Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Mau Tới Làm Bài
  3. Chương 54
Trước đó
Tiếp theo

Chương 54

“Được, về nhà thôi.”
Ngón tay Sở Phùng Thu vuốt nhẹ qua tóc nàng, dịu dàng dỗ dành.

“Nhưng mình không muốn về nhà mình.”
Tống Mãn lầm bầm. Nàng chẳng muốn quay lại nơi đó chút nào – đông người, lại còn có khả năng đụng mặt Tống Thanh Lan hoặc ba mẹ nàng. Nàng không muốn điều đó. Nàng chỉ muốn đến một nơi không có ai, yên tĩnh.

“Được, không về nhà bạn.”
Tống Mãn khẽ “ừ” một tiếng, để Sở Phùng Thu nắm tay dắt nàng rời khỏi đám đông.

Hai người bước vào quán bar lúc tám giờ, giờ mới hơn tám rưỡi. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng, tiếng ồn ào náo động cũng bị chặn lại ngoài kia.

Tống Mãn đứng bên lề đường, cứ thế nhìn Sở Phùng Thu. Nàng không say, nhưng cũng chẳng tỉnh táo hoàn toàn.

“Mình gọi cuộc điện thoại, bạn đợi mình một chút.”
Sở Phùng Thu xoa nhẹ đầu nàng rồi cầm điện thoại, đi đến chỗ cách đó không xa. Ánh mắt vẫn dõi theo Tống Mãn.

“Thu Thu? Sao hôm nay bạn lại gọi cho mình?”
Giọng người bên kia vang lên, mang theo chút ngạc nhiên và vui mừng.

“Gần đây bạn có về nhà không?”

“Ba mình bận lắm… nên mình cũng không về được…”

“Mình không cần nghe bạn giải thích. Nhà có ai dọn dẹp không?”

“Có, dì giúp việc vẫn đến dọn mỗi tuần mà.”

“Hôm nay bạn không về đấy chứ?”

“Hôm nay mình bận, đang ở nhà dì nè.”

“Vậy thì tốt. Chúc ngủ ngon.”

Sở Phùng Thu dứt khoát cúp máy, quay lại chỗ Tống Mãn.

“Chúng ta đi đâu?”
Tống Mãn ngẩng đầu hỏi, trong mắt có lớp sương mù lấp lánh của men rượu.

“Đến một nơi yên tĩnh.”

Sở Phùng Thu nắm tay nàng, gọi taxi.

Cả hai xuống xe ở cổng một khu chung cư. Tống Mãn đoán nơi này chắc là nhà của Sở Phùng Thu.

“Sở Phùng Thu, tụi mình mua chút rượu mang về uống đi.”
Tống Mãn chỉ vào siêu thị ngay cạnh đó, kéo cô đi.

“Vẫn còn muốn uống sao?”

“Uống! Tất nhiên phải uống!”
Tống Mãn uống ở quán bar chưa đã, chỗ đó ồn ào quá, nàng chỉ muốn tìm nơi yên tĩnh để uống thôi.

“Được.”
Sở Phùng Thu thật ra không muốn Tống Mãn uống say ngoài đường, nhưng lại không phản đối việc nàng say trong vòng tay mình. Trong lòng mang theo suy tính nhỏ, cô cùng Tống Mãn bước vào siêu thị.

Sở Phùng Thu xách một túi đầy bia lon bước ra, tay kia vẫn nắm lấy tay Tống Mãn.

Tống Mãn đi không vững, bước chân loạng choạng như đang bước trên mây. Ở bar nàng đã uống không ít, giờ cảm giác đi bộ cũng giống như lơ lửng.

Sở Phùng Thu dẫn nàng vào thang máy, lên tầng mười, mở cửa bằng dấu vân tay.

“Quả nhiên là nhà bạn à.”
“Chỗ mình từng ở thôi. Để mình lấy dép cho bạn.”

Sở Phùng Thu đặt túi bia xuống sàn, đóng cửa lại sau khi Tống Mãn vào trong, rồi lấy dép từ tủ giày ra đưa nàng.

Thật ra cô không muốn nói nơi này là “nhà”. Trong lòng Sở Phùng Thu, nhà là chỗ có Tố Lan, hoặc sau này… sẽ là nơi có cả cô và Tống Mãn nữa.

Tống Mãn xỏ dép bước vào trong, chẳng buồn để ý ngôi nhà thế nào, ngồi phịch xuống nền phòng khách, đối diện ban công, nhìn ánh đèn ngoài kia hắt vào.

“Nền lạnh lắm.”
“Không sao, nóng chết đi được.”
Tống Mãn lầm bầm, kéo áo ra cho đỡ nóng.

Sở Phùng Thu mở điều hòa, chỉnh về 26 độ, rồi ngồi xuống sàn cạnh nàng.

Tống Mãn bật nắp một lon bia, đưa lên miệng tu một ngụm. Thật ra uống rượu một mình chẳng vui, có người uống cùng thì khác hẳn.

“Cạn ly.”
Tống Mãn giơ lon bia lên, Sở Phùng Thu cũng đưa lon lên cụng nhẹ. Hai người cùng ngửa đầu uống.

“Sở Phùng Thu, bạn đã bao giờ cực kỳ ghét một người chưa?”

Tống Mãn tựa đầu vào ghế sofa, quay sang nhìn Sở Phùng Thu.

Trong phòng không bật đèn, nàng không nhìn rõ nét mặt cô, bèn nghiêng người lại gần, muốn nhìn kỹ hơn.

Sở Phùng Thu bật cười vì hành động của nàng, cũng ghé gần để nàng nhìn rõ.

“Có chứ.”
“Bạn cũng có à? Mình cứ tưởng bạn là kiểu người chuyện gì cũng không để trong lòng.”
Tống Mãn như hơi mệt, nằm hẳn xuống nền, không muốn ngồi nữa.

“Mình từng ghét một người. Mà người đó cũng ghét mình.”

Tống Mãn nói năng có phần lộn xộn, đôi mày vẫn nhíu chặt.

“Nghĩ đến cô ta là mình lại bực, đúng là người ngu nhất thế giới, đúng là một con ngốc.”

Tống Mãn lầu bầu mắng, lại tu một ngụm bia.

Nàng nằm ngửa ra, bia chảy dọc theo cằm xuống, làm ướt một mảng trước ngực, dính bệt vào da.

Sở Phùng Thu không nhớ mình đã uống bao nhiêu. Tống Mãn cứ kéo cô uống cùng, muốn cụng ly, cô thì vừa uống vừa lắng nghe nàng lẩm bẩm những lời rời rạc, cho đến khi Tống Mãn yên lặng hẳn, cô mới quay sang, phát hiện mình cũng đã uống kha khá.

“Tống Mãn? Tống Mãn?”

Cô nghiêng người, ghé sát gọi nhỏ tên nàng.

Tống Mãn không trả lời, chỉ có tiếng hô hấp đều đều vang lên.

Sở Phùng Thu đứng dậy, vừa đứng đã loạng choạng – men rượu bắt đầu ngấm, đầu óc cô có chút quay cuồng.

Cô cúi xuống đỡ Tống Mãn ngồi dậy, hành động này làm nàng tỉnh lại một chút, khẽ giãy dụa như muốn tiếp tục nằm yên dưới sàn.

“Tống Mãn, tụi mình vào phòng ngủ đi, nằm đây không thoải mái đâu.”

Tống Mãn có vẻ nghe lọt tai, sau khi rên rỉ một hồi cũng khó nhọc đứng lên, trông như thể đang chịu uất ức lớn.

“Khó chịu quá… mình muốn tắm.”

“Được, tắm, mình đi mở nước cho bạn.”

Sở Phùng Thu dìu nàng vào phòng ngủ của mình, rồi đóng cửa lại.

“Mãn Mãn, bạn tự cởi đồ ra trước nha, mình vào chỉnh nước.”

Sở Phùng Thu nhìn nàng, thấy nàng vẫn mở mắt và dường như nghe được lời mình nói, mới yên tâm bước vào phòng tắm.

Bước chân cô cũng hơi loạng choạng, phải lắc đầu vài cái mới khiến bản thân tỉnh táo hơn.

Sau khi điều chỉnh xong nhiệt độ nước, cô quay ra, thấy Tống Mãn đang vật lộn với áo.

“Cứu mình với Sở Phùng Thu! Mình không thấy gì hết!”

Áo của Tống Mãn mắc lại ở đầu, nàng đang giãy giụa trong tư thế bất lực.

Sở Phùng Thu bật cười, bước tới giúp nàng kéo áo ra, Tống Mãn liền đổ người vào người cô, lí nhí: “Mệt quá…”

“Vậy ngủ luôn thế này nhé?”

“Không được,” Tống Mãn lập tức lắc đầu, “phải tắm.”

Hai má nàng đỏ bừng, hiển nhiên không tỉnh táo lắm.

Sở Phùng Thu dìu nàng vào phòng tắm, sợ nàng trượt chân nên đứng bên quan sát.

Tống Mãn đứng dưới vòi sen, nước ấm xối xuống khiến đầu óc nàng hơi tỉnh lại, nàng liền nhanh nhẹn cởi bỏ toàn bộ, quăng đồ sang một bên.

Trong làn hơi nước mờ ảo, nàng thấy Sở Phùng Thu đứng bên cạnh, ánh mắt khẽ đảo một vòng.

“Sở Phùng Thu, lại đây, mình nói cái này nè.”

Giọng nàng lộ vẻ thần bí như đang chuẩn bị tiết lộ bí mật kinh thiên động địa.

Sở Phùng Thu bước lại gần, liền bị Tống Mãn kéo cả người vào vòi sen, ướt sũng từ đầu đến chân.

“Puhahaha, lừa bạn đó!”

Tống Mãn cười hả hê vì trò nghịch thành công, vươn tay ôm lấy cổ Sở Phùng Thu.

“Tụi mình cùng tắm nha~”

Chị em tốt là phải cùng nhau tắm!

Sở Phùng Thu ngơ ngác nhìn nàng. Nếu không phải cảm giác nước nóng chảy trên da quá chân thật, cô thật sự nghĩ mình đang nằm mơ.

Cô gái trước mặt với khuôn mặt kiều diễm, đôi má hồng rực – chính là người cô thầm yêu bấy lâu.

“Ừm…”
Giọng Sở Phùng Thu khàn khàn, cố gắng giữ tỉnh táo.

Nhưng hơi nước nóng hổi bốc lên, khiến cả cơ thể cũng như đang lơ lửng, cảnh vật trước mắt như mờ nhòe, ánh nước chập chờn tựa sóng bạc khiến lòng cô cũng chao đảo.

Tống Mãn thì vừa nghịch nước vừa đổ lên người Sở Phùng Thu khi cô lại gần.

“Mình muốn dùng sữa tắm~”

“Được, mình lấy cho bạn.”

Sở Phùng Thu cúi người, ấn kem tắm vào lòng bàn tay rồi xoa lên cổ Tống Mãn, để nàng tự mình tán đều.

Tống Mãn xoa được một lúc thì mệt, chẳng buồn nhấc tay nữa. Nàng từ nhỏ đến lớn đã quen được nuông chiều, cứ nhất quyết bắt Sở Phùng Thu phải giúp.

Cổ họng Sở Phùng Thu khẽ chuyển động, ánh mắt dần trở nên trầm đục.

Không thể trách nàng được… thật ra cô cũng đã ngà ngà say. Dù ngày mai Tống Mãn có nhớ lại, thì nàng cũng nên hiểu rõ – cô chỉ đang giúp nàng tắm, tuyệt đối không có ý gì xấu xa.

Tống Mãn cảm thấy toàn thân lười biếng rã rời, chẳng muốn động đậy gì nữa, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, không cần suy nghĩ chuyện gì.

Nàng nhìn người trước mặt, lờ mờ chẳng rõ ràng, như thể khung cảnh đã mờ nhòe đi.

Nàng nghiêng người tới gần, có vẻ như đụng phải thứ gì đó mềm mại. Nước từ vòi sen rơi xuống, chảy vào miệng nàng, làm dịu cảm giác khô rát.

Tống Mãn đưa tay đón lấy dòng nước ấy, hoàn toàn không bận tâm liệu đó có phải nước máy hay có uống được hay không.

Sở Phùng Thu đứng bất động tại chỗ, cảm nhận từng động tác vô ý của Tống Mãn.

Cảm giác từ đầu lưỡi lan đến tận tim, cơn rùng mình phát ra từ tận linh hồn, kể lại niềm vui và sự tham luyến khi có được.

Là nàng ấy bắt đầu trước.

Sở Phùng Thu nghĩ vậy.

Là nàng vô thức mở ra cánh cửa giam giữ dã thú bị trói buộc trong cô.

Vậy nên, cô sẽ phải có trách nhiệm.

Hơi nước phủ kín cả phòng tắm, che mờ mặt gương, cũng mờ đi bóng người đang quấn lấy nhau dưới làn nước.

Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên khiến Tống Mãn bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

Nàng bật dậy, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ và căn phòng lạ lẫm xung quanh, đầu óc vẫn chưa kịp tỉnh hẳn.

Chuông điện thoại vẫn reo. Tống Mãn không thèm nhìn là ai, dứt khoát tắt máy, rồi đưa tay xoa trán. Cơn đau đầu do dư âm rượu khiến nàng nhức nhối.

Trong đầu dường như có vài hình ảnh vụn vặt lướt qua, nhưng rất nhanh đã mờ nhạt, không sao nhớ nổi.

Nàng quay sang, thấy Sở Phùng Thu đang ngủ bên cạnh.

Sở Phùng Thu ngủ rất ngoan, không hề trở mình.

Trí nhớ Tống Mãn bắt đầu lắp ghép lại đôi chút – hình như tối qua nàng đã theo Sở Phùng Thu về nhà, rồi sau đó uống rượu đến mơ hồ.

Tống Mãn nhìn bộ đồ ngủ trên người mình – chắc là Sở Phùng Thu đã thay giúp nàng.

Trời ơi, sao lại có chị em chu đáo đến vậy chứ!

Nàng với lấy điện thoại, liếc nhìn giờ – mười giờ rồi?!

“WTF! Sở Phùng Thu! Mười giờ rồi! Dậy mau! Tụi mình sắp trễ học rồi!!!”

Sở Phùng Thu bị tiếng hét làm giật bắn, như thể vừa từ cơn bệnh hấp hối mà bật dậy.

Cô sững người một lúc, ấn trán suy nghĩ, rồi nhớ ra một chuyện rất quan trọng.

“Hôm nay là thứ Bảy mà.”

Thứ Bảy thì được nghỉ.

Tống Mãn nhìn lại thời gian, ồ, thật vậy.

“Vậy bạn ngủ tiếp đi nha.”

“Mình dậy rửa mặt luôn.”

Sở Phùng Thu ngồi dậy, ký ức đêm qua như tua chậm trong đầu khiến cô trừng lớn mắt.

Cô nhìn Tống Mãn, nàng cũng đang nhìn cô, vẻ mặt mơ màng khó hiểu.

“Bạn còn nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì không?”

“Chẳng lẽ mình lại say rồi quậy phá gì hả?”

Tống Mãn hỏi lại.

“Tối qua mình cũng say mà… mình không nhớ nữa.”
Ánh mắt Sở Phùng Thu tối đi, rồi cô khẽ lắc đầu.

“Vậy chắc là không có gì đâu ha.”
“Để mình đi lấy bàn chải đánh răng mới cho bạn, bạn đợi xíu.”

“Ừm.”

Tống Mãn nhìn theo bóng Sở Phùng Thu đi ra ngoài, đưa tay vò tóc.

Nàng không dám nói thật với chị em rằng tối qua nàng đã mơ thấy mình… hôn ai đó. Quá kỳ lạ, sao lại mơ mấy thứ kiểu đó chứ. Nàng có phát xuân đâu?

Nhưng cảm giác lại… chân thực quá mức. Vấn đề là, nàng không tài nào nhớ được mặt người trong giấc mơ đó.

Có lẽ… chỉ là do rượu thôi nhỉ?

Tống Mãn sờ môi mình, rồi lắc đầu xua tan mớ suy nghĩ vẩn vơ, cúi xuống nghịch điện thoại.

Điều nàng không biết là: chỉ cách đó một cánh cửa, Sở Phùng Thu đang tựa lưng vào tường, khẽ vuốt môi mình, trên mặt ngập tràn niềm vui.

Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Sở tỷ đã giúp Mãn tỷ tắm đó nha, mọi người hiểu rồi chứ~
Mãn tỷ: Bạn nói vậy làm mình cảm thấy như không tự lo nổi cho cuộc sống luôn á =)))
Thông báo: Bắt đầu tăng chương theo số lượng bình luận rồi nè, hiện tại có 4000 cmt, sẽ tăng thêm 3 lần nữa! Tăng khi nào thì coi lịch tui nha!

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
điềm văn, hoan hỉ oan gia, ông trời tác hợp, tình hữu độc chung

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây