Chu Du Du không phải kẻ tàn tật, tất nhiên cả thể xác lẫn tinh thần của cô đều không có chướng ngại gì. Nhưng Chu Du Du lại không thể không khập khiễng kéo cái chân bị thương khó khăn đi vào tòa nhà công ty.
Hôm nay là ngày đầu tiên Chu Du Du đến cao ốc này. Hai mươi bảy tuổi, Chu Du Du tốt nghiệp thạc sĩ đã được 3 năm… Nhiều năm như vậy hôm nay rốt cuộc cô cũng chính thức có việc làm. Công việc này là do chị dâu cô thay cô thu xếp, có người nói người nhà công ty này là bạn thân của chị dâu cô. Chị gái kia tên là gì nhỉ? À, Hứa Trừng, Hứa trong Hứa Tiên, Trừng là thuần khiết, trong veo, sạch sẽ. Chu Du Du may mắn nhờ chị dâu mà cô đã sớm thấy được dung mạo của chị gái kia —— Trước quảng trường Khải Hoàn Môn*, bên cạnh chị dâu cô có người đang đeo cái kính đen vuông, hai người cười “ngốc” thật lớn… Đâm sầm? Nói thế nào đây, cứ mím môi, ngậm một nụ cười đầy hàm xúc thì đột nhiên bị người ta ‘đâm sau lưng’, trong nháy mắt ngũ quan dúm lại thành một đống —— tách một cái, ảnh được chụp, màn đó vĩnh viễn được khắc ghi vào hình, lưu lại mãi mãi, đến khi chị dâu lấy anh cô vẫn không quên đem theo, giữ ở bên người.
* Khải hoàn môn là một kiểu công trình kiến trúc tưởng niệm có dạng cổng, thường được xây dựng trên đường phố hay quảng trường. Hình dáng đơn giản nhất của khải hoàn môn gồm hai trụ lớn đỡ lấy một vòm.
– Quản lí, đây là người mới Chu Du Du.
– Vào đi.
Chu Du Du bước nào văn phòng, quản lí quét qua một lần từ trên xuống dưới Chu Du Du, mở miệng hỏi: “Cô bị tàn tật sao?”
Tàn… Tàn tật? Chu Du Du mồm há to như hình chữ “O”, ngơ ngác nhìn quản lí hỏi: “Quản lí, anh nói cái gì vậy?” Cô trời sinh trổ mã đầy đủ, lúc trưởng thành cũng không có bị thương trường kỳ, cũng không cụt tay gãy chân, phải tàn tật cái gì.
– Tàn tật. – Quản lí đã sớm đảo mắt qua cái chân cứng ngắc của Chu Du Du, nói: “Tôi thấy chân cô có vẻ không linh hoạt lắm.”
Tôi ——囧! “Quản lí, tôi không có tàn tật.”
– Đi đứng không tiện, còn nói là không bị tàn tật, khó trách khó kiếm được việc làm. Cô và thư ký Lý là quan hệ như thế nào?
Thư… thư ký Lý, là ai??? Chu Du Du rất muốn ra trước cổng công ty nhìn lại, cô đang nghi ngờ nghiêm trọng mình đi nhầm cửa.
Quản lí kia còn nói: “Công ty của chúng tôi là tập đoàn lớn, bao nhiêu người cạnh tranh sứt đầu mẻ trán cũng không vào được, muốn vào công ty của chúng tôi còn khó hơn thi nhân viên công vụ.” Rõ ràng là xem Chu Du Du này không hơn kẻ nhờ vào quan hệ mà đi cửa sau. “Bằng cấp của cô là gì?”
– Thạc sĩ.
Quản lí kia lại liếc cô một cái, thật là nhìn không ra, cô gái khí chất như mấy tên nhân sĩ nhàn hạ một đống ngoài xã hội kia vẫn có chút bằng cấp, ít nhất không phải loại chỉ tốt nghiệp trung học rồi chạy đến chen vào. “Cô tốt nghiệp trường nào? Tốt nghiệp được bao lâu rồi?”
– Đại học Stanford*, tốt nghiệp được hơn 3 năm rồi.
* Đại học Stanford: là viện đại học tư thục thuộc California, Viện Đại học Stanford nằm trong nhóm những viện đại học tốt nhất của Hoa Kỳ.
– Đại học nào cơ? – Quản lí nghĩ mình nghe lầm.
– Đại học Stanford ở Mĩ.
Đến lúc này cổ quản lý dài ra rồi, lại hỏi: “Chu tiểu thư trước kia thăng chức ở đâu?”
Chu Du Du lúc này thật muốn tung chân đá người. Muốn tra hộ khẩu sao! Cô lặng lẽ nói: “Đây là công việc chính thức đầu tiên của tôi.”
Đại học Stanford, tốt nghiệp đã hơn 3 năm giờ mới tìm được công việc chính thức, đầu tiên. Gạt người sao? “Cô đem bằng cấp, giấy chứng nhận cho tôi xem.”
Bằng cấp, giấy chứng nhận? Chu Du Du nghĩ chắc phải đi về hỏi Mã tiểu thư mới biết được bằng cấp và giấy chứng nhận của cô ở chỗ nào.
Quản lí nhìn dáng vẻ Chu Du Du không lấy ra được, hỏi: “Không mang?”
– Quản lí anh minh!
Quản lí thật muốn mắng cô: Cô là đồ đại lừa bịp. Hắn vứt cho Chu Du Du bảng kê khai, nói: “Đem sơ yếu lý lịch điền vào. Có mang giấy chứng minh đúng không?”
– Thực xin lỗi quản lí, tôi quên mang theo giấy chứng minh.
– Giấy chứng minh cũng không mang, cô đi làm kiểu gì?
Chu Du Du cười khan một tiếng. Có ai nói với cô phải mang giấy chứng minh đâu! Cô hỏi: “Vương quản lí có thể cho tôi mượn bút của anh được không?” Sau khi được quản lí cho phép, Chu Du Du lấy cây bút máy hiệu Pike trên bàn, “soàn soạn” cẩn thận đem sơ yếu lý lịch của mình điền hết rồi giao cho quản lí.
Quản lí nhìn bộ dạng quê mùa của Chu Du Du cầm cây bút máy yêu dấu mà muốn đem cô tống ra khỏi cửa, tiếp tục nhìn sơ yếu lý lịch của Chu Du Du, cũng không than vãn mà chỉ thở dài. Đây là quan hệ cửa sau đấy, chắc chắn là quan hệ, cô ta như vậy, nếu không đi cửa sau, thì ai cần đây? Hắn đem sơ yếu lý lịch vung lên, ném cho trợ lý bên cạnh, để trợ lý sắp xếp công việc cho Chu Du Du.
Trợ lý cầm sơ yếu lý lịch hỏi: “Quản lí, nên sắp xếp vào bộ phận nào?”
Quản lí nhìn cái chân không thuận tiện của Chu Du Du, suy nghĩ một chút, nói: “Đưa cô ấy đi giúp kho hàng chung của Tiễn Đại Phương đi.” Không còn cách nào khác, không có ưu điểm, còn mang tàn tật, đi bưng trà rót nước cũng không được, sẽ làm xấu bộ mặt công ty.
Nửa giờ sau, Chu Du Du ngồi tại chỗ làm của mình, cái ghế sô pha da nhân tạo tiện lợi đã muốn trũng rách, quay đầu nhìn phía sau là đống hàng hóa lớn được xếp chồng chỉnh tề, nhìn lại giấy hành nghề của mình —— Danh tính: Chu Du Du. Ngành: Nhân viên xử lý đồ dùng cất vào kho. Chức vụ: Trợ lý quản kho. Chu Du Du cảm thán vài tiếng: “Vương Đào quản lí, cảm ơn ngài!” Việc này thật thoải mái, chỉ cần có người đem hàng đến, lãnh hàng, kiểm tra số lượng ghi vào sổ sách là được rồi.
Đầu gối Chu Du Du vô cùng đau đớn, cô đem ống quần cuốn lại, lộ ra một mảnh máu ứ đọng, đầu gối bị rách da sưng lên như bánh bao. Đây là kết cục của việc đi xe mô tô không mặc trang phục bảo hộ và bao đầu gối! Suýt! Ngày hôm qua, cô ở bên đường gặp một người đi xe mô tô, vừa vặn bên cạnh có một cửa hàng khổng lồ chuyên mua bán xe, thế là mua một chiếc xe rồi gia nhập đội đi mô tô, chạy cả một ngày. Trên đường quay về thành phố, đột nhiên một chiếc xe Ford vượt đèn đỏ nghiêng mình, nguy hiểm dán sát bên xe cô, tuy rằng không đụng trúng, nhưng cũng làm cô cả kinh quỳ tại chỗ! Một bên đầu gối cạ sát với mặt đường, đau đến nửa ngày không đứng lên được. Chiếc xe Ford thấy vậy thì bỏ chạy ngay tại trận. Mới vừa bị mắng từ trong nhà đi ra, không dám vì một chút vết thương ngoài da mà bị lộ, cứ coi mình không may, tự mình lấy chút nước khử trùng tiêu độc, sợ người nhà biết mình bị thương, ngay cả nhà cũng chưa về, cứ thế chọn cho mình một khách sạn gần đó ở một đêm, sáng thứ hai đi mua một bộ quần áo chỉnh tề rồi cứ như vậy mà đi làm.
Đừng thấy Chu Du Du “tàn tật” mà không thể tiếp tục chạy xe mô tô, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng cô lái xe.
Ngày hôm sau, một chiếc xe thể thao đầy phong cách chạy đến cửa lớn công ty bị cản lại.
Chu Du Du nhìn.
Bảo an đến rất nhiều, cô thức thời đem cửa xe hạ xuống, đưa ra giấy chứng minh nhân viên làm giấy thông hành.
Nhân viên an ninh xem xong giấy chứng minh nhân viên của Chu Du Du, phán một câu: “Xe của cô có bị báo hỏng* rồi không?” Hắn còn để cho Chu Du Du chút mặt mũi, không hỏi xe này có phải là hàng báo hỏng dạt ra ngoài không.
* Báo hỏng: vì thiết bị, đồ dùng không dùng đến hoặc không đạt chất lượng nên bị loại để thanh lý.
Báo… báo hỏng? “Đại ca, tôi mới mua xe này được 3 tháng.” Chu Du Du đáp trả, điều khiển chiếc xe ầm ầm đung đưa vọt vào bãi đỗ, theo sau tiếng “rầm” là một tiếng vang lớn, chiếc xe gập ghềnh đáng lẽ phải nằm ở nơi an toàn thì giờ đang ở sát thanh sắt phía trước bãi đỗ, đầu xe thụt vào hai tấc, khiến xe biến dạng càng thêm nghiêm trọng, đầu xe bị cong lên một chút.
Chu Du Du run rẩy rút cái đầu gối vừa sưng vừa đau ra, xuống xe nước mắt lã chã rơi. Đầu gối đau quá a, làm không phanh xe được, may mắn là mở cái xe hỏng này ra không bị dập đầu.
Bên cạnh, một đồng nghiệp đỗ xe xong quay sang nhìn, đầu tiên là kinh ngạc nhìn hai bên trái phải của chiếc xe bị đụng sơn rơi nát bấy, sau một lúc, thình lình thấy chuỗi dài kí tự số và tiếng Anh, sợ hãi kêu: “Oa! Land Rover”. Hắn biểu lộ như lần đầu tiên nhìn thấy một chiếc Land Rover, nhanh tay nắm bắt thời gian chiêm ngưỡng một chút.
Chu Du Du “phịch” một tiếng đóng của xe, đặc biệt đứng đắn gật đầu, nói: “Vâng, Land Rover.”
Đồng nghiệp bên trái nghe là Land Rover, nhịn không được vui vẻ, trêu trọc: “Lái chiếc xe Land Rover như vậy đi làm, rất có máu mặt.”
– Ha ha! – Chu Du cười gượng hai tiếng, nói: “Xe này cũng không khác gì, chỉ là sửa chữa rất tiện.”
Đồng nghiệp nghe nói như thế chỉ cười, không phải không xấu hổ mà mở miệng hỏi: “Cô có từng sửa chữa chiếc xe này lần nào sao?”
Bọn họ nếu tiếp tục mở miệng, Chu Du Du chắc chắn sẽ vỗ ngực cam đoan cô có sửa chữa qua, cô còn có hóa đơn làm chứng. Xe này mua trên đường đi Tây Tạng rồi lái về, bị lật ba lần, đụng hơn chục lần, sửa ở cửa hàng năm lần, bây giờ còn có thể lái đi làm, hãnh diện! Cô cảm thấy thật hãnh diện. Chu Du Du vuốt mấy sợi tóc ngắn như Đoản Lưu Hải* trên trán, khập khiễng hướng thang máy đi tới.
* Tóc ngắn như Đoản Lưu Hải trên trán: độ cỡ 3 cm.
Công việc của Chu Du Du là nhàn rỗi nhất công ty, nhàn rỗi đến mức cô muốn ở trong phòng làm việc ấp gà con. Cô nhìn trái nhìn phải người đồng nghiệp duy nhất trong kho hàng này, chị đại kia đang rãnh rỗi chơi game trên máy tính. Chị đại này so với cô còn nhàn hơn, có người đem hàng đến, chị đại đầu cũng không nâng lên: “Chu Du Du, cô đem số lượng kiểm tra, bảo công nhân giao hàng xếp hàng lên kệ, rồi nhập sổ số lượng.” Có người đến lấy vật liệu, chị đại lại hơi mở miệng: “Chu Du Du, cô dẫn bọn họ đi lấy đồ.” Kho hàng to như vậy, tra cứu, phân biệt, đánh dấu nhãn hiệu các loại đồ dùng, hoạch định rõ ràng, nhiều việc như vậy, nhưng chỉ cần thường đi dạo siêu thị nhất định sẽ không tính sai, ngày đầu tiên Chu Du Du đi làm không cần học cũng biết chức vụ của mình cần tất cả kỹ năng: trợn to con mắt tính số 12345678…
Chữ của Chu Du Du đã xấu, bất kể là chữ tiếng Anh hay là tiếng Trung, thậm chí là tiếng Ả rập, tiếng Đức, tiếng Pháp tất cả đều xấu nhưng đã bị chữ của chị đại trước mặt ngăn lại, chỉ có thể chào thua.
Cúi đầu xưng thần. Thủ trưởng không hổ danh là thủ trưởng, chữ cũng xấu theo phong cách riêng, thật không tầm thường. Hai ngày trước toàn ngồi trước máy tính ghi chép sổ sách, nên không có duyên phận thấy được chữ viết của người này, chỉ có thể xem qua chữ kí trên biên lai mới biết người chị đại này phong cách khí phách hào hùng không câu nệ tiểu tiết, đến lúc chị đại đem cuốn sổ tay do đích thân mình viết vứt cho cô, bảo cô đem số liệu xuất nhập kho trong hai ngày này chép lại vào sổ kế toán, cô đem sổ mở ra, thấy một trang đầy cua, lệ rơi đầy mặt a. Cô ngã bị thương một chân không giống với cái giá đỡ chưa ráp xong, mà chữ của chị đại này mới giống, mỗi nét bút là một nét vẽ hợp thành. Hoành Chiết* người ta tuyệt đối không viết thành Hoành Chiết, đầu tiên viết một nét ngang sau đó là nét dọc, phẩy một cái có thể phẩy đến Thái Bình Dương, chiếm hết ô vuông bên cạnh. Cái gì gọi là phong cách, đây mới là phong cách. Chữ viết xấu đến như vậy ít đến cỡ nào, cô ta là lãnh đạo trực tiếp của Chu Du Du cô, kẻ tốt nghiệp thạc sĩ đại học Stanford, nói không chừng bối cảnh người ta còn cao thâm hơn. Chu Du Du trả thù lao cho Tiễn Đại Phương chủ quản bằng một chén trà nóng, bắt đầu lôi kéo làm quen, Tiễn chủ quản này chức không cao nhưng tự cho mình là lớn, đối với ai cũng khó gần, ngay cả người của bộ phận quản lí bước vào, Tiễn Đại Phương chủ quản cũng đều lấy lỗ mũi để đối đãi, mấy người mà mạnh khỏe lỗ mũi lớn đủ để chống lại Tiễn Đại Phương chủ quản thì có thể ngồi chồm hổm trong vườn cây sa nhân* được rồi.
* Hoàng Chiết: một nét ngang rồi một nét dọc.
* Cây Sa Nhân: có vị cay, mùi thơm mạnh, tính ấm, có tác dụng hành khí, hóa thấp, kiện tì, kháng khuẩn, kích thích tiêu hóa.
Chu Du Du trong cung điện nhàn hạ, đem đến một đống đồ ăn vặt, mắt trông ngóng chị đại ngồi bên cạnh xem cô ta chơi đánh bài. Sau đó cô nghiệm được một việc, tại sao ở cái thời đại 3G, WIFI hoành hành này, mà chị đại lại dùng cái Iphone 5 chơi cái trò đánh bài chán ngắt, Iphone 5 rơi vào tay chị đại thì chỉ có hai công dụng, nhận cuộc gọi và nghe MP3, những cái khác đều rất phức tạp, không biết dùng. Nếu Jobs còn tại thế, nhìn thấy chị đại này, không biết nên khóc hay nên cười.
Chu Du Du còn phát hiện, chị đại dùng máy tính cũng không chạm bàn phím, lấy tay viết nghiêm túc, Chu Du Du vừa hỏi tại sao thì bị lọt vào bạch nhãn của Tiễn đại chủ quản: “Dùng bàn phím nhiều sinh quê mùa, dùng cái này, không phải học bối tự căn* và ghép vần, tiện lợi, tiên tiến.”
* Bối tư căn và ghép vấn: nguyên tắc đánh chữ tiếng trung trên bàn phím Latin.
Không cần học ghép vần! Tiện lợi! Tiên tiến! Chu Du Du dùng ánh mắt quỳ lạy nhìn Tiễn đại chủ quản: “Chị đại, chị không có học ghép vần thật sao?”
– Cái gì mà học ghép vần, chỉ cần học thuộc vài câu châm ngôn, khẩu hiệu của Mao! Chủ! Tịch! là được rồi.
Chu Du Du im lặng! Cô không nói gì, nghẹn nửa ngày rồi lại hỏi: “Chị đại, chị làm ở công ty này bao lâu rồi? Ai giới thiệu vào?”
Tiễn đại chủ quản giương cằm lên: “Hai năm, con gái thứ tư của bác hai tôi có chồng là Phó thị trưởng.”
Chu Du Du tiếp tục run rẩy, thiếu chút nữa là té xuống ghế mà nước mắt lăn dài. Thì ra chị đại có đủ quan hệ và năng lực để làm lãnh đạo của cô. Đau thương đặc biệt thôi thúc.
Chị đại hỏi Chu Du Du: “Cô thì sao? Trong nhà có người thân giúp cô đi cửa này sao?”
Chu Du Du hai mắt rưng rưng, yếu ớt đáp: “Anh… anh của tôi cũng là nhân viên công vụ.” Ỉu xìu lăn tới bàn làm việc của mình.
Tiễn đại chủ quản vừa nghe là nhân viên công vụ, nhất thời nhập thần, lại hỏi: “Đơn vị nào vậy?”*
Chu Du Du lắp bắp nói: “Không… không phải quan lớn như gia đình chị.” Cô kiềm nén tên tiểu nhân trong lòng thiếu chút nữa nện bàn, nước mắt bão táp đầy mặt đất.
Tiễn đại chủ quản vỗ vào mồm thoáng nhìn, dương dương tự đắc nói: “Tất nhiên, bằng không tại sao tôi lại quản cô?”
– … – Chu Du Du nín nửa ngày, thoát ra một câu: “Tôi… tôi đi WC.”