Chương 3
Thanh Y kiểm tra vết thương. Bụng bị thương nhưng không chí mạng; sau đầu bị ai đó đánh mạnh, sưng một cục như cái bánh bao.
Đống dược liệu nàng mang theo để cạnh tảng đá nơi nghỉ ngơi. Nhìn Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ, nàng nói: “Tiểu Tứ, ngươi đi lấy cái giỏ thuốc lại cho ta.” Nghĩ ngợi một chút, nàng lại lắc đầu: “Thôi, để ta ôm cô ta qua đó luôn đi.”
Nàng giơ tay canh thử, rồi chọn được một tư thế phù hợp: tay phải luồn qua sau gáy Thương Trường Kỳ, tay trái vòng qua dưới đầu gối đối phương.
Hít vào, thở ra.
Thanh Y âm thầm vận lực, cố gắng nhấc người kia lên, nhưng mặt nàng cũng đỏ bừng lên.
Nặng quá!
Nét bình tĩnh trên mặt nàng biến mất từng chút. Chưa kịp bước nổi hai bước, nàng đã cảm thấy quá sức.
Nhìn bề ngoài cao gầy, ai ngờ lại nặng đến thế.
Thanh Y nhíu mày lầm bầm, đành đặt Thương Trường Kỳ xuống, hít thở lấy sức. Tay phải nàng vẽ vài ký hiệu trên không trung: “Gió đến, nâng lên.”
Một luồng gió nhẹ nổi lên, khẽ khàng nâng lấy cơ thể Thương Trường Kỳ.
Tiểu Ngũ tò mò hỏi: “Chủ nhân, vừa rồi tại sao ngươi không dùng pháp thuật luôn mà lại ôm?” Nó còn đang thắc mắc đây, rõ ràng biết dùng phép mà.
“Quên mất.” Thanh Y trả lời vô cùng dõng dạc. Dù sao cũng là lần đầu thực hành kiểu này, quên mình biết pháp thuật cũng là chuyện bình thường.
Tiểu Ngũ gãi đầu. Tiểu Tứ bên cạnh không nhịn được bật cười.
Thanh Y trêu hai đứa nhỏ vài câu, rồi đưa Thương Trường Kỳ về chỗ nghỉ, đắp dược liệu xong thì dẫn đám Tiểu Nhất về túp lều tranh, để Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ ở lại tìm xem có phát hiện được đồng đội của Thương Trường Kỳ không.
Suốt hơn một ngày, Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ không tìm được ai, ngược lại phát hiện trong núi xuất hiện nhiều người trông dữ tợn, dường như đang lùng sục gì đó, rất có khả năng là đang tìm Thương Trường Kỳ.
Đi hay không đi? Thanh Y bắt đầu do dự.
Đây là nơi sư phụ để lại cho nàng, nàng không hề muốn kẻ lạ phá hỏng. Hơn nữa, chỉ trong vài tháng, nàng phải tìm được nhà đầu tư để bàn chuyện mua lại núi trước khi người ta khởi công, đồng thời phải kiếm đủ tiền để mua lại – việc gấp như lửa cháy đến chân.
May sao đến trưa hôm sau, Thương Trường Kỳ cuối cùng cũng tỉnh lại. Chỉ là… có vẻ mọi chuyện bắt đầu đi lệch quỹ đạo.
Thanh Y cau mày: “Ý cô là… cô không nhớ gì cả? Chỉ nhớ mình năm nay năm tuổi, chuẩn bị đi học?”
“Chắc vậy.” Thương Trường Kỳ vừa gãi đầu vừa cố gắng nhớ lại, nhưng vì đầu nhức quá nên bị Thanh Y ngăn lại.
Nguyên nhân Thương Trường Kỳ hôn mê là do bị đánh vào sau đầu, nên khả năng mất trí nhớ cũng không lạ.
Thanh Y không biết phải xử lý ra sao, đành nhờ đám tiểu nhân giấy bàn bạc. Đám Tiểu Nhất nằm đầy trên người nàng, nhìn Thương Trường Kỳ với ánh mắt đầy tò mò.
“Theo kịch bản trong truyện, thường là phải lấy thân báo đáp đó.” Tiểu Lục là người đầu tiên lên tiếng.
Thương Trường Kỳ ngẩng đầu nhìn Thanh Y, vẻ ngơ ngác: “Lấy thân báo đáp là gì?”
“Là—” Thanh Y vừa định giải thích thì chợt nhận ra có gì không đúng: “Khoan đã, cô nghe được Tiểu Lục nói chuyện hả?”
Thương Trường Kỳ chỉ vào vai phải của Thanh Y: “Cô nói là nó à?” Vai phải vốn là vị trí của Tiểu Tứ, nhưng vì Tiểu Tứ đang ra ngoài nên Tiểu Lục tạm chiếm chỗ.
“A!” Thương Trường Kỳ kêu lên làm mấy tiểu nhân giấy hoảng hốt nhảy tán loạn. Tiểu Lục chạy về sách của mình, nằm phịch xuống rồi đóng sách lại. Tiểu Nhất trốn dưới tóc Thanh Y, Tiểu Nhị và Tiểu Tam thì chui vào túi áo, chen chúc với Tiểu Cửu. Tiểu Thất cũng nhảy vào giỏ quần áo, chỉ ló đầu ra cảnh giác nhìn Thương Trường Kỳ. Chỉ có Tiểu Cửu vẫn ngủ say như chết, chẳng biết chuyện gì xảy ra.
Thương Trường Kỳ ủ rũ nhìn nàng: “Tôi không được thấy tụi nó sao?”
Thanh Y đã từng chứng kiến vẻ ngoài lạnh lùng trước đó của cô gái này. Dù chưa trò chuyện nhiều, nhưng nàng vẫn thấy khó tin rằng người đang nũng nịu trước mặt mình lại là cùng một người đã từng đến xin trú mưa hôm nọ.
“Bình thường thì đúng là vậy.” Thấy Thương Trường Kỳ cụp mắt tội nghiệp, nàng cũng mềm lòng, đưa tay xoa đầu cô ấy như thường làm với đám tiểu nhân giấy, nhẹ giọng trấn an: “Nhưng cũng không sao cả. Ngoài ta với sư phụ, đây là lần đầu tiên tụi nó gặp người có thể nhìn thấy mình, nên mới ngạc nhiên thôi.”
“Thật không đó?” Thương Trường Kỳ ngơ ngác nhìn đám tiểu nhân, đặc biệt là Tiểu Nhất đang nằm trên đầu Thanh Y. “Tụi nó có tên hết à?”
Không thể phủ nhận, vẻ ngoài của Thương Trường Kỳ rất có sức thuyết phục. Lại thêm ánh mắt trong trẻo mơ màng lúc này, trông chẳng khác gì một con búp bê xinh đẹp, khiến Tiểu Lục vốn đang dè chừng cũng mềm lòng, cầm khăn tay quay lại gần.
“Trên đầu ta là Tiểu Nhất, đây là Tiểu Lục.” Thanh Y chỉ lần lượt về phía túi áo, “Đây là Tiểu Nhị, Tiểu Tam, Tiểu Thất đang trốn trong giỏ đồ, Tiểu Cửu đang ngủ trong túi áo.”
“Vậy Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ, Tiểu Bát đâu?” Thương Trường Kỳ buột miệng hỏi, hỏi xong thì sững người, quay sang nhìn nàng: “Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ, Tiểu Bát là gì vậy?”
Thanh Y đành giải thích rằng ký ức tuy mất, nhưng bản năng vẫn còn. “Tiểu Tứ với Tiểu Ngũ đang đi tìm tin tức, Tiểu Bát thì được sư phụ giao nhiệm vụ từ trước.”
Thương Trường Kỳ càng thêm hiếu kỳ, bắt đầu hỏi về sư phụ là ai. Một câu rồi lại một câu, không dứt, khiến Thanh Y phải cho tụi nhỏ ra mắt đàng hoàng cho xong. Thương Trường Kỳ lại hỏi Tiểu Lục: “Còn vụ lấy thân báo đáp là sao hả?”
Thấy Thương Trường Kỳ không có ác ý gì, Tiểu Lục cũng hạ cảnh giác, bày ra tư thế của một “sư phụ dạy đời” trong truyện, hai tay chắp sau lưng, cằm ngẩng cao: “Là lấy thân thể để đền đáp ân tình.”
“Tôi được ai cứu vậy?”
Tiểu Lục nhanh chóng chỉ vào Thanh Y.
Thanh Y lập tức thấy không ổn, đang định ngăn lại thì không kịp nữa, Thương Trường Kỳ đã reo lên: “Vậy tôi lấy thân báo đáp cô ấy nhé.” Cô ấy nhìn Thanh Y bằng ánh mắt chân thành, nhưng không rõ cụ thể phải làm gì, lại quay sang Tiểu Lục cầu cứu: “Tôi cần làm gì? Là đưa thân thể cho cô ấy hả?”
Lần đầu được hỏi chuyện nghiêm túc như vậy, Tiểu Lục hết sức tự hào, hào hứng trả lời: “Nếu không muốn thành ép buộc thì phải thành vợ chồng trước. Nhưng mà hai người cùng là nữ thì—”
Tiểu Lục chưa nói hết thì bị Thương Trường Kỳ chen ngang: “Vậy làm sao mới thành vợ chồng?”
Thanh Y nhìn Thương Trường Kỳ thật sự có vẻ muốn “báo đáp”, vội vàng ngắt lời: “Ngươi mà còn nói bừa nữa, ta đốt hết mấy quyển truyện của ngươi bây giờ.”
Tiểu Lục coi truyện là bảo bối, vừa nghe lập tức xìu xuống, làm mặt “lực bất tòng tâm” với Thương Trường Kỳ rồi ôm khăn quay về bàn đọc sách, lại vừa lắc người vừa chùi mắt như tiếc nuối.
Mấy tiểu nhân giấy khác cũng giải tán ai về việc nấy, để lại Thanh Y và Thương Trường Kỳ mắt to trừng mắt nhỏ.
Thanh Y bất đắc dĩ: “Cô cứ ở đây trước đi, khi nào nhớ lại thì tính tiếp.” Dù gì nàng cũng không thể bỏ mặc một người giữa lúc còn có người đang truy lùng Thương Trường Kỳ ngoài kia.
Trấn an xong xuôi, Thanh Y vào tĩnh tu thất, rút quẻ để xem nên làm gì tiếp theo.
Ở lại núi: hung tướng. Xuống núi: có một tia sinh cơ.
Nàng thu dọn đồ, lẩm bẩm: “Xem ra chỉ còn cách xuống núi.”
Ở phía bên kia, sau khi mất trí nhớ, Thương Trường Kỳ trở nên hoạt bát hơn hẳn. Nằm trên giường chán được một lúc, cô ấy lại không nhịn được mà ôm hông đi tìm Tiểu Lục để tiếp tục đào sâu chuyện ban nãy.
“Tiểu Lục, ngươi còn chưa nói cho ta biết phải làm gì tiếp theo đó.”
Tiểu Lục liếc mắt nhìn về tĩnh tu thất, xác nhận Thanh Y còn lâu mới ra, mới dám trả lời: “Phải gọi là ‘sư phụ’, ta mới dạy tiếp.”
Thương Trường Kỳ lập tức gọi một tiếng “sư phụ” không chút áp lực.
Tiểu Lục vui như nở hoa, lấy từ một bên ra một quyển sách đặt cạnh: “Ngươi xem quyển này là biết hết.”
Thương Trường Kỳ nghi ngờ cầm lấy, ôm sách chầm chậm quay lại giường.
Tiểu Thất từ đầu tới cuối chứng kiến hết, đặt bộ đồ đang may dở xuống, dè dặt hỏi Tiểu Lục: “Chủ nhân bảo ngươi đừng dạy mấy thứ linh tinh mà?”
“Ta có dạy gì đâu, chỉ mượn sách cho xem thôi.” Tiểu Lục mặt mũi vô tội, nói xong lại tiếp tục chôn đầu vào truyện, chưa được bao lâu lại bắt đầu “hu hu hu” như khóc, nhưng mắt thì khô queo.
Tiểu Thất nhìn Thương Trường Kỳ đang nằm trên giường đọc sách, trong lòng hơi bất an. Truyện của Tiểu Lục thì có bao giờ tử tế đâu, người bình thường đọc còn thấy xấu hổ, huống chi là một người mất trí, đầu óc như trẻ con thế kia.
Ban đầu Tiểu Thất còn định mách với Thanh Y, nhưng thấy nàng còn đang trong tĩnh tu thất lâu chưa ra, lại vừa nảy ra ý tưởng may thêm đồ, nên cũng quên bén mất chuyện kia.
Đến tối, sau bữa ăn, Thương Trường Kỳ đã đọc xong quyển truyện dày bằng một đốt ngón tay kia.
Không thể không nói, nỗi lo của Tiểu Thất hoàn toàn có lý. Khi Thanh Y viết xong loạt bùa có thể dùng cho việc xuống núi và quay về phòng, thì nàng phát hiện… có người đang nằm trên giường của mình.
Nàng bật đèn, bản năng khiến nàng không bước vào mà đứng yên ở cửa, bình tĩnh hỏi: “Thương Trường Kỳ?”
“Ừm.” Màn giường bị kéo hé một góc, thò ra một cái đầu nhỏ. Gương mặt Thương Trường Kỳ đỏ bừng: “Vợ ơi, cô muốn nghỉ ngơi sao?”
…Vợ?
Phản ứng đầu tiên của Thanh Y là muốn gọi thẳng tên Tiểu Lục, nhưng tiểu nhân kia rõ ràng biết mình làm chuyện mờ ám nên giả điếc hoàn toàn.
Thanh Y nhíu mày, thấy không ai nhận lỗi, định quay ra bắt Tiểu Lục tra hỏi, nhưng chưa kịp xoay người đã bị Thương Trường Kỳ kéo tay chạy lên giường.
“Cô đang làm gì vậy?” Thanh Y kinh hãi, nhận ra Thương Trường Kỳ chỉ mặc mỗi đồ lót, sắc mặt đỏ bừng như trái cà chua, không kịp hỏi tội Tiểu Lục, nàng vội kéo chăn đắp cho cô ấy. “Không mặc đồ, cô không lạnh à?”
“Nóng.” Giữa mùa hè, dù ở trên núi mát mẻ, nhưng không quạt không điều hòa, vẫn thấy oi. Thương Trường Kỳ nói rồi định kéo chăn ra lần nữa.
Thanh Y vội giữ lại: “Dù nóng cũng không được cởi đồ.”
“Ừm.” Thương Trường Kỳ nhớ trong truyện nói ‘vợ nói gì cũng đúng’, nên ngoan ngoãn nuốt lời định phản kháng vào bụng.
Thanh Y ôm đầu đau khổ: “Cô có giường riêng mà?”
“Nhưng nếu lấy thân báo đáp thì chẳng phải nên ngủ chung sao?” Thương Trường Kỳ vừa nói vừa đổ người đè lên Thanh Y.
Thanh Y trong lòng lập tức ghi thêm một tội nữa cho Tiểu Lục, cũng bị cú nhào lên bất ngờ làm giật cả mình: “Cô định làm gì?”
“Trong truyện nói ngủ chung thì tôi phải nằm lên người vợ. Nhưng sau khi nằm lên thì làm gì tiếp theo vậy? Nằm thế này thôi à?” Thương Trường Kỳ tò mò cọ tới cọ lui, cuối cùng chui luôn vào lòng nàng ôm lấy, mắt sáng lên: “Cô mát thật đó.”
Vì được sinh vào giờ âm, ngày âm, tháng âm, lại bị bỏ rơi giữa mùa đông lạnh giá nên thân nhiệt của Thanh Y luôn thấp hơn người thường vài phần.
Bị cô gái kia ôm riết không buông, Thanh Y vừa xấu hổ vừa bất lực. Nhưng nghĩ đến đầu óc ngây thơ hiện tại của Thương Trường Kỳ, nàng cũng chẳng nỡ mắng, chỉ có thể nhỏ giọng: “Đầu tiên, cô không được gọi ta là ‘vợ’. Thứ hai, nằm kiểu này nặng lắm, về giường mình ngủ được không?”
Tiếc rằng, dù Thương Trường Kỳ rất dễ bảo ở mọi chuyện khác, nhưng riêng chuyện “ngủ chung” thì vô cùng kiên định.
Cuối cùng, đúng giờ sinh học khiến Thanh Y bắt đầu buồn ngủ. Thương Trường Kỳ ôm ấm, thân thể dễ chịu, nàng lơ mơ một lúc… rồi ngủ luôn.
Tác giả có lời muốn nói:
Tam Thiên: Xin hỏi Thương Trường Kỳ, điều cô hối hận nhất là gì?
Thương Trường Kỳ: Chính là đọc phải quyển truyện không có mô tả cảnh hòa hợp cụ thể, khiến tôi tưởng thật sự chỉ cần “nằm lên” là đủ…