Lăng Gia nhưng vẫn cứ thầm hy vọng xa vời rằng trong mắt cậu chỉ có mỗi mình… Mình có nên nói cho cậu biết rằng nếu thật sự có kiếp sau, mình mong rằng chúng ta vẫn là con gái. Nếu thật sự có kiếp sau, mình mong rằng chúng ta vẫn yêu nhau. Nếu thật sự có kiếp sau, mình mong rằng chúng ta mãi mãi là duy nhất của nhau. Nếu thật sự có kiếp sau, mình vẫn sẽ ước tiếp mong muốn của kiếp này, rằng mình mãi mãi cũng chỉ yêu một người con gái là cậu.
Đáng tiếc, chúng ta không ai biết được kiếp sau có tồn tại hay không. Sống ở kiếp này thì phải trân trọng lấy kiếp này, trân trọng lấy người chúng ta đang yêu. Dù sao, một trái tim không thể chứa đựng được hai người cùng một lúc.
Lộ Lộ cười, cô cười nhìn về phía Tang Du, dường như đang nói rằng: Mình yêu cậu, Du, với tư cách là bạn, mình chúc cậu và Lữ Nam đầu bạc răng long; Lộ Lộ cười nhìn về phía Lăng Gia, dường như đang nói: Tôi yêu chị, Lăng Gia. Đời này, mong rằng tôi và chị có thể ở bên nhau mãi mãi.
Lộ Lộ cười, Tang Du nhận ra trong nụ cười đó có tình yêu và cả sự tiếc nuối. Lăng Gia nhận ra trong nụ cười của Lộ Lộ là tình yêu và cả kiên định.