Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Mau Tới Làm Bài
  3. Chương 59
Trước đó
Tiếp theo

Chương 59

Nếu có thể, Sở Phùng Thu thật sự rất muốn đè Tống Mãn xuống ghế sofa ngay bây giờ mà hôn cho thật dữ, để nàng hiểu thế nào là tự chuốc lấy lửa, thế nào là chơi với lửa có ngày bị thiêu.

Nhưng tiếc là tình huống chưa cho phép, cô vẫn chưa thể dọa Tống Mãn đến mức đó được.

Tống Mãn thì đang chờ xem mặt Sở Phùng Thu đỏ lên từng chút một, nàng phát hiện lão Sở này thật sự cực kỳ ngây thơ — lần trước chỉ thì thầm bên tai nàng thôi mà tai đã đỏ ửng rồi, miệng còn cãi cố nữa chứ, phản ứng đúng kiểu vừa đáng yêu vừa buồn cười.

Ban đầu Sở Phùng Thu đang cố kìm nén cơn rung động trong lòng, nhưng khi thấy biểu cảm chế nhạo của Tống Mãn, cô lập tức không muốn để nàng lấn lướt nữa. Cô giơ tay ra, khẽ bóp cằm Tống Mãn.

Tống Mãn vừa định mở miệng trêu cô tiếp, liền thấy Sở Phùng Thu áp sát lại, những ngón tay mảnh khảnh nâng cằm nàng lên, khiến cả người nàng gần như bị đè hẳn lên sofa.

Cô gái phía trên vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, chỉ có hai má ửng hồng là tiết lộ rằng nội tâm cô không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.

Tống Mãn cảm thấy có điều gì đó… hơi nguy hiểm. Tư thế này hình như… quá mức mờ ám rồi thì phải.

“Lão Sở lão Sở, đừng có đùa nữa! Tui sai rồi! Tui sai thật rồi!”

Tống Mãn lập tức cầu xin tha mạng, nhưng Sở Phùng Thu làm như không nghe thấy.

Nàng nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đó càng lúc càng gần, đến mức cảm giác như không khí xung quanh cũng mỏng đi. Nàng bị giam giữa thân thể của Sở Phùng Thu và sofa bằng một tư thế cực kỳ yếu thế, ánh mắt cô như hồ sâu không đáy, khiến nàng không cách nào dời mắt, cả đầu óc trong khoảnh khắc ấy cũng trống rỗng.

Ngay khoảnh khắc ấy, nàng còn tưởng Sở Phùng Thu thật sự sẽ hôn nàng.

Trời mới biết Sở Phùng Thu đã muốn hôn đến mức nào — người cô yêu đang nằm ngay trong vòng tay cô, dùng ánh mắt ngây thơ và hoang mang đó nhìn lên cô…

Cô thật sự muốn để nơi mềm mại kia mang theo sắc đỏ quyến rũ, muốn mặc kệ mọi thứ mà vùi vào nó. Cảm giác thôi thúc đến mức khiến cô gần như muốn vượt rào.

Nhưng — cô vẫn không thể.

Sở Phùng Thu buộc phải nhốt lại con thú hoang trong lòng mình, tự nói với bản thân: rồi sẽ có ngày đó.

Cô chỉ khẽ cúi xuống, đặt một nụ hôn rất nhẹ lên mặt Tống Mãn.

Nụ hôn ấy nhẹ đến mức Tống Mãn còn tưởng chỉ là ảo giác.

Thời gian như vừa tua chậm lại bỗng quay về quỹ đạo, cảm giác mông lung tan biến như thủy triều rút. Sở Phùng Thu đứng dậy, đưa tay về phía Tống Mãn.

“Lão Sở, bạn đúng là…”

Tống Mãn nắm lấy tay cô, được kéo dậy, lòng bàn tay như vẫn còn lưu lại độ ấm vừa rồi của Sở Phùng Thu.

“Còn không phải bạn hôn tui trước sao?”

Sở Phùng Thu nhướng mày, nụ cười mang theo chút trêu ghẹo và đắc ý.

“Bạn cũng hôn lại rồi còn gì!”

Bạn chiếm lợi của tui, tui chiếm lại, vậy mới gọi là công bằng. Hoàn hảo.

“Nếu còn lần sau, tui sẽ hôn hai cái luôn. Trả gấp đôi.”

“Gì vậy trời, bạn biến thái quá đó!”

Nói kiểu đó mà cũng là nữ thần sao? Cái này… học sinh tiểu học à?

“Quay lại khu thi đi, bạn tính ở ngoài hoài hả?”

“Không, đi thôi.”

Tống Mãn được Sở Phùng Thu nắm tay kéo vào lại khu thi, không hiểu sao trong lòng nàng cứ vương một cảm giác kỳ lạ không thể gọi tên. Cảm giác như thể nàng đã định nói với cô điều gì đó, nhưng giờ lại quên mất, càng nghĩ lại càng không thể nhớ ra.

Mãi cho đến khi quay trở lại khu sâu nhất của khu thi, nhìn thấy người đang ngồi ở đó, Tống Mãn mới sực nhớ ra mình định nói gì với Sở Phùng Thu.

Thật ra, khu thi sâu nhất không có nhiều người được vào, không gian khá rộng, một người ngồi ở đó cũng không quá nổi bật. Nhưng người kia, lại khiến người ta không thể không chú ý.

Không phải vì thân hình gầy yếu hay chiếc mũ đội trên đầu, mà là vì cô ấy toát ra cảm giác yên tĩnh kỳ lạ đến mức, chỉ cần nhìn thôi, Tống Mãn cũng có cảm giác như người đó có thể tan biến bất cứ lúc nào trong ánh nắng.

Cô ấy dường như cũng chú ý đến ánh mắt của Tống Mãn, quay đầu lại, nở một nụ cười nhẹ đầy thân thiện với nàng.

Giống như mặt hồ tĩnh lặng dưới nắng, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng khiến lòng người bình lặng theo.

Tống Mãn nhận ra đó là Lĩnh Nam, trong lòng lại dấy lên sự mâu thuẫn. Nàng không hiểu tại sao một người như thế này — yên tĩnh, trong trẻo, gần như trong suốt — lại là người từng dùng lời lẽ cay nghiệt để nói về chính mình trong câu chuyện hôm nọ.

Trong lời kể của Lĩnh Nam, cô ấy giống như một người bị dồn ép, tuyệt vọng trong không gian hẹp hòi. Nhưng hiện giờ, cô ấy lại như ánh sáng, không có chút bóng tối nào.

“Chào hai bạn.” Lĩnh Nam chủ động chào hỏi, nụ cười dịu dàng khiến người khác không thể không có thiện cảm.

“Chào bạn, mình là Mãn ca, đây là A Q.” Tống Mãn cười, giới thiệu cả hai. Nàng cảm thấy việc nói ra tên này như một cách nhận diện bí mật — bởi cả ba đều biết chuyện quá khứ.

“À, thì ra là hai bạn. Không ngờ đều là con gái, nhìn còn trẻ quá.” Lĩnh Nam ngạc nhiên, nụ cười thoáng chút kinh ngạc mà lại không mất đi vẻ thân thiện.

Phản ứng này quá quen thuộc rồi — bất cứ ai biết “Mãn ca” thật sự là một cô gái đều tỏ ra vô cùng bất ngờ. Ai mà không mặc định Mãn ca là một nam sinh học giỏi, đầu óc đơn giản, tính tình thô lỗ chứ?

“Bạn thấy khỏe hơn chút nào chưa?” Tống Mãn hỏi. Giờ nhìn gần mới thấy rõ Lĩnh Nam thật sự gầy đến đáng lo.

“Khá hơn nhiều rồi. Thậm chí bây giờ mình còn muốn thi đấu một trận nữa, bạn có muốn không?”

“Được thôi. Nhưng đừng trách mình không nương tay nhé.” Tống Mãn nhếch môi.

“Đương nhiên rồi. Thắng thua vốn là chuyện bình thường.” Lĩnh Nam cười. Với cô, đây chỉ là cuộc thi giữa bạn bè — thắng thua chẳng còn quan trọng nữa.

Vì đây là thi đối kháng kín nên người xung quanh cũng không thấy họ đang thi gì, thay vào đó, mỗi người tự chọn đề và bắt đầu suy nghĩ.

Kết quả không ngoài dự đoán: Tống Mãn thắng. Lĩnh Nam giơ ngón cái khen ngợi, đặt bút xuống.

Tống Mãn nhìn cô ấy, nghĩ rằng Lĩnh Nam sẽ hỏi Sở Phùng Thu điều gì đó liên quan đến Khắc Linh Ngọc, nhưng lại không — như thể chuyện ấy chưa từng được nhắc đến.

Khu thi có một kỳ thi chính thức — buổi gặp gỡ 100 người offline không phải trò đùa. Lúc 1 giờ 50, loa thông báo:

Tất cả thí sinh đăng ký thi phải nhanh chóng vào khu quy định. Hai giờ sẽ đóng cửa và bắt đầu thi. Người không tham gia thi thì mau chóng rời khỏi. Mỗi khu sẽ chọn ra ba người điểm cao nhất để trao thưởng.

Vừa nghe xong, có người đứng tại chỗ gào: “Thật sự quá tàn nhẫn!”

Ngày cuối tuần phải ra ngoài đi thi, đúng là chuyện cảm động trời đất, khiến người nghe cũng muốn khóc theo.

“Lão Sở.” Tống Mãn ngồi vào bàn, gọi khẽ.

Sở Phùng Thu quay đầu lại, ánh mắt như hỏi: “Sao vậy?”

“Tui sẽ là người đứng nhất.” Nàng cong khóe môi, trông thật ngạo nghễ.

Từ hồi mấy vòng thi trước, nàng đã muốn thử vượt mặt Sở Phùng Thu — không biết lúc ấy cô sẽ trông như thế nào.

Dù mỗi lần nghĩ vậy rồi lại bỏ qua, nhưng hôm nay là cơ hội thật sự. Mặc dù lúc trước nàng thua Sở Phùng Thu hai giây, nhưng không có nghĩa là bây giờ cũng thế.

Sở Phùng Thu lại càng yêu nàng ở điểm này — ánh sáng nơi Tống Mãn luôn rực rỡ, khiến cô không thể dời mắt.

“Chờ xem đi.” Cô mỉm cười, trả lời nhẹ nhàng.

“Vậy thì cứ xem.” Hai ánh mắt giao nhau, không cần nói nhiều cũng đã hiểu ý nhau.

Lĩnh Nam ở bên cạnh nhìn thấy cảnh ấy, trong mắt thoáng hiện vẻ ghen tỵ.

Tốt thật đấy. Cô cũng từng có một người như vậy, từng có một đoạn thời gian đầy ăn ý và thấu hiểu. Chỉ tiếc là…

Lĩnh Nam cúi đầu, cố không nghĩ thêm nữa.

Nội dung kỳ thi là mười câu hỏi hỗn hợp, được phân cấp theo độ khó của từng khu. Thời gian làm bài là một tiếng. Khi tiếng chuông vang lên, tất cả bắt đầu cắm cúi làm bài.

Tiếng bút sột soạt trên giấy vang lên nhẹ nhàng, trong không gian yên tĩnh lại càng trở nên rõ ràng, mang đến cảm giác ổn định và tập trung.

Tống Mãn không còn nghĩ đến điều gì khác nữa, trong mắt nàng giờ chỉ còn lại những con số và chữ cái trên đề. Bộ não của nàng vận hành hết công suất, cây bút lướt trên giấy nháp, từng bước từng bước giải đề theo logic chặt chẽ, định lý và công thức nối nhau hiện lên trong đầu nàng như dòng nước chảy xiết.

Khi hoàn toàn tập trung, thời gian như trôi vụt qua. Tống Mãn chẳng biết đã qua bao lâu, chỉ đến khi hạ nét bút cuối cùng xuống, nàng mới ngẩng đầu, đặt bài lên bàn và nhìn thấy nhân viên đang bấm đồng hồ bấm giờ.

Quay trở lại chỗ ngồi, nàng thấy Sở Phùng Thu vẫn đang ung dung kiểm tra bài, thậm chí còn có tâm trạng quay sang mỉm cười với nàng.

Tống Mãn đứng đó, chờ cô nộp bài.

Không ngoài dự đoán, Tống Mãn giành được hạng nhất — thời gian nhanh nhất, độ chính xác cao nhất. Nhưng điều đầu tiên nàng quan tâm không phải là một câu nàng làm sai, mà là chuyện… tại sao Sở Phùng Thu lại không nộp bài cùng nàng.

“Bạn rõ ràng là làm xong cùng tui mà.” Tống Mãn không hiểu, tại sao cô lại cố ý nán lại.

“Nhưng mình còn muốn kiểm tra lại.” Sở Phùng Thu đáp.

“Bộ bạn làm bài không cẩn thận à?” Tống Mãn đơn thuần thắc mắc. Nàng vốn chưa từng kiểm tra lại bài, vì mỗi lần làm bài đều cực kỳ tập trung, đã làm là chắc chắn, còn những câu không giải được thì có xem lại cũng vô ích.

“Chỉ là thói quen thôi.” Cô cười dịu dàng.

Sở Phùng Thu xưa nay luôn là người cẩn trọng. Dù làm bài kỹ đến đâu, chỉ cần còn thời gian, cô sẽ không ngại kiểm tra lần nữa để chắc chắn không có sai sót.

Cũng như trong việc “chiếm giữ trái tim” của Tống Mãn, cô luôn tỉ mỉ, từng bước cẩn thận.

“Bạn giống cô ấy ghê.”Lĩnh Nam ngồi bên lên tiếng, ánh mắt như đang chìm trong quá khứ.

“Cô ấy cũng vậy, chưa từng kiểm tra bài bao giờ, nói rằng đã làm là chắc chắn đúng.”

“Bạn vẫn chưa liên lạc lại với cô ấy sao?”Tống Mãn không nhịn được hỏi.

Lĩnh Nam lắc đầu.

Những người xung quanh không biết họ đang nói đến ai, chỉ mơ hồ nhận ra có chuyện gì đó.

“Vậy bạn…” Tống Mãn định nói tiếp.

“Đã không có kết quả, thì khơi lại làm gì nữa?” Lĩnh Nam cúi đầu, không muốn nói thêm.

Tống Mãn mím môi, trong lòng hiểu — tình cảm là chuyện không thể ép buộc. Phải là hai người cùng hướng về nhau thì mới có thể tiếp tục.

Vì lý do sức khỏe, Lĩnh Nam không thể ở lại lâu. Sau khi hoàn thành bài thi, cô đứng dậy chào tạm biệt.

Trước khi đi, cô tặng Tống Mãn và Sở Phùng Thu mỗi người một món quà nhỏ.

Đó là một cặp thú len đan tay — một con đang bắn tim, con kia đưa tay đón lấy. Nhỏ nhắn đáng yêu, mang theo chút cảm giác ấm áp.

“Lần này đến vội, không chuẩn bị được gì tử tế, hai món đồ này là mình tự làm. Hy vọng hai bạn sẽ thích.”

“Bọn mình thích lắm. Cảm ơn bạn.” Tống Mãn đáp, giọng chân thành.

“Không cần cảm ơn đâu. Thật ra là mình muốn cảm ơn hai bạn. Cảm ơn vì đã lắng nghe câu chuyện của mình.”

Lĩnh Nam rời khỏi khu vực đó, ánh sáng kéo dài cái bóng của nàng cho đến khi dần dần biến mất.

“Không biết Kha Linh Ngọc nghĩ gì nữa.”

Tống Mãn rất tò mò về nhân vật chính còn lại trong câu chuyện, rồi đột nhiên nhớ ra A Q và Kha Linh Ngọc quen nhau, tức là Sở Phùng Thu và Kha Linh Ngọc cũng quen nhau.

“Lão Sở, bạn có nói chuyện với cô ấy không?”

Tống Mãn khoác vai Sở Phùng Thu, tò mò hỏi.

“Cô ấy đối với Lĩnh Nam thay vì nói là ghét, chi bằng nói là có phần né tránh nhiều hơn.”

Người ngoài cuộc sáng suốt, Sở Phùng Thu thấy rất rõ từ những lời kể của Kha Linh Ngọc.

Kha Linh Ngọc muốn tiếp tục làm bạn tốt với Lĩnh Nam, nhưng lại sợ mình xuất hiện sẽ khiến Lĩnh Nam khơi lại cảm xúc, đeo bám cô, đem ý nghĩa sống dồn lên người cô, khiến cô khó mà thở nổi.

Theo Sở Phùng Thu, Kha Linh Ngọc chưa chắc không có cảm tình với Lĩnh Nam, chỉ là bước đi của Lĩnh Nam quá tệ.

“Tch.”

Tống Mãn khẽ tặc lưỡi một tiếng, không tiếp tục bàn về chuyện này nữa.

Chuyện yêu đương rắc rối thế, chi bằng đi đánh đòn người ra đề còn hơn.

Sau kỳ thi, có một buổi lễ trao thưởng cho top 3, Tống Mãn không lên nhận, nàng không thiếu tiền, bảo kho đề quyên góp số tiền đó cho những người cần hơn.

Ngoài kỳ thi, kho đề còn có hoạt động ra đề và giải đề trực tuyến, nói chung triệt để thực hiện phương châm “chỉ cần chưa học tới chết thì cứ học chết bỏ”, khiến các thí sinh có mặt cảm động rơi nước mắt rồi bị đòn tinh thần một trận ra trò.

Dù là Tống Mãn, lúc bước vào trung tâm hoạt động thì tinh thần phấn chấn, nhưng lúc ra khỏi đó thì như bị hút cạn sinh khí.

Hướng Tử Lăng bên cạnh mặt mày xanh lét, cảm giác như vừa chịu tra tấn dã man.

“Tui chịu hết nổi rồi, cần lẩu và một nụ hôn hồi sinh mới sống dậy nổi.”

“Đi thôi, tỷ mời nha.”

Tống Mãn vỗ vai Hướng Tử Lăng, treo người lên Sở Phùng Thu, giơ tay gọi một chiếc taxi.

Vốn dĩ nàng đã hứa với A Q rằng nếu mình đến thì sẽ dẫn A Q đi ăn uống thoải mái, ai ngờ A Q chính là Sở Phùng Thu, vậy thì mấy thủ tục khách sáo kia khỏi cần làm, hai đứa ngủ chung giường rồi thì còn phân biệt gì nữa.

Nghĩ đến việc Sở Phùng Thu không ăn cay giỏi, Tống Mãn gọi lẩu uyên ương, ăn xong về nhà thì người toàn mùi lẩu, vừa bước vào cửa đã chạy ngay vào phòng tắm, Sở Phùng Thu chậm hơn nửa nhịp, nhìn Tống Mãn ba bước thành hai phóng vào nhà tắm, bị nàng chọc cười, cũng từ tốn quay về phòng mình.

Đợi đến khi Sở Phùng Thu tắm xong quay lại, cô phát hiện Kha Linh Ngọc gửi tin nhắn cho mình.

【Sở Phùng Thu】: Người mất tích trở về à?

Kha Linh Ngọc đã gần hai mươi ngày không liên lạc được.

【Kha Linh Ngọc】: Đừng nói chứ, suýt nữa là bạn không còn thấy mình được nữa rồi đấy.

【Sở Phùng Thu】: Sao vậy?

【Kha Linh Ngọc】: Đen đủi.

Kha Linh Ngọc tham gia một sự kiện học thuật ở châu Âu, lúc đi dạo trung tâm thương mại thì xui xẻo gặp phải kẻ liều mạng, cô bị bắt làm con tin, cuối cùng bị bắn trúng bụng, đưa vào viện cấp cứu, mới tỉnh lại không lâu, bây giờ nằm trên giường bệnh không dám cử động mạnh.

【Sở Phùng Thu】: ……

Thật là thảm, thảm đến mức Sở Phùng Thu không biết nên nói gì.

【Sở Phùng Thu】: Giờ không sao rồi chứ?

【Kha Linh Ngọc】: Giờ ổn rồi, nghỉ ngơi một thời gian là lại có thể nhảy nhót như thường.

【Kha Linh Ngọc】: À đúng rồi, bạn có đi offline của kho đề không đó?

【Sở Phùng Thu】: Bạn còn tâm trí nghĩ mấy cái này nữa hả?

【Kha Linh Ngọc】: Nếu không phải vì vụ kia, mình vốn cũng định về nước tham gia rồi.

【Kha Linh Ngọc】: Bạn nói xem, một người đi dạo một vòng ở Quỷ Môn Quan, có phải sẽ thông suốt được nhiều chuyện không?

【Sở Phùng Thu】: Tất nhiên rồi.

Dạo gần đây Lĩnh Nam cũng từng phải vào phòng phẫu thuật, rõ ràng cũng đã nghĩ thông suốt nhiều chuyện. Sở Phùng Thu cảm thấy ở phương diện này, hai người đó thật đúng là xui xẻo đồng bộ.

【Kha Linh Ngọc】: Lúc mình ngã xuống, mình nghĩ… có lẽ thật sự không thể gặp cô ấy lần cuối nữa rồi.

【Kha Linh Ngọc】: May mà vẫn tỉnh lại được.

【Sở Phùng Thu】: Bạn định đi gặp cô ấy à?

【Kha Linh Ngọc】: Ừ, bạn từng nói rồi đấy, đừng để bản thân phải nuối tiếc.

【Sở Phùng Thu】: Bạn bị thương chưa cử động được nhỉ, gọi điện trước?

【Kha Linh Ngọc】: Ừ, liên lạc với cô ấy trước, rồi hẹn một ngày gặp mặt, đợi đến khi mình có thể đi lại và về nước. Chứ giờ để cô ấy biết, chắc chắn sẽ lo đến mức muốn chạy sang đây, nhưng mà cô ấy còn đang mắc bệnh nặng nữa…

【Kha Linh Ngọc】: Trước đây mình từng nghĩ, có một số lời không nói ra cũng không sao, vì không cần thiết, vì là chuyện chỉ cần nhìn là biết kết cục. Mình không dám để cô ấy có hy vọng, mình thấy có những chuyện sớm muộn gì cũng sẽ thay đổi.

【Sở Phùng Thu】: Còn bây giờ?

【Kha Linh Ngọc】: Có những lời mà không nói ra thì thật sự không ổn.

【Sở Phùng Thu】: Vậy thì chúc bạn mau chóng hồi phục, sớm được về nước.

【Kha Linh Ngọc】: Ừ, đến lúc đó biết đâu có thể cùng nhau ăn bữa cơm, dù sao cũng đã lâu không gặp rồi.

【Sở Phùng Thu】: Được.

Sở Phùng Thu thoát khỏi giao diện trò chuyện, vừa định lấy bài tập ra thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.

Cô mở cửa ra, thấy Tống Mãn vui mừng nhào thẳng vào lòng cô.

“Lão Sở! Lĩnh Nam vừa nãy phấn khích lắm luôn, nói với tui là người cô ấy thích hẹn gặp mặt kìa, tuyệt vời quá chừng!”

Tống Mãn nhìn thấy chuyện đó cũng rất vui, không kìm được mà chạy ngay sang chia sẻ với bạn thân.

Nếu mọi chuyện trên đời đều có thể viên mãn như vậy, thì còn gì bằng.

“Vui vậy sao?”

“Dĩ nhiên rồi, dù tui thấy việc cô ấy làm không đúng, nhưng người trong cuộc còn tha thứ rồi, tui cũng mong chuyện này sẽ chuyển biến tốt đẹp. Dù sao thì Lĩnh Nam…”

…nhìn cô ấy thật sự không sống được bao lâu nữa.

“Ừm.”

Sở Phùng Thu vừa định nhân cơ hội hỏi Tống Mãn nghĩ gì về chuyện tình yêu giữa hai cô gái—dù sao nhìn nàng cũng chẳng có vẻ gì là phản cảm, còn vì người ta mà vui mừng nữa—thì giọng của Tống Mãn đã vang lên, cắt ngang luôn suy nghĩ vừa nhen nhóm trong cô.

“À mà, bạn nãy giờ đang làm gì đó?”

Tống Mãn sau một hồi vui vẻ, mới tò mò nhìn vào trong phòng.

“Định làm bài.”

“Làm nữa hả, cả chiều bạn làm chưa đủ sao? Tụi mình chơi game đi, chịu không~”

Tống Mãn tuyệt đối sẽ không để Sở Phùng Thu có cơ hội lén lút làm bài sau lưng nàng nữa!

Đừng có mơ!

 

Tác giả có lời muốn nói: Không khí đang chuẩn bị tới đoạn hay, Sở tỷ đang dồn sức chuẩn bị mở lời.

Mà Mãn tỷ: “Bạn tính lén lút làm bài sau lưng tui đúng không?!”

Toang cả đoạn. 😅

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
điềm văn, hoan hỉ oan gia, ông trời tác hợp, tình hữu độc chung

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây