Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Lần Đầu Tiên Yêu Người
  3. Chương 1: Xuân lạnh (1)
Tiếp theo

Mùa xuân đã vào tháng Hai, nhưng tiết trời chưa thôi ẩm ướt, Cục Khí tượng Trung ương cảnh báo nhiệt độ thấp, trời chiều Bắc Đài Loan chỉ còn 9 độ, năm mới đầu xuân mà trời còn lạnh hơn đông.

Phố xá hừng đông vắng ngắt, ngoài đèn đường bên phố và cửa hàng tiện lợi cách đó không xa còn hoạt động, chỉ có đồn cảnh sát vẫn mở cửa, thỉnh thoảng thấy người ra vào.

Một bóng người cao gầy, tóc nhuộm màu vàng quýt loại đứng giữa đêm vẫn còn bắt mắt, mặc áo len, quần jean, áo lông khoác hờ xuất hiện bên ngoài đồn, nếu chỉ lướt qua bóng lưng, có thể cậu sẽ bị nhầm thành phần tử xấu.

“Nhảy cầu chọn mùa hè không được à? Lạnh chết đi được, còn chọn ngày lạnh nhất! A, hè cũng không được, quá bức bối, người toàn mồ hôi, thu vẫn tốt nhất!” Người này lạnh đến rụt cổ, lầm bầm trách móc, đều là lời ai oán vì bị triệu tập giữa tiết trời lạnh giá.

Tuy nói thế, trước khi bước vào đồn, Thu Thế Hạo vẫn thấy không yên lòng, cố ý quay đầu liếc qua người chị ngồi trên bậc thang, toàn thân gần như bọc trọn trong cái chăn bông lớn, còn đang ôm đầu và vẫn chưa tỉnh rượu.

“Chắc ngoài cửa đồn cảnh sát an toàn lắm phải không? Không bị lạnh đến đổ bệnh chứ?” Thu Thế Hạo nhìn dáo dác. Nếu chị có thể ngoan ngoãn đợi trong xe, cậu cũng không cần phiền não đến vậy!

Đây là lần đầu cậu bước vào đồn cảnh sát, tuy chưa từng làm chuyện gì xấu, Thu Thế Hạo cũng không kiềm được căng thẳng.

“Ừm… tôi đến đón Lâm Nghiên Hi ạ.” Thu Thế Hạo vô thức cọ tay vào tai, không dám nhìn thẳng vào người cảnh sát đang trực ở quầy.

“Người nhà?” Viên cảnh sát nhíu mày nhìn cậu, Thu Thế Hạo vội vã lắc đầu, người kia lại như hiểu rõ: “Bạn trai hửm? Qua đây ký tên.”

Thu Thế Hạo bối rối xua tay, nhưng hình như không ai quan tâm cậu có phải là bạn trai của Lâm Nghiên Hi không.

Trước khi nhìn thấy tình trạng của Lâm Nghiên Hi, Thu Thế Hạo đã phải ký tên mình, hệt như cậu bất thình lình phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của người đó.

Cảnh sát dẫn cậu đến hàng lang, hất cằm về phía một cô gái tóc dài đang ngồi trên băng ghế ở cuối đó, người kia chính là Lâm Nghiên Hi.

“Cô ấy không chịu đến bệnh viện! Cậu là bạn trai cô ấy phải giảng giải cho cô ấy hiểu, còn trẻ mà có gì phải luẩn quẩn chứ?” Rồi đột nhiên, người này quay đầu nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu: “Không phải là cậu có lỗi với cô ấy đấy chứ?”

“Không hề! Tôi không có!” Thu Thế Hạo thấy rất oan uổng, cậu còn chẳng thân quen với Lâm Nghiên Hi!

Mãi đến khi Thu Thế Hạo đi đến trước mặt Lâm Nghiên Hi, cô ấy mới ngẩng đầu lên, biểu cảm rất bình tĩnh, không hề ngạc nhiên khi thấy cậu xuất hiện trước mắt.

“Đi thôi! Sáng nay tôi còn công việc, bây giờ chẳng còn ngủ được bao nhiêu nữa!” Thu Thế Hạo bĩu môi, không muốn nói bất kỳ câu an ủi nào.

Như một con rối không có linh hồn, Lâm Nghiên Hi nối theo bước chân Thu Thế Hạo, ánh mắt trống rỗng thể hiện đầu óc cũng trống rỗng của cô ấy lúc này. Dù vẻ ngoài có đẹp đến đâu, dường như cô ấy cũng chỉ còn lại lớp vỏ rỗng.

Lúc sắp đến cửa đồn cảnh sát, bỗng Thu Thế Hạo khựng lại, Lâm Nghiên Hi suýt là đập vào lưng cậu.

Thu Thế Hạo xoay người, nhìn thẳng vào cô ấy: “Hồi còn bé, lúc chuyển trường, vì nói năng ngọng nghịu, không đọc được rõ cả tên mình, tôi bị đám trẻ khác vây lại cười nhạo, ức hiếp. Khi đó chị của tôi bé tí, cứ như bị suy dinh dưỡng, nhưng lại tách đám người ra tìm được tôi, che tôi ở sau lưng, miệng mắng đám bắt nạt đó như tát nước.”

Dù bây giờ đã gần hai mươi, tầm vóc cũng cường tráng hơn chị gái, nhưng ở trong lòng Thu Thế Hạo, hình ảnh người chị bé nhỏ đó vẫn vô cùng to lớn.

Không biết Lâm Nghiên Hi có đang nghe không, Thu Thế Hạo nói tiếp: “Tuy chị tôi có phần ngốc nghếch, nhưng tôi tin tưởng mắt nhìn của chị ấy. Cô không tin tưởng mình, cũng phải tin tưởng chị ấy. Chị ấy cũng đến, đừng ức hiếp, làm chị ấy tổn thương nữa!”

Dù có ngốc, thì cũng là chị gái ngốc của cậu, Thu Thế Hạo không mong cô chị ngốc nghếch, luôn ngây thơ và lạc quan kia buồn bã.

Ra khỏi đồn cảnh sát, họ thấy người kia vẫn ngồi trên bậc thang, tóc dài tán loạn, cong lưng ôm gối, nom còn giống người muốn chết hơn Lâm Nghiên Hi ở sau lưng Thu Thế Hạo.

Thu Thế Hạo thô lỗ kéo cô ấy đi về phía chị gái, nhưng thấy Lâm Nghiên Hi không mặc nhiều quần áo, chỉ có độc mỗi cái áo lông hơi dày để chống lạnh, thì cởi áo khoác của mình ra đắp lên vai cô ấy, tuy khuôn mặt vẫn đầy ghét bỏ.

Cậu quay đầu nhìn chị, giữa hàng mày là sự lo lắng: “Em nói chị đấy, cảnh sát bên trong xem em thành bạn trai chỉ luôn rồi, còn tưởng em làm gì xấu xa, mẹ, oan v**! Bạn gái của chị thì chị tự khuyên, em về xe trước!” Dứt lời, cậu chạy vụt vào chiếc xe đỗ ở bên cạnh như bỏ trốn.

Người đang ngồi vươn tay ra vỗ vào vị trí bên cạnh, ra hiệu cho Lâm Nghiên Hi ngồi xuống, nhưng cô ấy chỉ lẳng lặng đứng ngay tại chỗ, mắt nhìn xuống đất.

“Có phải là tôi suýt mất cậu mãi mãi rồi không?” Giọng nói của Thu Thế Lâm không lớn không nhỏ, vừa đủ truyền vào trong tai Lâm Nghiên Hi.

Cô như nói với không khí, không có ai đáp lại.

“Cậu biết không, dù cậu có đút thuốc độc, tôi cũng sẽ ngoan ngoãn nuốt xuống! Nhưng mà, sau này cậu bảo tôi uống rượu, có chết tôi cũng không uống nữa! Kể từ ngày hôm nay, tôi phải kiêng rượu! Ha ha ha!” Giọng điệu cô vờ thoải mái, nhưng bật cười xong lại vô thức đưa tay lên lau nướt mắt, đoạn ngẩng đầu nhìn sang Lâm Nghiên Hi, cười bảo: “Tôi chỉ bị cậu chuốc say thôi, không có điếc, những lời cậu nói bên tai tôi, tôi nghe cả!”

Nếu đã nghe rồi, vì sao còn muốn tìm mình? Lâm Nghiên Hi cắn môi, vẫn không đáp.

“Từ trước đến nay, tôi luôn không hiểu nổi vì sao ‘tôi rất tốt’ lại là một cái lỗi. Hồi còn bé, tôi chuyển vào một khu nhà mới toanh, người bạn đầu tiên quen được trong công viên khiến tôi cảm thấy mình đã gặp được một người bạn tốt. Nhưng rõ là mọi chuyện đang tốt đẹp, thì đột nhiên một ngày cậu ấy nói với tôi, vì tôi quá tốt, cậu ấy không năng lượng tiêu cực của mình ảnh hưởng đến tôi, không muốn để tôi nhìn thấy mặt xấu của cậu ấy, nói đến câu sau thì vỡ òa, chạy đi mất. Tôi không hiểu gì cả, tự dưng mất đi một người bạn, mà tôi cũng không tìm được cậu ấy nữa!”

Giọng điệu của Thu Thế Lâm vốn rất bình tĩnh và chậm rãi, nhưng sau khi khịt mũi một tiếng, cô bỗng nổi giận, tiếng nói như muốn trút hết sự phẫn nộ: “Còn cậu thì sao? Cậu cũng nói tôi rất tốt, nói sẽ có người tốt hơn xứng đáng với tình yêu của tôi, rồi cũng bỏ lại tôi. Vậy rốt cuộc vì sao tôi rất tốt lại thành sai rồi? Kết cục của việc sống tốt là như vậy à? Vậy kể từ hôm nay, tôi bắt đầu học làm người xấu, cậu có bỏ tôi mà đi nữa không? Cậu nói đi! Nói tôi phải làm sao mới được!” Cuối cùng đã trở thành một tràng rống giận mà khẩn thiết.

Hai tay Thu Thế Lâm bưng lấy mặt, rống lên thất thanh, khóc đến mức không tự kiềm được.

Đến cảnh sát bên trong đồn cũng nghe thấy, đi ra thăm dò. Thu Thế Hạo sợ lạnh đến đâu cũng phải xuống xe, vừa cúi người xin lỗi cảnh sát, vừa chạy về phía chị gái.

“Tôi vừa bảo chị đừng ăn hiếp chị ấy xong, sao chị ấy lại khóc rồi?” Thu Thế Hạo ngồi xổm xuống, dịu dàng ôm lấy chị gái, đoạn ngẩng lên giận dữ nhìn Lâm Nghiên Hi, người vẫn giữ biểu cảm y như cũ.

Sau khi bình tĩnh lại, Thu Thế Lâm nhỏ giọng nói: “Thu Thế Hạo, lên xe cho chị.”

“Nhưng mà…” Thu Thế Hạo bị chị gái trừng, ánh mắt không cho phép từ chối, khiến cậu phải bất đắc dĩ rời khỏi.

Trước khi quay người đi, cậu còn bày ra động tác ‘liệu hồn đấy’ với Lâm Nghiên Hi.

Lại trở về với thế giới hai người, Thu Thế Lâm loạng choạng đứng dậy, đập mạnh vào đầu, nhưng không bỏ được lo lắng và bất an trong lòng.

Cô đối mặt với Lâm Nghiên Hi, đến khuôn mặt cũng căng thẳng, ánh mắt lộ rõ vẻ sầu lo, hệt như đang phải đối mặt với một lựa chọn nào đó mang tính quyết định, nhưng bản thân lại không có tư cách chọn lấy.

“Vậy là không thể ở lại với tôi nữa?” Cơ thể Thu Thế Lâm cũng run lên nhè nhẹ theo giọng nói.

Lâm Nghiên Hi nhìn thấy ảnh ngược của mình ở đáy mắt cô, không hiểu vì sao, cô ấy lại muốn khóc, dần dà Thu Thế Lâm ở trước mặt cũng chìm vào mờ ảo vì nước mắt đã chực trào.

Nhưng cô ấy không đồng ý ở lại, chỉ giảm âm lượng, nói thật chậm: “Có phải cậu cảm thấy thế giới của tôi quá đen tối, nên muốn soi sáng cho tôi không? Nhưng mà cậu không biết, ánh sáng quá chói mắt cũng có thể khiến tôi đau đớn.”

Có lẽ cũng là vì trong thế giới của Lâm Nghiên Hi không cần ánh sáng.

Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây

Thận trọng với người xem dưới tuổi

Lần Đầu Tiên Yêu Người

chứa chủ đề hoặc cảnh có thể không phù hợp với độc giả rất nhỏ tuổi, do đó sẽ bị chặn để bảo vệ họ.

Bạn đã trên 18 tuổi chưa?