Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Mau Tới Làm Bài
  3. Chương 46
Trước đó
Tiếp theo

Chương 46

Chuông vào lớp vang lên, Tống Mãn vẫn còn buồn ngủ.

Nàng bỗng nhớ lại khoảng thời gian được Tống Thanh Lan chiều chuộng, tuy Tống Thanh Lan có ý đồ riêng, nhưng lúc đó thật sự rất sướng.

Tiết học này là sinh học, giáo viên là một cô già trông có vẻ tuổi đã cao, đeo kính, gương mặt đầy dấu vết của năm tháng.

Tuy lớn tuổi, nhưng cô giáo sinh học vẫn rất thính tai tinh mắt, ai mà làm gì lén lút là cô sẽ nhìn qua liền, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng mà nhìn người ta, nhưng lại khiến người ta cảm thấy áp lực ghê gớm.

Tống Mãn lơ đãng ngẩng đầu lên, đụng ngay ánh mắt đó, lập tức tỉnh ngủ.

Nàng theo phản xạ rụt tay lại, làm tay trượt khỏi cánh tay của Sở Phùng Thu. Cô lập tức quay sang nhìn nàng, ngón tay khẽ khàng vuốt dọc mu bàn tay nàng như đang trấn an.

Tống Mãn cũng không thấy ngượng khi bị bắt gặp, chỉ là hết buồn ngủ, cúi đầu cầm bút nhìn vào sách sinh học.

Mấy cái kiến thức này nàng đều biết hết, không thật sự chú tâm nghe giảng, chỉ giả vờ đọc sách nhưng đầu óc đang nghĩ chuyện khác.

Sở Phùng Thu thì viết ghi chú trong sách, âm thầm đợi tay của Tống Mãn lại đặt lên cánh tay mình.

Nhưng đợi hoài vẫn không thấy nàng động đậy.

Tống Mãn vẫn đang mãi suy nghĩ – ngày mai là sinh nhật của Đặng Vỹ. Mười tám tuổi là cột mốc quan trọng, nàng đang tính làm sao để chúc mừng đàn em của mình.

Sáng nay mẹ của Đặng Vỹ còn nhắn cho nàng, mời đến nhà ăn cơm trưa ngày mai.

Tống Mãn nghĩ, cho dù không vì tình cảm với Đặng Vỹ thì chỉ riêng vì tay nghề nấu ăn của dì cũng đủ để nàng phải tặng một món quà ra trò.

Nhưng tặng cái gì thì nàng vẫn chưa nghĩ ra.

Nàng nghĩ ra vài thứ, nhưng cái nào cũng thấy không ổn.

Cho đến hết tiết học, Tống Mãn vẫn chưa nghĩ được món quà nào hợp.

Bất ngờ, tay nàng bị một bàn tay khác nắm lấy. Tống Mãn không giật mình, để mặc cho Sở Phùng Thu nắm.

“Bạn đang nghĩ gì vậy?”

Cô cảm nhận được hơi nóng từ lòng bàn tay Tống Mãn – rõ ràng nàng không lạnh, nhưng nửa tiết sau lại không chạm vào cô lần nào. Cô cứ chờ mãi, nhưng chờ hoài chẳng thấy gì.

Cô còn tưởng nàng mệt hay gì đó, nhưng giờ hết tiết rồi, Tống Mãn cũng không ngủ, chỉ ngẩn người nhìn mặt bàn, rõ ràng là đang suy nghĩ gì đó.

“Mình đang nghĩ nên tặng gì cho Đặng Vỹ.”

“Quà hả?”

“Ừ, thằng nhóc đó sinh nhật ngày mai mà. Mình làm đàn chị, cũng nên có chút thành ý. Mà nó mười tám tuổi rồi, nên phải tặng thứ gì đó có ý nghĩa, để thằng nhỏ nhớ là ai mới là đại ca của nó.”

Tống Mãn chưa bao giờ nghĩ ai sẽ đi cùng ai cả đời, tiệc nào cũng đến lúc tàn, người với người chỉ là bạn đồng hành từng giai đoạn. Rồi sẽ đến lúc nàng rời khỏi ngôi trường này, bước ra thế giới rộng lớn hơn, còn Đặng Vỹ cũng sẽ có cuộc sống của riêng mình.

Họ sẽ chia xa, có thể khoảng cách ngày càng lớn. Chính vì vậy, một món quà đặc biệt là thứ cần thiết để lưu giữ khoảnh khắc hiện tại.

“Bạn định tặng gì chưa?”

“Vẫn chưa nghĩ ra.”

Tống Mãn muốn tặng món gì đó vừa có ý nghĩa, vừa có giá trị lưu giữ. Nàng sẽ không tặng thứ gì quá đắt tiền – cho dù nàng có thể mua – nhưng nó không hợp với Đặng Vỹ.

Nàng thường mời đàn em đi ăn, nhưng chưa từng dẫn họ đi tiếp xúc với mấy chốn xa hoa lộng lẫy hay đầy cám dỗ. Giống như nàng từng rất ghét một show truyền hình thực tế nọ – nó khiến người ta nhìn thấy một thế giới phù hoa không thuộc về mình, rồi lại phải đối mặt với thực tế mình chẳng có gì trong tay. Cái cảm giác chênh lệch đó, thi thoảng có thể khiến người ta tiến lên, nhưng phần nhiều lại làm người ta mất cân bằng.

Cho nên thứ đắt nhất nàng từng “khoe” trước mặt đám đàn em, chắc chỉ là mấy “bà vợ” trong bộ sưu tập của nàng thôi.

“Bạn có hướng nào chưa?”

Sở Phùng Thu bắt đầu suy tính giúp. Dù gì đám đàn em của Tống Mãn, tính sơ sơ cũng là đám người nàng phải để tâm – cô cũng có thể góp phần trong món quà này.

“Mình mới nghĩ nãy giờ mà chưa thấy món nào vừa có ý nghĩa, vừa hợp với phong cách của mình.”

Tống Mãn từ nhỏ đã được tặng đủ thứ, có thể chất đầy một cái kho. Từ trang sức đắt tiền cho đến thiệp viết tay đầy tình cảm – nhiều đến mức nàng mở cũng không kịp.

Ban đầu nàng định viết thiệp cho Đặng Vỹ, nhưng thấy văn vẻ quá, không hợp với nàng. Hơn nữa Đặng Vỹ không phải kiểu người lãng mạn – đã hậu đậu thì chừng nào lại làm mất.

Nàng cũng từng nghĩ đến việc tặng album ảnh, mới đầu thấy khả thi, nhưng nghĩ kỹ lại thì không hợp phong cách của nàng – sến súa lắm. Với lại Tống Mãn không thích chụp hình, Đặng Vỹ còn đỡ hơn – cậu ta là kiểu trai thẳng cứng đầu, ghét chụp hình, làm album thì lấy đâu ra hình mà bỏ vô.

“Mình đang nghĩ hay là tặng một cái đồng hồ?”

Đồng hồ là thứ vừa tiện dụng, vừa đẹp, lại có ý nghĩa. Có thể xem là lựa chọn hoàn hảo cho quà sinh nhật.

“Cái này được đó.”

Sở Phùng Thu gật đầu.

Nhưng cô lại chợt nghĩ đến một chuyện – nếu món quà Tống Mãn tặng là đồng hồ, mà đồng hồ lại là thứ đeo sát người mỗi ngày, nhìn vào là nhớ tới nàng… Trái tim Sở Phùng Thu như phủ thêm một lớp u ám.

Cho dù Tống Mãn không có ý gì, Đặng Vỹ hiện tại cũng không có ý gì, nhưng ai mà nói chắc được chứ. Dù có thật sự chỉ là tình nghĩa anh em cảm động lòng người, thì Sở Phùng Thu vẫn nhỏ nhen mà không muốn chuyện đó xảy ra.

“Nhưng mà cái đó thì đại trà quá.”

Sở Phùng Thu tiếp lời của mình lúc nãy, nói tiếp xuống.

Biểu cảm chân thành đến mức không thể nhìn ra được mấy suy nghĩ vòng vo trong lòng cô.

“Mình cũng thấy vậy, không đủ đặc biệt.”

Tống Mãn vì vậy mới rối nãy giờ. Nếu sớm quyết định là tặng đồng hồ thì đã không cần lăn tăn nữa.

“Vậy bạn thấy còn gì hợp lý hơn không?”

“Bạn có biết hắn thích gì không?”

“Thích gì hả… À, mình nhớ ra rồi!”

Tống Mãn vỗ tay một cái, cuối cùng cũng nghĩ ra món quà phù hợp nhất.

Chuyện này vốn dĩ nàng đã quăng ra sau đầu, nhưng bị Sở Phùng Thu gợi nhắc nên mới chợt nhớ ra là Đặng Vỹ từng nói với nàng về nhân vật hắn thích.

Hắn thích Iron Man, mà nàng cũng thích. Trong mớ siêu anh hùng của Marvel, Tống Mãn thích nhất là Iron Man. Năm nàng mười bốn tuổi, bà ngoại từng bỏ ra một số tiền lớn mua cho nàng một cánh tay máy mô phỏng theo Iron Man, còn có thể “biubiubiu” bắn tia laser ra nữa.

Nàng từng kể chuyện đó cho Đặng Vỹ nghe, khi ấy hắn suýt nữa muốn ôm chân nàng mà xin được nhìn tận mắt. Nhưng cái tay máy đó để ở nhà bà ngoại nàng, đem về không tiện chút nào.

“Bạn tính tặng cái đó cho hắn hả?”

Sở Phùng Thu hỏi sau khi nghe xong.

“Tất nhiên là không rồi, cái đó to và nặng nữa. Mình định tặng hắn một mô hình nhân vật.”

Một món quà vừa có giá trị sưu tầm, không quá đắt đỏ nhưng lại đầy ý nghĩa và đúng sở thích của Đặng Vỹ – hoàn hảo luôn.

“Vấn đề giải quyết xong.”

Tống Mãn búng tay cái “tách”, Sở Phùng Thu gật đầu ở bên cạnh, cũng cảm thấy ý tưởng này không tệ.

Món quà rất đặc biệt, có thể để trưng bày, nhìn vào là nhớ đến nhân vật và tinh thần nó đại diện, cũng sẽ nhớ được người đã tặng – so với đồng hồ thì đúng là ổn áp hơn hẳn.

“Mẹ Đặng Vỹ nói mai mời tụi mình đến nhà ăn cơm, bạn đi với mình nha.”

“Vậy được không?”

Sở Phùng Thu cảm thấy mình với Đặng Vỹ cũng chưa thân mấy, tự nhiên tới nhà người ta thì hơi kỳ.

“Có gì đâu mà không được. Bạn là bạn của mình, lại là nữ thần của hắn đó. Hắn mà biết bạn đến chắc cười như heo luôn, làm gì dám từ chối. Cứ yên tâm.”

Sở Phùng Thu gật đầu, coi như đồng ý rồi.

“Vậy mình cũng chuẩn bị quà cho hắn luôn.”

“Ví dụ gì?”

“Bộ đề thi ‘Thiên Lợi 38 đề’?”

Cô vẫn còn cả một thùng đề luyện thi ở nhà. Mấy thứ này thay đổi nhanh lắm, đem cho sớm còn hữu ích.

“Trời đất, bạn đúng là ác quỷ, bạn mà tặng cái đó chắc hắn khóc tại chỗ luôn quá.”

Vì xúc động… theo nghĩa tiêu cực.

“Vậy bạn thấy nên tặng gì?”

“Cần gì phải chuẩn bị xịn cho hắn, một tấm thiệp là đủ rồi, không thì mua hộp nhạc cũng ổn.”

Tống Mãn phẩy tay, ý bảo Sở Phùng Thu không cần suy nghĩ nhiều quá. Hừ, bản thân cô còn chưa tặng nàng món gì mà giờ lại tốn công chuẩn bị cho Đặng Vỹ thì kỳ quá.

“Vậy tặng hộp nhạc đi.”

“Ok. Ngoài cổng trường có tiệm quà lưu niệm chắc sẽ có. Lát tan học mình đi với bạn.”

“Ừ.”

Thế là chuyện được quyết định một cách vui vẻ như vậy.

Sở Phùng Thu cũng không so đo xem ai chuẩn bị quà kỹ hơn ai. Chứ nếu Tống Mãn mà bảo cô phải chuẩn bị thật đàng hoàng, thì có khi cô lại thấy chạnh lòng thật.

Tan học xong, Tống Mãn và Sở Phùng Thu chạy thẳng ra tiệm quà ngoài cổng trường, chọn một cái hộp nhạc, còn nhờ cửa hàng gói lại, bỏ vô hộp quà nhìn cũng khá đẹp.

Sở Phùng Thu mua thêm một tấm thiệp, viết vài lời chúc rồi tính để chung vào trong.

“Mình cũng viết, mình cũng viết nè. Hai đứa mình cùng viết vào một tấm, rồi để vô luôn.”

Tống Mãn cầm lấy cây bút trong tay Sở Phùng Thu, ký tên của nàng bên cạnh chữ ký của cô.

Tên của hai người nằm sát nhau, Sở Phùng Thu cầm lại bút, nghĩ một chút, rồi vẽ thêm một trái tim vào khoảng trống giữa hai cái tên.

“Pfft, ê lão Sở, không ngờ bạn có tâm hồn thiếu nữ dữ vậy đó nha.”

Cái trái tim đó thật là… chậc chậc chậc, biết là thiệp sinh nhật thì không sao, chứ không biết còn tưởng là thiệp mời cưới.

Sở Phùng Thu chỉ mỉm cười không nói, nhét tấm thiệp vào hộp quà, xách túi đi cùng Tống Mãn ra khỏi cửa hàng.

Tống Mãn về đến nhà thì phát hiện ba nàng đã về rồi.

“Ba, tối nay ba không tăng ca hả?”

“Phải đưa mẹ con đi họp bên châu Âu, chắc đi tầm ba đến năm ngày. Ba về nhà lấy ít đồ.”

Hứa Thanh Lãng nhìn hơi mệt mỏi, nhưng khi thấy con gái thì trên mặt liền hiện ra nét cười.

“Dạ, ba mẹ nhớ giữ gìn sức khoẻ nha. Lúc nào rảnh rỗi thì nhớ nghỉ ngơi thiệt sự đó.”

“Biết rồi, biết rồi. Con ở nhà nhớ ngoan nha, tiện thì gọi cho chị con hỏi thăm chút. Dạo này nó bận cái dự án gì đó mà nghe đâu hai ba ngày không ăn tử tế, giống mẹ con, cứ bận cái là quên luôn bản thân.”

“Ừm, con biết rồi.”

Tống Mãn nhìn ba nàng kéo vali rời đi, vẫy vẫy tay chào ông.

“Cuộc sống cứ tất bật thế này, thật ra mình chẳng hứng thú gì đâu.”

Tống Mãn đột nhiên mở miệng.

Nhưng luôn có người nghĩ là nàng sẽ thích.

“Mình biết ba mẹ cực lắm, nhưng mình là kiểu người thích hưởng thụ, ghét mệt xác.”

Tống Mãn cảm thán một câu rồi kéo Sở Phùng Thu đi rửa tay ăn cơm.

“Ai mà không vậy.”

Sở Phùng Thu nói.

“Không giống nhau đâu. Có người trời sinh đã mang mệnh vất vả.”

Tống Mãn lắc ngón tay trước mặt cô, rồi cầm đũa bắt đầu ăn.

Sở Phùng Thu cảm thấy hình như Tống Mãn đang bóng gió nói gì đó, nhưng lại không dám chắc.

Sau khi ăn xong, Tống Mãn trở về phòng, bỏ mô hình mới nhận được vào hộp quà, chuẩn bị để mai tặng.

Ngày mai là thứ bảy, trường Nhất Trung Thanh Thành chỉ học nửa ngày.

Sau khi tan học, Tống Mãn hẹn với Đặng Vỹ “chút nữa gặp”, rồi cùng Sở Phùng Thu về nhà thay đồ, mang theo hộp quà đến nhà Đặng Vỹ.

Đặng Vỹ không mời nhiều người, chỉ là mấy đứa bạn thân hay chơi chung. Mẹ hắn nấu cả một bàn thức ăn, lúc tụi nàng tới vẫn còn đang bận trong bếp.

“Mấy đứa cứ tự nhiên nha, chút nữa ăn liền. Trên bàn có trái cây đó, Lộc Lộc, ra rót nước cho mấy anh chị đi con.”

Đặng Lộc là một bé gái tám tuổi, hôm nay được mẹ chải tóc mặc đồ rất xinh xắn, nghe lời mẹ liền lon ton chạy ra chỗ bình nước.

“Chị đẹp uống nước nè~”

Đặng Lộc bưng ly nước đến trước mặt Tống Mãn, còn ngọt ngào nói một câu.

Tống Mãn nhéo má con bé một cái, quyết định tạm thời không truy cứu chuyện nhỏ này chính là trùm cuối trong vụ “ma nữ phép thuật”.

Trong lúc Đặng Lộc lụi hụi rót nước, Đặng Vỹ nhìn đống quà tụi bạn đem tới mà cười ngu ngơ.

“Á hahahaha bạn bè tới chơi là vui rồi, còn khách sáo vậy chi, thật sự luôn á hahaha…”

Tiếng cười rổn rảng như tạ đập vang vọng bên tai Tống Mãn.

“Mở ra coi đi chứ.”

Tống Mãn gật đầu về phía hắn, ra hiệu kêu Đặng Vỹ mở quà.

“Vậy… tui mở quà nha?”
“Khui đi khui đi!”
Cả đám nhao nhao cổ vũ.

Đặng Vỹ lấy cái hộp quà gần mình nhất ra mở trước, phát hiện đó là một hộp nhạc.

“Thấy không, nữ thần của tui tặng tui đó nha!”

Hắn nhớ rõ ai là người đưa cái hộp này cho mình, giờ còn cố tình giơ lên khoe với mọi người.

“Bạn nhìn kỹ lại coi, bên trong còn có tấm thiệp nữa kìa, trên đó còn có tên của mình đó biết chưa?”

Đặng Vỹ vừa nhìn thì quả thật — tấm thiệp màu đỏ, mặt sau còn có chữ ký của hai người, giữa hai cái tên còn có một trái tim.

“Nhìn y chang thiệp cưới luôn á…”

Đặng Vỹ chỉ buột miệng nói vậy thôi. Nhưng nhiều năm sau, khi hắn nhớ lại đoạn thời gian này, mới nhận ra — câu nói đó thật sự rất có tính tiên tri.

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
điềm văn, hoan hỉ oan gia, ông trời tác hợp, tình hữu độc chung

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây