Chương 7: Bạn bè
Nghỉ phép buổi chiều, Chu Quý Quân ngồi ở quán cà phê.
Lạc Bội Phân đi đến thấy cô ngồi bên cửa sổ, mái tóc đen cột đuôi ngựa, ánh mắt trầm tĩnh nhìn tách cà phê, nắng ngoài cửa sổ chiếu vào khiến dáng vẻ năm tháng tĩnh lặng của cô đặc biệt duyên dáng.
“Cô gái này cũng có năm tháng tĩnh lặng à? Phải thôi, dù sao ánh dương ấm áp ai nấy cũng đều có phần.”
*- Việc sử dụng chung năm tháng tĩnh lặng và ánh dương ở đây có thể là bắt nguồn từ 《Thu Phong Sái Lạc》 của Mộc Dương: Ánh Dương ấm áp, năm tháng tĩnh lặng, nguời còn chưa tới, ta sao dám già?
Lạc Bội Phân lẩm bẩm cười, cô ấy bước đến bên cạnh: “Này! Hạng nhất.” Cô ấy là bạn học cấp hai của Chu Quý Quân, cũng là người chứng kiến sự trưởng thành trên con đường tình cảm của học bá này.
“Bội Phân.” Chu Quý Quân gật đầu khẽ cười chào.
“Làm ơn đừng bày ra dáng vẻ này, tôi ở công ty nhìn nụ cười này đến chán rồi!” Lạc Bội Phân nói, cô ấy không hiểu sao mọi người đều có nụ cười ưu tú này, cô sắp sợ chết rồi?
Lạc Bội Phân uống một ngụm, đáp: “Được rồi! Hạng nhất, sao chịu rời khỏi công ty rồi? Đàn em nhỏ nhà cô thông suốt rồi hả?”
Lạc Bội Phân đại khái sớm biết Chu Quý Quân thích Lâm Nhược Khởi, là một người thích bách hợp, cô ấy đã đặt rất nhiều hi vọng vào mối tình thầm kín này của Chu Quý Nhân, với lại… xem trọng mười hai vạn phần*
*- mười hai vạn phần hình dung mức độ đạt tới cực hạn – câu này cũng có thể để đơn giản là ‘vô cùng xem trọng’ /
“Hôm nay tôi đã nói từ chức với Nhược Khởi.” Chu Quý Quân vừa khuấy tách cà phê vừa nhàn nhã đáp.
“Đúng rồi! Dù sao cậu cứ cưng chiều cô ấy cũng không phải là chuyện… A! Cậu nói gì!” Lạc Bội Phân hơi sửng sốt nhìn chằm chằm Chu Quý Quân, cô ấy mới vừa nói cái gì?
Từ chức!
Chu Quý Quân bình tĩnh đáp: “Tôi đã nói từ chức với Nhược Khởi.”
“Cậu uống rượu à?” Lạc Bội Phân nghi ngờ nhìn Chu Quý Quân.
“Không có.” Chu Quý Quân phủ nhận.
“Một năm gần đây không gặp tai nạn giao thông chứ?” Lạc Bội Phân hỏi.
“Không có!” Chu Quý Quân phủ nhận.
Lạc Bội Phân trừng mắt hỏi: “Vậy sao lại từ chức? Lâm thị phá sản à?”
Chu Quý Quân tức giận hỏi: “Cậu thấy tôi là người ôm tiền bỏ đi khi có chuyện xảy ra ư?”
Lạc Bội Phân lắc đầu nói: “Dĩ nhiên không phải! Cậu không phải kẻ vì tiền… Nhưng mà cậu xem Lâm Nhược Khởi như mạng sống! Sao có thể bỏ được?”
Gia thế của Chu Quý Quân thật ra chỉ kém Lâm Nhược Khởi một chút, không thể so về mặt giàu có, nhưng lo về ăn mặc là không thành vấn đề. Nhưng chính cô cũng đã ở cạnh Lâm Nhược Khởi gần mười năm rồi, sao lúc này nói buông là có thể buông được?
Thái độ Chu Quý Quân vẫn rất bình tĩnh, bưng tách cà phê nhìn Lạc Bội Phân nói: “Thật ra tôi nghĩ, Nhược Khởi cũng nên trưởng thành rồi.” Cô rũ mắt, dù trong lòng không nỡ, chỉ là có một số việc phải nên chấm dứt.
Lạc Bội Phân gật đầu, “Chúc mừng! Mẹ Chu, mặc dù hai mươi bảy tuổi mới thông suốt cũng hơi trễ.”
Ở trong mắt Lạc Bội Phân, Chu Quý Quân đối với em gái Lâm Nhược Khởi này, nói là nuôi con gái cũng không quá đáng.
Chuyện ăn uống ngủ nghỉ quần áo không cái nào không săn sóc, dựa vào hiểu biết của cô, Nhược Khởi nếu 26 tuổi vẫn độc thân từ trong bụng mẹ thì không thể không kể đến công lao của Chu Quý Quân!
“Này! Đứng đắn một chút!” Chu Quý Quân nhìn Lạc Bội Phân, cô ấy nhất định lại nghĩ linh tinh rồi!
“À! Được rồi! Cậu nhất định muốn từ chức? Sao bỏ em gái kia được chứ?” Lạc Bội Phân lúc này mới nghiêm túc một chút.
“Quả thật không nỡ.” Chu Quý Quân có chút rầu rĩ, dù sao cô cũng giữ mười năm rồi, nói buông tay thì vẫn có chút do dự.
“Năm đó cậu cũng đã nói qua, định sẽ nước chảy đá mòn, mặc dù tôi cũng nghi ngờ nước của cậu đều chảy vào não của em gái kia, nhưng mà cậu khẳng định cô ấy không có cậu thì sẽ sống được hơn một ngày ư?” Lạc Bội Phân khuyên Chu Quý Quân.
Tuy rằng không tính “chờ đến khi mây tan để thấy trăng sáng”*, nhưng giờ bên cạnh Nhược Khởi cũng chẳng có ai theo đuổi, cô ấy không hiểu, đã chờ đến đủ tuổi hợp pháp lật đổ người ta rồi lại lựa chọn rời xa, đây là chiêu gì?
*kiên trì đến cùng
Huống hồ Lâm Nhược Khởi kia quả thực rất nổi tiếng.
Vẻ đẹp thịnh thế (thời kì đỉnh cao của nhan sắc) của cô đã rung động mạnh mẽ đến công ty phía bắc, thậm chí mỹ danh còn lan xa, mọi người trong nhóm kín còn lén bàn tán, cô ấy sắp xếp điện thoại theo dõi IG của Lâm Nhược Khởi, cuối cùng thấy tấm ảnh chụp chung của hai người, là ảnh chụp Lâm Nhược Khởi và Chu Quý Quân trên máy bay vào mấy tháng trước.
Cô chỉ có thể nói, chiêu này của Quý Quân là phúc hắc biểu thị công khai chủ quyền, đã đạt cảnh giới lợi dụng tất cả mọi dịp, nhìn ảnh kia xem, là ảnh do Lâm Nhược Khởi chụp đấy.
Nói thật lòng có thể chịu được Lâm Nhược Ỷ, cũng chỉ có mỗi đàn chị đã chăm sóc nàng 10 năm Chu Quý Quân này mà thôi.
Quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nồi nào úp vung nấy!
Chu Quý Quân nhẹ giọng hỏi: “Thế nào, cậu nghe được gì?”
“Là về cô em gái dung nhan thịnh thế của cậu thôi!” Lạc Bội Phân cắn một cái bánh quy.
Chu Quý Quân nheo mắt lại, ánh mắt nguy hiểm cười hỏi: “Nhược Khởi nhà tôi không đẹp à?”
Lạ là dáng vẻ bên ngoài của Chu Quý Quân rõ ràng dịu dàng như vậy, nhưng lại lộ ra một tia sát khí, Lạc Bội Phân ngoan ngoãn nuốt bánh quy xuống, cúi đầu uống trà, trong não hiện lên rất nhiều news ticker, làm cho cô ấy thức thời đáp: “…Tiên nữ mỹ nhân!”
Lạc Bội Phân lẩm bẩm trong lòng, từng nghe qua hộ thê cuồng ma (sủng vợ tận trời), nhưng chuyện vẫn chưa đâu vào đâu đã bảo vệ đến vậy rồi, ngoài trừ chân ái thì cũng không biết nói thế nào nữa.
Chu Quý Quân nhìn tách cà phê nhẹ nhàng giải thích: “Cái hôm vào công ty ấy… là tôi để cho em ấy đến chơi như vậy, dù sao chỉ thị nhân sự lần này cũng khá phiền phức, cứng rắn đối đầu với bọn họ chi bằng để Nhược Khởi đi chơi, thu hút sự chú ý của bọn họ, tôi mới dễ ra tay.”
Lâm Nhược Khởi tự luyến là không sai, chẳng qua cũng do bản thân cô quá nuông chiều. Ngày đó khi các cô xuống máy bay đã nói, Nhược Khởi đến công ty gây chú ý, cô mới có thể lặng lẽ ra tay, quét sạch một số người.
“Thương nhân các cậu tâm địa gian xảo thật.” Lạc Bội Phân lẩm bẩm: “Nhưng mà cậu giờ làm sao bỏ được? Không phải cậu vì cô ấy năm học nào cũng ráng giành hạng nhất à, bây giờ nói buông liền buông như vậy?”
“Thi đậu hạng nhất là tạo tấm gương cho Nhược Khởi, hơn nữa…” Chu Quý Quân xé bột kem bỏ vào cà phê: “Chỉ có thế thì em ấy mới đến tìm tôi!” Cô cầm tách cà phê lên nhìn Lạc Bội Phân, cười dịu dàng nhưng trong lời nói lại có khí thế đoạn tuyệt.
Lạc Bội Phân run rẩy, cô ấy vừa sợ vừa thích chính cái này, mỗi khi Chu Quý Quân nhắc đến Lâm Nhược Khởi thì khí chất tổng công đế vương phúc hắc luôn cho cô ấy cảm giác run sợ, hết lần này đến lần khác nội tâm tò mò luôn khiến cô ấy đến buổi hẹn.
Bởi vì cô ấy thật sự rất tò mò, Chu Quý Quân định thích mãi Lâm Nhược Khởi đến khi nào?
“Nói như thế thì tâm ý của cậu với cô ấy vẫn chưa thay đổi?” Chu Quý Quân thích Lâm Nhược Khởi, cô ấy gần như tin rằng chuyện đó từ trong bụng mẹ đã là vậy rồi, dù sao mười năm cũng không phải khoảng thời gian ngắn, đối với bản thân mà nói, là bạn học của Chu Quý Quân, mười năm là trải qua nửa đời người rồi!
“Vẫn như thế.” Chu Quý Quân nhìn tách cà phê rồi quấy bột kem hòa vào đó, giống như sinh mệnh của cô và nàng đã sớm hòa thành một, sao có thể tách rời.
“Vậy cậu còn chia… Nói sai! Cậu còn từ chức?” Lạc Bội Phân tò mò hỏi.
“Nhược Khởi còn có cuộc sống của em ấy, hơn nữa Lâm phu nhân vẫn luôn giục kết hôn.” Chu Quý Quân nói ra lý do mà mình đã cân nhắc rất lâu.
“Giục cưới? Vậy cậu còn rời đi sao!” Lạc Bội Phân ngạc nhiên, cô ấy nhìn Chu Quý Quân trước mắt: “Quả nhiên, đầu cậu bị ngốc đúng không?”
Chu Quý Quân không để ý đến Lạc Bội Phân đang giả điên giả ngốc, chỉ nghiêm túc nói: “Tôi gần như nên buông tay, hơn nữa, có một chị Chu ưu tú như thế, em ấy còn có thể vừa ý người nào nữa, vậy thì không phải là chuyện tốt rồi.”
Lạc Bội Phân phỉ nhổ trong lòng.
Cái rắm!
Cô ấy đã nhìn Chu Quý Quân liều mạng đọc sách thế nào, một ngày chỉ ngủ ba giờ mới có thành tích tốt để có thể trực tiếp bước vào khuê phòng của Nhược Khởi, còn có thể quản lý bạn bè mà nàng kết giao!
Vì người ta nói một câu bữa trưa không ngon mà cô tự mình học nấu ăn, cô ấy còn nói, nếu vứt Chu Quý Quân vào trường học cô dâu, chỉ sợ người ta sẽ tặng cô một huy chương luôn.
Nói thật thì Lâm Nhược Khởi bị một người chị phúc hắc như này thích, cũng không biết là tốt hay xấu nữa.
Chu Quý Quân là một nhà mưu lược toàn năng, đúng chuẩn binh mã chưa động lương thảo đi trước, đáng sợ hơn là bị tính kế như vậy, Lâm Nhược Khởi vẫn luôn tràn đầy lòng tín nhiệm với Chu Quý Quân, cứ gọi chị Chu mãi không dừng.
26 tuổi!
Độc thân từ trong bụng mẹ, hơn nữa trưởng thành xinh đẹp như vậy, lại không có bất kỳ người nào theo đuổi, đây là cảnh giới nào thế?
Vả lại Chu Quý Quân chỉ sợ sau khi mình rời đi thì mọi tính toán cũng sẽ đảo ngược, nếu như Lâm Nhược Khởi trốn khỏi lòng bàn tay của cô thì chỉ có một khả năng, chính là không có một chút động lòng.
Bằng không dù chỉ có một chút vết rách, Chu Quý Quân cũng có thể đục mở!
Một đốm lửa nhỏ có thể thiêu rụi cả cánh đồng!
“Quan điểm tình yêu của vị cô nương này thực vĩ đại, tiểu nữ sâu sắc bội phục!” Lạc Bội Phân súc tích nói, thật may chồng cô ấy ngu ngốc… bản tính đơn thuần, không phải dạng tính kế đáng sợ này.
Chu Quý Quân bưng tách cà phê uống một ngụm, khẽ mỉm cười.
Trong đầu Lạc Bội Phân nghĩ gì, chẳng lẽ bạn học mười năm như cô lại không biết à?
Chỉ có thể nói tiểu Phân vẫn rất nông cạn, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cô và chồng tiểu Phân – A Khắc là cùng một loại người.
Chẳng qua nhìn Lạc Bội Phân thì cô rất hâm mộ, tốt xấu gì trở ngại của bọn họ tương đối nhỏ, dù tiểu Phân còn phải dốc sức kiếm tiền, nhưng ít ra A Khắc đối xử tốt độc nhất vô nhị với cô ấy, tiểu Phân cũng hiểu chuyện, cho nên yêu thương lẫn nhau vẫn tốt hơn yêu đơn phương.
“Hơn nữa, tôi còn có chuyện muốn nhờ cậu.” Chu Quý Quân nói.
“Cái gì?” Lạc Bội Phân sửng sốt, nhìn Chu Quý Quân rùng mình một cái, luôn cảm thấy có chút sợ hãi.
“Không phải muốn tôi “xả nước” chứ? Come-out cũng không thể thay mặt đâu!” Cô ấy cũng không chịu trách nhiệm xả nước trong đầu Lâm Nhược Khởi, đây chính là nước mà Chu Quý Quân khổ cực mười năm rót vào đấy.
Nói chuyện với ông xã vẫn là tốt hơn, thế giới này chỉ có ông xã là tốt nhất! Lạc Bội Phân nghĩ thầm.
Chu Quý Quân buồn cười: “Không quan hệ với Nhược Khởi.”
“À! Cũng đúng, người như cậu, ngay cả áo khoác của Nhược Khởi hồi cấp 3 cũng tự sửa lại cho cô ấy thì sao lại có thể để người khác đụng vào. Đúng rồi, tôi nghe nói hai người về sau đi chi nhánh công ty nước ngoài, chẳng lẽ Nhược Khởi đến bây giờ còn chưa nhận ra tình cảm của cậu à?” Lạc Bội Phân tò mò hỏi.
“Chuyện này cậu mà dám nói với Nhược Khởi…” Chu Quý Quân không nói tiếp, chẳng qua là nhìn cô thì trong não đã chuyển kế hoạch.
Lạc Bội Phân lại như một chú mèo tạc mao, cô ấy lập tức phát huy kỹ năng quản lý đã rèn luyện nhiều năm, trợn mắt nói dối: “Tiểu nhân đã sai! Chị Chu xin hãy tha cho tôi! Tôi và ông xã còn chờ uống rượu mừng của hai người! Tôi chúc hai người bách niên hảo hợp, sớm sinh…sớm come-out?” Cô ấy lấy lòng nhìn Chu Quý Quân.
“Chồng cậu sao chịu đựng được cậu vậy?” Chu Quý Quân bất đắc dĩ hỏi.
“Đương nhiên vì tôi vừa hiểu biết vừa đáng yêu rồi!” Lạc Bội Phân vui vẻ đáp.
Chu Quý Quân quả quyết coi thường “… Tóm lại, gần đây có thể tôi sẽ đi Mỹ, xử lý một chút chuyện, cái này cho cô, giúp tôi mua nó.” Chu Quý Quân đưa cho Lạc Bội Phân một tờ giấy, đây cũng là lý do cô hẹn Lạc Bội Phân ra ngoài, cô ấy là giám đốc công ty chứng khoán.
Lạc Bội Phân nhìn tờ giấy: “Đây không phải là của công ty em gái…”
“Tóm lại, chuyện thành công tôi sẽ đưa cô tiền hoa hồng.” Chu Quý Quân xen lời người kia, tự cầm túi xách lên thu dọn.
“Ồ.” Lạc Bội Phân nhìn người kia thu dọn, trên bàn vẫn còn hơn phân nửa điểm tâm: “Phải đi à?”
“Ừ, tôi xin nghỉ nửa ngày buổi chiều.” Chu Quý Quân gật đầu.
Lạc Bội Phân nhìn đồng hồ: “Mới hai giờ, cậu mới chỉ ra một tiếng thôi mà!” Ý của câu nửa ngày buổi chiều, không phải chính là tan ca sao?
“Nhược Khởi cần tôi.” Chu Quý Quân lạnh nhạt đáp.
Đại tỷ à, cô còn khó ưa hơn nữa không! Người ta còn chưa tìm đến!
Lạc Bội Phân phỉ nhổ trong lòng.
“Một vấn đề cuối cùng, cậu có từng nghĩ qua thời điểm cậu không còn yêu cô ấy thì người kia sẽ thế nào không?” Lạc Bội Phân tò mò hỏi, có thể để mình bỏ mặc những vị khách khác ra ngoài ăn cơm, dĩ nhiên tình bạn mười năm của hai người không phải gáo nước bỏ đi, mà là cô ấy rất tò mò đối với sự thâm tình của Chu Quý Quân.
‘… Tôi gắng hết lòng.” Chu Quý Quân tự tin cười một tiếng.
Lâm Nhược Khởi ở bên cạnh mình, cô đã hết sức chăm sóc dạy bảo, cô cũng tự tin bản thân đã tận lực hoàn thiện mỗi một mắt xích, từ tâm hồn đến việc học, công việc, nếu như Nhược Khởi vẫn còn chưa trưởng thành, hoặc không yêu mình, vậy thì…
Quên đi.
Đối với mối quan hệ gần mười năm của hai người, cô cũng mệt mỏi.
Chu Quý Quân cảm thấy, quan hệ giữa mình và Nhược Khởi, nếu như Nhược Khởi là em bé thì cô nhất định là người lớn.
Nếu không, tương lai của hai đứa trẻ chỉ có thể đến ngôi nhà kẹo ngọt hư ảo và chết dưới sự điều khiển của mụ phù thủy tượng trưng cho người lớn. Cô không muốn cả hai kết thúc như vậy.
Mặc dù thỉnh thoảng cô cũng muốn là một đứa nhỏ vô tư, nhưng không làm được, cô đã hình thành thói quen lo lắng, hoạch định, dẫn đầu ra lệnh.
Cho nên cô quyết định buông xuôi nghỉ ngơi, để tình cảm tiến vào giai đoạn tiếp theo, có thể tách ra hoặc tiếp tục, thế nào cũng được, cô chống đỡ không nổi nữa.
Lạc Bội Phân nhìn Chu Quý Quân rời đi, bả vai cô có chút mệt mỏi, khóe miệng không cong lên, thầm cảm thán.
Tình yêu quả nhiên là do ông trời tra tấn con người, nếu không thì làm sao giải thích được người xuất sắc như Chu Quý Quân có thể khống chế từng người trong tay lại đi thích người cuồng tự luyến như Lâm Nhược Khởi chứ?