Chương 64
Hiện tại không có từ nào đủ để diễn tả tâm trạng của Tống Mãn — ngàn vạn câu chữ cũng chỉ có thể gói gọn lại thành một tiếng: “Đệt.”
Bảo sao lúc nãy nàng thấy người mình nóng hầm hập. Bảo sao lúc Sở Phùng Thu chạm vào mặt nàng lại mát dễ chịu đến vậy.
May mà chỉ dùng tinh dầu để massage lưng thôi, chứ nếu dùng để ngâm bồn hay bôi toàn thân thì chắc cảnh tượng đã vượt tầm kiểm soát rồi. Không được, nghĩ như vậy thật không phù hợp với độ tuổi vị thành niên!
Tống Mãn thấy khách sạn làm ăn đúng là nghẹt thở, không thèm để lại chút nhắc nhở gì. Đâu phải ai cũng đọc được tiếng Pháp chứ, lỡ dùng nhầm loại tinh dầu đó thì tiêu đời rồi còn gì.
Nàng mở nắp chai tinh dầu ra, đổ toàn bộ chất lỏng bên trong vào bồn cầu, xả nước, sau đó ném vỏ chai vào thùng rác.
Dù không biết loại tinh dầu này giá bao nhiêu, nhưng đã mở nắp rồi thì khách sạn cũng không tái sử dụng. Nếu cứ để đó rồi người khác lại dùng nhầm thì càng tệ hơn, nên Tống Mãn thấy đổ đi là lựa chọn tốt nhất.
Nàng chỉnh nước lạnh xuống một chút, xả thẳng vào lưng để rửa sạch tinh dầu.
Sở Phùng Thu chắc chắn là không biết chuyện này — mà như vậy thì tốt, nếu biết thì cả hai đều sẽ ngượng muốn độn thổ mất.
Rửa xong tinh dầu, Tống Mãn thấy cơn buồn ngủ và cảm giác nóng bức cũng dịu đi kha khá.
Đến lúc chuẩn bị ra ngoài, nàng mới nhận ra một vấn đề.
Lúc nãy mệt quá nên nàng không khoác áo choàng tắm mà cứ thế bước thẳng vào phòng tắm, vì vậy cái áo choàng vẫn đang để ở ngoài. Quần áo sạch khách sạn cung cấp cũng đều ở ngoài trong tủ.
Chiếc quần lót mà nàng mới mặc chưa được mười phút đã vứt luôn vào giỏ đồ bẩn. Trong phòng tắm chỉ còn hai chiếc áo choàng, một chiếc đang trên người Sở Phùng Thu.
Ô hô, tiêu rồi.
“Sở Phùng Thu! Cứu mạng với!”
“Ừ? Có chuyện gì vậy?”
Sở Phùng Thu nghe tiếng gọi, đi đến cửa phòng tắm.
“Lấy giúp tui cái áo choàng trên giường với.” Tống Mãn vốn định nhờ lấy luôn cả quần lót, nhưng nghĩ lại thấy vẫn nên tự lấy. Khoác áo vào rồi đi ra ngoài tự lấy thì vẫn ổn.
“Ok.” Sở Phùng Thu cầm áo choàng đi tới, cửa phòng tắm hé mở, một bàn tay trắng mịn đưa ra, đung đưa trong không trung.
Sở Phùng Thu trêu chọc nhìn tay nàng đung đưa một lúc rồi mới đưa áo tới sát tay nàng.
“Cảm ơn nha~” Tiếng Tống Mãn vang lên từ trong phòng tắm, rồi cửa đóng lại.
Khoảng một phút sau, cửa phòng tắm mở ra, Tống Mãn đi thẳng về phía tủ đồ, lấy thứ gì đó rồi lại vội vàng quay vào — suốt quá trình không ngẩng đầu, cũng không dám nhìn Sở Phùng Thu.
Sở Phùng Thu mắt tinh, nhìn một cái là hiểu ngay vấn đề, mặt hơi đỏ lên, đi rót một ly nước để trấn tĩnh lại cảm giác nóng rực vừa dâng lên trong đêm đông.
Khi Tống Mãn còn trong phòng tắm, Sở Phùng Thu tranh thủ vào rửa tay. Trên tay cô vẫn còn lớp tinh dầu hơi dính và mùi thơm vẫn chưa phai.
Cô bước vào phòng tắm, trong làn hơi nước lảng vảng mùi tinh dầu lẫn với sữa tắm, cảm thấy hơi lạ.
Lẽ nào Tống Mãn vô tình làm đổ tinh dầu?
Sở Phùng Thu tìm quanh mà không thấy chai tinh dầu nào, cúi đầu nhìn thì thấy trong thùng rác cạnh bồn rửa tay có một vỏ chai.
Trong thùng rác không có gì ngoài chiếc chai đó, khá sạch sẽ. Cô đưa tay nhặt lên xem, thấy bên trong đã rỗng không.
Sở Phùng Thu đưa lên ngửi thử, xác định không có tinh dầu vương trên thảm. Theo tính cách của Tống Mãn, không thể nào đang tắm lại làm đổ tinh dầu ra sàn mà không lau sạch — rất có khả năng là nàng đã tự ý đổ đi.
Vậy thì Tống Mãn làm vậy là vì lý do gì?
Sở Phùng Thu vốn nhạy bén, đặc biệt là những chuyện liên quan đến Tống Mãn thì lại càng muốn điều tra rõ.
Cô lấy điện thoại từ túi ra, chụp lại chữ viết trên nhãn chai.
Rồi mở app mua sắm, bắt đầu tìm kiếm hình ảnh để tra xem đây là loại gì.
Kết quả hiện ra nhanh chóng. Sở Phùng Thu nhìn màn hình, rồi lại nhìn chai tinh dầu trong tay.
Cô lặng lẽ suy nghĩ. Nhìn dòng tiếng Pháp trên chai một lần nữa, rồi ném nó trở lại vào thùng rác.
Quả nhiên, có những chuyện… chính là bỏ lỡ trong vô thức.
Tống Mãn đã đổ nó đi, chứng tỏ nàng đã biết công dụng thực sự của thứ đó.
Sở Phùng Thu chỉ rửa tay, giả vờ như chưa từng phát hiện gì.
Khi Sở Phùng Thu ra khỏi phòng tắm, Tống Mãn đã thay đồ ngủ, nằm trên giường nghịch điện thoại.
“Bạn đang xem gì đó?”
“Lướt Weibo thôi, vừa rồi Weibo gợi ý cho mình một chủ đề hot.”
Chủ đề là: ‘Chia sẻ chuyện tình ngọt ngào của bạn đi nào’. Tống Mãn thỉnh thoảng cũng thích xem mấy đề tài như vậy, có nhiều cái khá buồn cười và dễ thương.
“Để mình đọc cái được nhiều lượt thích nhất nhé… Ờ, ‘Hiện tại đang sống chung với bạn trai, yêu nhau từ thời cấp ba, là tri kỷ của nhau, rất hợp tính, có nhiều điều để trò chuyện. Bình thường ở nhà thì bạn trai là người nấu ăn, sẽ đặc biệt nấu món mình thích cho mình ăn…’”
Tống Mãn đọc tới đây thì cảm thấy hơi sai sai. Chủ bài viết còn đính kèm ảnh chụp đôi: trai xinh gái đẹp. Trước kia có lẽ nàng sẽ thả tim, nhưng hiện tại…
Sở Phùng Thu cũng rất xinh mà. Tính cách cũng tốt. Hai người có rất nhiều chuyện để nói. Biết bí mật của nhau. Là đối thủ, là đồng đội tốt nhất của nhau. Cũng sẽ nấu đồ ăn nàng thích cho nàng ăn…
Nếu là bạn gái, thì đúng là kiểu người yêu hoàn hảo luôn ấy chứ.
“Không đọc tiếp nữa à?” Sở Phùng Thu nằm xuống bên cạnh, chống cằm nhìn nàng.
“Thôi thôi, tự nhiên nhớ ra còn chưa chơi game, mình đi chơi game đây.”
“Chơi chung không?”
“Ư… mình chơi cái khác, chắc bạn chưa từng chơi đâu.”
Tống Mãn chơi nhiều thể loại: từ thủ thành, MOBA, gacha đến PUBG. Muốn chơi gì là chơi cái đó.
Dạo gần đây mê game thủ thành nên hơi bỏ bê game bắn súng.
Lúc đầu nàng chơi PUBG bản PC, sau này khi bản mobile phổ biến thì cũng chơi thử vài lần nhưng không nhiều. Dù sao nàng vẫn thích chơi bản PC hơn.
“Vậy mình ngồi xem bạn chơi.”
“Được luôn.”
Tống Mãn cập nhật game, chỉnh lại độ nhạy, chọn bản đồ rồi bắt đầu vào trận solo.
Lên máy bay – xác định vị trí – nhảy dù.
Phong cách chơi của nàng thiên về rush, đôi lúc rình rập, nhưng chủ yếu là thích lao thẳng vào mặt đối thủ.
Vì lâu rồi không chơi nên rank còn thấp, toàn gặp bot với newbie — nhanh chóng ăn gà (top 1).
“Bỗng dưng muốn chơi bản PC ghê…” Khách sạn này có sẵn máy tính, nhưng nghĩ tới cảnh phải ngồi dậy bật máy là thấy lười.
Nàng giờ tuy không buồn ngủ lắm, nhưng đúng là chẳng muốn động đậy.
“Sở Phùng Thu, viết đề không?” Trong căn phòng suite khách sạn sang xịn mấy chục triệu một đêm mà ngồi làm bài, cảm giác chắc chắn rất… có vibe.
“Chơi luôn.” Sở Phùng Thu lấy điện thoại, mở ứng dụng kho đề.
Ứng dụng này không chỉ có chế độ PK đối kháng, mà còn có chế độ làm đề đôi — hai người cùng làm một bộ đề, có micro trò chuyện, đúng chất kiểu: “Tình duyên online, bạn viết – tôi viết – cả hai cùng viết.”
Tống Mãn mở livestream, chọn chế độ liên kết, rồi cùng Sở Phùng Thu chăm chú nhìn màn hình giải đề.
Đang làm bài, nàng vô tình liếc qua dòng bình luận — rồi phát hiện hôm nay bình luận có gì đó hơi sai sai.
【Chị ơi em chịu không nổi! Hôm nay vì chị mà em sẽ cố gắng học hết mình luôn á!】
【Chị yêu em cũng yêu! Cuối cùng cũng đợi được hai người rồi, khởi động làm bài thôi nào!】
【Thấy livestream là lập tức lao vào, Q thần và Mãn ca cố lên!】
【Tui đã khóa chết cặp này rồi, chìa khóa cho chó nhà tui nuốt rồi, cửa xe cũng hàn kín, hôm nay đừng ai hòng xuống xe nha!】
???
Đang chăm chú làm bài, Tống Mãn đột nhiên thấy lú: gì vậy tụi bay, mấy chị em fan cuồng phải không?
【Tui không đi xem trực tiếp mà giờ ruột gan xanh lè, nghe nói Mãn ca ngoài đời đẹp lắm huhu.】
【Q thần cũng xinh nữa! Chính là hình mẫu nữ thần dịu dàng trong lòng tui! Xỉu tại chỗ!】
【Nửa đêm con tim tan vỡ, không chỉ bỏ lỡ nhan sắc của hai trùm đề thi, mà còn bỏ lỡ cả bài thi 100 người rực lửa nữa!】
“Nhắc mới nhớ, cái bài thi hôm đó bên chính thức có công bố đáp án hay giải thích gì không?” Tống Mãn vừa làm bài vừa hỏi.
【Hừ, mấy ông già đáng ghét đó có công bố gì đâu! Nói là để tụi tui tự ngộ ra — nói vậy mà nghe được à!】
【Đề thì có rồi đó, mà không có đáp án, nhưng cũng có mấy đại thần đang phân tích giúp nè. Mãn ca bạn đứng nhất mà, cho tụi tui xin đáp án đi~】
【Huhu chị tui không chỉ xinh mà còn tốt bụng, giải thưởng đứng nhất cũng đòi quyên góp, đúng là tiên nữ hạ phàm!】
Tống Mãn nhìn đống bình luận mà đau cả đầu. Các em gái này đúng là drama nhiều như vở cải lương.
“Được rồi, để tui với A Q làm xong bộ đề này đã, rồi sẽ giải nốt cái đề hôm bữa nha.”
Dù đạt hạng nhất, nhưng Tống Mãn không làm đúng 100%. Một số câu vẫn rất thú vị.
Vì đây không phải chế độ PK, nên nàng làm từ tốn hơn. Gặp câu khó thì còn dừng lại bàn với Sở Phùng Thu.
Lúc Tống Mãn không nói, nàng sẽ tắt micro, khiến người xem livestream chỉ thấy màn hình… đơ như tượng, giấy nháp cũng không nhúc nhích.
【A lô? Có phải máy tui bị lag không vậy?】
【Không đâu, tui nghĩ là Mãn thần bị disconnect rồi.】
【Dừng hình gần 5 phút rồi đó, với tốc độ của Mãn thần, không thể nào 5 phút mà giấy nháp không động đậy gì cả.】
……
【Các chị em ơi, 10 phút rồi đó, thiệt không phải bị đứng hình hả?】
Trong khi mọi người sốt ruột trong phòng livestream đề thi, thì Tống Mãn và Sở Phùng Thu đang battle trực tiếp ở đời thực.
Hai người có đáp án khác nhau cho một câu, đang phân tích ai đúng ai sai.
Phòng suite của họ có sẵn phòng đọc sách, Tống Mãn đi lấy giấy bút, hai người ngồi thảo luận kỹ lưỡng.
Câu này khá phức tạp, giải ra mất hơn 10 phút, nhưng kết quả lại khác nhau.
“Lão Sở, bạn nhìn nè, định lý Fermat nói ánh sáng luôn truyền theo quãng đường ngắn nhất, nên đoạn này…”
Tống Mãn vừa giải thích vừa vẽ sơ đồ bằng bút, nàng tin rằng suy luận của mình không sai.
Sở Phùng Thu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng đầy tập trung của nàng, đi theo dòng suy nghĩ ấy. Nhưng đến một đoạn thì khẽ nhíu mày.
Cô vẫn im lặng nghe nàng giải thích hết, rồi mới cầm bút khoanh tròn đoạn sai.
“Đến đây thì bạn đúng, nhưng công thức chỗ này bạn suy luận sai rồi — định nghĩa vận tốc ở đây không phải như thế.”
Sở Phùng Thu viết ý kiến của mình lên giấy, Tống Mãn từ nhíu mày chuyển sang gật gù hiểu ra.
Học nhiều quá đôi khi cũng nhầm lẫn, bị cuốn theo giả định sai là chuyện thường. Tuy có chút xấu hổ vì sai sót, nhưng nàng vẫn mỉm cười.
“Giỏi nha lão Sở, tui hiểu rồi.”
Về khoản vật lý, Tống Mãn công nhận Sở Phùng Thu có nhỉnh hơn nàng một chút… chỉ một chút thôi!
Nàng quay lại màn hình, viết tiếp phần còn lại, gạch bỏ đáp án cũ và ghi lại đáp án đúng.
【Sốc! Được chứng kiến Mãn thần viết lại bài sai.】
Tống Mãn xưa giờ nổi tiếng với phong cách “cẩu thả dứt khoát”: không bao giờ nhìn lại, cứ làm tới đâu là làm tới đó, rất hiếm khi có chuyện sửa toàn bộ như thế này.
【Đáp án giống Q thần luôn á, vậy là lúc nãy Q thần vừa “miệng kề miệng” nói cho Mãn thần hả?】
【Tui nghi bạn đang lái xe và tui có bằng chứng rồi.】
【Bạn không có bằng chứng! Mà chuyện này mưa nữ vô dưa (rain girl no melon) nha!】
【HAHAHA “mưa nữ vô dưa”, bạn định chọc tui cười chết hả tiểu ma tiên?】
Tống Mãn lướt thấy mấy bình luận kiểu “miệng kề miệng”, “tiểu ma tiên” mà bị đâm trúng hai nhát vào tim.
Đúng lúc đây là câu cuối cùng. Tống Mãn thả nhẹ một câu: “Đề thi hôm trước để mai giải nhé”, rồi tắt luôn livestream.
Cư dân mạng bây giờ khó chiều quá, nàng vẫn nên đi ngủ cho lành.
Tác giả có lời muốn nói:
Trong BalaLa Tiểu Ma Tiên, hoàng tử Du Nhạc hay nói nhịu, “không liên quan tới bạn” mà nói thành “mưa nữ vô dưa” (雨女无瓜) nghe buồn cười thật sự 🤣🤣🤣