Chương 10
Tống Mãn nhìn thấy Sở Phùng Thu ngồi trong nhà mình, đầu óc lập tức mông lung. Sở Phùng Thu sao lại ở đây?!
Hứa Thanh Lãng vốn đang sốt ruột cháy lòng, nhưng đợi lâu rồi nên cũng dịu đi phần nào, thấy con gái liền nói: “Về rồi à?”
“Ừm… à.” Tống Mãn liếc nhìn sắc mặt ba, miễn cưỡng gật đầu. Hôm nay nàng trốn học cả ngày thật, nhưng chẳng đến mức phải “trực chiến” cả nhà như thế này chứ?
Hứa Thanh Lãng ra hiệu: “Ngồi đi.”
Tống Mãn ngoan ngoãn ngồi xuống, tư thế nghiêm chỉnh chuẩn kiểu học sinh tiểu học. Hứa Thanh Lãng nhìn sang Sở Phùng Thu, cười nói: “Con bé bị chúng tôi nuông chiều đến hư rồi. Sau này phải làm phiền bạn học Sở kèm cặp nó một chút. Hai đứa bằng tuổi, chắc cũng dễ nói chuyện.”
Sở Phùng Thu gật đầu nhẹ.
Tống Mãn ngồi chưa ấm chỗ đã thấy khó hiểu, nàng cau mày hỏi: “Khoan đã, sao cô ấy lại có mặt ở nhà mình vậy?”
Chuyện này… thật ra ngay cả Sở Phùng Thu cũng thấy hơi bất ngờ.
Hứa Thanh Lãng là bạn cũ của ba Sở, từng giúp đỡ lúc nhà họ Sở gặp khó khăn. Tuy không thân thiết lắm nhưng vẫn giữ liên lạc. Trước đó, Hứa Thanh Lãng từng than phiền chuyện con gái không chịu học, ba của Sở Phùng Thu liền bảo con mình học rất tốt, chắc có thể giúp được. Lúc đầu Hứa Thanh Lãng còn ngại, nhưng không ngờ Tống Mãn là loại “quỷ nhỏ phá nhà”, đủ chiêu đuổi hết gia sư này đến gia sư khác, còn khiến Tống Tử Từ không dám thuê tiếp. Vừa mới yên lòng vì con gái lên lớp chọn, hôm sau nàng trốn học nguyên ngày, khiến ông tức đến mức suýt phát bệnh. Dù không kỳ vọng nàng thừa kế tập đoàn, nhưng cũng không thể cứ sống bừa như thế. Thế là ông mang quà đến nhà bạn cũ. Khi biết Sở Phùng Thu không những đứng nhất khối mà còn là bạn cùng bàn với Tống Mãn, lập tức đánh tiếng nhờ vả.
Bạn cũ cũng dễ tính, lại sắp đi công tác, còn mẹ Sở Phùng Thu là giáo viên của Học viện Khổng Tử, công tác ở nước ngoài quanh năm. Cứ thế, hai bên đều thuận lòng, mọi chuyện suôn sẻ như tính trước. Đó là lý do vì sao Tống Mãn vừa bước vào nhà đã thấy Sở Phùng Thu ngồi ở phòng khách.
Tống Mãn nghe xong, đầu nàng muốn nổ tung, nhìn đối phương ngập ngừng hỏi: “Bạn là… con gái của chú Sở mà ba tui hay nhắc đến?”
Nàng đã nghe ba nhắc rất nhiều lần rồi, nhưng toàn là truyền thuyết chứ chưa từng gặp. Không ngờ lại chính là Sở Phùng Thu — con nhà người ta chính hiệu.
Sở Phùng Thu mỉm cười: “Không ngoài dự đoán, chắc là tôi.” Nếu không phải vì người đó là Tống Mãn, Sở Phùng Thu chắc chắn không dễ đồng ý giúp đỡ như thế. Hôm nay cô chờ Tống Mãn suốt cả ngày, không ngờ đối phương lại “bốc hơi”. Với tính cách của Tống Mãn, không thể nào vì bị cấm dùng điện thoại mà nghỉ học. Nhưng Sở Phùng Thu không có cách nào liên lạc với nàng, cũng chẳng thân, đến hỏi thăm còn không có tư cách. Mãi đến khi gặp Hứa Thanh Lãng tối nay, cô mới nhận ra — chính là người hôm trước đến chuyển lớp cho Tống Mãn. Vì vậy, khi được hỏi có thể giúp không, cô gật đầu ngay. Tống Mãn mang trên người một loại khí chất kỳ lạ khiến cô không thể dứt ra được — cái vẻ bất cần ấy như đang che giấu một điều gì đó rất muốn được khai phá.
“Ba ơi, ba làm vậy với con thật đấy hả?” Tống Mãn mặt mày u sầu, bất mãn rõ rệt.
“Con theo ba vào thư phòng. Tiểu Thu, con lên xem phòng trước nhé, dì Lưu Mập sẽ đưa con đi, phòng ngay cạnh phòng Mãn Mãn.”
Sở Phùng Thu gật đầu, còn Tống Mãn thì bị ba “lôi” vào thư phòng.
Trong thư phòng.
“Mãn Mãn, ba biết con không vui, nhưng lần này con bắt buộc phải chấp nhận.” Hứa Thanh Lãng gõ nhẹ lên mặt bàn. Tống Mãn kéo dài gương mặt, không nói tiếng nào.
“Ba làm vậy là vì muốn tốt cho con. Tương lai là của chính con, ba mẹ không thể bảo vệ con cả đời. Chị con cũng không thể.”
“Sau này đường con đi thế nào, con phải tự chịu trách nhiệm. Ba không cần con thật xuất sắc, chỉ cần con có chí tiến thủ là được rồi.”
“Tiểu Thu là một đứa trẻ rất ngoan. Ba khen không chỉ vì nó học giỏi, mà vì nó rất kỷ luật. Có rất nhiều điểm đáng để con học hỏi.” Hứa Thanh Lãng hết lời khuyên nhủ, giọng dịu dàng nhưng đầy quyết tâm.
Tống Mãn nghe đến đây, ánh mắt nàng hơi dao động. Nàng thật sự muốn nói rằng… tui học giỏi lắm chứ. Nhưng nàng không muốn phá vỡ sự yên bình này. Nếu định vạch trần, nàng đã làm từ lâu rồi. Nàng biết, ba mẹ đều thật sự thương mình — chỉ là sự quan tâm không luôn dành hết cho nàng. Mẹ thì nuông chiều, nhưng từ lâu đã định cho Tống Thanh Lan thừa kế. Tống Mãn không muốn tranh giành. Đôi khi… nàng còn thấy thương hại Tống Thanh Lan. Tình cảm dành cho Tống Thanh Lan rất phức tạp — sùng bái, tin tưởng, thương hại, chán ghét, nghi ngờ — tất cả hòa quyện, chẳng thể nói gọn trong vài câu.
“Ba nói nhiều như vậy cũng không phải để khen ngợi Sở Phùng Thu, mà chỉ mong con có thể tiếp nhận bạn ấy, làm bạn với nhau.”
“Biết rồi.” A a a a lại có thêm một bà quản gia nữa, khó chịu chết đi được.
“Con gái ba thông minh như vậy, nhất định học cái gì cũng sẽ rất nhanh thôi.” Hứa Thanh Lãng vỗ vai Tống Mãn, nhìn đứa con gái được ông cưng chiều từ bé, ánh mắt toàn là khích lệ. Người ta nói cha như núi, nhưng đến lượt Tống Mãn thì không hẳn vậy — cha nàng là mưa, thấm nhuần mà lặng lẽ. Còn mẹ nàng thì đúng là nước, nhưng là… nước lũ.
“Vậy con còn phải ở nội trú không?” Tống Mãn lại nhớ đến vấn đề quan trọng này.
“Không cần, sau này con và Tiểu Thu cùng ở nhà, đi học về cùng nhau, nghe chưa?”
“Biết rồi mà…” Tống Mãn miễn cưỡng trả lời, rõ ràng không cam lòng.
Khi rời khỏi thư phòng, Tống Mãn liền thấy Sở Phùng Thu đang đứng trước cửa phòng bên cạnh. Thiếu nữ vóc dáng mảnh khảnh cao ráo, da trắng như ngọc ấm, nhìn thì dịu dàng mà không yếu đuối, từng nét chân mày ánh mắt đều toát ra thiện ý.
Không trách Tống Mãn lúc trước thấy Sở Phùng Thu giống “thánh mẫu” — với dáng vẻ thế này, chỉ cần gắn thêm cặp cánh với cây gậy thần là thành tiên nữ thật sự rồi. Còn nàng thì sao? Lúc nào cũng như đang chuẩn bị triệu hồi phép thuật hắc ám.
“Sau này phải làm phiền bạn rồi.” Sở Phùng Thu mỉm cười, nhưng trong lòng lại có chút bối rối. Không hiểu sao mỗi lần đối mặt với Tống Mãn, cô lại có cảm giác như bị mất khả năng ngôn ngữ, nói gì cũng khô khan, mà cũng chẳng biết nói gì thì tốt nữa.
“Không sao, có chuyện gì thì cứ nói.” Tống Mãn nhún vai, mở cửa phòng.
Ai bảo bạn xinh đẹp làm gì, nhìn một cái là bớt giận ngay một nửa. Tống Mãn nghĩ như vậy cho đến khi nàng bị đánh thức vào sáng hôm sau.
Tiếng cốc cốc cốc vang lên từ cửa phòng khiến Tống Mãn bực bội, suýt chút nữa là buột miệng chửi người. Nàng mở cửa với vẻ mặt đầy sát khí, ánh mắt cáu bẳn: “Sáng sớm gõ cái gì mà gõ?”
“À… nếu bạn không dậy thì sẽ trễ học mất.” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên khiến Tống Mãn như bị điện giật. Cái quái gì vậy? Ai đây?
Một lúc sau mới nhớ ra — là Sở Phùng Thu.
Tống Mãn cau mày gãi đầu, bước chân nện xuống sàn vang rầm rầm, bắt đầu lục lọi quần áo. Sở Phùng Thu nhân cơ hội liếc nhìn vào phòng nàng — màu xanh thiên thanh phủ khắp, mang lại cảm giác mát mẻ trong lành, rất có phong cách của một thiếu nữ tinh nghịch và sôi nổi. Tống Mãn tìm được bộ đồ cần mặc, liền cởi luôn đồ ngủ trên người. Sở Phùng Thu vô tình nhìn thấy bờ lưng mịn màng và đường cong eo tuyệt đẹp, lập tức đóng cửa lại.
Sao lại có thể không chút phòng bị như vậy được chứ? Dù chưa thân thiết gì mấy mà cũng không biết cẩn thận. Trong lòng Sở Phùng Thu hơi lo lắng… hoặc có khi là một chút cảm xúc gì đó khó gọi tên.
Tác giả có lời muốn nói:
Mà Sở tỷ không biết mình vừa bỏ lỡ điều gì đâu…