Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Mau Tới Làm Bài
  3. Chương 69
Trước đó
Tiếp theo

Chương 69

Tống Mãn ôm xong là chạy, chân không hề dừng lại mà phóng thẳng về phòng mình, đóng cửa lại, sau đó đập tay xuống giường mắng một câu: “Má!”

Chuyện gì vậy! Chuyện gì vậy! Tống Mãn, bạn làm sao vậy!

Tống Mãn gào thét trong lòng, tự hỏi bản thân một cách điên cuồng, sao lại nhát gan đến thế!

Đây vốn không phải là phong cách của nàng mà!

Tống Mãn lớn từng này rồi, chưa từng xấu hổ như thế này.

Cảm giác thật kỳ lạ, Tống Mãn hoàn toàn không thể kiểm soát nổi.

Nàng vò rối mái tóc, mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, bắt đầu sắp xếp suy nghĩ.

Có cái gì đâu mà sắp với xếp, má!

Rõ ràng cửa sổ trong phòng vẫn còn mở, gió lạnh thổi vào phòng từng đợt, vậy mà Tống Mãn vẫn cảm thấy toàn thân như bị thiêu đốt, có gì đó bức bối không thể giải tỏa.

Nàng cầm điện thoại lên, gọi cho tiểu đệ.

“Đặng Vỹ, ra đây nhậu.”

Lệnh của đại ca đã ban, đừng nói là ngoài trời đang gió lớn, tuyết rơi đầy trời thì Đặng Vỹ cũng phải lết xác ra nhậu.

Đặng Vỹ đến nơi, thấy Tống Mãn đang ngồi trong phòng bao với vẻ mặt nặng trịch, xung quanh không có ai khác, trên bàn đặt nguyên một thùng bia.

“Sao vậy Mãn tỷ, tâm trạng không tốt hả?”

Phòng bao có bật điều hòa, Đặng Vỹ cởi áo khoác ngoài, ngồi xuống bên cạnh Tống Mãn.

“Chỉ hai tụi mình hả? Mao Mao với tụi kia không đến à?”

“Không gọi, chỉ hai người mình thôi.”

Tống Mãn trong lòng đang ôm một bụng chuyện, gọi Đặng Vỹ đến vì quan hệ thân thiết, chứ đông người thì miệng lưỡi nhiều, không tiện nói ra.

“Được thôi, tui uống với bạn.”

Tống Mãn đẩy mấy chai bia qua, trên mặt là một chữ ‘phiền’ to đùng.

“Sao vậy Mãn tỷ, có chuyện gì phiền lòng thì nói tui nghe thử đi, tui nhất định sẽ dùng toàn bộ công lực như cái mền bông của mình để giúp bạn.”

“Cái đó gọi là hết sức mọn.” Tống Mãn uống một hớp bia, lườm Đặng Vỹ một cái đầy khó chịu, nhưng lại bị cái kiểu ‘mền bông’ kia chọc cho bật cười, tâm trạng cũng dễ chịu hơn đôi chút.

“Ý tới là được rồi.”

Đặng Vỹ khoát tay, mặt tỉnh rụi như chó già.

Từ khi tách lớp đến nay, cậu và Tống Mãn có ít thời gian ở bên nhau hơn, không còn ở cạnh nên cậu cũng không biết gần đây Tống Mãn có chuyện gì, tâm trạng thế nào, chỉ nghe nói Tống Mãn mấy lần thi đều đạt điểm rất cao, trong lòng cậu vui thì có vui, nhưng cũng có chút chua xót.

Cái chua ấy dĩ nhiên không phải là ghen với thành tích của Tống Mãn, mà là cảm giác xót xa trong lòng.

Cậu cảm thấy, có lẽ Tống Mãn sắp sửa thành học sinh gương mẫu thật rồi, có lẽ sau này sẽ không cần những tiểu đệ như tụi cậu nữa, giống như đã không còn chung một thế giới.

Tống Mãn uống liền mấy hớp bia, không nói một lời.

Dĩ nhiên Đặng Vỹ không thể để bầu không khí cứ lạnh tanh như vậy, bèn kiếm mấy chủ đề chung để nói, cố gắng làm Tống Mãn vui hơn.

Ví dụ như kể chuyện ông thầy cũ của họ thế nào, tám mấy chuyện trong trường.

“Tui nói bạn nghe, cái con nhỏ ở lớp tui á, Ủy viên văn nghệ á, bạn còn nhớ không, con nhỏ buộc tóc đuôi ngựa, mặt tròn tròn đó.”

“Nó sao?”

Tống Mãn lục lọi trong đầu, tìm hoài không ra ai, nhưng vẫn hứng thú hỏi tiếp.

“Nó dọn ra ngoài ở với bạn trai luôn rồi đó.”

“Dữ vậy hả?”

“Chứ sao nữa, bạn trai nó là sinh viên đại học á, già mà ăn cỏ non, xí.”

Đặng Vỹ uống một ngụm, tiện thể khinh bỉ lũ già chuyên đi giành gái trẻ với tụi hắn.

“Rồi sao nữa?”

“Bạn trai nó thuê nhà riêng, lúc ba mẹ nó không có nhà thì nó sẽ qua đó ở, rồi hôm trước nó phát hiện trong nhà bạn trai có sợi tóc con gái.”

“Bạn trai nó cắm sừng?”

“Đúng rồi, bạn biết sao nó phát hiện ra không?”

“Bắt gian tại trận?”

Tống Mãn nhướn mày.

“Không, còn đỉnh hơn nữa cơ, nó mua cái cân điện tử, để ở nhà bạn trai nó, cái cân đó thông minh lắm, ai bước lên cân, nặng bao nhiêu, lúc nào cân đều gửi thông báo về điện thoại nó.”

Tống Mãn suýt nghẹn bia, giơ ngón tay cái với Đặng Vỹ.

Tuyệt, thật sự tuyệt vời.

Hỏi thử xem có cô gái nào có thể ngó lơ cái cân chứ! Nhìn thấy là phải bước lên thử, kiểm tra tình hình hiện tại ra sao, mỗi ngày cân năm lần cũng chưa đủ.

“Rồi sao nữa? Chia tay chưa?”

“Chia rồi, trước khi đi còn tát cho thằng đó một cái, vác cái cân về luôn. Cái cân đó xịn lắm, mấy trăm ngàn lận.”

“Sao nghe bạn kể mà như tận mắt chứng kiến vậy?”

“Tui chính mắt nhìn thấy luôn đó, là cô ấy kêu tui đi theo tới nhà bạn trai cô ấy dọn cái cân, sợ một mình sức chiến đấu không đủ, nhờ tui đi theo tăng sĩ khí đó chớ.”

Tống Mãn bật cười, Đặng Vỹ cũng cười theo.

“Cho nên Mãn tỷ à, chuyện gì cũng có cách giải quyết hết, bạn có gì không vui cứ nói, coi tui như người nhà, tin tui đi, tui tuyệt đối không nói bậy đâu.”

“Chuyện lần trước Mao Mao ngủ say quá uống nhậu xỉn mặc quần lót ren, không phải ông là người tung hê khắp nơi hả?”

“Khụ khụ khụ khụ, ha ha ha ha ha chuyện đó tui nhịn không nổi mà ha ha ha ha, nhưng Mãn tỷ, chuyện của bạn tui nhất định không nói bậy, tui lấy trinh tiết của mình thề luôn.”

“Tui có một người bạn… hôm nay mất rồi.”

“À… thì… thì xin chia buồn…”

Đặng Vỹ gãi đầu, vụ này thì thật sự không biết an ủi sao cho ổn.

Những chuyện kiểu này thật sự rất khó nói lời gì cho phải, cảm giác nói gì cũng đều vô cùng vô nghĩa.

Tống Mãn mở miệng, nhưng lại không nói gì.

Nàng không đến mức vì cái chết của Lĩnh Nam mà đau lòng khôn nguôi, nói một cách nghiêm túc thì Lĩnh Nam thậm chí không tính là bạn thân của nàng.

Chỉ là nàng thấy thương cảm, thấy tiếc nuối, và cảm thấy ông trời này đúng là tàn nhẫn.

Thương cảm vì bệnh tình của Lĩnh Nam, vì tình yêu không được đáp lại của cô ấy. Lý trí thì biết Lĩnh Nam tự chuốc lấy hậu quả, nhưng khi đứng trước sinh tử thì lòng đồng cảm lại làm mọi sai lầm của cô ấy trở nên nhạt dần. Cái cách yêu cuồng si, cố chấp đến hèn mọn ấy, đáng giận nhưng cũng đáng thương.

Mà cái sự đáng giận ấy lại bị thái độ của người trong cuộc là Sở Phùng Thu làm mờ nhạt đi, cộng thêm cái sự “trêu ngươi” chỉ trong ba mươi giây – từ vui vẻ thành đau đớn – khiến Tống Mãn cảm thấy thật nghẹn ngào.

Huống chi Lĩnh Nam còn mang lại cho nàng một cảm giác khó nói, tuy không thể thật sự đồng cảm, nhưng vẫn cảm thấy có chút gì đó tương đồng. Mà nghĩ tới đây, Tống Mãn lại không tránh được nghĩ đến Sở Phùng Thu.

Làm sao lại thành ra thế này!

Cảm xúc ấy quá đỗi mâu thuẫn.

Đặng Vỹ nhìn Tống Mãn từ vẻ mặt ưu tư bỗng biến thành một kiểu cảm xúc khó diễn tả, còn có chút gì đó thẹn thùng rất con gái, khiến hắn hơi sợ.

Cảm xúc kiểu đó xuất hiện trên người Mãn tỷ đúng là trái ngược hoàn toàn với hình ảnh thường ngày, hơi… rùng mình.

“Tỷ? Tỷ? Sao tự dưng mặt tỷ như kiểu táo bón vậy?”

“Ông mới táo bón đó.”

Rồi Tống Mãn bỗng nhớ lại cái chuyện mình từng nói dối với Sở Phùng Thu về chuyện bị táo bón, chết tiệt thật, chắc chắn Sở Phùng Thu giờ mà nhớ lại thì cũng biết nàng xạo rồi.

Sở Phùng Thu, Sở Phùng Thu, đừng có nghĩ đến Sở Phùng Thu nữa được không! Ra ngoài là để tịnh tâm mà!

“Giờ làm sao? Nữ sinh hoài xuân? Nhưng mà giờ là mùa đông mà?”

“Ông muốn ăn đòn không?”

“Lỗi rồi lỗi rồi, tui đùa thôi mà. Nhưng mà… Mãn tỷ, chẳng lẽ thật sự có chuyện?”

Đặng Vỹ nháy mắt liên tục, mặt mũi toàn là biểu cảm trêu chọc.

“Tui thì có chuyện gì được chứ.”

Tống Mãn lập tức phủ nhận, vẻ mặt rối rắm.

“Nhưng mà nè Đặng Vỹ, ông từng được ai tỏ tình chưa?”

Hơ, phụ nữ.

“Mãn tỷ, bạn đề cao tui quá rồi đó, tui mà đi tỏ tình thì có chứ, chứ làm gì có cô nào mù mắt đến mức chủ động tỏ tình với tui, mà khoan, Mãn tỷ, ai tỏ tình với bạn vậy? Có phải người trong trường mình không?”

Đặng Vỹ mặt mày khổ sở, nhưng trong mắt thì chẳng có chút đau buồn nào, toàn là tia sáng hóng chuyện.

Tống Mãn nghĩ bụng: Là nữ thần của ông đó, nói ra chắc ông chết đứng.

“Lo nhiều làm gì, nói chung là bây giờ đầu tui rối tung lên rồi.”

“Thích thì nhận lời, không thích thì từ chối, vậy thôi mà.”

“Có thích… nhưng chưa đủ.”

“Vậy thì đừng đồng ý vội, coi người ta có thật lòng không. Nếu thật sự thích bạn, thì nhất định sẽ tiếp tục theo đuổi. Còn nếu chỉ vì bạn không đồng ý mà từ bỏ luôn thì người đó không ổn đâu.”

“Chắc là sẽ tiếp tục theo đuổi đó.” Tống Mãn nói nhỏ.

“Bạn Mãn của tui tốt như vậy, chắc chắn phải theo đuổi tiếp rồi. Nhưng mà nè, bạn đừng có bị mấy lời mật ngọt lừa nha, nhất định phải nhìn cho kỹ, nếu người ta dám bắt nạt bạn, tui tới giúp bạn đập nó liền!” Đặng Vỹ đập bàn, cực kỳ khí thế.

“Ông xem thường ai đó hả?” Tống Mãn xoay cổ tay, bẻ khớp ngón tay, nghe răng rắc một tràng, khiến Đặng Vỹ lập tức xụi xuống.

“Tui cổ vũ bạn hết mình!”

Ừm, thế còn được. Tống Mãn hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục uống bia, nhưng tâm trạng đã vui vẻ hẳn lên.

Đúng rồi, giống như Đặng Vỹ nói, không cần gấp, cũng đâu phải phải quyết định ngay lập tức.

Nhưng mà Chu… à không, Sở Phùng Thu sẽ theo đuổi nàng kiểu gì đây?

Hẹn nàng làm đề? Hay nấu cơm cho nàng? Hay rủ nàng đi chơi?

Cơ mà mấy cái đó hình như dùng hết rồi mà.

Vậy thì Sở Phùng Thu còn có chiêu gì nữa nhỉ hahahaha hehe, Tống Mãn nghĩ tới lại cảm thấy một loại phấn khích kỳ quặc.

Đặng Vỹ nhìn Tống Mãn lúc này như thể sắp đi… phá hoại con gái nhà lành, trong lòng lặng lẽ thắp cho “người đó” một cây nến: cái người kia phải có khẩu vị cỡ nào mới dám gặm Mãn tỷ nhà mình vậy trời.

“Đúng rồi Mãn tỷ, giờ bạn còn ra ngoài ‘hoạt động’ không?”

“Khi nào tui nói là nghỉ?”

Tống Mãn cụng cái chai bia xuống bàn, cái đó là ý gì?

“Tui cứ tưởng… tại gần đây bạn học hành ngon lành quá, nên tụi tui nghĩ chắc bạn…”

Đặng Vỹ lắp ba lắp bắp, nói mà còn mang chút buồn buồn.

“Não ông hỏng hả? Còn bày đặt sướt mướt?”

Vậy mà gọi là học giỏi hả? Tụi nó còn chưa biết nàng thật sự lợi hại tới mức nào đâu!

“Thì tui chỉ bày tỏ tí cảm xúc thôi mà. Nhưng Mãn tỷ, bạn thật sự không bỏ tụi tui để học hành tử tế chứ?”

“Tui bỏ ông cái búa á.”

“Vậy tháng sau mình xử tụi Tam Trung một trận ha? Tụi nó âm thầm khiêu khích tụi mình lâu rồi đó!”

“Chắc không được rồi.”

Tống Mãn nhớ tới cái trại đông mình sắp phải tham gia.

Đặng Vỹ liền giương đôi mắt buồn bã nhìn nàng, Tống Mãn tự vả trúng mặt mình.

“Chứ gì nữa, làm luôn tháng này đi.”

“Tháng này cũng không được.”

“Là sao?”

“Lão đại tụi nó mấy hôm trước bị chó rượt nhập viện rồi.”

“Cắn nặng vậy hả?”

“Không, chó chưa cắn được. Lúc chạy trốn thì leo tường té gãy chân.”

“Chậc.”

Tống Mãn vừa uống bia vừa tán gẫu với hắn, chẳng mấy chốc đã vài tiếng trôi qua, trời cũng đã tối mịt.

Nàng không uống nhiều, tửu lượng bia thì vẫn ổn, chỉ hơi lâng lâng thôi, vẫn còn rất tỉnh táo, đi đứng cũng vững.

Đặng Vỹ thì uống xong hơi choáng váng, trông có vẻ ngà ngà say.

“Mãn tỷ, bạn không được bỏ rơi tui đâu nha.”

Đặng Vỹ say rồi lộ tâm sự, người khác có bị bỏ thì không sao, miễn là Mãn tỷ đừng bỏ hắn là được.

Khóe miệng Tống Mãn giật nhẹ, gỡ tay Đặng Vỹ đang nắm áo mình ra.

“Học hành tử tế vào cho tui, nghe chưa, không khéo sau này bị tui bỏ lại xa lắc.”

“Nhưng mà học khó quá mà…”

“Đừng có mà nũng nịu với tui.”

Tống Mãn vừa đỡ hắn vừa đi ra ngoài, ngẩng đầu lên thì thấy Sở Phùng Thu đang đứng ở cửa tiệm.

Nàng mặc áo khoác phao trắng, hai tay ôm ly nước nóng, xinh đẹp như một bức tranh.

“Thấy bạn giờ này còn chưa về, nên tui tới đón.”

“Làm sao bạn biết tui ở đây?”

“Dựa vào xác suất, và xe của bạn.”

Sở Phùng Thu khoanh vùng những nơi Tống Mãn hay lui tới trên bản đồ, dựa vào xác suất để suy đoán, thêm vào đó xe của nàng khá dễ nhận biết, nên không tốn mấy công đã tìm ra.

Tống Mãn: ???

Mẹ nó, học tốt toán lý hóa thật sự có thể tung hoành thiên hạ.

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
điềm văn, hoan hỉ oan gia, ông trời tác hợp, tình hữu độc chung

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây