Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Mau Tới Làm Bài
  3. Chương 50
Trước đó
Tiếp theo

Chương 50

Quầy đồ ăn nhỏ có bán mực nướng, đậu hũ chiên và cánh gà sốt Orleans, Sở Phùng Thu gọi mỗi món một phần, đứng chờ Tống Mãn quay lại.

Ái Lan nhìn thấy Tống Mãn từ xa đang đi về phía bọn họ, bất ngờ lên tiếng: “Cậu không sợ mình nói với bạn ấy à?”

Khoảnh khắc thốt ra câu đó, Ái Lan thật sự có ý định sẽ vạch trần những ý đồ “dơ bẩn” của Sở Phùng Thu trước mặt Tống Mãn, để nàng ghét bỏ và tránh xa cô.

“Muốn nói thì cứ nói. Cậu nói ra thì mình càng có cớ theo đuổi bạn ấy một cách quang minh chính đại.”
Sở Phùng Thu điềm nhiên đáp lại.

Tuy cô vốn định âm thầm như nước ấm nấu ếch, nhưng nếu Ái Lan thích giúp cô đẩy nhanh tốc độ, thì đổi chiến thuật cũng không sao cả. Dù sao thì—cô chắc chắn, chỉ cần nói vậy thôi thì Ái Lan sẽ không dám nói gì cả.

Quả nhiên, Ái Lan nghe xong liền cau mày chặt lại.

“Cậu thử nói xem, cậu tức giận như vậy… là vì mình thích bạn ấy, hay vì… cậu cũng vậy, chỉ là không dám thừa nhận?” Sở Phùng Thu đứng bên cạnh Ái Lan, vừa nhìn Tống Mãn đang bước tới, vừa thì thầm bằng chất giọng chỉ hai người họ nghe được.

Ái Lan lập tức tái mặt. Sở Phùng Thu thấy thế thì thôi không ép nữa, nhấc chân tiến về phía Tống Mãn.

Thật ra cô chưa từng xem Ái Lan là đối thủ. Ái Lan… chưa đủ tầm.

Tống Mãn vừa lắc tay vừa bước đến, tay nàng vẫn còn ướt nước, vừa nãy rửa tay xong thì chỗ máy sấy có người dùng, nàng lười chờ nên để tay tự khô.

“Lão Sở, bạn gọi gì cho mình đó?”
“Đậu hũ, cánh gà, với mực nướng.”
“Ngon đó.”

Tống Mãn chuẩn bị tiến đến quầy đồ ăn thì bị Sở Phùng Thu giữ lại.

Sở Phùng Thu lấy từ túi ra một chiếc khăn vải, nhẹ nhàng lau tay cho nàng.

Tống Mãn nhìn mà sững sờ — má ơi, tinh tế đến vậy luôn hả?

Ngay cả Ái Lan cũng quên luôn nỗi buồn ban nãy, sững người trước cảnh tượng Sở Phùng Thu dịu dàng lau tay cho Tống Mãn. Người này đúng là… level cao thủ thật sự.

Sau khi ăn xong, Ái Lan cũng không đi cùng Tống Mãn nữa.

“Mãn tỷ, mình đi loanh quanh một mình nhé.”
“Hả? Ừ, cũng được.”

Tống Mãn hơi ngạc nhiên, nhưng cũng gật đầu đồng ý. “Trước khi công viên đóng cửa thì nhớ quay lại cổng nha, có gì thì gọi điện.”
“Biết rồi.”

Ái Lan quay người rời đi, không muốn tiếp tục chứng kiến cảnh hai người họ cứ dính lấy nhau. Dù cô biết… hiện tại Tống Mãn chưa có cảm tình gì đặc biệt với Sở Phùng Thu cả.

…Nhưng mà, thật sự là không có sao? Ái Lan hỏi chính mình.

Cô cũng không biết, cũng không muốn thừa nhận, cô không muốn đi dò xét cảm xúc của Tống Mãn dành cho Sở Phùng Thu, chỉ cảm thấy rất mệt.

Không thể nói, không nên nói, chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn từ xa.

Tiến lại gần cũng là một nỗi đau, không tiến lại gần cũng khổ sở, bởi vì cô biết, giữa cô và Tống Mãn chỉ dừng lại ở mức bạn bè, không chỉ vì cô không đủ dũng khí, mà còn vì Ái Lan phân biệt rõ khi nào nên liều một phen, khi nào không nên làm chuyện vô ích.

Tống Mãn không hề biết nỗi buồn thầm lặng của Ái Lan, nàng kéo tay Sở Phùng Thu tiếp tục vui vẻ chơi các trò chơi khác.

Nàng còn thử cả trò tháp rơi, Sở Phùng Thu đứng bên dưới nhìn mà tim đập chân run.

Tống Mãn vẫn còn tâm trạng quay xuống cười với Sở Phùng Thu, trên mặt toàn là vẻ sảng khoái.

“Bạn thật sự rất thích cảm giác đó.”
Tống Mãn vừa ngồi trên ghế dài vừa ăn kem vừa nói với Sở Phùng Thu.
“Cảm giác như là ném hết mọi chuyện ra sau đầu, chẳng cần nghĩ gì hết.”

Cột dây, nhảy xuống, cảm nhận cơ thể rơi tự do, trong khoảnh khắc ấy như chạm vào cái chết, đầu óc trống rỗng, chẳng nghĩ được gì, sau khi khoảnh khắc trắng xóa ấy qua đi lại là cơn gió táp vào mặt, Tống Mãn cảm thấy thực sự rất đã.

“Không thấy sợ sao?”
Sở Phùng Thu hỏi.

“Mới đầu thì sợ chứ, sau đó thì có thể cảm nhận được niềm vui của nó.”

Cũng giống như việc Tống Mãn từ bỏ nhạc cụ để học tán thủ vậy. Nàng học tán thủ, một phần vì từng xem giải đấu thấy ngầu và lợi hại, phần còn lại là vì học xong đánh nhau cho giỏi, trở thành đại tỷ.

Lúc đó nàng còn nhỏ, lớn lên trong cảnh được nuông chiều, làm gì chịu được cực khổ, mới bắt đầu luyện mỗi ngày người đều bầm dập tím tái, ba mẹ nàng kể cả Tống Thanh Lan đều bảo nàng đừng học nữa, nhưng Tống Mãn thấy bản thân thật sự thích tán thủ, khiến nàng có cảm giác mình trở nên mạnh mẽ hơn, nàng thích thì nàng làm thôi, ai cản cũng vô ích.

“Ăn xong rồi, đi thôi.”
Tống Mãn nhét miếng cuối cùng của cây kem vào miệng, lấy khăn giấy lau mép.

Hai người lại dạo quanh công viên, đi tới trò máy bay nhỏ xoay chậm giữa không trung, đúng lúc gặp được Đặng Vỹ đang dẫn em gái.

Trò này khá nhẹ nhàng, trẻ con cũng chơi được, có không ít người đang xếp hàng.

“Sao rồi, chơi vui không?”
Tống Mãn hỏi sinh nhật hôm nay – Đặng Vỹ. Hắn gật đầu.

Đặng Lộc vẫn đang cầm cây kẹo bông gần ăn xong, liếm xong rồi thì Đặng Vỹ dùng khăn ướt lau miệng cho em.

“Có lúc tui thấy cũng khá kỳ diệu á,” Tống Mãn tựa người vào Sở Phùng Thu, nhìn về phía Đặng Vỹ rồi nói, “Đặng Vỹ đó, ở với tui thì lỗ mãng cục súc, thô lắm luôn, đừng nói là khăn ướt, ngay cả giấy cũng toàn là xin của tui, vậy mà ở trước mặt em gái thì như biến thành người khác.”

Đúng kiểu đàn ông sắt đá nhưng dịu dàng, trước mặt cô em nhỏ thì Đặng Vỹ chẳng bao giờ lớn tiếng, mỗi lần dẫn em gái ra ngoài, nào là khăn giấy, kẹo mút gì đó đều mang theo trong túi.

“Chắc là vì yêu thương thôi.”
Sở Phùng Thu đáp, dịu dàng nhìn Tống Mãn.

Thật ra cô cũng không ngờ sẽ có một ngày bản thân lại chủ động tiếp xúc với người khác, lại có thể vì một nụ cười của đối phương mà vui vẻ, chỉ vì một hành động nhỏ của nàng mà đỏ mặt tim đập.

Tống Mãn bất ngờ chạm phải ánh mắt sâu như hồ nước của Sở Phùng Thu, tim nàng đập nhanh hơn một nhịp. Trong khoảnh khắc trống rỗng ấy trôi qua, nàng quay đầu đi, vô thức đứng thẳng lại.

Nàng khó mà miêu tả được cảm giác đó là gì, như thể thế giới đột ngột tĩnh lặng, ánh mắt của Sở Phùng Thu khiến nàng có cảm giác hoảng hốt không tự nhiên, vì thế nàng né đi ánh nhìn đó.

May mà đúng lúc đó nhóm người chơi trước vừa kết thúc, nàng theo dòng người cất đồ, rồi ngồi vào chỗ.

Sở Phùng Thu ngồi bên cạnh nàng, loại máy bay nhỏ này là hai người một khoang, thanh bảo vệ an toàn là một thanh chắn ngang cho cả hai, giữa không có ngăn cách.

Tay của Sở Phùng Thu đặt gần tay Tống Mãn, lúc sắp chạm vào thì Tống Mãn giả vờ vuốt tóc, lướt nhẹ qua bàn tay ấy.

Chờ mọi người ngồi xong hết, nhân viên kiểm tra xong hệ thống an toàn, “chiếc máy bay” bắt đầu di chuyển từ từ.

Vừa di chuyển vừa dần lên cao, trò này tuy không kích thích nhưng thật ra rất dễ chịu.

Tống Mãn duỗi ngón tay ra, cảm nhận cơn gió lướt qua đầu ngón tay, xua tan đi phần nào cái oi bức.

Bàn tay của Sở Phùng Thu lại đặt lên mu bàn tay nàng, Tống Mãn nghiêng đầu, nhìn thấy Sở Phùng Thu đang mỉm cười với mình.

Nàng cũng cười lại, rồi vội quay đầu nhìn ra ngoài, sợ để lộ sự không tự nhiên của bản thân.

Tay nàng vẫn để cho Sở Phùng Thu nắm lấy, giữa hai người bỗng chốc có một bầu không khí kỳ lạ.

Tống Mãn không diễn tả được, chỉ cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng cụ thể lạ ở đâu thì nàng lại không nắm bắt được.

Khi ra khỏi trò chơi này, cô bé Đặng Lộc lại quấn lấy Đặng Vỹ đòi ăn kẹo.

“Lộc Lộc, hôm nay em đã ăn một cây kẹo mút, một cây kẹo bông, thêm một cây kem rồi, không được ăn thêm nữa đâu, coi chừng sâu răng đó.”

Đặng Vỹ dịu dàng khuyên nhủ, nhưng giọng điệu lại kiên quyết không cho phản kháng.

Đặng Lộc xị mặt cúi đầu, sau đó nhìn thấy Tống Mãn, lập tức lon ton chạy tới.

“Hai chị gái xinh đẹp, có muốn ăn kẹo không ạ?”

“Chà, Đặng Vỹ, em gái ông lanh ghê ha.”

Tống Mãn bị Đặng Lộc chọc cười, cúi người nhéo má cô bé một cái.

“Chị ăn được kẹo, còn em thì không nhé.”

Tống Mãn giơ ngón tay lắc lắc trước mặt Đặng Lộc.

“Được mà được mà,” Đặng Lộc gật đầu lia lịa, “Chị gái mua kẹo cho chị gái, anh trai mua kẹo cho em.”

Đặng Lộc vừa chỉ Sở Phùng Thu, vừa chỉ Tống Mãn, rồi chỉ sang Đặng Vỹ và bản thân mình.

“Tại sao chị này mua kẹo cho chị kia thì được, mà anh em lại phải mua kẹo cho em?”

“Chị gái xinh thích chị gái, anh trai thích em, nên mua kẹo.”

Đặng Lộc tuy còn nhỏ nhưng nói chuyện rất có lý lẽ, gãy gọn mạch lạc.

Sở Phùng Thu thấy cô bé này sau này thể nào cũng là nhân vật lớn.

“Nhưng mà chị ăn kẹo sẽ không bị sâu răng, em thì bị đó, nên em không được mua kẹo.”

Tống Mãn nghe cô bé nói xong thì hơi ngượng, nhưng ngay lập tức lấy lý do tình bạn ra để tiếp tục tranh luận với cô bé.

Đặng Vỹ phía sau dở khóc dở cười, nhéo nhéo chỏm tóc nhỏ của Đặng Lộc.

“Lộc Lộc, em quên lần trước bị sâu răng phải đi nha sĩ rồi hả, ăn nữa là lại phải đi đó nha.”

“Vậy Lộc Lộc không ăn nữa.”

Đặng Lộc lắc đầu ngay, rõ ràng là nhớ lại nỗi sợ bị nha sĩ trị liệu.

Tống Mãn thấy cô bé dễ thương quá nên nắm tay bé đi phía trước, vừa đi vừa chọc cười.

Sở Phùng Thu và Đặng Vỹ đi phía sau, hai người đều cười rất hiền, y hệt kiểu “mẹ già nhìn con”.

“Mãn tỷ tính cách tốt lắm, cực kỳ tốt luôn đó.”

Đặng Vỹ nhìn cô gái phía trước đang dắt tay em gái mình, quay sang nói với Sở Phùng Thu.

“Mình biết mà.”

Sở Phùng Thu gật đầu. Cô biết Tống Mãn đáng yêu đến nhường nào, biết trái tim ấm áp ẩn dưới vẻ ngoài mạnh mẽ kia ra sao.

Nàng giống như mặt trời, luôn tỏa sáng rực rỡ, thu hút người khác muốn đến gần.

“Nói thật nha, nữ thần như bạn mà làm bạn với Mãn tỷ, mình bất ngờ lắm á.”

Đặng Vỹ gãi đầu, cười có hơi ngốc.

“Mãn tỷ xung quanh cũng có mấy đàn em, bạn ấy đối xử với ai cũng tốt hết. Nhưng tui là người theo bên bạn ấy lâu nhất, tui tự nhận là người thân nhất trong cái nhóm này, nên tui nhìn ra được là Mãn tỷ thật lòng coi bạn là bạn. Tui nói chuyện thẳng lắm, hy vọng bạn cũng đối xử tốt với Mãn tỷ.”

Tuy trước mặt là nữ thần, nhưng lời cần nói thì Đặng Vỹ vẫn nói.

Hắn không rành mấy chuyện đấu đá lòng vòng giữa con gái, nhưng hắn chỉ mong người ở bên Mãn tỷ đều đối xử tử tế với nàng. Như hắn từng nói, Tống Mãn một ngày là Mãn tỷ của hắn, mãi mãi cũng là Mãn tỷ.

“Mình tất nhiên sẽ đối xử tốt với bạn ấy rồi.”

Sở Phùng Thu nhìn bóng lưng Tống Mãn, giọng nói đầy hàm ý.

Đặng Vỹ trong khoảnh khắc có chút nghi hoặc, nhưng lại không biết nghi hoặc điều gì. Hắn bèn chạy lên phía trước, che mắt Đặng Lộc lại, bế cô bé lên xoay vòng vòng, cô bé cười khanh khách, ôm chặt cổ anh trai mình.

Tống Mãn nhìn thấy cũng hơi ghen tị, rồi bị Sở Phùng Thu kéo tay lại, còn bị lắc nhẹ một cái.

Sự ghen tị vụn vặt trong lòng Tống Mãn tan biến sạch sành sanh, nàng vẫn nắm tay Sở Phùng Thu đong đưa đi dạo tiếp.

Sau một ngày vui chơi, mọi người tập hợp lại trước khi công viên đóng cửa, cùng nhau rời khỏi Happy Valley, bàn xem sẽ đi đâu ăn tối.

“Mọi người chọn chỗ đi, hôm nay tui bao. Nhưng mà đừng chọn chỗ chém quá nha, không thì tụi mình phải ở lại rửa chén đó.”

Đặng Vỹ giỡn giỡn nói, cả nhóm cười rộ rồi chọn một quán lẩu.

Ăn uống rôm rả gần một tiếng, ăn no uống đủ, ai nấy lại lục tục về nhà.

Ái Lan là người chuồn nhanh nhất, Tống Mãn còn chưa kịp nói gì thì cô đã biến mất dạng.

“Sao thấy Ái Lan hôm nay lạ lạ vậy ta.”

Tống Mãn lẩm bẩm, nhưng cũng không nghĩ nhiều, Sở Phùng Thu ở bên chỉ mỉm cười không nói.

Ba ngày sau, Tống Mãn nhận được tin nhắn từ Ái Lan, nói rằng cô sắp rời đi.

“Đi đâu vậy?”

“Chắc là ra phía Bắc, đi làm thuê. Xa nhà một chút cũng tốt, đỡ phải dây dưa với ba mẹ. Mỗi tháng gửi tiền là xong.”

“Vậy cũng được.”

Cuộc sống là của mình, Tống Mãn cảm thấy ba mẹ Ái Lan đã có thể làm ra chuyện bán con gái cho người lạ thì cũng chẳng phải dạng cha mẹ gì tốt, tránh xa một chút thì hơn.

Tống Mãn không biết tại sao Ái Lan đột nhiên nghĩ thông suốt, nhưng kết quả như vậy thì vẫn là điều tốt.

“Mãn tỷ…”

Giọng Ái Lan thấp xuống hẳn.

“Thật ra tui không nỡ rời xa bạn đâu.”

“Ê, sau này vẫn còn liên lạc mà, bây giờ công nghệ phát triển vậy mà. Bạn đi chuyến mấy giờ? Để tụi tui tiễn bạn một cái.”

“Tui mua vội nên một tiếng nữa là đi rồi, khỏi tiễn, có lòng là tui hiểu mà.”

Ái Lan thật sự không dám gặp Tống Mãn, sợ rằng vừa nhìn thấy nàng thì hàng rào tâm lý mà cô vừa dựng lên sẽ sụp đổ tức thì.

Cô biết nếu cứ ở lại thì sẽ không bao giờ có được kết quả mình mong muốn. Chi bằng rời xa một chút, để thời gian và khoảng cách làm phai nhòa cảm xúc ấy.

“Vậy được rồi, khi nào bạn ổn định thì gửi địa chỉ cho tui, lúc nào có dịp lại gặp nhau ăn bữa cơm.”

Tống Mãn cảm thấy, Ái Lan thật sự sống quá khép kín, có lẽ vì giao tiếp hạn chế nên mới quá coi trọng những gì mình đang có. Thật ra chỉ cần bước ra khỏi cái vòng đó, sẽ thấy thế giới ngoài kia rộng lớn biết bao, tình bạn cũng không nhất thiết phải là ai đó duy nhất.

Ái Lan lớn lên trong môi trường không mấy tốt đẹp, gia đình gốc ảnh hưởng rất nhiều đến tính cách một người. Tính Ái Lan là kiểu dễ mắc kẹt, đã nhắm vào thứ gì là không buông tay. Tống Mãn nghĩ chắc vì mình từng giúp cô vài lần trong lúc cô nguy hiểm, nên Ái Lan mới phụ thuộc quá nhiều vào nàng.

Bây giờ Ái Lan chủ động nói muốn bước ra ngoài đi thử thách, Tống Mãn cảm thấy đó là chuyện rất đáng mừng. Như vậy, nàng cũng không còn cảm giác gánh nặng hay sợ rằng bản thân sẽ vô tình làm tổn thương bạn.

“Ừ.”

“Nhớ nha, phải đặt hy vọng vào chính mình đó.”

Rõ ràng nhỏ tuổi hơn Ái Lan, nhưng Tống Mãn lại kiên nhẫn dặn dò qua điện thoại từng chút một.

Sở Phùng Thu đứng bên cạnh nhìn nàng, trong mắt ánh lên ý cười.

Gặp được Tống Mãn, là chuyện vô cùng may mắn trong đời Sở Phùng Thu. Càng gần, lại càng không thể dứt ra.

Tác giả có lời muốn nói:

Mãn tỷ nhà chúng ta vừa dịu dàng vừa ngầu đét!

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
điềm văn, hoan hỉ oan gia, ông trời tác hợp, tình hữu độc chung

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây