Chương 7
Tống Mãn ngồi trong lớp, chìm vào suy nghĩ. Mấy năm gần đây, nàng đã quen với sự thay đổi trong ánh mắt người khác – từ ca ngợi ngút trời thành khinh thường ra mặt. Lúc đầu còn có chút dao động, nhưng rồi cũng tự mình ép xuống, chịu đựng được hết thì sau đó chẳng còn gì không thể chịu nổi. Tất cả đều phụ thuộc vào tâm trạng.
Đáng lẽ hôm nay cũng vậy… nhưng không hiểu sao, lần này nàng lại có cảm giác “nên như thế”. Dù là ánh mắt kinh ngạc hay thán phục xung quanh, nàng cũng không mấy bận tâm. Nhưng nụ cười của người ngồi phía trước… dường như khiến tâm trạng nàng tốt hơn không ít.
Tống Mãn nghĩ, chắc là vì đối phương trông xinh, nhìn mát mắt – ai mà chẳng thích chứ.
Nửa tiết còn lại, Tống Mãn vẫn cắm đầu luyện đề trên điện thoại. Hết tiết, nàng úp mặt xuống bàn, bắt đầu ngủ bù.
Khi Sở Phùng Thu đi qua, thứ đập vào mắt là gương mặt bị ép đến méo nhẹ của Tống Mãn khi ngủ gục lên tay. Má bị đè ra trắng trắng mềm mềm, nhìn như sờ vào chắc thích tay lắm.
Cô nghiêng đầu, phát hiện có người đang lén nhìn Tống Mãn ngủ say, trong lòng không khỏi nảy sinh cảm giác khó chịu. “Cậu cho tớ mượn bài tập Vật lý xem một chút được không?” cô lễ phép lên tiếng.
Nam sinh kia lập tức rụt tay về, cuống quýt lật tìm vở bài tập Vật lý đưa cho cô. Sở Phùng Thu cầm lấy và đứng ngay đó xem bài, khiến cậu nam sinh kia căng thẳng muốn chết, cứ tưởng bài làm của mình có vấn đề gì nghiêm trọng.
Cậu cứ thấp thỏm chờ cô nói điều gì đó – nhưng đến khi chuông vào lớp vang lên, Sở Phùng Thu đặt bài xuống mà không nói gì.
“Gì vậy trời?” Nam sinh đó mặt mũi mờ mịt quay sang nhìn bạn cùng bàn.
“Tớ biết đâu. Chắc là đang xem cậu làm đúng câu nào để suy nghĩ thôi. Dù sao người ta cũng không nhìn cậu đâu.” Bạn cùng bàn nhún vai – tâm tư học bá, ai mà đoán được.
“Thì tớ biết mà!” Nam sinh hừ nhẹ một tiếng, lại muốn quay sang nhìn Tống Mãn thêm cái nữa thì phát hiện nàng đã tỉnh rồi.
Tống Mãn bị chuông báo tiết đánh thức, ngẩng đầu lên thì thấy giáo viên đã bước vào. Nàng tiếp tục nhập vai “học sinh cá biệt”, cúi đầu nằm ngủ tiếp. Cứ như thế, nửa buồn ngủ nửa tỉnh, thỉnh thoảng lại nghịch điện thoại, mà trôi qua được cả buổi sáng.
Tan học buổi trưa, Tống Mãn xách túi đồ sáng nay Đặng Vỹ đưa, đi ra ngoài. Hắn đang đợi dưới tầng, thấy nàng bước ra liền lao lại. “Mãn tỷ, trưa nay mình ăn gì?”
“Đi tìm Ái Lan,” nàng đáp gọn.
“OK!”
Đi học thì không được chạy xe phân khối lớn, mà Tống Mãn cũng không dám dắt “bảo bối” của nàng theo – quá nổi bật. Nàng và Đặng Vỹ bắt taxi đến chỗ của Ái Lan.
Giờ này chắc Ái Lan đang làm việc. Cô làm ở một tiệm tóc gần khu dân cư, khách cũng khá đông. Khi Tống Mãn đến, Ái Lan vừa làm xong một khách, đang đứng trước cửa hút thuốc.
Tóc cô ấy nhuộm màu xanh băng cực, cầm điếu thuốc mà trông ra vẻ rất “cuộc đời dập vùi”. Ái Lan lớn hơn Tống Mãn một tuổi, học trung học nghề từ cấp hai, học tạo mẫu tóc, từ học việc cày cuốc đến bây giờ. Mỗi lần không ở bên Tống Mãn thì nhìn cô lúc nào cũng hơi u ám, tiêu điều.
Thấy Tống Mãn đến, Ái Lan vội vàng dập thuốc dưới chân, như thể bị bắt quả tang làm chuyện xấu.
“Hút gì đấy?” Tống Mãn đưa túi đồ qua.
“Lợi Quần,” Ái Lan đáp nhỏ.
Thuốc Lợi Quần – 14 nghìn một gói. Tống Mãn gật đầu. “Tiến bộ rồi đấy.”
Làm Ái Lan xấu hổ muốn độn thổ luôn, hận không thể chui vào cái cống gần đó trốn đi. Trước đây Ái Lan toàn hút mấy loại rẻ tiền vài nghìn, Tống Mãn từng bắt gặp một lần rồi nói khó ngửi, từ đó cô không dám hút trước mặt nàng nữa.
Không phải nàng ghét người khác hút thuốc – chỉ là cảm thấy nếu đã hút thì đừng hút thứ dở tệ, hại người gấp đôi. Hôm nọ nàng còn lấy trộm một bao thuốc xịn từ ba mình, dúi cho Ái Lan, bảo cô biết tự thương lấy thân.
Con người mà – nếu đến bản thân còn không quý trọng, thì còn mong ai thương mình được nữa?
“Vị ổn chứ?” Mắt Ái Lan lấp lánh mong đợi.
Cô đã thử đi thử lại nhiều lần, thấy ổn rồi mới dám nhờ Đặng Vỹ đem đồ ăn đưa cho Tống Mãn.
“Ngon đấy. Nhưng lần sau không cần tốn công làm gì, vừa tốn tiền vừa mất thời gian. Tự lo cho mình một bữa ngon là được rồi,” Tống Mãn biết đây là tấm lòng của Ái Lan, nhưng nàng không muốn Ái Lan cứ mãi hao tâm tổn sức vì mình như vậy.
“Ngon là được,” Ái Lan cười tít mắt, đem túi đồ cất vào trong tiệm tóc. Chỉ chốc lát sau, cô lại buồn bã bước ra.
“Phải làm à?” Tống Mãn hỏi.
Ái Lan gật đầu, trong mắt đầy tiếc nuối. Khó khăn lắm Tống Mãn mới đến tìm cô, mà giờ tiệm lại đang đông khách, không thể đi được.
“Vậy thì bạn làm việc trước đi, ăn lúc nào chẳng được,” nàng nói.
“Chiều nhé, chiều nay chắc chắn tui rảnh. Đến lúc đó tui nhắn cho bạn, chiều nay tui mời bạn… mời hai người ăn cơm.” Ái Lan vội vàng nói thêm, sợ mình nói thiếu.
“Tui đây mà còn cần đàn em mời ăn hả?” Tống Mãn phẩy tay, thần thái “chị đại” tràn ngập.
Đặng Vỹ đứng bên cạnh từ nãy đến giờ không chen nổi một câu, đành mờ mịt đi theo hai người, đầu óc toàn dấu hỏi.
Nói ra thì, nếu là Tống Mãn đi ăn với người khác, bình thường đều là nàng trả tiền. Trừ khi là người kia mời trước, hoặc kiểu bồi tội như hôm qua — cái tiệc nướng mà Đặng Vỹ bày ra rõ ràng là đáng phải trả tiền.
Lúc ăn, miệng Đặng Vỹ vẫn lép nhép không ngừng. “Mãn tỷ, cảm giác ở lớp học bá thế nào? Có thấy mình được thanh tẩy khí chất chưa?”
“Chậc, cái từ này đúng là đỉnh cao trình độ từ ngữ của ông đấy,” Tống Mãn phì cười.
“Tất nhiên! Tui là người có học mà. Nhưng nếu Mãn tỷ học tiến bộ, thì không thể cùng tui gian khổ đồng cam nữa rồi,” Đặng Vỹ vênh mặt.
“Tui giống ông chắc? Tui nộp giấy trắng xếp bét lớp, ông viết kín cả bài còn xếp gần bét, đắc ý cái gì?” Tống Mãn trợn mắt một cái. Nàng lười không muốn mất công làm bài sai kiểu sáng tạo, nên thường chỉ làm trắc nghiệm với điền khuyết, phần tự luận là bỏ trống. Bài luận thì khỏi nói, luôn để trắng – không bét mới lạ.
“Gì cơ? Mãn tỷ mà định bắt đầu làm bài thi thật hả?” Đặng Vỹ như nghe sét đánh ngang tai.
Tống Mãn lại lườm hắn thêm phát nữa, lười trả lời. Nàng vẫn đang suy nghĩ.
“Ê nè, ông biết Sở Phùng Thu không?” Tống Mãn bỗng nhiên nhớ ra chuyện này, quay sang hỏi Đặng Vỹ.
Đặng Vỹ thuộc dạng bách sự thông trong trường – từ giáo viên đến hiệu trưởng, từ tiền bối đến em khóa dưới, không gì là không biết. Dù sao cũng là tiểu đệ số một của Mãn tỷ, không có chút tài cán sao được?
“Trời đất ơi, Mãn tỷ không biết Sở Phùng Thu á?! Sở Phùng Thu đấy!!” Vừa nhắc tới cái tên đó, Đặng Vỹ lập tức kích động, rồi lại như sực nhớ ra – ủa, Sở Phùng Thu đang học cùng lớp với bạn mà?
Mịa, đám học bá lớp một chắc đang sướng phát điên — hai đại mỹ nhân cùng lớp, nghĩ thôi đã thấy quá lời rồi. Tuy nói vậy, nhưng chắc cả hai đều là loại “nữ thần không thể chạm tới”.
Đặng Vỹ đến cả cơm cũng quên ăn, bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu cho Mãn tỷ về “Sở tỷ”.
“Vào trường là được phong làm hoa khôi luôn, trên diễn đàn với mấy hội nhóm online là hot nhất. Không biết bao nhiêu nam sinh định tỏ tình với cổ. Mặt xinh, học giỏi – là thủ khoa đầu vào của trường mình, từ lúc nhập học đến giờ chưa từng rớt khỏi top 1.”
“Trong các kỳ thi học sinh giỏi cấp tỉnh, cổ toàn nằm trong top 3 – đúng chuẩn truyền kỳ học đường.”
“Quan trọng là, không phải kiểu học bá ‘mọt sách’ lạnh lùng đâu nhé! Biết đánh piano, kéo violin, từng học múa ballet với múa dân gian, giải thưởng thì đầy một tủ!”
“Hồi tiểu học đã thi Olympic Toán, đoạt giải nhất toàn quốc cuộc thi ‘Cúp Hy Vọng’. Lên cấp hai thi Olympic Toán toàn quốc còn lấy được giải nhì.”
“Nói chung là, bá đạo toàn năng – kiểu nhân vật cấp đại thần trong trường. Giáo viên nào cũng cưng!”
“Và, quan trọng nhất là tính cách cũng cực kỳ tốt, không phải dạng ‘kênh kiệu khinh người’. Không đong đưa lả lơi với ai, nếu không để tâm thì lơ luôn, còn không thì từ chối dứt khoát. Có lần tui bị chảy máu mũi, cô ấy còn cho tui mượn khăn giấy nữa đó!”
“… Làm gì trên đời lại có nữ thần hoàn hảo đến vậy chứ…” Đặng Vỹ cảm thán một tiếng thật dài.
Tống Mãn rút một tờ khăn giấy, lau vệt nước miếng trên bàn mình. “Ông thích cô ta đến thế cơ à?”
“Thích… không không không! Làm sao được! Người số một trong lòng tui mãi mãi là Mãn tỷ chứ! Không ai thay thế được!” Đặng Vỹ bừng tỉnh trong một giây, vội vàng nịnh nọt, cười hì hì với Tống Mãn.
Tống Mãn đứng dậy, chuẩn bị đi trả tiền. Đặng Vỹ nhanh chóng tranh phần, giành trả trước, không để nàng phải móc ví. Nàng cũng không khó chịu gì, chỉ cảm thấy cô gái kia – cũng khá giỏi đấy.
Sở Phùng Thu. Nàng khẽ gọi thầm cái tên này trong lòng. Một làn gió ấm áp thoảng qua, thổi tung những suy nghĩ rối rắm trong đầu nàng.
Mỗi thứ Sáu, lớp Một có quy định đổi chỗ ngồi vào khoảng thời gian giữa hai tiết tự học buổi tối. Sơ đồ chỗ ngồi được chiếu lên màn hình bằng máy chiếu, ai nấy tự tìm vị trí mới rồi sắp xếp bàn ghế lại.
Tống Mãn được xếp ngồi cạnh Sở Phùng Thu. Và còn là… hàng ghế đầu tiên.
Mấy năm nay nàng chưa từng ngồi gần bục giảng đến vậy – đúng là có thể cảm nhận được “tấm lòng khổ tâm” của ba mẹ rồi.
“Cần mình giúp dọn đồ không?” Sở Phùng Thu nhìn mặt bàn lộn xộn của Tống Mãn, nhỏ nhẹ đề nghị.
Bàn của Sở Phùng Thu sạch sẽ, ngăn nắp – y hệt cảm giác mà cô mang lại cho người khác.
“Không cần đâu, tui tự làm được,” Tống Mãn đáp, rồi đem hết sách vở trong ngăn bàn ra đặt lên mặt bàn. Ngoài sách và vở bài tập, đồ đạc của nàng thật ra cũng không nhiều.
Sở Phùng Thu gật đầu, lặng lẽ nhìn Tống Mãn sắp xếp đồ. Tống Mãn nhét sách vào ngăn bàn. Trước đây nàng thường để hết trên bàn để che điện thoại khi nghịch trong giờ học, nhưng giờ ngồi hàng đầu rồi – cái bục giảng sắt kia là tấm chắn tự nhiên tuyệt vời, bàn trống trải một chút cũng không sao.
Ngồi cạnh Sở Phùng Thu, Tống Mãn đột nhiên cảm thấy… không khí cũng sạch sẽ hơn. Không phải đang khen đâu – là cảm giác thật đấy.
Lớp tự nhiên toàn mấy ông con trai, lúc nào cũng ám mùi mồ hôi, mùi dép, mùi nhựa… Nhưng chỗ ngồi của con gái lại thoang thoảng một mùi thơm mát, rất dễ chịu.
Chuông vào tiết tự học buổi tối vang lên. Giáo viên chủ nhiệm liếc một vòng sơ đồ chỗ ngồi mới, rồi nói vài câu: “Thứ Tư tuần sau bắt đầu thi giữa kỳ, mong các em tranh thủ thời gian ôn tập thật tốt những nội dung đã học, đồng thời chuẩn bị trước cho phần mới. Thi cử cho ra kết quả xứng đáng.”
Khác hẳn với lớp 11 mỗi lần nghe đến thi là la ó thảm thiết, lớp Một thì yên ắng đến mức đáng sợ. Ai nấy đều cúi đầu làm bài. Giáo viên liếc qua Tống Mãn một cái – cuối cùng vẫn không nói gì, rồi lặng lẽ rời khỏi lớp.
Không có thầy cô trông, Tống Mãn lấy điện thoại ra. Nhưng còn chưa kịp đặt lên bàn, cổ tay nàng đã bị một bàn tay nhẹ nhàng giữ lại.
Tống Mãn khẽ chửi một tiếng: “Mẹ nó…”
Sở Phùng Thu ở bên cạnh nghe được, khẽ nhướn mày, nghiêng đầu. “Mẹ ai?” Giọng nói đó nhỏ nhẹ, mềm mại như nước mưa rơi bên tai, vang lên ngay sát bên tai Tống Mãn.
Tống Mãn… đơ toàn tập. Khoan đã… mấy người như “nữ thần học đường” cũng nói chuyện kiểu này sao???
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi tới rồi nè! Đỡ lấy tôi nha… Ái da, hụt tay rồi!