Trong một đêm, tuyết đầu mùa không chào mà bao trùm lấy thôn Trường Nhạc. Tuyết trắng mênh mông, phóng tầm mắt đi chỉ thấy mặt đất trắng xóa.
Nhạc Cửu mặc ấm nặn người tuyết trong sân.
Thật ra không phải nặn, bản thân nàng đã là một ‘người tuyết’ cỡ lớn. Toàn thân nàng trắng như tuyết – áo lông trắng, mũ trắng, bao tay trắng. Chân nàng cũng đi một đôi giày da nai nhỏ, bên ngoài điểm xuyết hai quả cầu nhung trắng lớn bằng trứng gà.
Nhóm nha hoàn, bà tử cũng theo hầu.
So với nàng, trời tuyết lớn, chi thứ ba sống ở phía Bắc phố Trường Vinh chỉ muốn trốn trong nhà không ra ngoài.
Nhìn những bức tường nức nẻ và băng giá ở bốn phía, Nhạc lão tam hối hận tím ruột.
Sớm biết có một ngày sẽ trở về đây, ông ta nên đồng ý để Nhạc Trấn Đông tu sửa.
Chứ không phải giữ lại tiền của Nhạc Trấn Đông, ăn chơi đàng điếm, không làm được gì.
Bây giờ đại ca không nuôi người đệ đệ là ông ta nữa rồi. Tiết kiệm lên xa xỉ thì dễ, còn ngược lại khó lắm đấy!
Bụng của ông ta lại đói.
Ngũ tạng trong lồng ngực như đang gõ trống. Ông ta thử nhìn sang vợ ở bên cạnh.
Thím Linh Phương lập tức bùng nổ: “Nồi lạnh bếp trống, ông đang thử thách ai đó! Đã bảo ông tranh thủ trời còn ổn định đi tìm mấy bó củi, ông thì hay rồi, hôm nào cũng ngả đầu ngủ, tôi xui tám đời mới gặp người như ông! Ông đói, Sinh nhi không đói chắc? Tôi không đói sao? Nó là con trai ông, đại bá nó không nuôi, ông là cha ruột, chẳng lẽ không chịu nuôi nó?”
“Nuôi, tôi có nói là không nuôi đâu, không phải…”
Nhạc lão tam dò xét con trai đang sa sầm: “Bên ngoài đang có tuyết, đợi trời quang rồi tôi đi, xem xem có việc gì làm được không.”
Thím Linh Phương đã nghe những lời này đến mức tai mọc kén.
Lúc đầu bà ta còn tin, dần dà thì hết rồi.
Nghĩ đến việc bữa cơm hôm nay vẫn ‘bặt vô âm tính’, bà ta im lặng một lát rồi vội vã rẽ vào một phòng khác.
Nhạc lão tam nhìn theo bóng lưng vợ, lòng lại run lên vô cớ.
Linh cảm của ông ta đã thành sự thật.
Thím Linh Phương lao ngược ra, đỏ bừng mặt hỏi: “Tiền tôi để ở dưới gối đậu? Ông lấy đúng không, nhả ra đây!”
“Ôi chao, cái đó… cái đó…” Nhạc lão tam thề thốt phủ nhận: “Tôi không có lấy!”
“Không phải ông còn là ai?” Thím Linh Phương gấp đến độ gào lên: “Tôi không sống cái cuộc sống này nữa! Ai thích sống thì sống đi!”
Nếu không vì con trai, bà ta thật sự muốn chạy về nhà mẹ.
Nhạc lão tam phiền bà ta khóc sướt mướt như người nhà chết, lại chột dạ chuyện lấy bạc.
Đúng là ông ta đã lén lấy bạc vụn dưới gối.
Nhưng ông ta bây giờ không giao ra được.
Ông ta đã cược hết trong sòng bạc.
Thua sạch sành sanh.
“Ông trả bạc cho tôi! Trả đây! Nhạc Trấn Nam, đồ chó nhà ông, ông…”
“Đủ rồi!”
Người phát hỏa không phải người bị mắng, mà là Nhạc Thụ Sinh.
Mặt mày hắn hung ác, trong lòng đầy oán hận, hận mình không bò ra từ trong bụng Nhạc phụ nhân. Rõ ràng là cháu trai trưởng Nhạc gia nhưng lại phải ở đây chịu cảnh khốn cùng: “Xong chưa? Muốn ầm ĩ thì ra ngoài ầm ĩ!”
Buồn vui trên thế gian không giống nhau.
Dù là mẹ con ruột, lòng con trai cũng hướng về gã cha không ra hồn của nó.
Nước mắt thím Linh Phương nhỏ xuống đất, để lại vết nước nhàn nhạt, như hòa tan tuyết nơi đầu ngón tay.
Ngay thời khắc đó, Nhạc Cửu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tuyết bay lả tả. Nàng mở lòng bàn tay ra, nhỏ giọng khen: “Tuyết này đẹp quá!”
***
Đông đi xuân đến, Nhạc địa chủ ở nhà làm ‘người bệnh’ cả một mùa. Đầu xuân, thôn dân đến Nhạc gia tặng lễ nối nhau không dứt.
Nhạc phu nhân đánh một gậy, Nhạc địa chủ lại cho miếng táo – thưởng, phạt ngang nhau, dễ dàng đè ép một đám người.
Bọn họ ngoài miệng không bàn tán chuyện Nhạc Cửu mất trong sạch nữa, nhưng trong lòng nghĩ thế nào chỉ chính bọn họ rõ.
Trong thôn mỗi ngày đều có chuyện mới, quốc gia cũng vậy.
‘Ngủ đông’ cả một mùa, Đại Thịnh cuối cùng cũng quyết ý xuất binh đẩy lùi Bắc Nhung lòng lang dạ sói. Hiện hoàng đế đã ngự giá thân chinh, quyết tâm muốn lấy lại ‘mười hai thành Xích Bắc’ đã bị ‘láng giềng tàn ác’ cướp đoạt.
Chiến sự bắt đầu, biên quan sục sôi, đám tiểu binh gào khóc.
“Bách phu trưởng!”
Thiếu niên hào hứng chạy tới: “Bách phu trưởng, cơ hội lập công đã đến!”
Tập luyện trong doanh mấy tháng, Dương Bình đen đi nhiều, thể trạng cũng cường tráng hơn mấy phần.
Dương Niệm thờ ơ chà lau cây giáo tua đỏ của mình, nghe như thế thì nhướng mày, chiến ý kinh người suýt là chọc mù mắt người ta: “Ngươi nói đúng, đã đến thời điểm lập công.”
Quốc không chiến sự, quân nhân sẽ không có đường tấn chức.
Chiến sự vừa đến, vô vàn cơ hội.
Nàng thông suốt đứng dậy: “Trở lại đội của ngươi, không có chuyện gì đừng đi lung tung.”
Dương Bình lớn tiếng đáp: “Dạ!”
***
Bệ hạ ngự giá thân chinh, tin tức truyền đến thôn Trường Nhạc. Các thôn dân không đủ thính nhạc chuyện chiến tranh, dù sao đó cũng là chuyện ở biên quan xa ngàn dặm, cách rất xa bọn họ, cùng lắm bọn họ chỉ nói vài câu may mắn như ‘cầu mong đại thắng’, chứ chuyện này còn không thú vị bằng nhà ai lại sinh con gái, con trai nhà ai không cưới được vợ.
Cỏ mọc, chim bay, Nhạc Cửu đi ra ngoài chơi diều.
Trong qua trình này, nàng đã nghe được một vài chuyện, còn tính nghe tiếp nhưng đám phu nhân kia nhìn thấy nàng đã ăn ý ngậm miệng lại không nói nữa.
Bọn họ cảnh giác với nàng còn hơn trộm cướp.
Những người có tuổi lại thích nhìn Nhạc Cửu với ánh mắt tiếc hận, lý do vẫn y như cũ – bọn họ cảm thấy nàng bị kẻ xấu nhục nhã.
Quá vô vị!
Bọn họ không dám bàn tán lung tung khiến Nhạc Cửu nghe được, Nhạc Cửu cũng không thích tụ tập với bọn họ.
Con diều thỏ tai dài phóng lên trời. Gió xuân phe phẩy, không còn những kẻ và cảnh tượng quấy nhiễu lòng người, Nhạc Cửu yên tĩnh suy tư: Khai chiến rồi.
Dương tỷ tỷ cũng sẽ ra chiến trường.
Nàng ấy sẽ bị thương à?
Nhạc Cửu nhíu mày thầm nghĩ: Chiến tranh chắc chắn không tránh được thương vong.
Nàng khẽ cắn môi: Nhất định không được bị thương đến mặt!
Khuôn mặt kia còn, nàng nghĩ đại khái mình đảm bảo được trái tim mình sẽ không thay đổi. Nhỡ như mặt nàng ấy bị thương, không còn xinh đẹp nữa, có người đẹp mắt hơn đến quyến rũ mình, mình không kiềm lòng được thì phải làm sao?
Nàng không muốn làm một người phụ nữ phụ bạc!
Nhạc Cửu nhìn lên trời, suy nghĩ bột phát: Người xinh đẹp hơn nữa có đẹp hơn Dương tỷ tỷ không?
Sẽ không làm mù mắt người ta chứ?
Suy nghĩ kỳ lạ đột nhiên xộc vào đầu, Nhạc Cửu nhướng mày cười rực rỡ.
Cười xong, ánh mắt nàng dừng lại trên con diều thỏ tai dài đáng yêu, chân thành cầu nguyện với trời: “Chỉ còn chưa đến ba năm nữa, xin hãy để Dương tỷ tỷ của con trở về bình an. Mẹ hay nói với con rằng tiểu nương tử lớn rồi đều phải lập gia đình, con thấy không vui. Hôm qua con mơ thấy nàng ấy đeo khóa trường mệnh của con, thức dậy thì tim đập thình thịch. Ông trời ơi, người trao nàng ấy cho con đi, con sẽ đối xử tốt với nàng ấy!”
“Xin người, xin người đó!”