Men say của Liên Kiều rút đi mấy phần. Cô đột ngột dựng thẳng người, quyến rũ cuốn lấy mấy lọn tóc xoăn dài nhuộm khói của mình.
Mặt cô em này ngọt ngào, nhưng biểu cảm rất lạnh nhạt. Tay phải nàng cầm một túi nhựa màu trắng và một hộp sữa nguyên chất, còn mang dù gấp. Nàng vươn tay trái rảnh rỗi ra bắt tay Liên Kiều.
“Xin chào, tôi là Khoáng Dã.” Giọng nàng rất mơ màng.
Liên Kiều bắt tay với nàng, vô thức muốn trả lời một câu ‘tôi là quỹ đạo’, nhưng đã nhịn được. Cô cũng trả lời bằng tên trên mạng của mình: “Xin chào, tôi là Thốn Thốn Kim.”
“Thốn Thốn Kim.” Khoáng Dã lặp lại cái tên này, giọng nói hệt như bề ngoài của nàng, vừa ngọt ngào vừa mềm mại.
Liên Kiều tránh khỏi ngưỡng cửa, tìm một đôi dép cho Khoáng Dã: “Cô vào đi.”
Khoáng Dã vào nhà, đổi dép.
Lúc này Liên Kiều mới phát hiện ra người này khá cao. Bản thân cô không thấp, 168 ở phía Nam thành phố H đã gọi là nổi trội, nhưng Khoáng Dã phải cao hơn cô 3, 4 cm. Nàng có mái tóc dài thẳng, tóc mái xéo, mắt rất lớn, hàng mi vừa dài vừa cong, bên khóe mắt còn có một nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt xinh đẹp. Khuôn mặt nàng nhỏ chừng lòng bàn tay, mũi cao thon, môi vừa đầy đặn vừa đỏ mọng, khóe môi hơi cong, rõ là môi cười trời sinh.
Khuôn mặt dù không có biểu cảm, nhìn qua cũng rất ngọt ngào.
Tay nàng chỉ mặc một cái áo thun ngắn tay màu xám đơn giản, quần jean màu xanh nhạt và giày trắng, nhưng nhìn nàng không khác gì người mẫu cho các cửa hàng trên mạng.
Liên Kiều rất hài lòng.
Khoáng Dã giơ mấy thứ bên tay phải lên cho Liên Kiều, bên trong khá nặng: “Lần đầu tiên tôi tới nên mang cho cô ít hoa quả.”
***
Liên Kiều nhìn thử, bên trong trừ sữa nguyên chất còn có chuối và táo. Cô không uống sữa, cũng không ăn chuối hay táo, nhưng bỗng dưng cảm thấy người tên ‘Khoáng Dã’ này khá thú vị. Người này đang đi hẹn hò hay đi thăm người nhà đấy?
Cô dẫn Khoáng Dã đi tới cạnh sô pha: “Ngồi đi.”
Cô lại mở ô của nàng ra, treo ở ban công.
Liên Kiều trở lại phòng khách, lại phát hiện ra Khoáng Dã chưa ngồi.
Nàng chỉ vào quần áo: “Ướt.”
Lúc này Liên Kiều mới phát hiện ra đuôi tóc lẫn ống quần nàng đều đang nhỏ nước.
Trời hạ nhiều mưa, xen lẫn với gió lớn, có che ô cũng sẽ bị ướt.
Liên Kiều nở nụ cười. Cô cảm thấy Khoáng Dã đang mời gọi mình, không khỏi hạ giọng, hỏi với ý xấu: “Vậy cô muốn cởi ra không?”
Khoáng Dã lại không nói gì, khuôn mặt nhỏ hơi đanh lại. Nàng chỉ vào cái ghế xếp nhỏ bên cạnh sô pha: “Tôi ngồi xuống đây được không?”
“Được.” Liên Kiều cười như không.
Khoáng Dã thân cao chân dài, ngồi xuống ghế kia có hơi co cụm. Liên Kiều cũng mặc, chỉ mang một cái ly ra, rót rượu cho nàng: “Rượu mơ hay rượu Vodka?”
“Có coca không?” Khoáng Dã hỏi.
Liên Kiều đi tới tủ lạnh, lấy coca ra đưa cho Khoáng Dã, lại khui một chai rượu mơ, tự rót cho mình. Khoáng Dã đón lấy nước, cong ngón trỏ dài và trắng của mình vào khoảng hở trên nút mở nắp lon, lại vận đầu ngón tay.
Một tiếng ‘tách’ vang lên, bọt khí tung ra, còn dư tiếng xì xèo.
Liên Kiều nhìn những đường gân và mạch máu nhạt màu trên mu bàn tay của nàng, bỗng nhiên đỏ mặt.
Cô và Khoáng Dã chạm cốc.
Người này nói rất ít, nâng coca bằng hai tay, co gọn chỗ cái ghế. Miệng nhỏ của nàng uống từng ngụm, thoạt trông rất ngoan ngoãn.
Mặt của nàng thật sự rất nhỏ, cảm giác một lon coca thôi cũng đủ che mất hai phần ba. Liên Kiều nghĩ có lẽ thông tin trên app là giả, bèn hỏi: “Cô tốt nghiệp đại học chưa?”
Mấy cô gái bây giờ 18 nhìn như 28, 28 lại giống 18, Liên Kiều không phân biệt được.
“Tôi đã 28 rồi.” Khoáng Dã nghiêm túc trả lời.
Tuổi là thật, chẳng qua nhìn hơi nhỏ thôi.
“Tôi 31 rồi.” Tuy Khoáng Dã không hỏi, Liên Kiều vẫn tự báo lai lịch.
“Ồ.” Bên kia lại không hề có hứng thú.
Liên Kiều hiếm khi gặp tình huống như thế này, có hơi xấu hổ, không còn cách nào khác ngoài uống rượu để giấu đi.
Hết ly này đến ly khác.
Liên Kiều không biết bản thân đã ngủ luôn từ lúc nào, thậm chí là nằm trên giường khi nao. Sớm hôm sau khi thức dậy, cô nhớ lại vẫn thấy mất mặt. Cô thoáng có ấn tượng, hình như mình tự dưng trở nên lải nhải trước mặt Khoáng Dã.
Nào là thành phố H nổi tiếng trồng cam, Lâm Cẩn Tranh thích cam nhất. Tiếc thay đây là thành thị trong đất liền, chỉ có sông, không có biển. Cô thích biển nhưng không muốn quay về phương nam. Mercedes-Benz CLS 300 có dung tích phân khối 2.0T, kẻ ngốc mới bỏ 800.000 ra mua xe 2.0T. Xương rồng trước cửa tiệm ăn lại bị trộm, cô trồng bốn năm mới lớn được như thế, bây giờ một cây xương rồng cao bằng đầu người có thể bán tới 500 tệ!
Khoáng Dã vẫn luôn yên tĩnh lắng nghe, mãi đến đề tài này mới lên tiếng: “Cô có thể báo cảnh sát.”
Liên Kiều không nhớ cụ thể là mình đã nói gì, có lẽ là chửi mắng cảnh sát vô dụng, là sâu mọt của xã hội.
Khoáng Dã lại im lặng.
Có lẽ là vì mãi không ai nói nữa, cũng không ai đáp, Liên Kiều vẫn luôn tự lải nhải hồi lâu.
***
Liên Kiều càng nhớ lại càng xấu hổ. Cô và Lâm Cẩn Tranh đã chia tay lâu như thế, vốn nên thoát ra từ sớm rồi. Cớ gì cô phải uống rượu, phải tự làm trò như thế. Bày ra dáng vẻ thâm tình gì? Cô thật sự còn đáng cười hơn Quý ông cô đơn rồi Vương ba tuổi gì đó, cô nên đổi tên thành ‘Người lụy nhất thành phố H’!
Liên Kiều quyết định kiêng rượu.
Đợi ổn định tâm trạng rồi, cô rời giường, ra tới phòng khách thì phát hiện Khoáng Dã vẫn chưa đi. Nàng đang ngồi chỉnh tề trên sô pha, hai tay đặt trên gối, khép hờ mắt ngủ.
Một người cao như nàng chỉ chiếm một góc nho nhỏ.
Liên Kiều càng lúng túng. Cô đi tới trước mặt Khoáng Dã, ngồi xổm xuống: “Có muốn lên giường ngủ không?”
Khoáng Dã mở đôi mắt to xinh đẹp kia ra, hơi uể oải: “Cô dậy rồi?”
Liên Kiều không trả lời câu hỏi vốn cũng không cần trả lời: “Lên giường ngủ sẽ thoải mái hơn. Đồ đạc bên phòng ngủ phụ còn mới, rất sạch.”
Khoáng Dã nhìn đồng hồ, đã 6 giờ.
“Không cần đâu, tôi phải tới chỗ làm rồi.”
Liên Kiều bèn đi lấy bàn chải đánh răng mới cho nàng. Khoáng Dã rửa mặt sơ qua rồi định ra ngoài. Liên Kiều đứng ở cửa nhìn nàng đổi giày, lại nhìn sữa và hoa quả còn trên tủ giày ở cửa, chợt nhớ tối qua hình như Khoáng Dã đã bế mình vào phòng.
Lúc đó cô đã khua tay nói mình không ăn chuối và táo, sao không mua đào.
Khoáng Dã rất bình tĩnh trả lời cô: “Bây giờ là cuối tháng tám, qua mùa đào từ lâu rồi.”
Liên Kiều lại nói: “Vậy năm sau em mua cho tôi nhé? Tôi muốn ăn đào giòn.” một bên vẫn là Khoáng Dã bế cô đi.
Sau đó hai người đã điên cuồng… à không, vì cô đã dính lấy cái giường.
Cô cũng không biết mục đích Khoáng Dã ôm mình vào phòng. Nàng ngại cô ồn, hay muốn lên giường với cô?
Cô cũng không tiện hỏi.
Nhưng bất kể lý do làm sao, Khoáng Dã cũng thật xui xẻo.
Cô còn đặc biệt kêu người ta ‘đeo bao’ cơ đấy!
Liên Kiều hơi ngượng ngùng, cảm thấy về sau nên mời Khoáng Dã một bữa cơm.
“Thêm Wechat nhé?”
“Ồ, được.” Khoáng Dã mở mã quét kết bạn ra.
Tên Wechat của nàng cũng là Khoáng Dã.
Sau khi kết bạn, Liên Kiều đứng ở cửa nhìn theo Khoáng Dã rời đi.
“Tạm biệt, Thốn Thốn Kim.” Khoáng Dã gọi từng chữ trong tên của cô. Liên Kiều hơi xấu hổ: “Chào Khoáng Dã.”
“Phải rồi, cảm ơn em tối qua.” Cảm ơn đã không lên giường với tôi.
May mà không có.
Liên Kiều vừa thức dậy đã vô cùng hối hận vì chuyện tối qua. Sao cô có thể ‘gạ’ một người xa lạ trên mạng vậy? Chuyện này không hợp quy tắc sống của cô!
“Không cần cảm ơn, chúng tôi nên làm thôi.”
? Liên Kiều nghe không hiểu. ‘Chúng ta’ nên làm là sao?
Nên?
Không nên?
‘Chúng ta’ là ai?
Liên Kiều còn chưa kịp hỏi, Khoáng Dã đã đóng cửa lại.
(*) Trong tiếng Trung, chúng tôi và chúng ta đều là ‘我们’. Hai từ này trong tiếng Việt có thể khác nghĩa một chút.