Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Mau Tới Làm Bài
  3. Chương 52
Trước đó
Tiếp theo

Chương 52

Tống Mãn cảm thấy lẽ ra hôm khai mạc đại hội thể thao nàng không nên đến đó chơi game. Nếu không đến thì đã chẳng gặp Phàn Á tặng nước cho nàng, mà không gặp Phàn Á thì cũng sẽ không gặp Sầm Nhụy bên cạnh hắn ta. Như vậy thì Trang Ngữ Thi và Tần Hướng Nhất cũng sẽ không biết nàng đang ở đây, và sẽ không xảy ra màn mất trí đến mức như hôm nay.

Tần Hướng Nhất và Trang Ngữ Thi, nói sao nhỉ, Tống Mãn thấy đúng là rất xứng đôi, phong cách ngốc nghếch của họ giống hệt nhau. Khi hai người họ đứng cạnh nhau, đúng là sát thương với nàng rất lớn.

“Giới thiệu chính thức nhé, bạn thanh mai trúc mã cũ của tui – Tần Hướng Nhất, và bạn thân cũ – Trang Ngữ Thi.”
Tống Mãn hít sâu một hơi, giới thiệu hai người họ với Sở Phùng Thu.

“Khoan đã, tại sao lại là thanh mai cũ!?”
“Khoan đã, tại sao lại là bạn thân cũ!?”

Hai giọng nói khác nhau cùng vang lên cùng lúc.

“Hai người các bạn đăng ký học một lớp đồng cảm tâm linh à? Ăn ý hơn cả năm trước nữa đấy.”
“Không phải!”
“Không phải đâu!”
“Tch tch.”

Tống Mãn giơ tay tỏ vẻ bất lực.

Sở Phùng Thu chào họ, ánh mắt lướt qua Trang Ngữ Thi, nhìn một cái rồi dời đi – xác nhận trong ánh mắt, chắc chắn không phải gu của Tống Mãn.

Cô cũng không đến mức căng thẳng khi gặp người bạn cùng giới hay khác giới thân thiết với Tống Mãn rồi nghĩ đó là tình địch. Cô đủ nhạy cảm để nhìn ra người ta có tình cảm với Tống Mãn hay không. Rõ ràng hai người này – tuy phong cách tưởng chừng khác nhau – nhưng thực ra lại giống nhau đến kỳ lạ, đều chỉ đơn thuần là bạn bè với Tống Mãn.

“Mãn Mãn à, tụi mình ít ra cũng là bạn lớn lên từ hồi còn mặc quần hở đáy, sao bạn lại nói một câu ‘cũ’ là thành quá khứ rồi vậy!”

“Chẳng phải đã hơn một năm không gặp sao, gặp lại chỉ là người lạ quen mặt thôi mà.”
Tống Mãn bình thản đáp.

Tống Mãn không phải người hoài niệm quá khứ. Ở mỗi nơi mới, nàng đều có rất nhiều bạn mới. Nếu người khác không chủ động liên lạc với nàng thì nàng cũng gần như sẽ không chủ động chào hỏi lại những người đã lâu không gặp, trừ khi có chuyện cần nói.

“Bạn còn nói được à, chẳng phải vì liên lạc không được với bạn sao? Bạn cũng chẳng thèm chủ động liên lạc với tụi mình.”
Trang Ngữ Thi giương ô, bực bội nói.

“Đúng đó, đúng đó.”
Tần Hướng Nhất phụ họa.

“Khụ khụ khụ, thì là sự cố ngoài ý muốn thôi, mấy cái thông tin liên lạc trước kia đều mất hết rồi.”

“Hừ, tụi tui có đổi số đâu, bạn nhờ mẹ bạn liên lạc với ba tui là được mà.”
Tần Hướng Nhất hừ nhẹ, chuyện này có gì khó đâu.

“Vậy sao bạn không nhờ ba bạn liên lạc với mẹ tui đi?”
Tống Mãn hỏi ngược lại.

“Chẳng phải chị bạn bảo là bạn không có ở trong nước, dặn đừng làm phiền sao, ai ngờ lại trốn ở đây.”
Tần Hướng Nhất bỗng nhớ ra, hắn ta từng liên lạc thật mà.

“Đúng đó, chị bạn cũng nói vậy với mình.”
Trang Ngữ Thi vốn chẳng moi được số của Tống Tử Từ – loại người cấp bậc đó, cũng không đủ can đảm gọi điện cho bác gái, chỉ dám nhờ bạn bè xin được số của Tống Thanh Lan. Nghĩ là cùng thế hệ thì dễ nói chuyện hơn, ai ngờ Tống Thanh Lan lại nói Tống Mãn đã ra nước ngoài, tốt nhất đừng quấy rầy.

“Đệt thật.”
Tống Mãn không nhịn được, buột miệng chửi thề một câu.

Trong lòng nàng cũng gào lên một tràng “m* nó m* nó m* nó”, Tống Thanh Lan quá đáng thật!

Tống Mãn thực sự tức giận rồi. Tống Thanh Lan sao lại có thể làm vậy.

Chị ấy muốn dạy dỗ nàng thì thôi, chuyện đó là việc riêng giữa hai chị em, nàng nhịn cũng được. Nhưng can thiệp vào các mối quan hệ bạn bè của nàng thì quá đáng quá rồi.

Dù gì thì mấy người bạn này với nàng cũng không hẳn là kiểu quan trọng lắm – nghe thì hơi phũ, nhưng đó là sự thật.

Nhận ra Tống Mãn đang không vui, Tần Hướng Nhất và Trang Ngữ Thi liếc nhìn nhau, định nói gì đó nhưng lại không dám mở miệng.

Sở Phùng Thu cũng nhạy cảm cảm thấy có gì đó, trong đầu lóe lên một vài suy nghĩ, nhưng nhất thời chưa thể nối kết mọi chuyện lại.

“Ba nghìn mét sắp bắt đầu rồi.”
Sở Phùng Thu bóp nhẹ tay Tống Mãn, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của nàng, mong nàng đừng buồn quá.

Nếu là người khác nói câu này, chắc Tống Mãn đã định bụng “chạy cái quái gì nữa”, giờ nàng chỉ muốn gọi điện mắng cho Tống Thanh Lam một trận. Nhưng nhìn thấy Sở Phùng Thu, cơn giận của nàng lại nguôi đi.

Giờ cũng chẳng còn thời gian để giận nữa. Ba nghìn mét là hoạt động của lớp, không thể không tham gia, Tống Mãn nghĩ tạm gác chuyện đó lại, chạy xong rồi tính tiếp.

“Ừm.”
Tống Mãn để Sở Phùng Thu gắn số báo danh cho nàng, xoa cổ tay, khởi động tại chỗ một chút.

Vì chuẩn bị cho cuộc thi này, mấy hôm nay nàng đã khởi động làm quen nhịp độ ở nhà rồi, nên cảm thấy không có vấn đề gì.

“Mãn Mãn, bạn cứ chạy thật tốt đi, tụi mình sẽ cổ vũ cho bạn!”
Trang Ngữ Thi nắm chặt tay làm động tác cổ vũ.

Tống Mãn méo miệng cười gượng, cảm giác như mình sắp bị lôi ra pháp trường vậy.

“Mãn Mãn, lát nữa mình chạy cùng bạn nhé.”
“Với cái thân hình cò hương của bạn á?”
Tống Mãn liếc nhìn Tần Hướng Nhất – người vừa lên tiếng, đầy nghi ngờ.

“Ấy, dù gì mình cũng là con trai mà.”
“Thôi khỏi, biến đi cho nước nó trong, bạn cũng đừng có nghĩ đến chuyện chạy cùng tui.”
Tống Mãn quay sang nhìn Sở Phùng Thu, ngẩng cằm về phía cô.

Loa phát thanh đã gọi các bạn tham gia nội dung ba nghìn mét tập trung. Tống Mãn bước về phía đó, Sở Phùng Thu và mọi người đi theo sau.

“Không cần mình đi cùng bạn à?”
Sở Phùng Thu vốn định chạy cùng Tống Mãn, dù không chạy được hết quãng đường thì ít ra cũng để nàng biết cô luôn ở bên.

“Không cần, bạn cứ đứng ở vạch đích là được, thấy bạn là mình biết mình sắp chạy hết một vòng rồi.”
“Rồi bạn cứ chờ vòng cuối, lúc đó mình sẽ chạy về phía bạn, vậy là đủ.”
“Hiểu chưa?”

Tống Mãn không cần Sở Phùng Thu chạy cùng nàng, nàng chỉ cần cô đứng ở vạch đích, đón nàng ở điểm cuối cùng.

“Ừ.”
Sở Phùng Thu hiểu ý Tống Mãn, nhẹ gật đầu.

Các thí sinh nội dung ba nghìn mét đã vào vị trí, khi tiếng còi vang lên, tất cả cùng xuất phát.

Ai cũng biết một nguyên tắc cơ bản: chạy đường dài thì không thể bung sức ngay từ đầu, phải giữ sức, chạy đều, cuối cùng mới nước rút. Nhưng Tống Mãn lại là người dẫn đầu ngay từ những bước đầu tiên, khiến đám đông xem cổ vũ trầm trồ ngạc nhiên.

Sở Phùng Thu cũng hơi lo lắng. Vì cách làm này sẽ khiến Tống Mãn hao tổn sức lực sớm, nhưng cô tin tưởng vào nàng.

Tống Mãn dĩ nhiên hiểu đạo lý không nên dốc toàn lực ngay từ đầu. Nhưng nàng chọn cách tăng tốc thoát khỏi nhóm đầu tiên rồi mới giảm tốc chạy đều, như vậy có thể bỏ xa nhóm đông phía sau một đoạn khá lớn.

Tần Hướng Nhất hò hét bên cạnh, khi Tống Mãn chạy xong vòng đầu tiên, hắn ta liền chạy theo bên nàng, cổ vũ không ngừng nghỉ:
“Mãn Mãn, để mình mở nhạc chiến cho bạn! Có nhạc nền rồi thì chẳng ai đánh bại nổi bạn đâu!”

Tần Hướng Nhất vừa chạy vừa hét, cố gắng để Tống Mãn nghe thấy rõ ràng.

Tống Mãn chẳng buồn đáp lại hắn ta, tiếp tục tập trung vào nhịp chạy của riêng nàng.

Tần Hướng Nhất vẫn còn cầm cái loa trên tay, là đạo cụ hắn dùng để gọi tên cổ vũ lúc nãy, chưa đưa lại cho ai. Giờ hắn ta lấy điện thoại ra, đặt gần loa rồi bật nhạc.

Nhạc vừa phát ra, Tống Mãn lập tức rùng mình.

“Ái tình như vòng xoay quay quay quay quay…”

Tôi xoay cái má nhà bạn ấy chứ còn gì nữa!

Tần Hướng Nhất không phải đến để cổ vũ nàng, mà là đến để hại chết nàng thì có!

“Tần Hướng Nhất! Tắt ngay cho ông!!”

Những người có mặt nghe thấy BGM (nhạc nền) đều cười ngặt nghẽo, cả sân vận động rộ lên vì cảnh tượng: một tên cầm loa chạy theo một cô gái đang thi đấu, phát bài “Ái tình như vòng xoay”… Các thí sinh khác nghe xong suýt thì ngã lăn vì cười.

“Mãn Mãn! Bạn phải cố lên đó nha!”
Tần Hướng Nhất lại gào lên, tiếp tục cầm loa đuổi theo Tống Mãn.

“Tần Hướng Nhất ông nội nhà ông á á á á á á á á!!”

Tống Mãn vừa hét vừa tăng tốc, chỉ cần nàng chạy đủ nhanh thì cái BGM đó sẽ không đuổi kịp nàng!

“Nhà mình không có ông nội.”
Tần Hướng Nhất sắp chạy không nổi nữa, dừng lại thở dốc, yếu ớt đáp một câu.

“Tần Hướng Nhất, ông làm ăn kiểu gì vậy, biết cổ vũ không đấy, để tui!”
Trang Ngữ Thi chen hắn ta qua một bên, giật lấy cái loa.

“Tống Mãn! Cố lên! Tống Mãn! Cố lên!”

Bình thường giọng Trang Ngữ Thi mềm mại đáng yêu, vậy mà giờ hét lên lại đầy khí thế.

Khán đài của lớp Một cũng vang lên những tiếng hò reo cổ vũ. Dù quen hay không quen, vào lúc này tất cả đều cổ vũ cho Tống Mãn – vì nàng đang đại diện cho lớp mình thi đấu.

Lớp Một nhiều con trai, hét lên càng khí thế.

Đặng Vỹ thấy vậy liền nghĩ: “Cổ vũ cho lão đại sao có thể thua được,” liền tập hợp các bạn trong lớp, bảo họ cùng nhau cổ vũ cho Tống Mãn. Mọi người cũng rất hưởng ứng, dù gì Tống Mãn cũng là người xuất phát từ lớp họ.

Vậy là một trận battle cổ vũ từ xa bắt đầu. Lớp Một thầm nghĩ lớp Mười Một này đang giành việc của tụi mình à? Thế là càng hét to hơn. Đặng Vỹ thấy vậy cũng gào hăng hơn.

Các phụ huynh trên khán đài không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vừa rồi là màn hoạt náo, giờ lại là một tràng hò hét rợp trời. Một bác phụ huynh quay sang hỏi con:

“Cô bé tên Tống Mãn này là minh tinh à?”

“Con cũng không biết nữa…”
Học sinh kia mơ màng, kiểu như “Tui cũng không biết, mà cũng không dám hỏi đâu.”

Tống Mãn nghe được tiếng cổ vũ, nhưng nàng không thể đáp lại.

Điều duy nhất nàng có thể làm là tiếp tục chạy, giữ vững thể lực, để cuối cùng có thể bứt tốc một lần cuối.

Nàng nhìn thấy Sở Phùng Thu ở phía trước. Cô vẫn đứng yên ở đó, như thể có cơn gió mát vờn quanh, ánh mắt ấy khiến lòng người dịu lại. Khi nàng chạy ngang qua, lặng lẽ đếm thêm một vòng trong lòng.

Chạy đường dài thật sự rất thử thách sự kiên trì. Mà Tống Mãn vốn không phải người có tính kiên nhẫn. So với chạy dài, nàng thích chạy ngắn hơn – nơi đề cao khả năng bùng nổ.

Đường chạy bằng nhựa tỏa ra một mùi đặc trưng. Tống Mãn vừa chạy vừa suy nghĩ.

Nàng nghĩ đến Tống Thanh Lan.

Khi Tần Hướng Nhất và Trang Ngữ Thi nói những lời kia, nàng từng rất giận. Nhưng lúc này, cảm xúc đó đã chuyển thành một nỗi buồn sâu hơn cả sự giận dữ.

Nàng buồn cho người chị mà nàng từng nghĩ rất yêu thương nàng – hóa ra lại giấu những toan tính như thế. Tống Thanh Lan không cho Tần Hướng Nhất và Trang Ngữ Thi đến tìm nàng là vì sao? Vì nhà họ Tần có thế lực? Vì nhà họ Trang cũng có chỗ đứng ở Thanh Thành?

Tống Mãn thật sự không thích dính dáng đến những trò uẩn khúc rối rắm. Nếu có thể, nàng chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên làm nghiên cứu, đắm chìm trong thế giới học thuật – nơi dễ chịu hơn rất nhiều so với các mối quan hệ xã hội.

Tống Mãn cảm thấy… có lẽ nàng nên tìm một dịp, thẳng thắn đối mặt và nói chuyện rõ ràng với Tống Thanh Lan.

Không biết từ khi nào, nàng đã chạy đến vòng cuối cùng.

Ở đầu bên này của đường chạy, nàng nhìn thấy Sở Phùng Thu đứng ở đầu bên kia. Dù không nhìn rõ mặt cô, nhưng nàng biết chắc Sở Phùng Thu đang đợi nàng.

Ừm, có lẽ trên mặt cô lúc này là nụ cười quen thuộc. Tống Mãn nghĩ.

Giờ là lúc có thể bứt phá rồi. Đúng lúc đó, Tống Mãn cảm thấy có một luồng áp lực dồn đến từ phía sau, trong đầu nàng như vang lên tiếng còi báo động. Không chút chần chừ, nàng lập tức lao về phía vạch đích.

Nàng dốc hết toàn lực, trong khoảnh khắc ấy chỉ còn nghe thấy tiếng gió rít bên tai và nhịp tim của chính mình.

Nàng vung tay hết sức, nhìn thấy dải băng đỏ ở đích, lao thẳng về phía nó.

Lúc lao qua đích, nàng nghe thấy tiếng Sở Phùng Thu gọi tên nàng.

Nàng không thắng lại kịp, ngã vào lòng Sở Phùng Thu. May mà cô không ngã, kịp đỡ nàng rồi dìu đi vài bước.

“Mình… mình về nhất không?”
Tống Mãn hỏi, hơi thở đứt quãng.

“Dĩ nhiên rồi.”
Sở Phùng Thu nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán nàng.

“Á… mình giỏi quá đi mất.”
Tống Mãn thở hổn hển, nói ngắt quãng.

“Ừ, bạn giỏi thật.”
Cô là ánh dương ngược chiều mà nàng lao về phía, rực rỡ tràn đầy trong lồng ngực nàng.

Tác giả có lời muốn nói:
Sở tỷ: Người mà tui thích… sẽ phát sáng đó nha ✨

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
điềm văn, hoan hỉ oan gia, ông trời tác hợp, tình hữu độc chung

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây