Chương 60
Trước đó lúc chơi game, Tống Mãn và Sở Phùng Thu đã đổi sang tên đôi tình nhân rồi. Tống Mãn tên là Thập, còn Sở Phùng Thu tên là Bát Cửu.
Tống Mãn cảm thấy cái tên này vừa hay lại dễ nhớ, hoàn toàn hợp với thẩm mỹ của nàng. Ai cũng biết, mười phần thì có tám chín phần, tám chín phần thì chẳng rời mười.
“Chơi game đi chơi game đi, mấy hôm rồi bạn chưa chơi rồi đó.” Có một người chơi hỗ trợ riêng khiến trải nghiệm chơi game tăng vọt, đến nỗi đi solo hay tổ đội với người lạ cũng thấy mất vui, bởi đâu phải ai cũng phối hợp ăn ý.
Mà chơi hỗ trợ lại cần hy sinh bản thân, kỹ năng này không dễ đâu—có người thà để mắt nhìn người cầm carry hay đi rừng bị đánh chết cũng không chịu đứng ra chắn. Nhưng Tống Mãn chơi với Sở Phùng Thu thì chẳng phải lo mấy chuyện đó.
Trò chơi bắt đầu, đến lượt chọn tướng như thường lệ. Tống Mãn chọn đi rừng, chờ đồng đội chọn tướng hỗ trợ giùm Sở Phùng Thu.
Dù sao trong game này số người chuyên chơi hỗ trợ không nhiều, ai cũng muốn làm người gánh team, nên hầu như chẳng ai ngại chọn giùm vị trí hỗ trợ. Thế mà hôm nay lại là ngoại lệ.
Tống Mãn nhìn người chơi ở vị trí số 2 chọn đại một tướng hỗ trợ chẳng hợp với đội hình có người đi rừng như nàng, bắt đầu suy nghĩ.
【Thập】: ?
【Thập】: Bạn không thấy tui đang duo à? Tính kiếm chuyện hả?
【Dã Khu Thải Linh Chi】: Ờ.
【Thập】: Vậy thì bạn theo adc đi, khỏi làm bộ đôi rừng – hỗ trợ.
“Tui thấy bạn chơi tướng khác đi.”
“Ừ, mình cầm lane khác cũng được.”
Cuối cùng để lại cho Sở Phùng Thu đi đường trên, game bắt đầu load. Dù trước đó Tống Mãn đã nói rõ là để hỗ trợ theo adc, nhưng người này cứ cố dính lấy nàng, không thèm lên đồ hỗ trợ, cướp kinh nghiệm lẫn vàng của Tống Mãn liên tục.
Tống Mãn đứng im không thèm động đậy, bắt đầu chửi thẳng trong game.
【Dã Khu Thải Linh Chi】: Hứ, thấy ghét nhất mấy con chó couple.
“Cái đồ thần kinh.”
Tống Mãn tức xì khói.
“Có khi thất tình cũng nên.”
“Loại rác rưởi này mà cũng đòi yêu đương?”
“Nó đã không ưa thì mình càng phải show cho nó sáng mắt ra chứ còn gì.”
Sở Phùng Thu bật cười, bắt đầu gõ chữ.
【Bát Cửu】: Bà xã à, bạn này nhìn như chó nha.
“Xời, lão Sở bạn đổi style nhanh dữ ha, để tui góp vui với.”
【Thập】: Chắc là thứ rác rưởi không ai thèm yêu thôi.
【Bát Cửu】: Ừ, đâu phải ai cũng có người thích như tui thích bạn đâu, chắc ganh tị á.
【Bát Cửu】: Dù sao bạn là độc nhất vô nhị, còn hắn thì hòa tan giữa đám đông, tầm thường hết sức.
Thấy chưa, lời văn của dân có học chính là khác biệt.
Khen mà làm Tống Mãn đỏ cả mặt, chẳng hiểu sao lòng bàn tay lại nóng rần lên.
【Dã Khu Thải Linh Chi】: Buồn cười, ai thèm ganh với cặp đôi nhựa của tụi mày, tình yêu cấp một chắc? Cùng lắm đổi cái avatar chung.
【Thập】: Không ganh thì chơi game cho đàng hoàng đi, đúng là miệng thì chối tim thì tức.
【Thập】: Cô ấy ngồi cạnh tui luôn nè, mời bạn tiếp tục ganh tiếp.
【Dã Khu Thải Linh Chi】: Hứ, thì ra là hai đứa con gái, con gái mà cũng đòi cướp vị trí đi rừng hả?
“Đồ thiểu năng, tui block nó đây.”
Tống Mãn tiếp tục farm rừng, dọn xong rừng nhà mình thì qua cướp rừng bên kia. Tướng hỗ trợ kia vẫn bám theo không buông, lúc bị bên địch hội đồng, Tống Mãn bỏ chạy cái một, quay đầu nhìn thấy hỗ trợ ngã xuống, vui vẻ tiếp tục đi farm.
Sở Phùng Thu ở đường trên đánh một mình, farm rất ổn. Bên địch hỗ trợ theo tướng đi rừng, Tống Mãn thấy họ đang hướng lên top, liền nhắc Sở Phùng Thu cẩn thận. Không ngờ Sở Phùng Thu ở đường trên lại thao tác đỉnh cao, một mình cân ba, giết sạch rồi trốn thoát với máu cực thấp.
“Quá đỉnh, Thu muội muội!”
Bên địch cũng phải gõ chữ 666. Sở Phùng Thu vừa hồi máu vừa gõ trả.
【Bát Cửu】: Thực tế, kỹ năng của con gái cũng tốt hơn mấy con gà như bạn nhiều.
【Bát Cửu】: Bạn mà lên được rank này đúng là làm mất mặt cả server, kéo tụt chỉ số IQ trung bình luôn.
【Bát Cửu】: Người như bạn không có bồ là đúng rồi, mà tui dùng từ ‘tầm thường’ để tả bạn đúng là sai, IQ của bạn còn thấp hơn cả người thường vài chỉ số.
Người kia không nói gì nữa, lặng lẽ tiếp tục chơi.
“Ghê nha.”
Tống Mãn bây giờ mới phát hiện ra Sở Phùng Thu cũng biết nói lời cay độc dữ vậy.
Sở Phùng Thu chỉ mỉm cười nhè nhẹ đáp lại, nhưng trong lòng thì đang nhăn mặt. Người kia sao lại không nói gì nữa rồi! Không có sức đánh trả vậy sao! Chẳng lẽ mình mắng hơi quá?
Người ta không đáp lại nữa, thì mình biết đường nào mà tiếp tục tỏ tình với Tống Mãn chứ!
Sở Phùng Thu thấy phiền muốn chết, cô còn chuẩn bị cả đống lời thả thính mà chưa kịp dùng, mà tên kia lại không phối hợp, đến cuối cùng cũng không nói thêm câu nào.
Tống Mãn thì vẫn rất vui vẻ, hoàn toàn không nhận ra điều gì khác lạ ở Sở Phùng Thu, thắng trận xong thì mở game tiếp, hai người chơi đến tận mười hai giờ khuya, đến khi điện thoại hết pin.
“Vậy tui về phòng nha, mai gặp.” Tống Mãn cầm cái điện thoại sập nguồn bước xuống khỏi giường của Sở Phùng Thu, vẫy tay tạm biệt.
“Ừ, mai gặp, mai mình gọi bạn dậy luôn nha?”
“Được đó.”
Tống Mãn đóng cửa phòng Sở Phùng Thu lại, cắm sạc điện thoại xong thì nằm lên giường.
Trước khi ngủ, Tống Mãn chợt nghĩ tới một chuyện, khiến nàng tỉnh táo hẳn. Sở Phùng Thu biết nàng là A Mãn, biết nàng đang giả danh, nhưng lại chưa từng hỏi nàng lý do.
Tại sao vậy?
Tống Mãn thầm hỏi trong lòng. Tại sao Sở Phùng Thu không hỏi chứ, chẳng lẽ một chút cũng không thấy tò mò sao?
Nhưng nếu cô ấy hỏi thì mình cũng không trả lời được, nhưng tại sao lại không hỏi?
Tống Mãn trằn trọc không yên, chính nàng cũng không rõ mình thật ra là muốn Sở Phùng Thu hỏi hay không muốn cô ấy hỏi.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nàng mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Tống Mãn bị tiếng gõ cửa đánh thức. Nàng bật dậy như cá chép, vò lấy mái tóc rối bù vì ngủ, rồi hoảng hốt nhận ra một sự thật kinh hoàng:
Nàng hình như đã YY bạn thân của mình – vị Sở Phùng Thu hiện giờ đang đứng ngay ngoài cửa.
Không thể nào. Không thể nào có chuyện đó được!
Tống Mãn cảm thấy khó tin tột độ, nhưng cảnh trong giấc mơ vẫn còn đọng lại trong đầu nàng—dù đã mơ hồ, nhưng lại chân thật đến kỳ lạ.
Nàng mơ thấy chiếc ghế sô-pha ở trung tâm hoạt động, Sở Phùng Thu đè lên nàng, trong mắt mang theo ánh nhìn khiến người ta muốn chết chìm trong đó. Lần này, nụ hôn không còn rơi lệch bên má, mà là chính xác đặt lên môi nàng.
Ký ức sau đó bỗng nhiên chồng khít với giấc mơ từng thấy ở nhà Sở Phùng Thu—tiếng nước rì rào, sương mù bao quanh, và cảm giác bị cắn nhẹ nơi môi…
Lần này nàng đã nhìn rõ gương mặt người kia, nhưng Tống Mãn thà rằng nàng chưa từng thấy.
Chắc là do tối qua nghĩ đến Sở Phùng Thu nên mới ngủ quên trong suy nghĩ đó, lại thêm ban ngày xảy ra nhiều chuyện, nên ngày nghĩ gì đêm mơ nấy. Tống Mãn chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy, nếu không thì chẳng tìm ra lý do nào hợp lý để đối mặt với giấc mơ kia.
Sau khi rửa mặt xong, nàng chỉ chải sơ đầu, rồi mở cửa ra ngoài. Gặp Sở Phùng Thu thì chỉ chào một câu, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mặt cô ấy, miệng lầm bầm “đói quá” rồi lao thẳng ra bàn ăn.
Tống Mãn rất ít khi tỏ ra nhát gan, nhưng giờ phút này nàng thật sự không dám nhìn Sở Phùng Thu. Nàng sợ sẽ nhớ lại giấc mơ kia, càng sợ sẽ nhớ lại cảm giác đó.
Cái cảm giác YY bạn thân mà người ta không hề hay biết ấy, thật sự khiến người ta vừa tội lỗi vừa xấu hổ.
Đến cả lúc ăn sáng, Tống Mãn cũng không dám nhìn vào mắt Sở Phùng Thu lần nào.
Bây giờ nàng mới có chút hiểu được vì sao Kha Linh Ngọc lại chọn cách trốn tránh Lĩnh Nam—con người ta khi đối mặt với điều gì đó chưa rõ ràng, hoặc cảm thấy chẳng tốt lành gì, phản ứng đầu tiên luôn là né tránh.
Ăn sáng xong, Tống Mãn là người ra khỏi nhà trước, ngồi đợi trong xe, chờ Sở Phùng Thu lên sau.
Sở Phùng Thu cảm thấy hôm nay Tống Mãn có gì đó hơi lạ, nhưng không rõ là vì sao. Tối qua rõ ràng không có chuyện gì bất thường, sáng nay cũng không thấy có gì khiến nàng không vui.
Cô đưa tay về phía Tống Mãn. Tống Mãn theo phản xạ muốn tránh né, nhưng nàng gồng mình kiềm lại, sợ Sở Phùng Thu nhận ra có gì không ổn.
Tống Mãn cũng chẳng còn tâm trí nghĩ tới chuyện vì sao Sở Phùng Thu lại không hỏi nàng lý do giấu thực lực nữa, chỉ mong mau đến trường cho xong.
“Mãn Mãn, bạn không vui à?” Sở Phùng Thu nhìn nàng chăm chú, cố tình bắt lấy ánh mắt của Tống Mãn.
Trong giấc mơ tối qua, lông mi của Sở Phùng Thu ướt đẫm, ánh mắt có phần u ám, giọt nước lăn dọc theo gò má, có một nét quyến rũ khó tả, vừa xa lạ lại vừa khiến người ta không thể rời mắt. Cô ghé sát bên tai nàng thở nhẹ, còn khẽ bật cười một tiếng.
Tống Mãn không hiểu sao lại nhớ rõ cảnh đó đến vậy, lúc trong mơ, nàng như đang đứng trên mây, lâng lâng mơ hồ, không thật.
Đôi mắt ấy trùng khớp với đôi mắt trước mặt, nhưng thần thái lại không giống chút nào.
“Không có đâu, chỉ là dậy sớm nên hơi bực thôi.” Tống Mãn tựa đầu vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, tránh né ánh mắt của Sở Phùng Thu.
Sở Phùng Thu nhíu mày, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nghĩ mãi không ra lý do nên cũng đành tạm bỏ qua, nghiêng người dựa vào cạnh nàng, ngắm nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Tống Mãn.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Tống Mãn cảm nhận được thứ cảm xúc nửa vui nửa bực, vừa thấy ngọt ngào lại vừa thấy loạn xạ, cảm xúc lộn xộn khiến nàng phát cáu.
Nàng thật sự có ý định tránh mặt Sở Phùng Thu vài ngày, để khỏi cảm thấy mình là một kẻ biến thái.
Nàng còn cảm thấy bản thân như đang bước vào phiên bản bi kịch nhẹ của Lĩnh Nam, chỉ là nàng không đắm chìm nặng như Lĩnh Nam, cũng không đến mức làm ra mấy chuyện cực đoan như vậy.
Nhưng rồi tất cả những suy nghĩ đó đều tan biến trong nháy mắt—ngay khoảnh khắc xuống xe, Sở Phùng Thu lặng lẽ nhét tay mình vào tay Tống Mãn.
Tay Sở Phùng Thu lạnh đến phát khiếp, ngày nào cũng bảo mà không chịu nghe, không chịu dán miếng giữ nhiệt, đã thế lại còn không cho nàng ủ ấm tay—thế thì sao xứng đáng với cái mùa hè từng đắp khăn ướt hạ nhiệt cho nàng chứ!
Giờ tự học buổi sáng, Tống Mãn không đọc sách mà gục đầu xuống bàn ngủ bù. Giỡn sao, Sở Phùng Thu còn biết nàng là đại lão rồi, cần gì phải giả vờ chăm chỉ nữa, hoàn toàn không cần thiết.
Vậy nên trong tiếng đọc bài râm ran của lớp, Tống Mãn ngủ một giấc thật ngon lành.
Tan tiết tự học, Đặng Vỹ mang theo một chiếc túi sưởi đã sạc đầy tới, nhét vào tay Tống Mãn, xua tay rời đi luôn.
Sở Phùng Thu từ phòng giáo viên trở về, trong tay đã có thêm một món đồ ấm áp.
“Lúc không viết thì cứ cầm lấy mà ủ tay, tay trái có thể để nguyên, nếu nguội thì đưa mình.” Tống Mãn vẫn gục trên bàn, vừa dặn dò Sở Phùng Thu tỉ mỉ.
Giờ đã sang tháng Mười Hai, thời tiết ngày càng lạnh. Mùa thu ở Thanh Thành cực kỳ ngắn ngủi—từ nắng nóng chuyển sang giá rét, thời gian chuyển mùa chỉ vỏn vẹn nửa tháng, còn lại là lạnh buốt.
Mà Sở Phùng Thu thì lại không chịu dán miếng giữ ấm, tuy mặc nhiều áo nhưng tay lúc nào cũng lạnh ngắt.
Cứ tới thời điểm này trong năm, Tống Mãn lại có cảm giác bản thân từ một thiếu nữ biến thành một bà thím suốt ngày càm ràm.
“Ừ.” Giọng Sở Phùng Thu mang theo tiếng cười nhẹ, cô chỉ muốn ở gần Tống Mãn hơn một chút nữa, ôm nàng vào lòng mà dụi dụi.
Tống Mãn chạm phải ánh nhìn của cô, như bị hút lấy, khựng lại trong giây lát, rồi vội vàng dời mắt, lướt qua người Sở Phùng Thu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài kia gió thổi phần phật, như thể tuyết sắp rơi rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Thêm một đoạn bonus nhẹ~ Cảm ơn bạn đáng yêu ww