Chương 49
Ái Lan trong lòng chửi thầm Sở Phùng Thu là “gái tâm cơ” tới cả trăm lần, nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật là nàng ta đang nắm tay Tống Mãn cùng đi vào nhà ma. Cô gái này đúng là quá đáng.
Trong nhà ma vang lên những tiếng la hét thảm thiết, dù biết là giả, nhưng nghe vẫn thấy rợn cả người. Không giống những trò khác còn phải xếp hàng, trước cửa nhà ma vắng tanh vắng ngắt, chỉ có một nhân viên đứng gác, chẳng có thêm ai khác.
Tống Mãn là kiểu gan lớn thích cảm giác mạo hiểm và kích thích, hồi lúc khu giải trí này mới khánh thành, nàng đã đến chơi nhà ma một lần. Khi đó nàng chẳng thấy sợ gì cả, đi một vòng ra ngoài còn chê đủ thứ, chỉ đích danh chỗ này không đủ dọa người, chỗ kia bố trí chưa hợp lý. Nhân viên phụ trách khi ấy cầm sổ nhỏ ghi chép lia lịa, còn nhiệt tình mời nàng lần sau ghé lại. Có điều sau này Tống Mãn bận chơi những trò khác nên chẳng quay lại nữa, cũng không biết nhà ma này có cải tiến gì không.
Tống Mãn đứng ở cửa nhìn vào bên trong. Tối đen như mực, loáng thoáng thấy chút ánh sáng xanh xanh tím tím. Sở Phùng Thu nắm tay nàng, Ái Lan níu lấy vạt áo nàng, thế là Tống Mãn một tay dắt hai cô gái, ung dung bước vào nhà ma.
Vừa mới vào, một cái đầu người bất thình lình rơi từ trên xuống, Ái Lan không kiềm được mà hét lên một tiếng chói tai, làm nhói cả màng nhĩ. Tống Mãn lấy tay móc móc tai, thuận tiện quay sang nhìn Sở Phùng Thu, nhưng ánh sáng mờ quá, không thấy rõ biểu cảm trên mặt em ấy.
Chắc là sợ đến mức nói không ra tiếng rồi, Tống Mãn thầm thở dài. Đúng là nhát ghê, nàng siết nhẹ tay Sở Phùng Thu như muốn trấn an, mà đầu bên kia, tay Sở Phùng Thu cũng nhè nhẹ đáp lại, giống như đang hồi đáp.
Tống Mãn định bước tiếp, nhưng phát hiện không đi nổi. “Ái Lan, bạn kéo mình kiểu này mình không đi được luôn á.”
“Ừ…” Giọng Ái Lan run rẩy, nhưng vẫn bám lấy vạt áo Tống Mãn không buông.
Tống Mãn tiếp tục bước sâu vào bên trong. Dĩ nhiên trong nhà ma không bật đèn rõ, ánh sáng đỏ và xanh lục chớp tắt, nhìn càng thêm âm u. Càng tối lại càng khiến người ta bất an, cộng thêm mấy âm thanh thảm thiết vang lên bất ngờ, và những bàn tay không biết từ đâu thò ra vỗ lên vai, ngay cả Tống Mãn cũng phải giật mình một chút. Ngẩng đầu nhìn lên mới thấy là đạo cụ treo từ trên xuống.
Từ một góc tối truyền đến tiếng cười khúc khích, bóng trắng thấp thoáng hiện ra, Ái Lan căng thẳng đi sát sau lưng Tống Mãn, đột nhiên cảm thấy có ai đó kéo áo mình. Cô theo bản năng quay đầu lại — đập vào mắt là một khuôn mặt thối rữa đang nhe răng cười với cô, vừa cười vừa lè lưỡi, cái lưỡi dài ngoằng gần như sắp quệt đến vai cô.
Ái Lan thét lên lần nữa, lần này hét thật sự gần như bật khóc, theo phản xạ lao thẳng về phía trước. Tống Mãn chẳng bị “ma” hù, mà lại bị tiếng hét và hành động bất ngờ của Ái Lan làm giật cả mình.
Thấy Ái Lan cứ cắm đầu chạy bừa về phía trước, Tống Mãn vội kéo cô lại, sợ cô chạy mất dạng vào chỗ tối thì lát nữa ngồi thụp xuống đất khóc cũng không chừng, rồi lại để lại bóng ma tâm lý. Ái Lan bị giữ lại, còn tưởng là cái con ma lúc nãy, trong đầu toàn là hình ảnh cái mặt thối rữa kia, sợ đến mức giãy giụa không ngừng. Tống Mãn dứt khoát kéo cô ra, vỗ nhẹ lên mặt cô. “Ái Lan, là mình nè, bạn đừng nhúc nhích nữa.” Tống Mãn nhắc lại hai lần, Ái Lan mới nhận ra là giọng nàng, bình tĩnh trở lại, rồi lập tức chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống. Mất mặt muốn chết, mà lại mất mặt ngay trước mặt Tống Mãn mới đau.
“Ái Lan, nếu sợ quá thì bạn cứ ra ngoài trước đi. Cái nhà ma này cũng lớn lắm, từ đây đi tới cửa ra chắc còn khá lâu nữa, bên trong khả năng còn hù dọa dữ hơn.”
“Mình…” Ái Lan còn do dự, nhưng dưới ánh sáng mờ mờ đỏ đỏ, cô thấy được biểu cảm của Sở Phùng Thu, liền cắn răng lắc đầu. Mẹ nó, cô dám cá con nhỏ tâm cơ kia chắc chắn đang cười. Cô thấy rõ rành rành luôn đó.
“Vậy thì đi tiếp đi.” Ái Lan cũng liều luôn, đoạn đường sau đó không nói một lời, lúc “ma” nhào ra hù còn đẩy tay nó ra. Hù cái đầu ông mày, sao không hù con nhỏ kia kìa!
Ai dè một giây sau, Ái Lan đã nghe thấy tiếng kêu khe khẽ của Sở Phùng Thu, lập tức quay sang. Tống Mãn khi đó đang hào hứng nhìn trái nhìn phải thì nghe thấy tiếng cô, vốn dĩ từ lúc vào đây, Sở Phùng Thu rất im lặng, khi sợ cũng chỉ siết tay nàng thôi.
“Sao vậy?” Tống Mãn vội quay đầu lại hỏi, thấy Sở Phùng Thu đứng cứng đơ tại chỗ.
“Hình như có gì đó… bò lên chân mình.” Sở Phùng Thu nói khẽ, tay đã toát cả mồ hôi lạnh.
Từ bên dưới vang lên tiếng cười khúc khích của trẻ con, Tống Mãn mò mẫm trong bóng tối, lần xuống theo chân Sở Phùng Thu, rồi sờ thấy một thứ gì đó vừa lạnh vừa mềm, lại còn đang rung rung. Đột nhiên tiếng cười biến thành tiếng khóc nức nở, khiến Tống Mãn giật nảy người, thốt ra: “Tổ sư nó,” rồi vớ lấy cái thứ trên chân Sở Phùng Thu kéo xuống.
“Cái này làm xấu dữ trời.” Tống Mãn nhìn con búp bê trong tay — nó biết cử động, tiếng khóc lúc nãy là phát ra từ đây. Dưới ánh sáng lờ mờ, nàng nhìn rõ mặt nó — nói sao nhỉ, xấu đến mức vượt qua cả giới hạn loài người.
“Bạn ổn không đó?” Ái Lan khoanh tay đứng xem Sở Phùng Thu, định coi cô ta làm sao giữ bộ mặt bình tĩnh đây, ai dè lại thấy Sở Phùng Thu nhào vào ôm Tống Mãn.
“Hơi sợ một chút.” Sở Phùng Thu ôm lấy Tống Mãn, hít sâu một hơi, tay siết lấy eo nàng, giọng hơi run.
Ái Lan ở sát bên nghe thấy rõ mồn một: …………… Tui tin cô chắc á! Trên đời sao lại có đứa mặt dày đến mức này vậy trời!! Ái Lan tức muốn trào máu.
Tống Mãn hiếm thấy được cảnh Sở Phùng Thu yếu thế như vậy, tuy nàng không thấy rõ mặt cô vì đang ôm nhau, nhưng vừa nãy chắc chắn bị hù dữ lắm, không thì Sở Phùng Thu — cái người luôn cố giữ bình tĩnh trước sau như một này — sao có thể chủ động đòi ôm người ta được. Tống Mãn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, cảm nhận được vòng tay cô siết chặt lấy mình, rồi mới buông ra.
“Đi tiếp chứ?”
“Ừm.” Ái Lan mặt không cảm xúc đi theo sau. Mãi cho đến khi ra khỏi nhà ma, thấy ánh sáng, Ái Lan vẫn giữ bộ mặt đó.
Tống Mãn vẫy vẫy tay trước mặt cô, thầm nghĩ không lẽ con nhỏ này bị dọa đến đơ người rồi?
“Mình đi vệ sinh cái, hai bạn có đi không?”
“Mình không, bên kia có đồ ăn, bạn muốn không? Muốn thì mình mua một phần cho.”
Sở Phùng Thu thấy quầy đồ ăn bên kia, quay sang hỏi Tống Mãn: “Bạn có muốn ăn gì không?”
“Muốn! Cảm ơn nha lão Sở, mình đi vệ sinh trước.”
Quả đúng như cô đoán, Tống Mãn gật đầu cái rụp rồi chạy về phía nhà vệ sinh.
“Không đi sao?” Sở Phùng Thu bước lên mấy bước, gọi Ái Lan vẫn còn đứng tại chỗ.
“Lúc nãy… cậu giả vờ đúng không?” Ái Lan bất ngờ lên tiếng.
“Ồ? Sao lại nghĩ vậy?”
Sở Phùng Thu vẫn không quay đầu, vừa đi vừa đáp.
“Mình thấy hết rồi. Lúc ở trong kia, cậu cười. Rõ ràng là không hề sợ, cậu đang lừa Mãn tỷ. Mãn tỷ ghét nhất là bị người khác lừa dối.” Ái Lan đuổi theo đến bên cạnh cô, định xem cô có chột dạ không.
Sở Phùng Thu dừng chân, xoay người lại đối diện với Ái Lan.
“Thì sao nào?” Sở Phùng Thu khẽ mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy lại ẩn chút lạnh lẽo. “Đó gọi là gia vị tình cảm, bạn hiểu không?”
“Cậu!” Ái Lan trừng to mắt, bỗng nghĩ đến khả năng nào đó, trong lòng chợt lạnh đi.
“Cô ấy không phải… Cậu đừng… không được, cậu không thể kéo cô ấy lệch đường được.” Giọng Ái Lan bắt đầu run rẩy, nhìn chằm chằm Sở Phùng Thu, mong rằng không phải như cô nghĩ.
Trước kia cô từng hoang mang với cảm xúc của mình dành cho Tống Mãn, từng nghĩ chắc chỉ là bạn tốt. Nhưng nếu đổi giới tính của Tống Mãn thành nam? Cô phải thừa nhận: nhất định mình sẽ thích người đó.
Cô từng lên diễn đàn nặc danh viết tâm sự, rồi hoảng sợ khi thấy có người hỏi “phải chăng bạn yêu cô ấy?” Lúc ấy cô chối ngay: “Làm sao có thể! Tui với Tống Mãn chỉ là bạn mà thôi!” Nhưng cô biết, đó là đang dối lòng.
Từ đó, cô bắt đầu tìm hiểu về “đồng tính luyến ái”. Ba chữ đó… nhạy cảm đến mức khiến cô không dám thừa nhận. Trong mắt cô, Tống Mãn nên sống một cuộc sống bình thường, tràn ngập ánh nắng, yêu một người con trai tốt, rồi kết hôn và sống hạnh phúc.
Chính vì thế, hôm nay cô đã cố gắng ăn mặc thật chỉnh tề để đi dự sinh nhật Đặng Vỹ – vì cô biết Tống Mãn sẽ đến. Cô nghĩ mình có thể kìm nén được, chỉ cần nhìn thấy Tống Mãn hạnh phúc là được rồi. Nhưng… lại có người khác cũng để mắt tới nàng. Điều đó không thể chấp nhận!
Gương mặt Sở Phùng Thu giờ không còn nụ cười xã giao nữa, nét lạnh lùng hiện rõ. “Bạn nghĩ bạn đang bảo vệ cô ấy à? Bạn lấy tư cách gì để nói tôi là người ‘kéo lệch’?”
“Vậy là cậu thừa nhận rồi, cậu có ý đồ với cô ấy?”
“Cảm xúc yêu thích là điều tự nhiên. Con gái thích con trai là bình thường, tôi thích cô ấy cũng là bình thường. Không có gì gọi là ý đồ xấu cả, bạn hiểu không?”
“Nhưng điều đó không được chấp nhận. Mình biết cậu thông minh, hiểu biết, chắc chắn cũng biết xã hội nghĩ sao về cộng đồng đó. Tại sao cậu vẫn…” Ái Lan run rẩy chất vấn.
“Nếu yêu một người thì không phải là muốn người đó hạnh phúc sao? Không phải là phải bảo vệ người đó sao?”
“Đó là bạn nghĩ vậy. Bạn nghĩ bạn không thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy nên chọn cách đứng ngoài – đó không phải bảo vệ, đó là buông bỏ. Tôi thì khác, tôi không giống bạn.” Sở Phùng Thu nhìn thẳng vào mắt Ái Lan, ánh mắt lạnh lùng.
“Tống Mãn yêu ai là chuyện của cô ấy, không phải của tôi, cũng không phải của bạn. Bạn hiểu cô ấy bao nhiêu? Bạn biết cô ấy muốn gì không? Biết cô ấy mong một cuộc sống ra sao không? Nếu không biết thì đừng tự đứng ở góc độ của mình mà nói mấy lời như ‘bảo vệ’ hay ‘đừng để lệch đường’, nghe thật nực cười.”
“Với lại — con đường đó, tuy khó đi, nhưng chưa bao giờ là đường lệch.” Sở Phùng Thu xoay người, tiếp tục đi về phía quầy đồ ăn, phải kịp gọi món trước khi Tống Mãn ra để nàng có cái ăn ngay.
“Nhỡ cô ấy không phải thì sao?” Ái Lan im lặng một lát rồi lại hỏi.
“Bạn biết chắc à?” Sở Phùng Thu không quay đầu lại, chỉ buông một câu rồi bước đi xa dần.
“Tôi nói rồi, cô ấy yêu ai là quyền của cô ấy.”
Không cần nói đến chuyện dài lâu lãng mạn gì cả. Ngay lúc này, cô thật sự rất thích Tống Mãn.
“Dù sau này cô ấy yêu người khác, tôi cũng sẽ chúc phúc cho cô ấy.”
…
Chắc chắn không đâu. Làm gì có chuyện để cô ấy yêu người khác chứ.