Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Mau Tới Làm Bài
  3. Chương 48
Trước đó
Tiếp theo

Chương 48

Tống Mãn vốn chỉ định khen vài câu cho bạn vui, không ngờ bạn lại mắc cỡ thật.

“Sở Phùng Thu, tai bạn đỏ rồi kìa.”

Tống Mãn đưa ngón tay chạm nhẹ vào tai Sở Phùng Thu, vẻ mặt đầy tò mò.

Không lẽ tai là điểm yếu của Sở Phùng Thu? Vừa ghé tai nói chuyện đã đỏ như muốn nhỏ máu luôn rồi.

“Nóng quá à.”

Tống Mãn vẫn còn đang xoa nhẹ vành tai cô, như thể bị trò trêu chọc này cuốn hút đến nghiện.

“Chắc do trời nóng thôi.”

Sở Phùng Thu nắm lấy tay Tống Mãn, giữ lại trong lòng bàn tay mình, ngăn cản hành vi “châm lửa” không tự lượng sức kia.

“Vậy hả?”

Tống Mãn nhướng mày, phát hiện lòng bàn tay Sở Phùng Thu hôm nay đúng là ấm hơn bình thường.

“Ừm.”

Sắc mặt Sở Phùng Thu chẳng có biến hóa gì, vẫn giữ vẻ thản nhiên như mọi khi.

Nếu không phải vành tai cô vẫn còn đỏ ửng, thì Tống Mãn suýt đã tin rồi.

Nàng thấy hơi thú vị, âm thầm ghi nhớ: vành tai là điểm yếu của Sở Phùng Thu. Lần sau có thể chọc thử xem sao — bởi vì Sở Phùng Thu thường luôn giữ bộ mặt bình tĩnh như thể núi sập cũng không đổi sắc, mà cái vẻ ngại ngùng khi nãy lại… quá đáng yêu đi mất.

Tống Mãn cũng không làm quá, không chọc thêm nữa, chỉ đứng yên ngoan ngoãn.

Xe buýt dừng từng trạm, người lên người xuống, số lượng hành khách trên xe bắt đầu giảm bớt.

Đến khi có ghế trống, Sở Phùng Thu định kêu Tống Mãn ngồi xuống, nhưng nàng nhìn bản đồ tuyến xe rồi lắc đầu.

“Thôi, còn hai trạm nữa à, đứng luôn đi.”

May mà ông kia đã xuống xe ở trạm trước, Tống Mãn lúc mới lên xe đã ăn no, ngửi thêm cái mùi đó nữa thì đúng là chịu không nổi. Bây giờ không khí trong xe đã thông thoáng hơn, chẳng còn mùi lạ gì, đứng cũng được.

Đúng như Tống Mãn dự đoán, khoảng hai mươi phút sau thì xe đến nơi.

Đặng Vỹ nắm tay Đặng Lộc bước xuống trước, Tống Mãn cùng mọi người cũng lần lượt xuống xe.

Họ cùng nhau mua vé, qua cổng soát vé và bước vào khu giải trí Happy Valley.

Đặng Lộc vui vẻ chạy tới đài phun nước trước cổng, chỉ tay về phía tàu lượn siêu tốc dành cho trẻ con.

“Anh ơi, em muốn chơi cái đó!”

“Được, lát nữa anh dẫn em đi nha.”

“Còn mọi người thì cứ chơi gì tùy ý nha, ở đây sáu giờ đóng cửa. Sáu giờ mình tập trung lại chỗ này, có chuyện gì gọi điện nhau.”

Đặng Vỹ giơ điện thoại lên lắc lắc, rồi cất vào túi.

Mọi người gật đầu, Đặng Vỹ liền dẫn em gái đi về phía khu tàu lượn.

“Mãn tỷ, tụi mình chơi chung đi.”

Ái Lan bước đến trước, Tống Mãn gật đầu.

Sở Phùng Thu vẫn đứng bên cạnh nàng, không nói gì nhưng thái độ thì đã rõ ràng — cô sẽ đi cùng.

Mấy người còn lại đã nhanh chóng tản đi hết, dù sao cũng chẳng ai đủ ngại để bám theo ba cô gái cả.

“Bạn với bạn từng đến đây chơi chưa?” Tống Mãn quay sang hỏi hai người bên cạnh, cả hai đều lắc đầu rất ăn ý.

“Mình từng đến một lần, thật ra chỗ nào cũng na ná nhau á, nhưng mỗi nơi lại có trò chơi riêng thú vị. Khu Happy Valley ở Thanh Thành này có nhiều tàu lượn lắm luôn á.”

Không cần Tống Mãn nói, Sở Phùng Thu và Ái Lan cũng có thể nhìn thấy những đường ray tàu lượn uốn lượn trên không trung.

“Bạn có sợ độ cao không?”

“Chắc cũng không đến mức đó đâu ha…” Ái Lan hơi do dự đáp.

Sở Phùng Thu thì lắc đầu, tỏ ý mình ổn.

“Vậy hai người muốn chơi mấy trò nhanh trước hay chơi trò nhẹ nhàng trước?”

Ánh mắt Tống Mãn đảo qua lại giữa Sở Phùng Thu và Ái Lan, trong lòng thầm nghĩ nếu Sở Phùng Thu bị dọa la toáng lên thì chắc là cảnh tượng hiếm có.

“Hay là chơi cái nhẹ trước ha?” Ái Lan không chắc chắn lắm, cô chưa từng ngồi tàu lượn bao giờ, cùng lắm cũng chỉ chơi mấy trò như ngựa quay vòng thôi nên cũng hơi run.

“Vậy thì chơi cái nhẹ trước đi.”

Tống Mãn bước đến chỗ một chị nhân viên, mua thêm vé xe điện tham quan — đây là loại vé không bắt buộc, khách có thể lựa chọn mua hoặc không. Mua rồi thì có thể đón xe dọc đường, hoặc nhờ chở tới khu trò chơi bất kỳ.

Tống Mãn mang về ba chiếc vòng tay bằng giấy đơn giản, đưa cho Ái Lan một cái, đưa cho Sở Phùng Thu một cái, sau đó tự tay bóc phần dính, đeo vòng lên tay cô.

Đeo xong cho Sở Phùng Thu, nàng cũng tự nhiên giơ tay ra cho Sở Phùng Thu đeo giúp mình.

Ái Lan ở bên nhìn thấy, nét mặt hiện lên nụ cười giễu cợt.

Ban đầu cô rất hài lòng với khoảng cách giữa mình và Tống Mãn, cảm thấy như vậy là đủ rồi, rất bình thường. Nhưng sự xuất hiện của người kia cứ liên tục nhắc nhở cô — cái gọi là tự mãn của mình buồn cười đến mức nào.

Sở Phùng Thu tất nhiên cũng thấy phản ứng của Ái Lan. Dù cô không chủ ý chọc tức tình địch tiềm năng này, nhưng người ta đã tự dấn thân tới rồi thì cô cũng không thể kiểm soát được người ta nhìn thấy gì.

Đeo vòng xong, ba người đi dọc theo con đường trong khu vui chơi, tình cờ bắt gặp một xe điện du lịch và đi đến khu trò chơi tàu lượn tốc độ vừa phải.

Họ gửi túi xách vào tủ, rồi xếp hàng lên ngồi.

Tàu lượn mỗi hàng hai chỗ ngồi, Sở Phùng Thu lên trước, Tống Mãn đương nhiên không để cô ngồi một mình, liền ngồi bên cạnh.

Sau khi kiểm tra xong các biện pháp an toàn, Tống Mãn quay sang Sở Phùng Thu, nháy mắt liên tục:

“Lát nữa nếu bạn sợ thì có thể nắm tay mình á.”

Sở Phùng Thu gật đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng thì hơi bối rối.

Tàu lượn bắt đầu chuyển bánh, từ từ tiến đến điểm cao nhất của đường ray, rồi tạm dừng một chút.

Sở Phùng Thu không tránh khỏi có chút căng thẳng, nắm chặt thanh an toàn, rồi tàu lao xuống từ đỉnh cao với tốc độ tăng nhanh chóng mặt.

Tiếng la hét vang lên từ hàng ghế phía sau. Tống Mãn mở to mắt cảm nhận phong cảnh lướt qua vun vút, khuôn mặt nàng rạng rỡ, chẳng hề sợ hãi mà ngược lại còn rất vui vẻ.

Trong đám la hét ầm ĩ đó, xen vào là vài tiếng “hahaha” cười sảng khoái nghe khá… chỏi tai.

Khi tàu dần dần chậm lại, Tống Mãn quay sang nhìn Sở Phùng Thu, cô đang mím môi, bàn tay nắm chặt lan can giờ mới thả ra.

“Sở Phùng Thu, bạn không hét gì luôn hả?”

Không nghe được tiếng hét nào từ Sở Phùng Thu khiến Tống Mãn hơi thất vọng, nàng còn tưởng có cơ hội cười bạn mình một trận.

Tàu dừng hẳn. Trên mặt Tống Mãn là nụ cười rạng rỡ, Sở Phùng Thu thì vẻ mặt bình thường, còn Ái Lan thì mặt mày trắng bệch như tàu lá.

“Ái Lan, bạn ổn không đó?”

Tống Mãn thấy chân Ái Lan có vẻ hơi run, liền nhìn cô với ánh mắt quan tâm.

“Ổn… ổn mà.” Ái Lan đập nhẹ lên ngực, hít sâu vài cái để trấn tĩnh.

“Cảm giác sao? Thấy đã không?”

“Không cảm giác gì cả.” Sở Phùng Thu lắc đầu.

Thực ra lúc tàu đột ngột lao xuống, tim cô cũng rớt theo, thậm chí chẳng kịp la lên tiếng nào. Sở Phùng Thu không phải kiểu người dễ bị hoảng hốt, suốt cả hành trình giữ im lặng tuyệt đối.

“Mình thấy cũng ổn.” Ái Lan chân vẫn còn hơi mềm, nhưng vẫn cố chấp nói.

“Đi đi đi, tụi mình đi coi hình nè.”

Có máy ảnh chụp lại biểu cảm lúc ngồi tàu lượn. Tống Mãn kéo tay Sở Phùng Thu, gọi cả Ái Lan đi xem hình chung.

“HAHAHAHAHA Sở Phùng Thu bạn còn nói không cảm giác gì nữa hả, hahaha nhìn cái mặt bạn kìa, buồn cười xỉu luôn á!”

Tống Mãn chỉ vào tấm hình của Sở Phùng Thu — cô đang ngước mặt lên trời, nhắm chặt mắt lại, trông đúng kiểu căng thẳng quá không dám nhìn. Nhớ lại bộ mặt bình tĩnh cô vừa bày ra ban nãy, Tống Mãn lập tức cười đến gập người.

Ánh mắt của Sở Phùng Thu thì không rơi vào hình mình, mà là tấm hình bên cạnh — Tống Mãn cười rất vui vẻ, ánh mắt tràn đầy sự tự do, vô tư của tuổi trẻ.

“Tụi mình in tấm hình này ra nha, kỷ niệm lần đầu bạn chơi tàu lượn.”

Tống Mãn chắc chắn phải in rồi, sau này còn lấy ra trêu Sở Phùng Thu nữa chứ.

“Được.”

Sở Phùng Thu cũng muốn giữ lại, dù sao cũng là lần đầu tiên với Tống Mãn.

“Pfffhahaha Ái Lan bạn nhìn cái mặt bạn kìa, bi thảm thiệt sự luôn á.”

Trong lúc Sở Phùng Thu đi lấy ảnh, Tống Mãn nhìn thấy biểu cảm của Ái Lan ngồi ghế sau — đúng là nỗi sợ nhân đôi, khuôn mặt chân thật tới mức không thể chân thật hơn.

“Mãn tỷ đừng cười nữa mà…”

Ái Lan vốn có hơi buồn, nhưng khi thấy Tống Mãn vừa tới là bắt chuyện cười đùa, cô cũng bất giác cười theo.

“Giờ bạn ổn chưa? Lát nữa tụi mình tính chơi cái tốc độ nhanh hơn á, cái đó nhanh thiệt luôn á, bạn muốn đi chung không?”

Ái Lan do dự chốc lát, rồi khó khăn gật đầu.

“Vậy đi thôi, xuất phát nào!”

Thấy Sở Phùng Thu cầm hình đi tới, Tống Mãn lập tức kéo tay cô, giọng đầy hào hứng.

Tống Mãn dẫn Sở Phùng Thu và Ái Lan đến một khu tàu lượn khác — chỗ này có những khúc cua phức tạp treo lơ lửng trên không, chỉ cần nhìn thôi đã đủ khiến người sợ độ cao xanh mặt.

“Tàu này tốc độ thiệt nhanh luôn á, mình không đùa đâu, hai bạn chắc chắn muốn chơi không?”

Tống Mãn hơi lo, sợ hai người bị dọa phát khóc. Sở Phùng Thu thì còn ổn, chứ Ái Lan nãy giờ nhìn còn chưa hoàn hồn.

Sở Phùng Thu gật đầu, Ái Lan thấy vậy cũng lập tức gật đầu theo.

“Ok, vậy đi.”

Tống Mãn là người đầu tiên vào hàng rào chờ tàu quay về.

Sở Phùng Thu dĩ nhiên đứng cạnh nàng, Ái Lan lại chậm một bước, chỉ có thể đứng bên ngoài một chút.

Chuyến tàu trước vừa trở về, mấy người xuống xe mặt mũi trắng bệch, có người còn lao thẳng ra thùng rác nôn.

Cảnh tượng đó khiến một vài người đang xếp hàng phía sau… quay đầu đi luôn.

Tống Mãn thì vẫn rất vui vẻ ngồi lên, Sở Phùng Thu cũng không do dự gì.

Tàu bắt đầu chạy, trò này còn kích thích hơn nãy — nhiều đoạn cua, lên xuống liên tục, có cả ba vòng xoay liền nhau, khiến người ta ngoài “á á á á” với “ó ó ó ó” ra thì không phát được âm thanh nào khác.

Sở Phùng Thu vốn là người dám thử thách bản thân, nên cô cố gắng mở mắt ra, và ba giây sau… nhắm lại luôn.

Tống Mãn liếc sang thấy ngay, liền giữa một loạt tiếng thét vang trời, lại có một âm thanh “hahaha” vô cùng phá rối vang lên, nghe mà muốn táng.

Khi tàu dừng hẳn, Ái Lan lập tức chạy thẳng đến thùng rác. Bên cạnh còn có chỗ treo sẵn túi nôn. Tống Mãn quay sang nhìn Sở Phùng Thu, phát hiện cô vẫn bình tĩnh như thường, không nôn không run, lên xe sao thì xuống xe vẫn vậy, chẳng ai đoán được vừa rồi cô căng đến mức nhắm mắt tịt luôn.

Lúc Ái Lan quay lại, Tống Mãn đưa cho cô một tờ giấy, vỗ vỗ lưng cô.

“Mình thấy, mấy trò tàu lượn còn lại chắc hai bạn đừng chơi nữa đâu.”

Tống Mãn cho rằng chơi là để vui, chứ chơi mà sợ thì còn gì ý nghĩa. Tàu lượn thật ra cũng na ná nhau, nàng chơi hai lần là vui rồi, hai người kia không thoải mái thì không cần phải ép.

“Không sao đâu Mãn tỷ, mình chơi được!”

Ái Lan lập tức giành lời.

Sở Phùng Thu còn chưa kịp phản ứng thì Tống Mãn đã lắc đầu.

“Bạn chơi cái đầu bạn chơi á. Thôi, tụi mình không chơi tàu lượn nữa, đi nhà ma nha, hai bạn có sợ không?”

“Mình không sợ!”

Ái Lan lại vội vàng lên tiếng, còn lén nhìn Sở Phùng Thu.

“Mình có hơi sợ,” Sở Phùng Thu nhíu mày, gương mặt thanh tú trông vô cùng đáng thương, “nhưng mình sẽ đi theo bạn.”

“Được, nắm tay mình là được rồi, mình bảo vệ bạn!”

Tống Mãn cảm thấy hình tượng của mình giờ đúng là sáng chói rực rỡ luôn.

Ái Lan trợn to mắt. Giờ quay xe còn kịp không?

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
điềm văn, hoan hỉ oan gia, ông trời tác hợp, tình hữu độc chung

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây