Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Mau Tới Làm Bài
  3. Chương 53
Trước đó
Tiếp theo

Chương 53

Tống Mãn nghỉ ngơi một lúc lâu mới hồi phục lại. Nàng ra bồn rửa súc miệng, rồi uống một ít nước, lúc ấy mới cảm thấy khá hơn nhiều.

Toàn thân nàng lúc này đều đẫm mồ hôi, lưng thì dính bết khó chịu vô cùng.

May mà sau khi hội thao kết thúc thì ai cũng có thể về nhà, tối mới phải lên lớp tự học.

Tống Mãn vừa mới rửa mặt xong, từng giọt nước lăn từ gương mặt trắng mịn của nàng xuống, dưới ánh nắng gần như phát sáng.

“Sao mấy người như bạn không bôi chống nắng mà vẫn chẳng đen đi chút nào vậy chứ?”

Trang Ngữ Thi nhìn làn da của Tống Mãn với ánh mắt ghen tị, chiếc ô ren trong tay vẫn không rời.

Cô rất dễ bị cháy nắng, mùa hè dù mặc đồ đẹp đến mấy thì mỗi lần ra ngoài vẫn phải dưỡng ẩm, bôi kem chống nắng rồi che ô, vậy mà vẫn không trắng bằng Tống Mãn – cái người phơi nắng ban trưa vẫn cứ trắng như sứ, thật khiến người ta nghẹn họng.

“Do trời sinh đấy.”
Tần Hướng Nhất chen lời, lập tức bị Trang Ngữ Thi đá cho một phát, Tống Mãn thấy vậy thì nhướn mày lên.

“Ghê nha Trang Ngữ Thi, giờ dám đá cả Tần Hướng Nhất rồi, không phải vẫn còn là oppa trong mộng, nam thần trong lòng sao?”

“Hết từ lâu rồi, hắn ta không phải chân mệnh thiên tử của tui đâu. Không biết bạch mã hoàng tử của tui bao giờ mới tới nữa.”

Trang Ngữ Thi thở dài, vẻ mặt đầy sầu não.

Giọng cô vốn đã mềm mại, lại còn che ô ren lấp lánh, cái hình ảnh ấy khiến Tống Mãn nổi cả da gà.

“Hoàng tử tối qua mua vé đứng chạy mất tiêu rồi, đến cả con bạch mã cũng chưa kịp cưỡi.”
Tần Hướng Nhất bồi thêm một cú, Trang Ngữ Thi lại giơ chân định đá tiếp, hắn ta vội vàng núp sau lưng Tống Mãn.

“Mãn Mãn, lát nữa đi ăn nha, tụ tập chút, tối đi quẩy bar luôn?”
Tần Hướng Nhất lên tiếng mời, đúng lúc tâm trạng Tống Mãn đang rối bời, nàng gật đầu đồng ý luôn.

Giờ trong lòng nàng như có ngọn lửa đang cháy, chẳng có tâm trạng nào mà ngồi lì trong lớp. Bình thường nàng ngoan ngoãn như vậy cũng chỉ vì Sở Phùng Thu mà thôi, hôm nay thì thật sự chịu hết nổi rồi.

“Mình về nhà trước, lát nữa gọi nhau sau.”

“Số điện thoại của bạn là gì?”

Tống Mãn suýt nữa lại quên mất, cầm điện thoại của Tần Hướng Nhất, nhập số của mình vào rồi quay lưng vẫy tay, cùng Sở Phùng Thu rời đi trước.

Nàng đi rất nhanh, Sở Phùng Thu lặng lẽ theo sau, không nói gì.

Cô đang dần nối lại những điểm đáng ngờ trước đây. Cô từng thấy Tống Mãn có thái độ rất lạ với chị gái nàng, trong khi từ cách chị ấy đối xử có thể thấy rất thương yêu Tống Mãn, quan hệ đáng lẽ phải rất tốt. Nhưng Sở Phùng Thu hiểu Tống Mãn, cảm nhận được sự phản kháng mà nàng dành cho Tống Thanh Lan.

Và hôm nay, lời của Tần Hướng Nhất và Trang Ngữ Thi càng cho thấy có điều gì bất thường giữa Tống Mãn và Tống Thanh Lan.

Sở Phùng Thu rất muốn tìm hiểu, nhưng cũng biết mình không thể hỏi lúc này — ít nhất là chưa thể.

Vì được về sớm, Tống Mãn không gọi tài xế đến đón mà cùng Sở Phùng Thu bắt taxi về. Suốt quãng đường, gương mặt nàng gần như không có biểu cảm gì, dù mới giành chiến thắng cuộc thi.

Nàng biết, lý ra nàng nên cười với Sở Phùng Thu một chút để cô không phát hiện những điều nàng đang cố giấu.

Nhưng nàng quá mệt mỏi rồi. Mệt cả về thể xác lẫn tinh thần. Giờ nàng chỉ muốn vào phòng tắm, tắm nước lạnh cho tỉnh táo lại.

Tống Mãn bật chế độ nước ấm, cần một chút thời gian để nước nóng lên, nên khi nước vừa xả xuống đầu thì là nước lạnh làm nàng bất giác rùng mình.

Nàng cau mày, đợi đến khi nước nóng dần lên mới giãn ra, mặt không biểu cảm gội đầu, tắm rửa.

Tới lúc sấy tóc, nàng mới bật ra một câu chửi thề:
“Đệt thật.”

Trên mặt nàng hiện rõ hai chữ “phiền não”. Nàng thay áo sơ mi và quần short, vò nhẹ mái tóc. Trong gương, mái tóc hơi rối, đôi chân mày nhíu lại, tạo nên một nét đẹp cá tính, có phần ngông nghênh.

Khi Sở Phùng Thu gõ cửa bước vào, trước mắt là hình ảnh một cô gái mặc đồ đen, ánh sáng chiếu lên đôi tay và chân trắng mịn khiến người ta không thể rời mắt.

“Bạn muốn đi với mình thật sao?”
Tống Mãn nhìn Sở Phùng Thu, đang ngồi bôi lotion, dưỡng da. Nàng rất ít khi trang điểm, phiền phức.

“Ừ.”
Sở Phùng Thu gật đầu.

“Không chỉ là đi ăn đâu, lát nữa còn đến bar nữa. Nơi đó rất ồn, chắc bạn không thích đâu.”
Bar mà Tống Mãn định đi không phải kiểu yên tĩnh mà là sàn nhảy, nơi cực kỳ náo nhiệt, hoàn toàn không hợp với phong cách của Sở Phùng Thu.

“Ừ.”
Sở Phùng Thu sao có thể để Tống Mãn đi bar một mình được. Cô vẫn nhớ tửu lượng của nàng: mới uống một lon rượu trái cây đã say đến mức bất tỉnh nhân sự. Cô nhất định phải đi theo.

“Người ngoan như bạn không phải lên lớp tự học tối sao?”

“Mình xin nghỉ rồi, tiện thể xin cho bạn luôn.”

Tống Mãn cười gật đầu với cô, đúng là chị em tốt mà.

“Vậy nếu đã đi nhảy thì đừng mặc đồ thoải mái như vậy. Bạn còn bộ nào khác không, hợp với chỗ đó hơn ấy?”

Bộ đồ trên người Sở Phùng Thu hiện tại gần như có thể lên bục giảng thuyết trình rồi. Tuy không phải là đồ công sở, nhưng kiểu áo dài tay, quần dài này đúng là không hợp với không khí ở sàn nhảy.

Sở Phùng Thu lắc đầu, cô mang không nhiều đồ, chỉ vài bộ thường ngày.

“Vậy vào đây đi, tụi mình dáng người cũng gần giống nhau, đồ của mình chắc bạn mặc vừa.”

Tống Mãn mở tủ đồ, bắt đầu chọn đồ cho Sở Phùng Thu.

Quá hở thì chắc chắn không được, nhưng Tống Mãn cũng chẳng có đồ hở bạo. Chủ yếu là sơ mi phối với quần short siêu ngắn – phong cách nàng thích vì mát mẻ và thoải mái.

Ngón tay Tống Mãn lướt qua từng món, chọn tới lui, cuối cùng lấy ra một bộ màu đen gần giống nàng đang mặc, đưa cho Sở Phùng Thu.

“Nếu bạn không ngại mặc giống mình thì…”

Sơ mi chỉ khác nhau về họa tiết, còn quần short thì kiểu dáng hơi khác, nhưng buổi tối nhìn không rõ, từ sau lưng trông như hai bộ y hệt nhau.

“Dĩ nhiên không ngại.”

Có chuyện vui thế này, Sở Phùng Thu mừng còn không kịp, sao lại ngại cho được.

“Vậy bạn thay đồ trong phòng mình luôn đi, khỏi phải chạy vòng vòng. Nếu bạn thấy ngại thì vẫn có thể dùng phòng tắm.”

“Không sao đâu.”

Sở Phùng Thu cởi áo khoác, ánh mắt của Tống Mãn chưa kịp dời đi, liền theo động tác của cô mà thu trọn hình ảnh vào tầm mắt.

Dáng người của Sở Phùng Thu cân đối – thêm một phần thì thành dư thừa, bớt một phần thì lại quá mảnh – mọi đường nét đều vừa vặn, đúng chuẩn thẩm mỹ của Tống Mãn.

Tống Mãn nhìn chằm chằm một cách rất chi là thoải mái, chẳng hề cảm thấy ngại, trên mặt còn hiện rõ vẻ thưởng thức không che giấu. Khi Sở Phùng Thu quay đầu lại nhìn, nàng còn phóng túng huýt sáo một tiếng, trông hệt như một tên công tử đào hoa không đứng đắn.

Sở Phùng Thu thì chẳng hề ngại ngùng. Cô vốn không tiếc gì khi muốn thể hiện ưu thế của bản thân trước người mình thích – bất kể là tâm hồn hay thân thể – chỉ cần có thể khiến ánh mắt Tống Mãn dừng lại ở cô, thế là đủ rồi.

Sau khi thay đồ xong, Sở Phùng Thu đứng đối diện với Tống Mãn.

“Đẹp thật.”
Tống Mãn cảm thán. Rõ ràng là bộ đồ của nàng, nhưng nàng mặc thì thấy cũng bình thường, vậy mà khi khoác lên người Sở Phùng Thu lại cảm giác khác hẳn.

Lời khen này của Tống Mãn không hề khách sáo. Cùng một bộ đồ, mặc trên hai người khác nhau, đúng là phong cách hoàn toàn khác biệt.

Nàng lấy trong hộp của mình ra hai chiếc nhẫn bạc, đeo một chiếc vào tay rồi đưa chiếc còn lại cho Sở Phùng Thu.

“Đi thôi, ra ngoài nào.”
Chị em thân thiết ra ngoài là phải đồng điệu từ đầu đến chân như thế!

Sở Phùng Thu vui vẻ nhận lấy, cảm thấy càng lúc càng giống đồ đôi của người yêu.

Khi Tần Hướng Nhất gọi điện thì Tống Mãn và Sở Phùng Thu đã chuẩn bị xong xuôi, hẹn gặp nhau tại địa điểm ăn tối.

Tần Hướng Nhất chọn một nhà hàng tư nhân rất nổi tiếng – không phải hội viên thì không vào được. Những ai vào được chỗ đó đều là giới nhà giàu quyền quý. Ban đầu Tần Hướng Nhất còn định rủ mọi người đến hội sở cao cấp, nhưng bị Tống Mãn gào lên từ trong điện thoại mà bác bỏ.

Nàng là kiểu người lôm côm thế sao? Sở Phùng Thu còn đi cùng nữa, nàng không muốn kéo cô vào mấy chỗ lộn xộn như thế. Mấy cái hội sở còn loạn hơn quán bar, lại còn nhiều quy tắc phiền phức, nhỡ đâu còn va phải ông chú bà cô nào đó – Tống Mãn cực kỳ dị ứng với những nơi như vậy.

“Từ xa nhìn lại, hai người cứ như bản sao nhau vậy đó.”
Trang Ngữ Thi cũng thay bộ ren rườm rà, giờ mặc váy ngắn cúp ngực, đi giày cao gót, trang điểm chỉn chu, nhìn hai người đang đi đến từ xa.

“Người một nhà thì phải đồng đều chứ sao.”
Tống Mãn khoác vai Sở Phùng Thu, ngẩng cằm nhìn Trang Ngữ Thi đầy khiêu khích.

“Hôm nay mình mới phát hiện… mình bị say chân mất rồi…”
Tần Hướng Nhất vừa nhìn chân Tống Mãn, vừa nhìn chân Sở Phùng Thu, lẩm bẩm nói ra suy nghĩ.

“Mắt bạn không cần nữa à?”
Tống Mãn liền đứng chắn trước Sở Phùng Thu, cười nguy hiểm với Tần Hướng Nhất.

Trong lòng nàng hơi không vui, bắt đầu hối hận vì đã để Sở Phùng Thu mặc bộ này ra ngoài – đúng ra mặc bộ dài tay dài quần ban đầu vẫn hơn.

Tần Hướng Nhất vội vàng đánh trống lảng, nói thôi vào ăn cơm đi.

Vừa vào trong, Tống Mãn đã gặp mấy người chủ động chào hỏi.

Sau khi chào qua loa, nàng lập tức trừng mắt nhìn Tần Hướng Nhất. Nàng cứ tưởng chỉ là mấy người quen đi ăn cùng nhau.

Tần Hướng Nhất nhún vai: “Toàn người trong cùng một vòng, không gọi thì ngại lắm.”

Không phải thân thiết gì cho cam. Tống Mãn kéo Sở Phùng Thu ngồi xuống, không thèm để tâm đến đám người kia.

Những người kia lại rối rít gọi nàng là “Mãn tỷ”, tới chào rượu không ngớt.

Tống Mãn dĩ nhiên không nghĩ mình có sức hút gì to tát, họ chỉ đang nịnh bợ cái danh “Tống gia” đứng sau lưng nàng. Vì vậy nàng mới rất chán ghét mấy cái vòng xã giao kiểu này – toàn là dựa vào gia thế. Nếu không có quyền lực, chẳng ai ngó ngàng tới, khác xa với kiểu như Đặng Vỹ – người thật lòng gọi nàng là “Mãn tỷ”. Đó là lý do vì sao Tống Mãn thà đi ăn khuya với tụi Đặng Vỹ còn hơn tới hội sở dự tiệc với đám này.

May mà lũ trai gái kia cũng không quá kém duyên, chẳng mấy chốc đã rút sang ngồi nói cười với Tần Hướng Nhất và Trang Ngữ Thi, tám chuyện những người và chuyện mà Tống Mãn chẳng buồn quan tâm.

Tống Mãn lơ đãng nghịch tóc Sở Phùng Thu, như thể một kẻ đứng ngoài cuộc, bình thản quan sát.

Nàng cố tình tạo khoảng cách với phần còn lại của thế giới, chỉ giữ cho mình một không gian nhỏ bên Sở Phùng Thu.

“Tối nay nghỉ học thì mai phải học bù đấy.”
Sở Phùng Thu ghé sát tai nàng nhắc nhỏ.

“Trời ơi, bạn là ác ma hả?”
“Ừ, mình chính là ác ma của bạn đó.”

Thế là hai người rúc vào một góc… bàn chuyện học hành. Sở Phùng Thu nói về hàm số, còn Tống Mãn thì mặt mày ỉu xìu bảo học hành đúng là khó thật.

Tần Hướng Nhất liếc nhìn sang, bỗng nhiên cảm thấy cô gái lớn lên cùng mình lại trở nên khác trước quá nhiều.

Rõ ràng luôn là người mà hắn ta chú ý, vậy mà lúc không để ý lại biến thành một người hoàn toàn khác. Không phải là không tốt, chỉ là Tần Hướng Nhất luôn cảm thấy Tống Mãn dù ngoài mặt luôn ra vẻ không để tâm, nhưng trong lòng lại giấu rất nhiều chuyện.

Hắn ta không thể biết nàng giấu điều gì, chỉ có thể ở bên cạnh ồn ào làm trò, mong nàng vui hơn chút. May mà hiện giờ Tống Mãn thật sự đã tìm được người khiến nàng có thể vui vẻ.

Tần Hướng Nhất nghĩ vậy, chẳng hiểu sao trong lòng lại có cảm giác vừa đúng vừa sai, vừa thấy không ổn lại vừa hợp lý.

Ăn tối xong, mọi người kéo nhau sang quán bar, mỗi người tự tìm niềm vui riêng, Tống Mãn và Sở Phùng Thu thì ngồi ở một góc, vừa uống rượu vừa trò chuyện lửng lơ.

“Uống ít thôi.”
Sở Phùng Thu nhìn dáng vẻ Tống Mãn uống rượu vội vã mà có phần lo lắng, nhưng Tống Mãn chỉ lắc đầu với cô, giơ ly lên, Sở Phùng Thu đành cụng ly với nàng, nhìn nàng ngửa đầu uống cạn chất lỏng cay nồng.

Tống Mãn càng uống càng khó chịu, đập mạnh lên bàn rồi đứng bật dậy, đưa tay về phía Sở Phùng Thu.

“Sở Phùng Thu, mình muốn nhảy!”
“Được.”

Tống Mãn nắm tay cô, cười rạng rỡ kéo Sở Phùng Thu lao vào sàn nhảy.

“Nhảy đại cũng được mà!”

Tống Mãn tựa sát vào người Sở Phùng Thu, hơi thở mang theo men rượu phả lên cổ cô, khiến Sở Phùng Thu cảm thấy lâng lâng.

Tống Mãn mặc kệ kỹ thuật, nhảy loạn theo nhịp, miễn là thấy vui là được.

Có lẽ là do rượu, dù cơ thể vẫn chuyển động theo điệu nhạc, nhưng Tống Mãn lại có cảm giác bản thân như tách rời khỏi xác thịt, chẳng thể nghĩ ngợi điều gì, cũng không muốn suy nghĩ gì hết.

Âm thanh hỗn loạn bên tai, hơi thở của những người xa lạ như thủy triều vây lấy nàng, Tống Mãn bỗng thấy nghẹt thở, một nỗi cô đơn và trống rỗng dâng lên vây chặt lấy linh hồn nàng, khiến nàng có cảm giác mình đang trôi nổi, không biết bản thân nên đi về đâu.

Mọi thứ trước mắt trở nên mờ nhòe, nàng chỉ nhìn thấy rõ đôi mắt của Sở Phùng Thu.

Sở Phùng Thu… Sở Phùng Thu… Sở Phùng Thu…

Tống Mãn nghe thấy chính mình đang gọi tên Sở Phùng Thu, cảm nhận được cánh tay cô ôm lấy eo nàng.

“Mình ở đây.”

Giọng của Sở Phùng Thu như có ma lực an ủi lòng người, khiến trái tim Tống Mãn bình tĩnh lại đôi chút.

“Sở Phùng Thu… mình muốn về nhà rồi…”

Tống Mãn vùi mặt vào cổ cô, giọng nói khẽ khàng đầy uể oải.

Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau mình sẽ bùng nổ một chút nha, ê hề hề~

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
điềm văn, hoan hỉ oan gia, ông trời tác hợp, tình hữu độc chung

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây