Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Mau Tới Làm Bài
  3. Chương 61
Trước đó
Tiếp theo

Chương 61

Đến khi nghe tiếng reo nhẹ của các bạn trong giờ ra chơi, Tống Mãn mới phát hiện thật sự đang có tuyết rơi.

Bây giờ mới chỉ cuối tháng Mười Một, hiếm khi Thanh Thành có tuyết rơi sớm như vậy.

Thông thường, phải đến cuối tháng Mười Hai Thanh Thành mới có tuyết, nhưng cũng không nhiều, mỗi lần chỉ là một lớp mỏng, muốn đắp một người tuyết to một chút cũng vất vả, mà hai ba năm mới có một lần như thế.

Tuyết hôm nay rơi sớm bất ngờ, khiến các bạn học vô cùng phấn khích.

Tống Mãn thì không ra bên cửa sổ ngắm, nhưng khi rời khỏi tòa giảng đường, nàng mở lòng bàn tay ra, hứng vài bông tuyết, nhìn chúng nhanh chóng tan chảy thành nước trong tay mình.

“Dạo này nhớ mặc ấm vào đấy.”

Tống Mãn nắm tay Sở Phùng Thu, dặn dò thêm một lần nữa, hận không thể quấn cô ấy lại thành một quả cầu tuyết cho ấm.

Dặn dò xong, chính Tống Mãn cũng cảm thấy lạ lẫm.

Thực ra nàng vốn không phải kiểu người hay lải nhải như vậy, càng không nói đến việc thường xuyên nhắc nhở người khác những chuyện vụn vặt như thế này. Đến cả ba mẹ mình, Tống Mãn cũng không hay càm ràm, bởi nàng cảm thấy, người lớn cả rồi, đâu phải con nít, nóng lạnh tự biết lo, vậy mà những điều ấy hoàn toàn vô hiệu khi đối diện với Sở Phùng Thu, khiến Tống Mãn như hình thành phản xạ có điều kiện.

Tống Mãn ngẩng đầu, chụp một bức ảnh cành lá phủ đầy tuyết mỏng.

Tuyết trên mặt đất sớm đã bị các bạn học đi qua đi lại giẫm thành một lớp băng, rồi lại tan thành nước, khiến mặt đường trở nên lầy lội.

Tống Mãn gửi tấm ảnh cho Ái Lan, báo rằng ở Thanh Thành đang có tuyết rơi.

Giữa hai người vẫn giữ liên lạc, Ái Lan thỉnh thoảng chia sẻ cuộc sống hiện tại, nói với Tống Mãn cô ấy học nấu được món mới nào đó, vẫn giữ một khoảng cách vừa phải – có liên lạc nhưng không gây phiền.

Nhận được ảnh của Tống Mãn, Ái Lan gửi lại mấy biểu tượng mặt cười.

【Ái Lan】: Năm nay tuyết rơi sớm thế nhỉ, chỗ tớ vẫn chưa có tuyết

【Ái Lan】: Haiz, tớ nhớ nhà quá

【Tống Mãn】: Vậy thì về đi

Tống Mãn cảm thấy, vẫn là ở nơi mình quen thuộc mới thoải mái nhất. Tuy nàng nhìn có vẻ năng động, hoạt bát, không cố định, nhưng thực ra khi đã thích thứ gì thì có thể thích rất lâu. Nếu thích ăn món gì đó, thì một tháng ăn mỗi ngày cũng không chán, đến khi ngán mới thôi.

“Đang nhắn tin với ai đấy?”

Sở Phùng Thu tò mò lại gần, nhưng không bất lịch sự nhìn vào màn hình của Tống Mãn, chỉ ngắm nhìn gương mặt nàng.

“Với Ái Lan, báo cho cô ấy là Thanh Thành có tuyết rồi.”

Sở Phùng Thu lập tức cảnh giác, đi sát lại cạnh Tống Mãn, khoác lấy tay nàng.

“Dạo này cô ấy sống thế nào?”

Cô hỏi một cách ra vẻ tùy tiện, thực chất trước khi Tống Mãn nhắc đến cái tên này, cô gần như đã quên béng cái “tình địch chưa đủ tư cách” ấy rồi.

“Cũng ổn.”

Ái Lan nói vậy, mà Tống Mãn cũng cảm thấy cô ấy chắc là sống ổn thật.

Trong những bức ảnh đăng lên, sắc mặt cô ấy rất tốt, các món ăn bày biện cũng cầu kỳ, dường như đang sống một cuộc sống được chăm chút cẩn thận.

Điện thoại trong tay Tống Mãn rung lên, Ái Lan gửi tin nhắn đến.

【Ái Lan】: Tạm thời chưa thể về được, bên này còn chưa xong việc, không xin nghỉ được

【Ái Lan】: Có thể sẽ về vào dịp Tết, còn phải xem tình hình

【Tống Mãn】: Ừ

Cuộc trò chuyện dường như đến đây là kết thúc, nhưng vài phút sau, Ái Lan lại nhắn tiếp.

【Ái Lan】: Dạo này cậu và Sở Phùng Thu thế nào rồi?

Tống Mãn hơi nghi hoặc nhìn vào màn hình, rồi lại quay sang nhìn Sở Phùng Thu.

“Cậu với Ái Lan có quen thân riêng à?”

Nếu không thì sao lại hỏi qua hỏi lại thế này?

Đôi khi tình bạn thật sự rất kỳ lạ, Sở Phùng Thu và Ái Lan đều là bạn thân của Tống Mãn, mà cũng là nhờ nàng mà hai người quen nhau. Thế nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện Sở Phùng Thu chơi thân với Ái Lan sau lưng mình, Tống Mãn lại thấy trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu không tên.

“Không mà.”

Sở Phùng Thu với Ái Lan còn chẳng thèm liên lạc gì, cô chỉ mong người kia biến đi thật xa, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô và Tống Mãn nữa thì tốt.

“Thật hả?”

Trên mặt Tống Mãn thoáng hiện nét nghi ngờ. Nàng cảm thấy với tính cách của Sở Phùng Thu thì đúng là không hợp để làm bạn với Ái Lan – không phải vì ai chê ai, mà đơn giản là không hợp gu.

“Dĩ nhiên rồi.”

Sở Phùng Thu liếc nhìn màn hình, thấy nội dung Ái Lan gửi đến thì đoán được ý cô ấy muốn hỏi gì.

Ái Lan là đang muốn hỏi “Tống Mãn và cô ấy” dạo này thế nào, chứ không phải hỏi “Tống Mãn” và “Sở Phùng Thu” thế nào – chỉ là Tống Mãn không hiểu được ngụ ý này, nên hiểu nhầm ý của Ái Lan.

Sự bực dọc trong lòng Tống Mãn tan biến đi phần lớn, nàng bình tĩnh nhắn lại cho Ái Lan:

【Tống Mãn】: Tụi tớ vẫn tốt.

【Ái Lan】: Tốt… vậy là tốt rồi.

【Ái Lan】: Mãn tỷ, mình tiếp tục làm việc đây nhé.

Ái Lan nhìn dòng phản hồi trên màn hình, rồi lại nhìn ánh sáng trên điện thoại dần tắt đi.

Cô cảm thấy có lẽ mình thật sự đã buông bỏ rồi. Nghĩ đến Sở Phùng Thu, cô cũng không còn thấy phẫn uất như trước, chỉ là hơi lo cho Tống Mãn không hay biết gì cả.

Rời Thanh Thành, trên chuyến tàu, Ái Lan nhìn phong cảnh dần khuất sau lưng, lòng tự hỏi, rốt cuộc mình có thật sự thích Tống Mãn không?

Cô không rõ đó là cảm giác rung động, hay là sự chiếm hữu đối với một loại tình cảm nào đó, hay chỉ đơn giản là sự phụ thuộc vào cô gái từng kéo cô ra khỏi vũng bùn tối tăm.

Mười tám năm đầu đời của Ái Lan thực sự rất tồi tệ. Vì có sự xuất hiện của Tống Mãn, cô mới thấy như được thở phào.

Thật ra hôm chia tay đó, đã có khoảnh khắc Ái Lan muốn thổ lộ lòng mình với Tống Mãn.

Nhưng cuối cùng cô vẫn từ bỏ, vì cảm thấy câu nói đó quá quan trọng, một khi nói ra thì không thể lấy lại được. Thế nhưng giờ nghĩ lại, thật ra có nói ra hay không cũng chẳng khác gì nhau, kết quả cũng không thay đổi. Chi bằng giữ lại chút thể diện cuối cùng, để khi sau này hiện lên trong hồi ức của Tống Mãn, cô vẫn là một người bạn tốt.

Tống Mãn cất điện thoại, cùng Sở Phùng Thu về nhà. Nhưng sau khi ăn xong, nàng lại đi về phía cửa.

“Lão Sở, tui ra ngoài một chút.”

Tống Mãn quay lưng lại buộc dây giày, rồi mở cửa ra.

“Đi đâu vậy? Tui đi với được không?”

“Không cần đâu.”

Tống Mãn đáp lại một câu, rồi là tiếng cửa đóng lại.

Hôm nay nàng đã ở bên Sở Phùng Thu cả ngày. Tống Mãn tưởng rằng mình đã quên chuyện trong giấc mơ kia, nhưng hóa ra vẫn chưa. Nàng cảm thấy mình nên ra ngoài đi dạo để bình tĩnh lại, làm gì đó phân tán sự chú ý, để quên chuyện sáng nay, rồi tối có thể ngủ ngon, ngày mai lại vui vẻ ở bên Sở Phùng Thu như thường.

Ngoài trời vẫn đang có tuyết rơi nhẹ. Người lái xe đang lau kính xe, tưởng nàng cần dùng xe, định mở cửa thì bị Tống Mãn xua tay – nàng định tự đi bộ dạo chơi.

Tuyết lặng lẽ phủ đầy vai áo, Tống Mãn vào gara định chọn một chiếc xe yêu thích, thì mới nhớ ra mình chưa mang theo chìa khóa.

Muốn quay lại lấy thì thể nào cũng phải chạm mặt Sở Phùng Thu, Tống Mãn vò đầu, quyết định dùng chân đi luôn.

Khu biệt thự ít người qua lại, trên đường chỉ còn lại vết bánh xe, còn lại là tuyết trắng xóa, giẫm lên phát ra tiếng kẽo kẹt khe khẽ. Tuyết bị giẫm nát rồi đóng thành băng. Tống Mãn giẫm thử vài cái, tự thấy mình thật trẻ con, rồi tiếp tục bước đi.

Điện thoại để trong túi áo, mà Tống Mãn chẳng biết nên gọi cho ai.

Nàng biết chỉ cần một cú điện thoại là có thể gọi Đặng Vỹ và Mao Mao ra đi chơi, cũng biết có thể hẹn Tần Hướng Nhất và Trang Ngữ Thi ra ngoài tụ tập, nhưng lại không có ai để trút bầu tâm sự.

Chuyện trong mơ lại đi hôn bạn thân thì biết nói với ai chứ?!

Lại còn là bạn thân cùng giới!

Phiền thật!

Rất phiền!

Tống Mãn nhìn một nhánh cây phủ tuyết, dù gió lạnh thổi qua, nàng vẫn cảm thấy bản thân bực đến mức nóng ran cả người.

Ra khỏi khu nhà, nàng đi bộ một đoạn rồi gọi xe. Khi tài xế hỏi đi đâu, Tống Mãn ngớ người ra.

Chính nàng cũng không biết mình muốn đi đâu.

“Đến bệnh viện số Một.”

Không hiểu vì sao, nàng lại buột miệng nói thế.

Thực ra nàng chỉ biết Lĩnh Nam đang nằm viện, nhưng không rõ là ở bệnh viện nào, cũng không biết giờ Lĩnh Nam đã xuất viện chưa.

Đến nơi, Tống Mãn quét mã thanh toán rồi đứng trước cổng bệnh viện.

Nàng cũng không biết mình đến đây để làm gì. Không phải cố ý đến tìm Lĩnh Nam, chỉ là muốn xem liệu có thể vô tình gặp được không – mà không cần báo trước.

Nàng quá muốn có người để chia sẻ vài chuyện, nhưng lại không sẵn lòng buông bỏ lớp phòng bị.

Chỉ có thể dùng cách này để tự an ủi: gặp được thì là ý trời, không gặp cũng là ý trời.

Vì có tuyết rơi, khu vực gần phòng bệnh không có ai đi lại. Tống Mãn đứng trên con đường nhỏ, ngẩng đầu nhìn bầu trời một lúc, rồi cảm thấy bản thân thật nực cười.

Nàng vẫn luôn cho rằng mình ngầu, có cá tính, sống tùy hứng, không gò bó. Nhưng giờ phút này, đứng đây lại chẳng khác gì một đứa ngốc.

Tống Mãn không gặp được Lĩnh Nam, nhưng lại tự nhiên nghĩ thông được một vài chuyện.

Tống Mãn có thích Sở Phùng Thu không? Nàng cũng không rõ.

Thật ra với tính cách chậm chạp của mình, nàng chưa từng nghĩ đến vấn đề đó. Nếu không có chuyện với Lĩnh Nam, nàng còn không biết trên đời lại có kiểu tình cảm như vậy.

Nàng chỉ cảm thấy ở bên Sở Phùng Thu rất dễ chịu, thấy cô ấy rất xinh đẹp, thấy Sở Phùng Thu là kiểu người bạn lý tưởng – ngang tài ngang sức, lại luôn mang đến bất ngờ. Nhưng Tống Mãn không biết đó có phải là thích không.

Nàng suy nghĩ mông lung một lúc, quyết định thuận theo tự nhiên.

Ở bên Sở Phùng Thu rất vui, chơi game cùng cô ấy rất hào hứng, cùng làm bài tập cũng rất thoải mái. Tóm lại, chỉ cần vui vẻ là đủ rồi.

Sau khi nghĩ thông, Tống Mãn đứng bên lề đường gọi điện cho Sở Phùng Thu.

“Lão Sở, bạn tới đón tui được không? Tuyết bên ngoài lớn quá.”

Trên tóc và người nàng phủ đầy tuyết, nàng phủi nhẹ, tuyết tan thành nước lạnh ngấm vào da thịt.

Tống Mãn không trốn vào quán xá trú tuyết, chỉ bỏ tay vào túi áo chờ Sở Phùng Thu tới.

Đến khi thấy Sở Phùng Thu hấp tấp bước xuống taxi, tay cầm ô chạy về phía mình, nàng bất giác bật cười.

Không ai biết khi nghe tiếng cửa đóng, trong lòng Sở Phùng Thu phiền muộn thế nào. Cũng không ai biết lúc nhận được điện thoại của Tống Mãn, cô hoảng đến mức nào.

Đó là cảm giác chỉ hận không thể lập tức xuất hiện trước mặt nàng, nhưng phải kiềm chế, cầm ô rồi mới vội vã ra khỏi nhà.

Lúc ra ngoài không đúng lúc, tài xế đang đưa mẹ Tống Mãn đi làm, cô đành chạy bộ ra khỏi khu biệt thự, nhìn thấy hàng dấu chân trên tuyết – hẳn là của Tống Mãn.

Cô lần theo dấu chân đó, đến chỗ vết in biến mất thì gọi xe.

Xuống xe, cô thấy Tống Mãn đứng ngay bên đường, tuyết gần như nhuộm trắng cả mái tóc đen. Sở Phùng Thu không biết nàng xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy vô cùng xót xa, vội vàng ném tiền thừa cho tài xế rồi chạy về phía nàng.

Vừa chạy tới, đã bị nàng ôm chầm lấy.

“Bạn để tui đợi lâu lắm rồi đấy.”

Tống Mãn ôm cô, giọng nhỏ nhẹ oán trách.

“Lần sau mình sẽ đến nhanh hơn.”

Sở Phùng Thu nhẹ nhàng phủi tuyết trên tóc nàng, dịu dàng đáp.

“Lừa bạn đó.”

Tống Mãn ngẩng đầu cười nhìn cô, ánh mắt linh động xinh đẹp.

“Bạn đến đâu có muộn gì đâu.”

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
điềm văn, hoan hỉ oan gia, ông trời tác hợp, tình hữu độc chung

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây