Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Mau Tới Làm Bài
  3. Chương 55
Trước đó
Tiếp theo

Chương 55

Tống Mãn cầm điện thoại lên mới phát hiện cuộc gọi bị nàng cúp máy khi nãy là từ ba mình, vội vàng gọi lại ngay.

“Alo, ba hả? Có chuyện gì vậy ạ?”

“Đêm qua con đi đâu? Dì Lưu nói con ra ngoài chơi rồi giờ vẫn chưa về nhà.”

Vì bên ba nàng – Hứa Thanh Lãng – đang chênh lệch múi giờ so với trong nước, sau khi nghe điện từ dì Lưu thì lập tức gọi ngay cho Tống Mãn.

Dù trước giờ Tống Mãn có chơi bời thế nào, Hứa Thanh Lãng cũng không cho phép nàng ngủ lại bên ngoài. Dù về muộn thì cũng phải về nhà.

Hơn nữa, ông đã nhấn mạnh rất nhiều lần rằng Tống Mãn nhất định phải biết tự bảo vệ mình, không được chơi bời linh tinh. Ông thực sự rất sợ nàng bị lây nhiễm những thói xấu trong giới.

“Con đang ở nhà Sở Phùng Thu nè, tụi con đi chơi xong thấy muộn quá nên con không về. Con kêu Sở Phùng Thu nói chuyện với ba nha.”

Tống Mãn vừa mang dép lê bước xuống giường, vừa cầm điện thoại đi tìm Sở Phùng Thu.

Sở Phùng Thu đang lấy đồ trong tủ, nghe tiếng nàng thì đáp lại một tiếng.

“Cháu chào chú, Mãn Mãn đang ở nhà cháu, cháu ở cạnh bạn ấy cả đêm qua ạ.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Hứa Thanh Lãng thở phào nhẹ nhõm. Tống Mãn cầm điện thoại từ tai của Sở Phùng Thu rút lại.

“Ba không tin con hả?”

“Chẳng phải xác nhận hai lần cho chắc à? Thôi ba cúp máy đây, mẹ con gọi rồi.”

“Dạ, ba mẹ ngủ sớm nha.”

“Ừ, con muốn ba mang gì từ đây về không?”

“Cái gì cũng được ạ, con không có nhu cầu gì hết. Nhưng ba có thể mang gì đó cho Sở Phùng Thu cũng được, coi như cảm ơn bạn ấy, bạn giúp con nhiều lắm.”

Tống Mãn vừa nói vừa nháy mắt với Sở Phùng Thu, tranh thủ giúp chị em hưởng lợi.

“Ồ kìa, Mãn Mãn của ba cũng biết quan tâm tới người khác rồi cơ đấy? Ba chắc chắn sẽ không quên Phùng Thu đâu. Thôi nhé, ba cúp máy đây.”

“Dạ, bye bye ba~”

Tống Mãn cúp máy, đặt điện thoại lên ghế sô pha, vươn vai duỗi người.

Giờ nàng mới có thời gian nhìn quanh căn phòng – một căn hộ ba phòng hai sảnh đơn giản, không gian nhìn không hề chật chội, có lẽ vì đồ đạc không nhiều.

Phòng khách chỉ có một cái TV, một bộ ghế sô pha và một chiếc bàn trà. Trên bàn trống trơn, cả căn phòng sạch sẽ gọn gàng, ngoài mấy lon bia vương vãi trên sàn – là mấy lon hôm qua tụi nàng uống – thì không có gì khác, nhìn qua cứ như chẳng có ai sống ở đây.

Dù vậy, Tống Mãn cũng không hỏi gì thêm. Sau khi nhận bàn chải đánh răng từ Sở Phùng Thu thì đi rửa mặt.

Rửa mặt xong, hai người dọn dẹp lại phòng một chút. Trước khi rời đi, Tống Mãn nhìn quanh lần nữa – quả thật rất giống một nơi bỏ không.

Về đến nhà, Tống Mãn nghe nói Tống Thanh Lan phải đi công tác mười mấy ngày, nàng liền vui vẻ ăn thêm một bát cơm.

Hôm qua nàng còn muốn thẳng thắn đối mặt với Tống Thanh Lan, nhưng hôm nay lại chẳng còn hứng nữa.

Tống Mãn nhanh chóng quay lại nhịp sống ngày thường – luyện đề và chơi game. Còn cái giấc mơ kia thì chẳng xuất hiện lại lần nào nữa.

Nàng đã biết ngay mà – chuyện đó chỉ là một tai nạn, chứ nàng nào có ý định yêu đương gì đâu.

Không phải hoàn toàn không có, chỉ là Tống Mãn cảm thấy yêu đương rất phiền – giống như phải gắn cuộc sống mình với một người khác, rồi người đó còn chen vào sinh hoạt của mình. Nghĩ thôi đã thấy rắc rối rồi.

Còn không bằng làm bài tập ấy chứ.

Ngoài cửa sổ, mây che ánh trăng, vài ngôi sao lác đác nhấp nháy.

Tống Mãn nằm trên giường trong phòng mình, mở kho đề ra.

Sở Phùng Thu vừa mới rời khỏi phòng nàng, dạy nàng xong bài hôm nay.

Tống Mãn vẫn y như trước, Sở Phùng Thu dạy một chút là nàng hiểu một chút, rồi cố ý làm sai mấy dạng biến thể, nghiêm túc đóng vai học sinh dốt.

Chỉ cần Sở Phùng Thu bước ra khỏi phòng, nàng liền ngã vật xuống giường để “giải phóng bản thân”.

Vào lại kho đề, Tống Mãn ghé thăm trang cá nhân của Lĩnh Nam, lần đăng nhập gần nhất là chín ngày trước.

Tình hình này không ổn cho lắm, bởi vì không ai biết Lĩnh Nam sẽ “biến mất” lúc nào. Giữa họ là mối liên kết mơ hồ qua Internet – xa lạ nhưng cũng thân quen – nên không thể nào biết hiện giờ cô ấy thế nào.

Tống Mãn định chơi PK, mở danh sách ra thì thấy A Q không online, Xuyên Lâm cũng vậy, mấy người thực lực còn lại thì đang thi đấu hoặc để chế độ “đừng làm phiền”.

Mà nàng lại không muốn chủ động tìm người yếu hơn để đấu – bắt nạt người ta chẳng có ý nghĩa gì.

Suy đi nghĩ lại, chỉ còn cách quay về chế độ một mình luyện đề.

Tống Mãn đeo tai nghe lên, mở cái bàn nhỏ trên giường ra, lấy giấy bút từ tủ ra và bắt đầu giải bài.

Sở Phùng Thu vừa rửa mặt xong cũng lên kho đề, xem trang cá nhân của Lĩnh Nam, rồi lại ghé qua trang của Kha Linh Ngọc.

Lĩnh Nam đã chín ngày chưa đăng nhập, còn Kha Linh Ngọc thì biến mất khỏi kho đề còn sớm hơn – đã mười hai ngày rồi không thấy đâu.

Sở Phùng Thu từng gửi tin nhắn cho Kha Linh Ngọc vào ngày thứ ba kể từ khi Lĩnh Nam biến mất, nhưng không có hồi âm. Vòng bạn bè của Kha Linh Ngọc cũng không cập nhật gì, cứ như bốc hơi khỏi thế gian vậy.

Cô có chút lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra hay không, nhưng cô chỉ liên lạc được với Kha Linh Ngọc, còn về gia đình hay quan hệ xã hội của chị ấy thì hoàn toàn không biết gì.

Không đoán được tình hình, Sở Phùng Thu đành ghi nhớ trong lòng, mở phần “huấn luyện nâng cao”, bắt đầu bài tập luyện tư duy, cố gắng gác chuyện ấy lại một bên.

Tống Mãn luyện đề được bốn mươi phút thì tắt chế độ “đừng làm phiền”, thấy A Q online liền mở khung chat ra.

Dù gì thì hai người họ đều biết chuyện của Lĩnh Nam, Tống Mãn muốn tìm ai đó để nói chuyện, người có thể nói cùng chỉ có A Q mà thôi.

【A Mãn】: Lĩnh Nam đã chín ngày chưa lên rồi.
【A Q】: Ừm.
【A Mãn】: Tui hơi lo là có chuyện gì xảy ra. Mặc dù nghĩ như vậy không hay, nhưng mà…
【A Q】: Có khi mai cô ấy lại xuất hiện ấy chứ.
【A Mãn】: Ừ ha, có khi ngày mai quay lại thật.
【A Mãn】: PK không?

Thực ra Tống Mãn còn muốn nói rằng, nếu người mà Lĩnh Nam thích có thể gặp lại cô ấy một lần thì tốt rồi. Nhưng nghĩ lại, đó là thứ tình cảm phức tạp hơn cả yêu – ghét thông thường, nên nàng không nói ra, chỉ lôi A Q đi chơi để phân tán sự chú ý.

Khi Tống Mãn PK với A Q, những người xem livestream cũng chẳng mấy tập trung.

【Biết là nói thế thì kỳ nhưng tui vẫn đang nghĩ bao giờ Lĩnh Nam quay lại.】
【Bạn bên trên ơi, mình tha cho chủ đề này đi ha. Nói hoài người ta tưởng có chuyện thiệt thì sao. Biết đâu chẳng sao cả.】
【Thôi xem PK đi, lần này tui vẫn đặt cửa cho Mãn thần!】
【Không hiểu sao giờ mở app luyện đề ra là muốn khóc.】
【Tui cũng muốn khóc, mẹ nó đề khó muốn xỉu.】

Khi làm bài, Tống Mãn không xem bình luận bên dưới, cũng không quan tâm có ai theo dõi hay không. Trong lúc đấu, trong mắt nàng chỉ có bản thân và đối thủ.

Lần này nàng chọn một bộ đề có dạng câu hỏi mới, trước giờ chưa gặp bao giờ, nên thấy khá thú vị. Nàng đọc lướt đề một lượt, tách từng phần ra trong đầu, suy nghĩ cách giải nào nhanh nhất.

Trước đó nàng từng luyện qua phần nâng cao, lần này chọn dùng công thức rút gọn cấp cao, tập trung toàn bộ tinh thần vào đề bài trước mặt.

Tống Mãn không chỉ đơn giản muốn đạt điểm cao, nàng muốn chắc chắn rằng mình thực sự hiểu được dạng đề này. Dù là giải thuận, giải ngược hay là biến thể của đề bài – nàng đều phải làm được.

【A! Dạng đề này tui vừa thấy trong phần phụ đề thi hôm nay, nhưng không làm được. Có lẽ do xem học bá luyện đề nhiều quá, tự tin ảo rồi nên cả phần phụ cũng dám xem.】
【Bạn phía trên giờ làm được chưa?】
【Hahahaha vẫn không làm được.】
【Xem Q thần giải đề thì cảm giác như được khai sáng, quay sang Mãn thần thì tui báo hỏng.】
【Cho tui khoe chút nha mọi người. Trước đây tui cực dở toán, nhưng theo Q thần làm đề từng trận PK chưa lần nào bỏ sót, giờ điểm toán của tui tăng 50 điểm, ổn định hẳn rồi. Mọi người cùng cố lên nhen! Nỗ lực sẽ được đền đáp!】
【Bạn nào đầu óc linh hoạt thì đi theo Mãn thần nè – thần thánh đề thi, nam thần sắt đá của kho đề, giải kiểu đơn giản thô bạo, không gì là không thể.】

“Nam thần sắt đá” nộp bài, chờ hệ thống chấm điểm.

Tống Mãn cảm thấy lần này mình làm đề hiệu quả hơn trước, chắc chắn sẽ thắng A Q, nhưng khi kết quả hiện ra thì lại bật cười thú vị.

Không hổ là đối thủ mà nàng xem trọng – đúng là luôn mang đến bất ngờ cho nàng.

Trong bộ đề lần này có một câu dạng động điểm khá khó mà nàng chắc A Q chưa chắc gặp qua, đó cũng là lý do khiến nàng tin chắc mình sẽ thắng. Không ngờ kết quả lại hòa?

【A Mãn】: Ghê vậy, cậu cải thiện chỗ yếu hả?
【A Q】: Biết yếu thì tất nhiên phải cải thiện rồi.

Sở Phùng Thu không phải kiểu người thích để lộ điểm yếu. Trên thực tế, cô luôn muốn làm mọi việc thật hoàn hảo.

【A Mãn】: Tuyệt vời luôn anh bạn. À mà vụ offline cuối tháng, cậu chắc sẽ đi chứ?
【A Q】: Tất nhiên. Gặp lại sau nhé.
【A Mãn】: Ok. Hẹn gặp lại.

Tống Mãn cảm thấy, nàng và người đồng đội này chắc chắn có thể trở thành bạn tốt, chí ít là bạn cùng tiến trong học tập.

Tuy nhiên đối phương vẫn luôn nghĩ nàng là con trai, chắc lúc gặp mặt sẽ bất ngờ lắm.

Hiện giờ là ngày 10 tháng 11, kỳ thi giữa kỳ sắp đến. Đến ngày 23 tháng 11 sẽ diễn ra buổi offline của kho đề.

Thời gian trôi qua thật nhanh. Cứ tưởng kỳ thi tháng rồi mới xong mà giờ đã tới giữa kỳ.

Lớp học vẫn như cũ, giữ khoảng cách giữa các bàn. Tuy Tống Mãn luôn nằm nhóm điểm thấp trong lớp, nhưng chẳng ai lải nhải về chuyện đó.

Lý do đơn giản: giáo viên chủ nhiệm chưa bao giờ đề cập đến chuyện điểm trung bình của lớp.

Thầy cô không nói, học sinh cũng không so đo chuyện lớp mình có kém lớp bên cạnh không – chỉ quan tâm đến thứ hạng cá nhân thôi.

Lần này Sở Phùng Thu vẫn như kỳ thi tháng trước, giúp Tống Mãn ôn tủ, còn đưa nàng tài liệu để học thuộc.

“Cảm giác ôm đùi học bá là như thế này sao.”
Tống Mãn cầm tập tài liệu cảm khái.

“Nếu nhớ được kha khá, thì kết quả sẽ tăng đáng kể đấy. Đề có thể thay đổi, nhưng hướng giải thì không đổi đâu.”
Sở Phùng Thu ngồi sát bên Tống Mãn, giải thích những bẫy có thể gặp phải và nhấn mạnh những điểm cần lưu ý.

Sở Phùng Thu thực sự rất kiên nhẫn và tận tâm giúp Tống Mãn tiến bộ. Dù không kèm cặp kiểu “cầm tay chỉ bài”, nhưng lại cực kỳ hiệu quả. Mà cũng may là không “cầm tay chỉ bài”, nếu không Tống Mãn chắc phát ngán. Giờ kiểu học này rất hợp: không hiểu thì hỏi, lười thì thôi.

“Nè lão Sở, bạn có từng nghĩ sẽ thi đại học nào chưa?”
Tống Mãn bất chợt hỏi, khi nhìn người đang giảng bài cho mình bên cạnh.

“Đa phần chắc sẽ là ngành vật lý.”
“Ơ? Tui tưởng bạn sẽ thích toán hơn chứ?”

Ngành vật lý thì thi đại học top ở thủ đô là đẹp rồi.

“Thực ra mình thích vật lý hơn. Còn bạn thì sao, định thi đâu?”

“Tất nhiên là thủ đô rồi… Vì nơi đó ngầu nhất mà. Nhưng chắc cũng không dễ đâu.”

Tống Mãn bật cười, suýt nữa thì nói hớ, may mà kịp lái sang hướng khác.

Sở Phùng Thu lại từ lời nói đó bắt được một chút sơ hở, đẩy cốc nước về phía nàng.

“Sẽ có khả năng đấy.”

Tống Mãn cho là bạn mình chỉ đang khích lệ, nên không phản bác, thuận tay cầm ly nước lên uống một ngụm.

Nước làm môi Tống Mãn thêm phần đỏ mọng, Sở Phùng Thu phải cố gắng kìm nén ánh nhìn, giấu đi nỗi khao khát trong lòng, giả vờ vô tình dựa sát vào nàng, cùng nhau xem đề.

Khoảng cách gần đến mức Tống Mãn chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể chạm vào, nhưng nàng vẫn cúi đầu chăm chú làm bài, hoàn toàn không để ý gì cả.

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
điềm văn, hoan hỉ oan gia, ông trời tác hợp, tình hữu độc chung

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây