Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Mau Tới Làm Bài
  3. Chương 58
Trước đó
Tiếp theo

Chương 58

Trên bàn của hai người đều có một cái chuông nhỏ, làm xong bài thì ấn chuông để kết thúc, sẽ có người bấm giờ.

Ban đầu nhân viên định gọi thêm một người đến, nhưng Hướng Tử Lăng đang đứng gần đó, liền xung phong nhận việc, chạy tới làm người bấm giờ cho Tống Mãn.

Chuông mà Tống Mãn vừa ấn xong, liền nghe thấy một tiếng chuông khác vang lên cùng lúc.

Không đúng, phải nói là… nhanh hơn một chút.

“Q nhanh hơn hai giây.”

Nhân viên so thời gian trên đồng hồ bấm giờ, đưa ra kết luận.

“Giờ tui sẽ đối chiếu đáp án.”

Hắn cầm hai tờ bài làm lên, bắt đầu so với đáp án.

Tống Mãn thì tựa người lên lưng Sở Phùng Thu, chờ kết quả.

“Lão Sở bạn được đó nha, còn nhanh hơn tui hai giây. Bạn cố ý chọn mấy dạng đề này đúng không?”

Tống Mãn vừa rồi có lướt qua đề, mười câu thì có năm câu là bài toán hình động, kiểu như tuyển chọn chuyên đề luôn ấy.

Nàng biết Q đã tiến bộ mảng này — nói cách khác là Sở Phùng Thu đã tiến bộ — nhưng không ngờ lại tiến bộ đến mức nhanh hơn hai giây.

Nếu không phải do Sở Phùng Thu nhanh hơn nàng, nàng còn tưởng cô cố tình nhường mình ấy chứ.

“Tiện tay lấy thôi.”

Tay Sở Phùng Thu đặt lên mu bàn tay của Tống Mãn. Trời đang vào thu, tay cô lạnh ngắt, so với tay Tống Mãn thì đúng là khác biệt.

Tống Mãn cảm nhận được sự lạnh buốt ấy, bèn nắm tay Sở Phùng Thu lại, vừa giúp cô làm ấm tay, vừa đợi kết quả.

“Đáp án cả hai đều đúng hết, nhưng Q nhanh hơn hai giây.”

Tống Mãn sững người, lập tức buông tay ra.

Tình nghĩa tỉ muội tới đây là hết!

“Lão Sở, bạn dám lén lút sau lưng tui luyện đề!”

Đã hứa sẽ cùng nhau yêu đương tiến bộ đến già! Thế mà Sở Phùng Thu lại lén luyện tay riêng để vượt mặt nàng!

Quá đáng! Thật quá đáng!

Ai còn dám nói phần này là điểm yếu của Sở Phùng Thu chứ?

Tống Mãn bị PK thua ngay tại hiện trường, tuy chỉ hai giây thôi, nhưng trong lòng nàng khó mà yên ổn.

Tính hiếu thắng của nàng nổi lên, vừa định đập bàn đòi thi lại thì nghe Sở Phùng Thu thản nhiên lên tiếng:

“Không biết là ai mới là người lén luyện đề sau lưng ai nữa.”

Tống Mãn tắt máy luôn.

Là nàng! Chính là nàng!

Rõ ràng đã hứa sẽ làm học sinh dốt cùng nhau, vậy mà nàng lại lén ôn bài thành học bá!

“Còn bắt tui đoán đề, một câu bắt tui giảng ba lần nữa chứ.”

Giọng Sở Phùng Thu càng lúc càng oán trách. Nụ cười trên mặt Tống Mãn cứng lại, có cảm giác bị bắn trúng ngay đầu gối.

Hôm nay nàng đúng là không nên ra khỏi nhà! Không nên đến cái đại hội mặt đối mặt này làm gì!

“Không phải bạn nghi ngờ tui từ lâu rồi sao?”

Tống Mãn lí nhí biện bạch.

“Nhưng tui đâu có bằng chứng.”

“Khụ khụ khụ, cái này thì… đúng không, chúng ta là chị em tốt mà, mấy cái chuyện đề đóm này bỏ qua đi nha, đúng không đúng không.”

Tống Mãn vỗ vỗ vai Sở Phùng Thu, trong lòng thì vẫn đang mắng cái đồ khốn kia, dám lén luyện đề sau lưng nàng! Cảm giác muốn đánh bại đối phương mà không đạt được thật khó chịu!

Chỉ là hai giây thôi! Nhưng tức thì vẫn tức! Tức gần chết!

Nàng thậm chí còn muốn cắn lên cái mặt xinh đẹp kia để xả giận nữa kìa.

“Với lại, tui toàn làm bài trước mặt bạn mà.”

“Bạn nói mấy lúc tui làm bài tập, bạn cũng làm theo à?”

“Không chỉ lúc đó đâu, ở trường học cũng vậy mà.”

A!!!

Aaaaaaa!!!

Tức chết nàng rồi! Làm bài trước mặt nàng mà nàng không hề nhận ra!

Tống Mãn không hề cắn lên mặt Sở Phùng Thu như tưởng tượng, nhưng nàng đang tựa vào lưng cô, thế là nàng trực tiếp cắn vào vai cô một cái, nhờ trời thu lạnh, mặc đồ dày nên không đau, nàng còn cắn xong rồi nghiến răng hai cái cho hả giận.

Vai bị cắn ướt một chút, không rõ rệt lắm, nhưng lại khiến người ta rùng mình.

Một cảm giác tê dại kỳ lạ từ vai lan ra tim, khiến nhịp tim đập lệch một nhịp.

Ngón tay Sở Phùng Thu khẽ co lại, cố kiềm nén nhịp tim đập loạn, và giấu đi sự ửng đỏ đang lan dần trên mặt.

“Tui thấy mình giống món cá trê xào mẻ ấy, vừa chua, vừa dở, lại còn thừa thãi.”

Hướng Tử Lăng khẽ lên tiếng ở bên cạnh, cảm thấy mình đúng là đồ thừa giữa trai xinh gái đẹp.

“Cũng biết tự giác ghê ha, dạo này sao rồi?”

Tống Mãn nghiêng đầu nhìn Hướng Tử Lăng, không nhắc chuyện PK nữa, kéo ghế ngồi cạnh hắn, hỏi thăm tình hình gần đây.

“Cũng tàm tạm, đủ dùng là được rồi, miễn sao thi đậu trường mình thích là được.”

Thật ra Hướng Tử Lăng không giỏi toán, trí nhớ thì tốt, nên học khối xã hội rất ổn. Nhưng vì muốn vào đại học yêu thích, không thể để toán kéo lùi điểm, nên hắn mới chăm chỉ lên kho đề luyện đề, quen biết Tống Mãn, ôm chân nàng học hỏi từng chút một.

“Nhìn cái chí khí của bạn kìa, học là không có điểm dừng đâu nha, bạn hiểu không, sau này còn có cả một thế giới rộng lớn nữa đó.”

Tống Mãn liếc xéo Hướng Tử Lăng một cái. Với nàng, học hành thì làm gì có giới hạn. Nàng vốn không phải người dễ hài lòng với những gì vừa đủ, kiểu như “học đủ dùng là được”. Với nàng, sẽ không bao giờ là đủ.

“Ái chà, bạn đừng lấy tiêu chuẩn của dân học bá ra mà áp tui chứ, Mãn ca, bạn biết năng lực bá đạo nhất của sĩ tử nước mình là gì không?”

“Gì vậy?”

“Không biết làm bài vẫn có thể viết đúng nha!”

Hướng Tử Lăng nhún vai đầy tự tin. Hắn thuộc dạng giỏi học vẹt, nhớ bài cực siêu.

“Ví dụ như bạn coi cái này nè…”

Hướng Tử Lăng vừa định với tay qua người Tống Mãn lấy bộ đề gần nhất thì tay vô tình lướt qua vai nàng. Ngay khoảnh khắc ấy, hắn bất chợt cảm thấy cánh tay mình như bị kim châm, đau nhói đến mức rụt tay lại theo phản xạ, sau đó ngơ ngác sờ sờ đám lông tơ dựng đứng trên da tay.

Sở Phùng Thu liếc hắn một cái, rồi kéo Tống Mãn dậy, dẫn nàng đi xem đề trên bảng trắng.

Tống Mãn vừa nắm lấy tay cô thì nhíu mày ngay lập tức.

“Sao tay bạn vẫn lạnh vậy trời. Lần sau ra đường nhớ mặc thêm áo vào, hoặc đeo găng tay hay dán miếng giữ nhiệt cũng được.”

Tống Mãn càu nhàu là chuyện không tránh khỏi, nàng nhìn mà sốt ruột.

Mùa hè thì Sở Phùng Thu đúng là máy điều hòa di động, mát lạnh dễ chịu. Nhưng sang thu, thời tiết mới hơi hạ nhiệt chút mà tay cô đã lạnh như nước đá, mỗi lần vô tình chạm vào nàng đều giật bắn mình.

“Chẳng phải đã có bạn đây rồi sao.”

Ngón tay Sở Phùng Thu nhẹ nhàng lướt trên mu bàn tay Tống Mãn. Dù bị mắng nhưng cô không giận chút nào.

“Có bạn là đủ rồi.”

Cô cười dịu dàng, đôi mắt cong cong. Hôm nay cô mặc chiếc áo len cổ cao màu be, nụ cười toát lên nét dịu dàng đặc biệt.

Tống Mãn quay đầu đi, định nói “chỉ có mình tui thì không đủ đâu”, vì nàng không thể lúc nào cũng ở bên để ủ ấm tay cô. Nhưng không hiểu sao câu đó lại nghẹn trong cổ họng, không nói ra được.

Hướng Tử Lăng tiếp tục sắm vai người vô hình, cảm thấy bản thân hoàn toàn không có chỗ chen vào giữa hai người này.

Lúc Tống Mãn và Sở Phùng Thu đang thảo luận một đề toán trên bảng, Hướng Tử Lăng mới sực nhớ ra — chẳng phải hắn mới nhờ Tống Mãn chỉ bài sao? Sao thoắt cái nàng đã đi qua bên kia rồi?

Nhưng hắn cũng không dám hỏi. Dù sao bên đó là hai vị đại thần đang đối đáp, hắn đành tiếp tục làm người qua đường ăn cám, âm thầm nhìn đề vậy.

Thời gian trôi qua, người đến ngày càng đông. Các khách mời đặc biệt cũng gần như đã có mặt đầy đủ. Có vài người quen với Tống Mãn, khi nhận ra A Mãn chính là một cô gái xinh xắn thì ai nấy đều kinh ngạc. Trái lại, việc A Q cũng là con gái thì dường như chẳng ai quá ngạc nhiên.

Mọi người giới thiệu sơ qua, sau đó lập tức hòa mình vào bầu không khí học tập vui vẻ. Tống Mãn đang trò chuyện với người khác thì chợt nhận ra không thấy Sở Phùng Thu đâu nữa. Nàng vội đi tìm, phát hiện cô đang đứng ở lối vào khu vực, nói chuyện với một cô gái khác.

Không hiểu sao, Tống Mãn cảm thấy hơi bực bội, bước tới với dáng vẻ không vui, đặt tay lên vai Sở Phùng Thu.

“Lão Sở, ai đây vậy?”

Nếu chỉ là A Q thì nàng đã chẳng thèm hỏi, nhưng đây là Sở Phùng Thu, nên không thể làm ngơ được.

“Lục Bạch, bạn tui trên kho đề.”

Sở Phùng Thu giới thiệu. Lục Bạch là một trong số ít những người cô nói chuyện trong kho đề, vì cô vốn không hay tham gia PK, đa phần toàn lặng lẽ làm đề một mình, chỉ khi có ai đó mời, nhất là Tống Mãn, cô mới nhận lời.

“Chào bạn.”

Tống Mãn lịch sự gật đầu, rồi lén đánh giá cô gái trước mặt.

Trông có vẻ hoạt bát, ừm… không xinh bằng nàng.

Không hiểu sao, cảm giác khó chịu trong lòng nàng tan biến ngay lập tức, tinh thần bỗng nhẹ nhõm khoan khoái hẳn.

“Bạn là A Mãn à? Ngạc nhiên ghê, mình cứ nghĩ bạn là con trai cơ.”

“Chắc tại mọi người đều mặc định giới tính nam khi chơi mạng đó.”

Lục Bạch cười, rồi như chợt nhớ ra điều gì.

“À đúng rồi, lúc nãy mình thấy mấy người hình như đang tìm bạn, nhưng bị giám khảo chặn lại ngoài kia, không vào được. Mình còn nghe họ bảo sẽ chờ bạn ở khu vực giao lưu đó.”

Ban đầu Tống Mãn không định đi qua khu giao lưu đâu, nàng vốn tính thi xong là rút. Nhưng đúng là kế hoạch không bao giờ theo kịp thực tế.

Nàng chợt nhớ lại lúc livestream làm đề hôm nọ, có mấy dòng bình luận nói sẽ đến tận nơi để gặp nàng…

Không phải chứ, tụi nó đến thật à?

“Bọn họ ở đâu vậy?”

“Chắc ở phía trước một khu nữa đó, trước cả khu của mình.”

Khu thi chia thành năm vùng, Tống Mãn đang ở vùng thứ năm, Lục Bạch ở vùng thứ tư. Theo lời Lục Bạch thì nhóm người kia đang ở giữa vùng hai và ba.

“Để tui ra đó xem sao.”

Tống Mãn không phải muốn ra kiểu nghệ sĩ gặp fan đâu, nàng thấy bản thân chỉ là người giải toán, có gì đáng để thần tượng. Nàng chỉ lo người ta chờ rồi không gặp được thì tội.

“Tui đi với bạn.”

Sở Phùng Thu lập tức đi theo phía sau Tống Mãn, cùng nàng tiến lên khu phía trước.

Trong khu thi, nếu đi từ trước ra sau thì phải qua các bài kiểm tra, còn từ sau tiến lên trước thì không cần.

Tống Mãn vừa bước vào khu ba, liền thấy hai cô gái ngồi ở cửa ra vào, dáng vẻ như vừa thoát nạn xong, ánh mắt thì cứ ngóng trông phía ngoài.

Nàng nhìn kỹ thêm một chút thì thấy còn hai cô gái khác đang cắm đầu viết bài, rõ ràng là đang thi để vượt qua vòng kiểm tra.

Cả bốn người họ đều mặc áo sơ mi trắng, phối hợp y chang, vừa nhìn đã biết đi chung một nhóm.

“Tui khóc á, chưa từng nghĩ sẽ có ngày vì muốn gặp một người mà tui giải toán đúng tới 80%. Mẹ tui mà biết chắc nói ông nội tui ở dưới mộ cũng phải nở mày nở mặt.”

Một trong hai cô gái bên trong vừa lau mồ hôi vừa nói. Khi cô ấy xoay người lại, Tống Mãn nhìn thấy trên áo có in một chữ to tướng: “蛮” (Mãn). Cô gái còn lại cũng có chữ đó trên áo.

Tống Mãn cảm thấy thái dương mình giật giật hai cái, thậm chí muốn quay đầu bỏ chạy luôn cho xong.

Không lẽ… thật sự là đến tìm nàng à?

“Hai bạn kia có vô được không vậy?”

Cô gái còn lại lo lắng nhìn về phía hai người vẫn đang làm bài, tay thì quạt quạt gió cho đỡ nóng.

Cả hai mặc áo dài tay mà mồ hôi nhễ nhại, đủ thấy bài kiểm tra vừa rồi làm căng như thế nào.

“Chắc được đó, mà không được thì tụi mình ngồi đây chờ A Mãn ra cũng được. Dù gì chỗ này cũng là lối duy nhất mà, nãy tui có nói chuyện với chị nhân viên ở cửa rồi, cổ nói A Mãn đang ở bên trong.”

Ôi trời ơi, thật sự là đến tìm nàng thiệt…

Tống Mãn đứng phía sau nghe hết, tâm trạng bỗng dưng phức tạp không nói nên lời.

Sở Phùng Thu nắm tay Tống Mãn, ánh mắt có chút lạnh lùng.

Đám người này là sao chứ?!

Viết đề mà cũng có kiểu “fan girl” chạy đến cổ vũ như vậy, nghiêm túc quá đáng luôn rồi đó!

“Ờm… mấy bạn đang tìm A Mãn hả?”

Tống Mãn lên tiếng. Hai cô gái kia lập tức quay đầu lại.

“Đúng rồi đúng rồi! Chị có thấy A Mãn đâu không?”

“Không giấu gì, chính là tui đây.”

Tống Mãn gần như là cắn răng mà khai thân phận. Nàng luôn thấy mình trong mắt mấy bạn này chắc là hình tượng con trai, giờ mà lộ mặt thì chỉ sợ họ sốc.

Hai cô gái kia đầu tiên thì đơ người, rồi chuyển sang kinh ngạc, sau đó lại vui mừng thấy rõ.

“Trần Xướng, Tiểu Tô, đừng có viết nữa! Có qua được bài thi cũng không bằng việc gặp được A Mãn! Cô ấy tới rồi!”

Cũng may là họ còn giữ ý, không la toáng lên, âm lượng giữ ở mức chấp nhận được. Hai cô gái đang thi nghe xong như được đại xá, vội vã vẫy tay với nhân viên, cầm bài đi tới.

“Hu hu hu, thật là A Mãn hả? Tui cứ tưởng là một anh đẹp trai lạnh lùng cơ, ai ngờ lại là một chị xinh đẹp thế này!”

“Trời ơi tui chết mất! Làm gì có người vừa giỏi vừa đẹp như vậy chứ!”

Tống Mãn bị bao vây bởi sự nhiệt tình của các cô gái, có hơi luống cuống.

Nhưng dù sao nàng cũng từng là lão đại, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.

“Bọn mình ra khu giao lưu nói chuyện đi, ở đó sẽ thoải mái hơn.”

Tống Mãn kéo tay Sở Phùng Thu, rời khỏi khu thi, nhận lại điện thoại của mình rồi dẫn mọi người đi về phía khu giao lưu.

Khu giao lưu rất rộng rãi, còn có cả ghế ngồi riêng từng cụm. Tống Mãn vừa ngồi xuống, lập tức thấy bốn cô gái đồng loạt đẩy đống quà ra trước mặt nàng, còn cùng nhau cúi người thật sâu.

“Arigato~~~!”

Biểu cảm của Tống Mãn cứng đờ trong một thoáng. Trời ơi, trung nhị quá rồi đó, mất mặt chết được.

“Ờm… các bạn không cần khách sáo như vậy đâu, ngồi đi ngồi đi. Mấy bạn là người hôm đó nhắn tin trong buổi livestream đúng không?”

“Lúc chị livestream làm bài hả?! Có tui đó! Chỗ nào có Mãn ca… à không, Mãn tỷ… là nơi đó có Trần Xướng tui!”

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cười tít mắt, đập tay lên ngực đầy kiêu hãnh.

“Không cần nghiêm trọng vậy đâu, giao lưu bình thường là được rồi.”

“Không được! Nếu không có chị, tụi em chắc chẳng đứa nào đậu cấp ba đâu. Tụi em thật sự rất biết ơn chị đó!”

Tống Mãn toàn dấu chấm hỏi trong đầu. Nàng làm cái gì vậy ta?

Nàng liếc sang nhìn Sở Phùng Thu, Sở Phùng Thu cũng nhìn lại nàng.

Cô cũng muốn biết đây! Lúc này cô ghen muốn chết, chỉ muốn đem mấy “fan girl” nhiệt tình này nhét hết vào thùng rác.

Trần Xướng bắt đầu giải thích. Cô vốn là một fangirl, mê đắm các anh trai chị gái trong giới idol, chẳng màng học hành. Đến năm cuối cấp 2, thành tích thảm hại, khả năng đậu cấp 3 bằng không, chỉ còn đường vào trường nghề. Ba mẹ cô không cam lòng, thuê gia sư, người đó giới thiệu ứng dụng này để luyện đề.

Ban đầu Trần Xướng rất không tình nguyện, nhưng bị ép quá thì đành thử xem sao.

Vào app rồi, điều đầu tiên cô cảm nhận được là sự… khinh thường đến từ cả thế giới.

Cái quỷ gì vậy trời, toàn mấy đại thần, không phải người thường luôn á.

Rồi tình cờ cô click vào một trận PK của Tống Mãn. Lúc đó nàng đang làm bài tiếng Anh, ai từng xem nàng làm tiếng Anh trên kho đề đều biết — nhanh khủng khiếp.

“Lúc đó tui thật sự tưởng mình hoa mắt luôn. Tim non yếu ớt của tui bị giẫm nát một phát.”

Rồi bản năng fangirl trỗi dậy, cô nghĩ: cái anh trai này đúng là quá đỉnh!

Vậy là cô bắt đầu theo dõi từng trận của Tống Mãn, không bỏ sót buổi livestream hay trận PK nào, dù không hiểu nàng đang viết cái gì.

Nhưng đã là fangirl thì sao có thể dễ dàng bỏ cuộc? Trần Xướng bắt đầu cày đêm, học vẹt công thức, học lại từ đầu, chỉ để khi A Mãn giảng bài thì hiểu được… dù chỉ một chút thôi cũng được.

Cô học đến kiệt sức, đến nỗi không theo kịp idol mình đang mê nữa. Vậy là cô dứt khoát vứt hết “tường nhà idol” để… học bài.

Đừng bao giờ coi thường sự kiên trì của một fangirl. Trần Xướng gỡ luôn Weibo, tan học là chui vào kho đề.

“Có lần chị đang livestream, em có hỏi nếu lần này em thi lên được hạng thì chị có thể khen em một câu không…”

Trần Xướng đỏ mặt.

“Và chị đã thật sự khen em! Trời ơi cảm giác lúc đó như bay lên tận trời xanh! Em thi xong tiến bộ vượt bậc, ba mẹ em khen, thầy cô em cũng khen, rồi chị lại khen em trên kho đề… Em không kìm được mà khóc luôn. Nói ra thì xấu hổ nhưng lúc đó em thật sự thấy học hành… vui lắm luôn đó.”

“Sau đó tụi em bị cô ấy dụ dỗ.”

Một bạn khác chen lời.

“Tụi em quen nhau trên mạng, từng cùng nhau theo đuổi một idol. Rồi Trần Xướng nói ‘đổi idol thì đổi idol’, bọn em tức giận đi chất vấn thì nhận được bài chào hàng sống chết của cô ấy.”

Hồi ức đen tối, Trần Xướng từng đuổi theo họ gào lên: “Coi thử A Mãn ca của tụi mình đi! Học bá đỉnh cao! Coi bạn ấy làm bài là nghiện đó! Học hành siêu cấp vui vẻ luôn!”

“Tụi em lúc đó còn tưởng cô ấy gia nhập tà giáo rồi cơ!”

Tống Mãn nhức đầu. Má nó, nhục nhã quá rồi đó!

“Tụi em thành tích vốn không cao, vốn chắc chắn đậu cấp 3, chỉ là đậu trường tốt hay trường thường thôi. Vì Trần Xướng rủ rê, tụi em mới tò mò, rồi cũng tải app về học thử.”

“Thế là bốn đứa thành lập nhóm học tập.”

“Mỗi lần tụi em xin động viên, chị đều động viên thật. Có thể chị không nhớ tụi em, nhưng tụi em thật lòng biết ơn chị.”

“Cuối cùng tụi em đều đậu cấp 3 rồi! Mà không phải lớp thường đâu nha!”

“Dù bây giờ tui vẫn chưa giỏi lắm, đang đội sổ của lớp, nhưng tui vẫn luôn cố gắng mà.”

Trần Xướng suýt nữa đã nắm tay Tống Mãn cảm ơn, nhưng thấy một tay của nàng đút túi, tay còn lại thì đang bị cô gái kế bên nắm lấy, nên đành thôi.

“Rồi khi bên kho đề tổ chức buổi gặp mặt, tụi em mới rủ nhau đi chung. Cũng là để gặp chị luôn.”

Tâm trạng của Tống Mãn lúc này nói sao nhỉ… vừa thấy bất ngờ, vừa thấy xúc động. Vì đối với nàng, từ sau chuyện của Tống Thanh Lan, trông nàng như thể sống buông thả, nên chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành hình mẫu của ai, càng không nghĩ tới chuyện truyền cảm hứng cho người khác.

Những lời chỉ dẫn, động viên kia đối với nàng chỉ là tiện miệng nói, hoặc tiện tay nhắn vài câu, chẳng đáng kể gì.

Nàng theo bản năng siết chặt tay Sở Phùng Thu. Ngón tay cô khẽ vuốt ve, như đang vỗ về tâm trạng nàng.

“Thật ra thành công là nhờ tụi em chăm chỉ. Muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn chính bản thân mình vì đã cố gắng học tập đi.”

Quá trình đó đúng là nhàm chán, thậm chí có phần đau khổ. Nhưng nếu chịu khó học và vượt qua được, thì sẽ hiểu mọi nỗ lực đều xứng đáng. Người khác có thể cướp đi mọi thứ của bạn, nhưng không thể lấy đi kiến thức mà bạn đã cất trong đầu.

“Không giống đâu. Tóm lại là cảm ơn chị rất nhiều vì đã dẫn đường. Em thật sự rất vui vì được gặp chị. Tụi em sẽ tiếp tục cố gắng. Mong chị có thể viết vài dòng gửi gắm cho tụi em!”

Trần Xướng lắc đầu. Có một người dẫn dắt tốt thật sự rất quan trọng. Giống như trước kia, cô nghĩ mình đã hết đường. Nhưng sau này phát hiện, bản thân vẫn có thể cố thêm một chút nữa.

Không vì gì cả, chỉ vì người đứng trước mặt — một người vốn đã rất thông minh, vậy mà vẫn không ngừng tiến lên. Cái cảm giác: người giỏi hơn bạn lại còn chăm chỉ hơn bạn, nếu không tận mắt chứng kiến thì thật sự không thể hiểu được cú sốc đó lớn đến mức nào.

“Được thôi.”

Vừa nghe xong, bốn cô gái đồng loạt lấy giấy bìa ra, còn đưa cả bút.

Đúng là… được huấn luyện bài bản ghê.

Sau khi nhận được dòng nhắn gửi từ Tống Mãn, cuối cùng các cô gái mới nhìn sang người bên cạnh nàng.

“Không biết chị gái bên cạnh là ai vậy ạ?”

“Cô ấy là A Q đó, tụi em chắc cũng biết mà. Cũng rất đỉnh đó nha.”

Vừa nhắc đến Sở Phùng Thu, Tống Mãn liền hào hứng hẳn lên, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

Lúc người ta khen nàng, nàng toàn thấy ngại. Nhưng khi nói đến Sở Phùng Thu thì nàng có thể kể cả ngày.

“Wow! Là Q thần sao? Hóa ra cũng là con gái à, tui mê rồi đó. Sao hai chị vừa xinh lại vừa giỏi quá trời!”

Tống Mãn ngại không dám nói nhà mình còn giàu nữa đó chứ.

“Tui thấy tụi mình… có vẻ đu cp thật rồi.”

Trần Xướng đột nhiên buông một câu khiến ba cô bạn kia đều rung động, còn Tống Mãn và Sở Phùng Thu thì mờ mịt.

“Cái gì thật cơ?”

“Không có gì không có gì! Chị Q, chị cũng viết cho tụi em vài dòng nha! Viết kế bên dòng của Mãn ca luôn!”

Sở Phùng Thu gật đầu. Những chuyện được ở cạnh Tống Mãn, cô luôn sẵn sàng.

Trần Xướng nhìn thấy ánh mắt đồng điệu của các chị em trong nhóm, trong lòng như có bão tố gào thét:

“Tụi mình cp thật rồi đó trời ơi!!!”

Tụi cô không chỉ là fan riêng của A Mãn, mà còn là fan cp của Mãn – Q nữa!

Cặp song học bá, vừa là đối thủ vừa là đồng đội, đối đầu cũng được mà sánh bước bên nhau cũng được. Quá đẹp, quá đỉnh, tình yêu thần tiên đích thực!

Lúc mới thấy Tống Mãn, Trần Xướng ngay lập tức bật chế độ fan-only, vì những người như Mãn thần — vừa đẹp vừa giỏi, cõi người không ai xứng cả, cp cái gì chứ!

Nhưng ngay khi phát hiện người bên cạnh Mãn thần là Sở Phùng Thu, cô lại lập tức quay xe, gào thét trong lòng: Tình yêu thần tiên này, phải khóa chặt lại!

Sau khi nhận được lời nhắn từ Sở Phùng Thu, tuy bốn cô gái vẫn còn luyến tiếc, nhưng cũng không dám làm phiền thêm. Các cô chúc Tống Mãn và Sở Phùng Thu cố lên, rồi lùi về phía xa đứng xem.

“Tui thật sự bất ngờ đó.”

Tống Mãn nhìn theo bóng các cô gái, khẽ nói.

Nàng luôn nghĩ mình sống lộn xộn, bấp bênh. Không ngờ từng có lúc lại là động lực tiến bước cho người khác.

“Bạn luôn rất tuyệt mà.”

Sở Phùng Thu đan tay vào tay Tống Mãn, tựa đầu vào vai nàng, khẽ hít mùi hương tóc quen thuộc.

“Lại khen tui nữa hả? Bạn cũng không tệ đâu nha.”

Tống Mãn cười, cúi đầu nhìn Sở Phùng Thu, bốn mắt giao nhau.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu qua lớp kính, trải dài trên mặt sàn thành từng vệt ấm áp.

Tống Mãn vô tình để môi mình chạm vào má Sở Phùng Thu. Nhưng hôm nay tâm trạng nàng rất tốt, nên nàng đặt luôn một nụ hôn kêu “chụt” thật to lên má cô. Nhìn gương mặt đơ ra của Sở Phùng Thu, nàng cười ngặt nghẽo không ngừng.

Tác giả có lời muốn nói:

Fan girl: Mãn ca tuyệt lắm! Yêu chị, tim nè tim nè! ❤️
Sở Phùng Thu: Tsk, phiền thật.
Fan girl: Q thần! Tụi em là fan cp của hai chị đó nha~
Sở Phùng Thu: [mặt nghiêm túc] Thế hệ con gái này… thật sự rất được đấy.

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
điềm văn, hoan hỉ oan gia, ông trời tác hợp, tình hữu độc chung

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây