Chương 4
Sáng hôm sau, Thanh Y và Thương Trường Kỳ cùng tỉnh dậy, hai người tròn mắt nhìn nhau.
“Cô có muốn hun một cái không?” Thương Trường Kỳ đột nhiên hỏi.
“Không cần.” Thanh Y đỏ mặt, gạt tay cô gái kia ra rồi ngồi dậy.
Thu dọn xong xuôi, nàng thấy Thương Trường Kỳ vẫn còn lười biếng nằm lì trên giường, liền nhướng mày: “Tụi mình ăn sáng xong là đi luôn, cô tính ở lại một mình hả?”
Nghe vậy, Thương Trường Kỳ hấp tấp ngồi dậy, vội vàng cam đoan: “Cô đi đâu, tôi đi đó.”
Thanh Y đang cười, nhưng vừa nghe thấy chữ “vợ” từ miệng đối phương thì nụ cười liền biến mất: “Có thể đừng gọi là vợ được không?”
“Không được.”
“Mặc quần áo vào rồi đi đánh răng.” Vừa nói dứt lời, nàng đã thấy cô gái kia lộ vẻ chờ mong, như thể đang ngóng mình khen thưởng gì đó. Chờ mong?
Thanh Y làm lơ nét mặt kia, bước vào nhà vệ sinh bên cạnh để rửa mặt súc miệng. Khi nàng ra ngoài, Thương Trường Kỳ đã mặc đồ xong, đang ngồi ngó nàng đầy tội nghiệp.
Nàng nhủ thầm đừng mềm lòng, bước tới vén áo cô gái kia xem thử vết thương. Sau khi xác định không có gì nghiêm trọng, nàng ước chừng chỉ cần dưỡng thêm hai, ba ngày nữa là ổn.
“Còn nhớ cách đánh răng không?” Thanh Y buông vạt áo xuống, chỉ tay vào nhà vệ sinh: “Tôi để một cái bàn chải mới trong đó, rửa mặt xong ra ăn sáng.”
Nói rồi, nàng đi ra phòng chính.
Trong đại sảnh, Tiểu Thất đang vẽ bản thiết kế, Tiểu Cửu ôm cái bánh bao to bự, còn Tiểu Nhị và Tiểu Tam đang tranh cãi về cách làm bánh ngọt.
“Tiểu Lục đâu?” Nhìn quanh không thấy tiểu nhân giấy nào nằm cạnh đống sách như thường ngày, Thanh Y vừa ngồi xuống vừa hỏi một câu qua loa: “Hôm nay nó không đọc sách à?”
“Tiểu Lục nói là muốn giúp chủ nhân nghe ngóng tin tức, nên sáng sớm đã theo Tiểu Tứ với Tiểu Ngũ ra ngoài rồi.” Tiểu Nhị lanh mồm lanh miệng đáp lời xong thì lập tức quay qua cãi nhau với Tiểu Tam: “Cái này phải cho ít thôi thì mới ngon.”
“Cho nhiều vào thì bánh mới không bị mềm quá!” Tiểu Tam không chịu thua. Hai đứa tí nhau mặt sát mặt, cãi lấy cãi để.
Thanh Y đã quen với mấy màn chí chóe này, cầm lấy một cái bánh bao từ trên bàn nhai nhai, quay sang nói với Tiểu Thất: “Tiểu Thất, ngươi đi gọi Tiểu Tứ với Tiểu Ngũ về cho ta.”
Tiểu Thất ngẩng đầu, hơi do dự: “Vậy còn Tiểu Lục thì sao? Ờ, ta biết rồi.” Vừa liếc thấy ánh mắt như cười mà không phải cười của Thanh Y, nó biết lần này Tiểu Lục gặp nạn lớn rồi.
Thu bản vẽ lại, Tiểu Thất rụt rè chạy biến ra ngoài.
Thanh Y vừa rút tầm mắt về thì thấy Thương Trường Kỳ đi ra, liền gọi cô lại ăn bánh bao.
“Tiểu Nhị với Tiểu Tam đang làm gì vậy?” Thương Trường Kỳ chạy lon ton tới, cầm lấy cái bánh bao giống cái nàng đang ăn, tò mò nhìn hai tiểu nhân giấy đang tranh cãi.
Hai tiểu nhân giấy vừa có người quan tâm lập tức kéo tay cô gái kia, lôi đi phân xử ai làm ngon hơn.
Thương Trường Kỳ nhai xong cái bánh bao trong tay, nghe hai bên cãi qua cãi lại, cuối cùng ngơ ngác nói: “Hai ngươi thử làm cả hai rồi nếm thử là biết ngay thôi mà? Cái nào ngon hơn thì tính là ai thắng.”
Tiểu Nhị và Tiểu Tam sững người, sau đó đồng loạt gật đầu. Ừ há, làm thử không phải là biết rồi sao?
Dẹp được trận cãi nhau, Thương Trường Kỳ hớn hở quay về bên cạnh Thanh Y: “Vợ ơi, tôi đẹp không?”
Thanh Y liếc qua, hờ hững đáp: “Gọi tôi là Thanh Y.”
Tuy đầu óc có hơi ngốc đi, nhưng Thương Trường Kỳ lại rất bướng trong mấy chuyện kiểu này. Cô nàng cười toe, gật đầu, nhưng miệng vẫn ngoan cố gọi “vợ”.
Thanh Y đành bất lực, chỉ dặn: “Xuống núi rồi thì đừng gọi tôi như vậy trước mặt người khác.” Nàng thật sự không dám tưởng tượng phản ứng của thiên hạ khi nghe cô nàng này gọi như vậy.
Thương Trường Kỳ nhớ lại mấy lời trong truyện, muốn làm “vợ” vui thì phải chiều theo ý “vợ”, nên nén lại chút khó chịu trong lòng mà gật đầu.
“Ngoan, cô tiếp tục ăn bánh bao đi, tôi còn phải chuẩn bị một số thứ trước khi xuống núi.” Thanh Y nhét cho cô nàng một cái bánh bao rồi cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ dắt Tiểu Lục trở về, Thanh Y vẫn chưa nghĩ ra nên phạt Tiểu Lục nghịch ngợm kia ra sao.
“Hay là bỏ qua đi, dù sao Tiểu Lục cũng biết lỗi rồi mà.” Tiểu Thất nhìn thấy dáng vẻ co rúm của Tiểu Lục thì xót ruột, lên tiếng xin tha.
“Chi bằng cấm nó đọc thoại bản một tháng?” Lão đại lạnh lùng đề xuất, lập tức nhận về ánh mắt như tia laser của Tiểu Lục, nhưng hắn vẫn nhìn lại rất vô tội.
Tiểu Lục tức phát điên trong bụng, nhưng lại sợ chủ nhân thực sự sẽ không cho mình đọc sách một tháng. Với nó, đó chẳng khác nào lấy mạng. Nghĩ đến đó, Tiểu Lục cắn chặt khăn tay, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Thanh Y.
“Thôi đừng có diễn nữa.” Thanh Y thấy vậy thì buồn cười, búng nhẹ trán nó, giọng nàng nghiêm lại: “Ta sẽ không cấm ngươi một tháng đâu. Nhưng một tuần thì vẫn phải chịu phạt.”
Tiểu Lục còn chưa kịp vui mừng đã nghe phần sau, liền lập tức nằm bẹp trên bàn sách, tỏ vẻ tuyệt vọng. Nhưng nghĩ lại, một tuần so với một tháng vẫn còn đỡ lắm rồi, Tiểu Lục cũng thấy an ủi phần nào.
Thanh Y xem đồng hồ, thu dọn xong liền dẫn mọi người rời khỏi ngôi nhà tranh. Trước khi đi, nàng quay đầu nhìn lại, giơ tay vẽ vài đường, miệng lẩm nhẩm những câu chú Thương Trường Kỳ nghe không hiểu. Chẳng mấy chốc, gió nổi lên vô cớ, từng làn khói mờ bao trùm ngôi nhà, khiến nó biến mất khỏi tầm mắt.
“Đi thôi.” Nàng dằn nỗi buồn trong tim xuống, dẫn đầu bước về hướng xuống núi.
Theo như Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ nói, đám người kia vẫn đang lảng vảng quanh khu vực mà trước đó nàng đã nhặt được Thương Trường Kỳ. Thanh Y bảo Tiểu Thất và mấy tiểu nhân giấy mang hành lý đi trước, còn nàng thì dẫn Thương Trường Kỳ tiếp tục men theo con đường cũ.
Đi đến lưng chừng núi, hai người đụng phải một tên mặc đồ đen.
“Thương Trường Kỳ?” Tên đó đang ngồi nghỉ thì vô tình liếc thấy hai người từ trên núi xuống. Cả khí chất lẫn thần thái đều như tiên nữ hạ phàm. Nhưng đến khi nhìn kỹ, hắn lập tức giật mình – người cao hơn chính là mục tiêu mà họ đang ráo riết truy tìm!
Dụi dụi mắt xác nhận không nhìn lầm, hắn vội vàng bật dậy gọi đồng bọn:
“Thương Trường Kỳ ở đây! Mau đến!”
Tiếng gọi vang vọng khắp sườn núi, chẳng mấy chốc liền nghe thấy tiếng hồi đáp:
“Ở đâu?”
“Ở đây!”
Thanh Y bình tĩnh đứng nhìn tên áo đen hét gọi cả đám người đến.
Nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao đám người này tìm hoài không ra Thương Trường Kỳ — một phần vì nơi ẩn thân kín đáo, phần còn lại… là vì trí tuệ của họ có vấn đề. Không biết gọi điện à? Mà lại hò hét kiểu truyền âm thế này, nếu không phải nàng cố tình để lộ tung tích thì dù có gặp được người thật, đợi mấy tên kia chạy đến thì cũng đủ thời gian cho người ta trốn thoát mấy vòng rồi.
“Cô đừng có chạy, đại ca tôi sắp đến rồi.” Tên áo đen nhìn chằm chằm hai người, không dám tiến lên.
Thanh Y liếc qua mặt hắn, ngũ quan đoan chính, trông khá trẻ, ánh mắt cũng không có gì tà khí. “Ngươi mới vào tổ chức à?”
“Sao cô biết?” Tên thanh niên kia sững người, sau đó hầm hừ trừng mắt: “Đừng mong moi gì từ tôi, tôi sẽ không khai ra là do nhà họ Thương phái đến đâu.”
Khóe môi Thanh Y giật giật, liếc trời đang nắng to, rồi đi thẳng về phía hắn. Thương Trường Kỳ lặng lẽ theo sát, mặt lạnh như băng khiến tên kia run rẩy.
“Cô… cô định làm gì?” Tên áo đen nhảy dựng khỏi tảng đá, né sang bên, cảnh giác nhìn chằm chằm Thương Trường Kỳ: “Tôi… tôi không sợ cô đâu, con ma… ma quỷ!”
Cái hắn nhận được là gương mặt không biểu cảm của Thương Trường Kỳ.
“Á!” Hắn như nhớ ra gì đó, hoảng sợ nhìn cô gái kia, lập tức mềm nhũn chân ngã phịch xuống đất.
Thanh Y quay đầu nhìn Thương Trường Kỳ. Tuy cô chẳng tỏ cảm xúc gì, trông cũng có vẻ oai nghiêm đấy, nhưng sợ đến mức này thì có hơi quá không?
Ý nghĩ còn chưa dứt, Thương Trường Kỳ đã quay sang nàng nhe răng cười toe toét, môi nhếch đến tận mang tai, ngốc nghếch vô cùng.
… Được rồi, nàng thu lại câu vừa rồi. Oai nghiêm cái gì, đúng là không có luôn.
Thanh Y thấy gã áo đen run như cầy sấy mà vẫn chưa chịu rời đi thì cảm thấy thú vị, nàng đưa đầu ngón tay chỉ về phía hắn, từng luồng khói mờ len lỏi chui vào mi tâm: “Ngươi tên gì?”
“Ta… ta là Hạ Nghênh Thời.” Gã nhỏ giọng trả lời.
“Các ngươi muốn bắt Thương Trường Kỳ để làm gì?” Thanh Y thật sự không hiểu nổi nhà họ Thương vì sao cứ nhất định phải lấy mạng cô ta bằng được.
“Bởi vì cô ta cản trở vị trí của lão đại. Cô ta không chết thì những kẻ khác không thể lên được. Cho nên tất cả mọi người đều đang tìm cô ta.”
Thanh Y liếc sang Thương Trường Kỳ bên cạnh – gương mặt ngây ngô chẳng hiểu gì. Nàng hơi cảm khái, sống đến mức bị cả gia tộc muốn diệt trừ cho bằng được như vậy… chắc trên đời cũng không mấy ai.
“Lão đại của các ngươi là ai?” nàng hỏi.
“Hạ lão tam, ngươi làm gì mà không trói người lại hả?” Một tiếng mắng xé tan bầu không khí, khiến Hạ Nghênh Thời lập tức bừng tỉnh.
Hắn bỗng nhớ lại chuyện vừa xảy ra, hoảng hốt che miệng như gặp phải quỷ: “Ngươi… ngươi đã làm gì ta?”
Thanh Y nhún vai, đưa mắt nhìn về phía người mới đến. Có đến hơn mười tên áo đen, đeo kính đen to tổ chảng, giữa ban ngày sáng choang mà xuất hiện cứ như mấy nhân vật hài.
“Thương Trường Kỳ? Cô thật sự chưa chết à?” Gã cầm đầu tháo kính ra, xác nhận đúng người thì bật cười ha hả: “Xem ra nhà họ Thương đúng là phải đổi người rồi.” Gã phất tay ra lệnh: “Bắt cô ta lại cho ta.”
Hoàn toàn coi nàng như không khí.
Thanh Y không vui, nàng đứng dậy, tay nhẹ xoay một vòng, vẽ ra một đạo vòng cung: “Đừng có coi thường ta như vậy, được không?”
Khói mờ trong tay nàng còn chưa kịp tỏa ra, đã thấy một bóng người vụt qua bên cạnh.
“Bốp bốp bốp—”
Thanh Y ngẩng đầu nhìn, tên cầm đầu còn đang hống hách ban nãy đã bị Thương Trường Kỳ đạp mặt xuống đất, dí chặt. Đám áo đen còn lại cũng đã nằm la liệt, chỉ còn Hạ Nghênh Thời ngơ ngác đứng trơ ra như tượng.
“…” Thanh Y lặng lẽ thu tay về. Có lẽ giờ thì nàng đã hiểu tại sao Hạ Nghênh Thời lại sợ Thương Trường Kỳ đến vậy – chiến lực này đúng là không phải người bình thường có được.
Nàng chợt nhớ đến vết thương của Thương Trường Kỳ, vội bước đến kiểm tra. May mà vết thương chưa toạc ra, nàng mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
“Ngươi biết ai đã mua ngọn núi này không?” Thanh Y ngồi xổm xuống hỏi tên áo đen mặt mũi bầm dập dưới đất.
Tên kia nhắm mắt lại, ra vẻ thà chết không khai: “Cho dù ta có biết cũng không nói cho ngươi đâu.”
Thanh Y hừ nhẹ một tiếng, một làn khói nữa luồn thẳng vào mi tâm hắn.
“Là nhà họ Thương mua, bề ngoài là do Nhị gia nhà họ đứng tên, chi tiết hơn thì ta không biết.”
Nàng hỏi thêm vài câu nữa, nhưng hắn cứ một mực “không biết”, đành từ bỏ. Nhưng chỉ cần biết là người nhà họ Thương mua thì dễ rồi. Đợi Thương Trường Kỳ nhớ lại mọi chuyện, nàng nhân danh “ân nhân cứu mạng” mà xin mua lại ngọn núi… chắc không quá đáng chứ?
Chỉ là tiền mua núi thì… Thanh Y lại thấy đau đầu. Nàng chỉ có thể tính toán cách kiếm càng nhiều càng tốt.
“Ngươi đừng đi theo đám người này nữa, nếu không thì có trời cũng không cứu nổi ngươi.” Trước khi rời đi, Thanh Y vẫn không quên nhắc nhở Hạ Nghênh Thời.
Gã này chưa làm chuyện gì ác nghiệt, trên người lại có chút kim quang – đó là dấu hiệu từng làm việc tốt. Nhưng nếu tiếp tục dính vào đám này làm chuyện giết người phạm pháp, thì có kim quang cũng chẳng chống nổi nghiệp báo đâu.
Nói xong, nàng liền dẫn Thương Trường Kỳ xuống núi.
Giờ Thương Trường Kỳ đã rời khỏi núi, mấy kẻ áo đen kia cũng không cần tìm nữa, từng nhóm một rút đi hết.
Thổ Địa Thần đứng trên mái gỗ, thấy Thanh Y dọn sạch đám người kia xong, phất tay một cái, lập tức sương mù giăng đầy ngọn núi. Ngày hôm sau, dân làng dưới chân núi thấy núi non mù mịt khói trắng, ai nấy lại nháo nhào, tưởng có người chọc giận Sơn Thần.