Không thể để Chu Du Du tiếp tục ở lại bộ phận vệ sinh làm việc, nhưng muốn đem một nhân viên vệ sinh của công ty nâng lên làm việc bên người lão tổng, cũng phải có một cái lý do thuyết phục mọi người tin phải không? Nếu như nhảy dù không tốt, người ta sẽ không cho phép bạn làm Không Binh, chỉ cần qua được điểm mấu chốt này, thì Chu Du Du có thể ngồi vào trực thăng, nhưng toàn bộ công ty người nào không biết lúc trước cô là nhân viên vệ sinh, còn nổi danh ngốc nghếch a. Trong công ty người có quan hệ có bối cảnh cũng không phải chỉ có một mình Chu Du Du, dựa vào cái gì Chu Du Du một nhân viên vệ sinh có thể ngồi máy bay trực thăng từ tầng thấp nhất lập tức lên tới đỉnh cao? Luận lý lịch, tuổi tác, công lao, mọi thứ đều không bằng người khác a!
Lúc này bằng cấp giấy chứng nhận của Chu Du Du liền phát huy công dụng, tốt xấu có một cái danh nghĩa học vấn. Có bối cảnh thế lực lại không có bằng cấp học vấn như Chu Du Du, có bằng cấp học vấn thì không có bối cảnh thế lực như Chu Du Du.
Chu Du Du kêu Mã Tuệ Lâm tìm bằng cấp giấy chứng nhận trình độ học vấn của cô, kết quả người kia thẳng thắn một câu, đặt trong két sắt của trang viện biệt thự ở Mĩ! Chu Du Du vừa nghe xong, há hốc mồm! Két sắt kia cần có vân tay giọng nói mới mở ra được, trừ cô, chắc là cũng chỉ có kẻ trộm mới có thể mở ra. Chu Du Du thật muốn rống một tiếng: “Trời ạ, một cái giấy chứng nhận cũng để trong két sắt.” Có thể giấy chứng nhận kia khi đó cô cảm thấy không cần dùng vào việc gì, Mã tiểu thư sợ cô tùy tiện đem ném mất, thuận tiện để cùng một chồng tài liệu cá nhân linh tinh của Chu Du Du rồi cất vào. May mà ở trường học có hồ sơ lưu trữ, cô nhanh chóng sai người đến trường học sao chép cho cô một phần gửi về đây. Chu Du Du lại để cho Mã Tuệ Lâm tiểu thư đi tìm cách mở rương báu vật “công lao vĩ đại” của cô trước kia, lục lọi lấy ra một vài thứ có thể lấp đầy bộ mặt của mình.
Cũng may cô chơi đùa, cũng có giao lưu bạn bè, chơi đùa cùng nhau dù sao cũng phải chụp ảnh lưu niệm làm kỉ niệm phải không? Nhận được huy chương dù sao cũng phải chụp một tấm hình phải không? Huy chương không thể mang đến, ảnh chụp dù sao vẫn còn có thể thông qua internet tìm trên mạng, không phải có thể tải xuống từ hòm thư website sao? Mã Tuệ Lâm bận việc một đêm không ngủ, cuối cùng đào ra không ít thứ hữu dụng cho Chu Du Du.
Cùng ai đó đi leo núi, còn lưu lại một ảnh chụp ngốc nghếch tại đỉnh núi! Cùng ai đó trên tay cầm giấy chứng nhận lặn xuống nước bày vẻ mặt ngốc nghếch chụp ảnh, cùng mấy tên bán dầu mỏ Ả Rập trên du thuyền lao lực đồng tâm hiệp lực kéo một con cá lớn đã cắn câu… Tình bạn sâu đậm, các người xem có ảnh chụp làm chứng, bức ảnh là thật! Ảnh chụp không phải trọng điểm công việc của Chu Du Du, mà biểu đạt cô có giao thiệp rộng rãi, nhiều bạn bè, việc này đối với công việc thương mại quốc tế mà nói rất là quan trọng.
Bởi vì Chu Du Du đặc biệt cởi mở, nên cô dùng phương thức này, trước cùng người khác kết giao bằng hữu tiếp theo đưa mối quan hệ này phát triển thành tài nguyên giao thiệp, đây cũng là một bản lĩnh đặc thù hạng nhất.
Chu Du Du đem bằng cấp giấy chứng nhận cùng một chồng tư liệu lý lịch thật dày đặt trước mặt Quản lí Nhân sự, nói: “Vương Quản lí, tôi vẫn còn thiếu anh một phần sơ yếu lý lịch, tư liệu lý lịch của tôi đều ở nước ngoài, đưa về chậm một chút, bây giờ mới đến, thứ lỗi.”
Vương quản lí cầm chồng lý lịch thật dày của Chu Du Du đặt ở trên bàn làm việc lên xem, há hốc mồm!
Chu Du Du nhanh chóng biến hoá, từ một nhân viên vệ sinh biến thành vàng ròng đen nguyên chất —— không có cách nào, phơi nắng đã nhiều, quanh năm suốt tháng liên tục phơi nắng đến nỗi kẻ có sắc da khỏe mạnh màu lúa mạch và kẻ có làn da trắng trẻo tinh khôi một chút cũng không liên quan, cô cũng không có phép thuật khiến làn da chỉ một đêm biến thành trắng.
Công ty có cuộc họp cấp cao, Chu Du Du ‘hàng hiệu’ đến dự cuộc họp, người đứng đầu phía bên phải là Hứa Trừng.
Hứa Trừng dẫn theo Chu Du Du đúng giờ đi vào phòng họp, tay làm tư thế “ngồi” với Chu Du Du ,mời Chu Du Du ngồi xuống.
Hứa Trừng nói: “Chu Du Du, tôi nghĩ tất cả mọi người đều biết.”
Trong phòng họp, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Chu Du Du đang ngồi gần ghế Phó tổng, không ít người biểu lộ kín đáo cười và một chút ngạc nhiên.
Hứa Trừng nói tiếp: “Nay tôi xin giới thiệu với mọi người một lần nữa đây là Chu Du Du tiểu thư.” Nói xong, đem bằng cấp cùng lý lịch của Chu Du Du giới thiệu sơ lược, kể cả việc Chu Cạnh là anh họ của cô.
Trong văn phòng một mảnh lặng im, tất cả mọi người nhìn Chu Du Du.
Chu Du Du ngồi ở đó mặt không chút thay đổi, trong lòng bùi ngùi: Quả nhiên dùng thân phận mới là cách tốt nhất a! Chu Du Du vẫn là Chu Du Du, một chút lý lịch làm trang sức đột nhiên trở nên cao quý.
Hứa trừng nói: “Từ nay về sau Chu Du Du sẽ phụ trách chức vụ Phó Tổng tài Phát triển Thị trường mới, hi vọng mọi người có thể hợp tác với cô ấy nhiều hơn.” Thông báo xong.
Văn phòng mới của Chu Du Du rất khí thế, nội thất xa hoa hoàn toàn mới, ghế dựa Italy nhập khẩu hại Chu Du Du làm nhân viên vệ sinh cũng được Vương quản lí Bộ phận nhân sự chuyển vào văn phòng, cái khác Chu Du Du không quan tâm, lại lấy bộ bàn trà cụ đặt ở văn phòng.
Hiện tại cả công ty đều biết cô thăng chức, có trời mới biết cô trước kia làm việc chăm chỉ nhưng bây giờ thăng chức lại không làm việc, tốt xấu gì trước kia còn bán một chút sức lao động để lau dọn, bây giờ làm việc cũng chỉ ở văn phòng uống trà cho hết giờ làm. Nói là Phó Tổng tài phụ trách Phát triển Thị trường mới, nhưng thị trường công ty đều do Hứa Trừng giữ trong tay, sau đó phân công cho Phó Tổng tài của mấy đại khu quản lý, về phần Phát triển Thị trường mới đều là Hứa Trừng tự mình lo liệu, đến một sợi lông cũng không liên quan tới Chu Du Du. Chức vụ Phó Tổng tài này chỉ là diễn trò để cho chị dâu cùng người nhà cô xem —— xem Chu Du Du thật ngoan, thật biết xây dựng sự nghiệp, không có quậy phá, mọi người không cần lo lắng nhiều, không cần hao tâm tổn trí trông coi, quan sát nữa.
Chu Du Du chỉ mượn Hứa Trừng một chỗ cư trú tạm thời, nếu không bởi vì việc đi Everest làm ông nội nổi giận, thấy cô quậy phá càng ngày càng không ra thể thống gì, cần phải giáo huấn chỉnh đốn, bây giờ cô cũng không ở lại đây, có lẽ dò xét xong cô sẽ lại xuất ngoại. Nhà cô đồng lứa có ba người, trong nước có anh trai Chu Cạnh, chị gái Chu Úc, không cần cô phải tiếp tục ở lại trong nước để phát triển.
Chu Du Du cũng không biết vì sao, mấy năm nay đi qua nhiều chỗ, nhiều quốc gia, lại càng nhớ đến tổ quốc mình. Nhàn rỗi, thông suốt trà đạo, nhớ lại trước đây khi còn bé, đem cái ghế nhỏ ngồi ở trước mặt ông nội xem ông pha trà, nhớ cây hòe trong sân, nhớ bà nội ôm cô ngồi trên đầu gối nghe bà nội niệm kinh Phật, nhớ phong cảnh quê nhà, nhớ thành Bắc Kinh kiến trúc cổ kính trải qua mấy trăm năm mưa gió. Mỗi nơi có một cảnh sắc thuộc riêng về nơi đó, đi khỏi nơi đó sẽ không nhìn thấy được những cảnh sắc ấy nữa.
Hứa Trừng gõ nhẹ cửa, thấy cửa khép hờ, đẩy cửa ra thấy Chu Du Du ngồi ở bàn trà híp mắt thưởng thức. Tinh tế đặt chén trà bên môi, ánh mắt mê ly, vẻ mặt cũng lộ ra vài phần mờ mịt, thản nhiên tự mình say ngất. Cô cười nói: “Thật hăng hái a.” Đóng cửa lại, ngồi xuống ghế cạnh bàn trà, cũng rót cho mình chén trà, chậm rãi từ từ nhấm nháp, cô cũng là người yêu trà, trà nhất phẩm nếm thử liền nhận ra, lúc này không khách khí: “Còn nữa không?”
“Có a, trong cái chén, tự mình lấy đi.”
Ai hỏi cái này a! “Keo kiệt!”
Chu Du Du “ha ha” cười, đứng dậy, đi đến bên ngăn kéo lấy trà bên trong ra, nói: “Chỉ còn nửa cân, nhiều thì không có.”
Hứa Trừng lộ ra nét mặt kinh ngạc.
Chu Du Du cười: “Tôi lấy toàn bộ trà của ông nội tới, một chút cũng không còn, tất cả ở đây.” Cô nháy mắt với Hứa Trừng, nói: “Vận may của chị thật tốt nhỉ? Mấy năm qua tôi ở nước ngoài, muốn uống cũng không có để uống.”
“Cho nên…”
“Cho nên lần này vội vàng trở về, trà moi được của ông nội có thể gây ra tai họa, liền pha trà uống.”
Hứa Trừng lúc này không khách khí lấy đi một nửa: “Nghe nói cô hôm nay chuyển sang nhà mới?”
Chu Du Du ngẩn ra.
Hứa Trừng nói tiếp: “Hôm nay bảo bối ra viện, lát nữa cô đi với tôi đến đón nó về nhà đi, dù sao hai ta cũng tiện đường.”
“Làm sao chị biết rõ như thế?”
Hứa Trừng bĩu môi một cái, nói: “Tôi mỗi ngày đi tản bộ với bảo bối, trong tiểu khu tình hình nhà ai tôi không nắm được? Cô mua ngay căn nhà ở ngay cạnh nhà tôi, Mã tiểu thư vừa tưới hoa vừa cầm điện thoại báo cáo với cô, không để ý, tôi nghe được.”
Chu Du Du mím môi nhìn Hứa Trừng hồi lâu, nói: “Lúc tôi mua nhà sao lại không tìm người xem phong thuỷ trời?”
Hứa Trừng cười: “Cô muốn chọn hàng xóm sao?”
Chu Du Du bĩu môi với Hứa Trừng, thầm nói: “Muốn chọn cũng đã trễ rồi!” Cô tiếp tục uống trà.
Hứa Trừng chuyển đề tài, nói: “Đường đường là Phó Tổng tài của công ty, cũng không ra vẻ lãnh đạo!”
Chu Du Du vừa nghe, “phụt” một tiếng văng cả trà, cô nhanh chóng xua tay kêu lên: “Cám ơn! Tôi là người rất tốt.”
Hứa trừng hỏi: “Tự nhiên sao lại phản ứng lớn như vậy?”
Chu Du Du nói: “Quản lý nhiều người, càng bận rộn, làm lãnh đạo phải hoàn hảo.”
Hứa Trừng cười lạnh, hỏi: “Cô dùng văn phòng lớn như vậy, là Phó tổng đứng đầu, cứ như vậy nhận tiền lương không biết xấu hổ sao?”
Chu Du Du oan uổng: “Tôi đây làm việc gần hơn hai mươi ngày mà một đồng tiền cũng không được lấy sao?”
“Q7 là ai dùng?”
Chu Du Du há hốc mồm: “Vậy cũng tính!”
“Tính! Người làm ăn, đặc biệt là gian thương phải tính toán tỉ mỉ!”
Chu Du Du khóc! Cô kêu lên: “Chị đúng là người gian trá a!”
“Có người không dùng, hết hạn sử dụng thì thành vật phế thải.”
Chu Du Du hỏi: “Không phải cũng có vụ chưa hết hạn sử dụng thì đã thành vật phế thải sao?”
Hứa Trừng nháy mắt: “Không giống nhau sao?”
Chu Du Du im lặng, mắt nhìn mây trắng trên bầu trời nhẹ nhàng trôi, ở trong lòng than: “Mình chính là đồ ngốc đồ ngốc a!” Cho rằng gài bẫy Hứa Trừng “nộp tiền bảo lãnh” cho mình “ra tù,” lại không ngờ rằng, mới ra ngục lại vào hầm! Cái kia là hạn chế tự do con người, cái này còn ác hơn, không chỉ có tự do bị hạn chế còn phải bán mình a! “Tôi nghĩ tôi bây giờ phiền muộn nên uống rượu hơi nhiều, vì uống nhiều nên dạ dày bị tổn thương ——” câu xin nghỉ bệnh còn chưa nói ra miệng, Hứa Trừng đã bồi câu: “Ngày mai sẽ có chuyên gia tới đón cô hồi kinh xem bệnh.”
Mặt Chu Du Du đen thui! Cô có thể tưởng tượng được, chỉ vì dạ dày đau mà bị đón về nhà, ông nội của cô trước tiên nhất định sẽ đem tay nắm sau lưng rồi xoay người tại chỗ vài chục lần, sau đó hít sâu một cái chỉ ngón tay lên mũi cô bắt đầu quở trách, nước miếng bay tung tóe, trời trăng ảm đạm, trăng sao cũng không ánh sáng, tiếp tục sau đó đầu bếp mỗi ngày đều sẽ làm những món dưỡng dạ dày mà ăn vào cô chỉ muốn phun ra. Thật tình, chỉ sợ một khoảng thời gian dài không được trở về nhà. Trước kia ở gần ông nội, không thấy họ đối với mình có bao nhiêu quý giá, bây giờ đi ra ngoài, hàng năm ít có cơ hội gặp mặt, liền cảm thấy quý giá không gì sánh được, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi lay một ngọn cỏ vào tai ông nội đều có thể mang đến sấm sét pháo oanh. Khóc, cô nghĩ như thế nào cũng cảm thấy mình thật bi đát! Thật đáng thương a, cô không nên trở về nước, cô nếu không trở về nước kết quả sẽ không nghĩ tới đi Everest, nếu không đi Everest kết quả sẽ không bị tóm, nếu không bị tóm cũng sẽ không bị xử phạt, không bị xử phạt sẽ không gặp phải Hứa Trừng, không gặp Hứa Trừng cũng sẽ không… U hu huhu…