Chương 70
Không cần Sở Phùng Thu giải thích, Tống Mãn học toán giỏi, môn xác suất cũng không tệ, nên đương nhiên hiểu được tại sao Sở Phùng Thu lại làm được như vậy.
Chắc chắn là cô đã nhớ hết những khu vực nàng thường lui tới. Trước kia nàng từng đưa Sở Phùng Thu đi đến rất nhiều nơi, mà Sở Phùng Thu thì chắc chắn đã ghi nhớ tất cả.
Cái người này, sao mà tâm cơ quá vậy!
Nhưng kiểu tâm cơ này lại dùng để đi tìm nàng… Tống Mãn cảm thấy lòng mình rất khó tả.
“Nếu như tui ở một chỗ bạn chưa từng biết thì sao?”
Sở Phùng Thu chỉ suy đoán dựa trên các khu vực nàng hay hoạt động. Nếu nàng không đi xe, xác suất tìm được nàng gần như bằng không.
“Không sao cả, không tìm được thì tui sẽ chờ bạn.”
Trông cô như đã đứng đợi khá lâu rồi, gương mặt có chút tiều tụy vì lạnh, nhưng khi nhìn Tống Mãn vẫn mỉm cười rất dịu dàng.
“Bạn là đồ ngốc à, sao không vào trong?”
“Vì sợ làm phiền bạn.”
Sở Phùng Thu không phải cố tình tỏ ra tội nghiệp hay hạ mình, cô chỉ đơn giản là muốn nhanh chóng đưa Tống Mãn về nhà, không muốn làm phiền nàng.
“Ngốc thật.”
Tống Mãn lại mắng một câu, rồi kéo Đặng Vỹ – đang suýt ngã xuống đất – một cái.
“Ủa, nữ thần tới kìa?” Đặng Vỹ chân đi loạng choạng, nhưng vẫn còn nhận ra người, cười ngu ngu nhìn về phía Sở Phùng Thu.
Sở Phùng Thu nhìn vào quán thấy bên trong chắc không còn ai khác, cũng khẽ cười với hắn một cái.
“Nữ thần cười với tui rồi hehehehehe.”
“Ông cười cái con khỉ ấy.” Tống Mãn không nhịn nổi nữa, vỗ một phát vào sau gáy Đặng Vỹ để hắn tỉnh lại chút.
Đặng Vỹ xoa xoa gáy, lắc đầu nguầy nguậy.
“Mãn tỷ, tui thấy được sao trời nè.”
“Là đêm đẹp quá đấy, nhắc ông nên về nhà rồi.”
Tống Mãn gọi một chiếc taxi, đỡ hắn lên xe, nói địa chỉ cho tài xế rồi đóng cửa lại.
“Về nhà thôi.”
Tống Mãn đẩy chiếc xe của mình ra, giọng không mấy dễ chịu mà nói với Sở Phùng Thu.
Nàng không chịu nổi cái kiểu người khác dịu dàng với mình như vậy.
“Lần sau nếu bạn còn như vậy, tui sẽ giận đó.”
Tống Mãn gãi gãi đầu, leo lên xe, ra hiệu cho Sở Phùng Thu lên cùng.
Sở Phùng Thu gật đầu, ánh mắt cong cong như ánh trăng trên trời.
“Không sao chứ? Bạn không phải vừa uống rượu à?” Sở Phùng Thu chợt nhớ ra chuyện đó, trong mắt lộ vẻ lo lắng.
“Chỉ uống một chút thôi, tui luôn kiểm soát khi chạy xe mà, hơn nữa giờ cũng muộn rồi, đường chẳng còn ai, tui sẽ đi chậm.”
Tống Mãn vẫn có ý thức an toàn. Nàng nhấc chân dài bước lên xe, đội mũ bảo hiểm xong thì đưa cái còn lại cho Sở Phùng Thu.
“Ngồi cho chắc nha.”
Tống Mãn dặn một câu rồi khởi động xe.
Gió mùa đông thổi qua có phần lành lạnh, vì là mùa đông nên nhiều cửa hàng đóng cửa sớm, chỉ có vài tiệm cách xa nhau còn sáng đèn, càng khiến cho đêm tối thêm yên tĩnh.
Hai bên đường, những hàng cây đã trở nên trơ trụi, thân cây được quấn dây thừng như thể những kẻ hành hương đang đợi mùa xuân trở lại.
Sở Phùng Thu sớm đã vứt ly đồ uống nóng trong tay, ôm lấy eo Tống Mãn.
Cô rất thích cái cảm giác ngồi sau xe Tống Mãn thế này, như thể mọi thứ đều bị bỏ lại phía sau, chỉ còn lại nàng và Tống Mãn.
Ôm lấy Tống Mãn như thế này khiến cô có cảm giác mình đang ôm trọn cả thế giới – hay ít nhất là ôm trọn lấy nàng.
Tống Mãn cảm nhận được vòng tay siết chặt quanh eo mình, vốn định nghịch ngợm hù dọa Sở Phùng Thu một phen, nhưng nghĩ lại vẫn nhịn, đầu óc vẫn đủ tỉnh táo.
Về đến nhà, Tống Mãn không nói một lời với Sở Phùng Thu, cứ thế đi thẳng vào phòng mình rồi khóa trái cửa lại.
Tống Mãn đang giận. Dù lúc nhìn thấy Sở Phùng Thu đợi mình nàng có xúc động thật, nhưng càng nhiều lại là tức giận.
Nàng biết Sở Phùng Thu sợ lạnh, đến mùa hè mà tay vẫn còn lạnh, mùa đông thì khỏi nói, túi sưởi, miếng dán nhiệt cái gì cũng chuẩn bị đủ cả, nàng thậm chí còn từng nghĩ tới chuyện kéo Sở Phùng Thu đi khám Đông y. Ấy vậy mà con người đó lại dám đứng chờ nàng ngoài trời lạnh tê tái như vậy!
Tức muốn xỉu!
Tống Mãn tắm nước nóng, hơi nước bốc lên khiến đầu nàng choáng váng đôi chút. Lau tóc qua loa, nàng ra ngoài uống nửa ly nước ấm, rồi ngồi xuống ghế từ từ lau tóc cho khô.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tống Mãn không dừng tay, cất tiếng hỏi ai đó.
“Là mình, Mãn Mãn.”
“Có chuyện gì?” Tống Mãn dừng động tác, nhìn chằm chằm ra phía cửa. Nàng nhất quyết không mở.
Bên ngoài im ắng một lúc, rồi nàng nghe thấy tiếng động khe khẽ, có gì đó đang được đẩy vào từ khe cửa.
Tống Mãn tò mò, đặt khăn xuống ghế, cúi người nhặt vật đó lên.
Là một tấm thiệp kích cỡ bưu thiếp, viết lời xin lỗi của Sở Phùng Thu, còn có hình vẽ một cái icon dễ thương.
Lật mặt sau, nàng thấy một bức tranh vẽ tay.
Trong tranh là nàng đứng cạnh xe máy, tay ôm mũ bảo hiểm, cười rạng rỡ.
Tống Mãn chắc chắn mình chưa từng có khoảnh khắc nào như vậy, nên đó là hình ảnh trong ký ức của Sở Phùng Thu – là cô tự tưởng tượng mà vẽ ra.
… Cũng đẹp phết đấy chứ.
“Mãn Mãn, mình sai rồi, lần sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.”
Giọng Sở Phùng Thu truyền vào từ ngoài cửa, len qua tai Tống Mãn rồi cào nhẹ trong tim nàng, khiến lòng cũng thấy ngứa ngáy.
“Không như vậy là không như thế nào cơ?” Tống Mãn hừ nhẹ.
“Dù có chờ bạn thì mình cũng sẽ chờ ở nơi ấm áp.”
“Vậy mùa hè thì sao?” Tống Mãn chưa buông tha.
“Thì mình sẽ chờ ở chỗ mát.” Sở Phùng Thu đáp chắc nịch.
“Thế còn tạm được.” Tống Mãn hừ một tiếng, nhìn icon đang khóc trên thiệp mà tự cười một mình.
Sở Phùng Thu ngoài cửa đã hóa thành suối nước xuân, mềm đến tận xương. Thế giới này sao lại có người dễ thương như vậy chứ.
Tống Mãn có lẽ không nhận ra, nàng vừa vô tình cùng Sở Phùng Thu hứa hẹn một cái hẹn – cho cả mùa đông lẫn mùa hè.
“Lần này thì miễn cưỡng tha lỗi cho bạn đấy.” Tống Mãn vừa lẩm bẩm vừa đắc ý. Nếu bị Hứa Thanh Lãng mà biết chuyện này, kiểu gì nàng cũng bị gõ đầu cho xem – nửa đêm nửa hôm Sở Phùng Thu phải chạy tới dỗ nàng vui vẻ lại còn xin lỗi!
“Vậy mai tui ngủ nướng nha, đừng gọi tui dậy đó.” Tống Mãn bổ sung, vì trừ ngày nghỉ lễ thì nàng cũng lâu lắm rồi chưa ngủ dậy trễ.
“Được.”
Sở Phùng Thu dĩ nhiên gật đầu. Với năng lực của Tống Mãn, thiếu một buổi tự học sáng hay vài tiết thì cũng chẳng thành vấn đề gì.
“Vậy… chúc ngủ ngon.”
Giọng Sở Phùng Thu dịu dàng, vô tình lại khiến tim Tống Mãn rung lên.
“Ngủ ngon.” Tống Mãn nói vọng qua cửa, rồi đặt tấm thiệp lên bàn.
Nàng chạy ù lên giường, nằm nhìn thiệp trên bàn học, rồi quay đầu sang một bên.
Một phút sau, Tống Mãn lại nhảy xuống, đem tấm thiệp đặt lên tủ đầu giường.
Đặt trên bàn học à, lỡ mà bẩn thì sao… thôi cứ đặt gần mình vậy.
Nàng cúi đầu chơi điện thoại tiếp, nhưng ba phút sau lại liếc nhìn tấm thiệp đầu giường.
Lỡ tay làm rơi thì sao? Lỡ bị nước đổ trúng thì… phiền thật.
Tống Mãn lại bò dậy, cuối cùng quyết định đem tấm thiệp cất vào tủ trưng bày mô hình trong phòng.
Ừm, thế là an toàn. Tống Mãn nhìn tấm thiệp đang tựa vào Iron Man, hài lòng vỗ tay nhẹ.
Khoan… nếu bị Sở Phùng Thu thấy thì có phải sẽ nghĩ là nàng rất coi trọng cô ấy không?
Hay lấy cái gì che lại nhỉ?
Nhưng vậy có khi lại quá lộ liễu?
Tống Mãn suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn để y nguyên tấm thiệp bên cạnh Iron Man rồi leo lại lên giường.
Nàng chẳng còn tâm trạng chơi điện thoại nữa. Một ngày không có nhiều chuyện, nhưng cứ cảm thấy rối rắm và bực bội.
Thật ra cũng không có chuyện gì quá to tát, nhưng chỉ cần một việc không vừa ý là có thể khiến nàng buồn cả ngày.
Tống Mãn mở tủ sưởi bên cạnh. Gần đây trời trở lạnh, dì giúp việc đã thay tủ lạnh mini trong phòng nàng bằng tủ sưởi nhỏ.
Uống một ly sữa đậu nành ấm xong, tâm trạng Tống Mãn đỡ hơn hẳn. Nàng xoa xoa bụng, rồi ra cửa sổ đứng một lúc.
Ánh mắt nàng vô tình dừng lại ở tủ trưng bày — tấm thiệp nhỏ ấy.
Tống Mãn mỉm cười: “Ngủ ngon nha Iron Man, ngủ ngon nhện nhỏ, ngủ ngon Mai Shiranui… ngủ ngon luôn nha, Sở Phùng Thu.”
Nàng tắt đèn, và trong khoảnh khắc bóng tối bao trùm, cũng nhắm mắt lại.
Tống Mãn vốn định ngủ tới khi tự tỉnh, thế mà chẳng hiểu sao lại mở mắt rất đúng giờ — tỉnh hẳn, tỉnh đến mức không ngủ lại được.
Nhìn đồng hồ treo tường — 6 giờ 30.
Còn sớm.
Tống Mãn định nằm xuống ngủ tiếp, nhưng trằn trọc mãi chẳng thể chợp mắt.
Thế là nàng dứt khoát dậy, đánh răng rửa mặt xong rồi mở cửa, thấy dì giúp việc đang ăn sáng dưới nhà.
“Dì Lưu, Sở Phùng Thu đâu rồi ạ?”
“Cô Sở ra ngoài rồi, mới đi thôi. Tiểu thư, để tôi mang bữa sáng lên nhé?”
“Có tài xế đưa đi không ạ?”
“Không, cô ấy nói hôm nay tự đi học được.”
“Đồ ngốc, vậy cô ấy định đi bằng gì chứ!”
Tống Mãn lẩm bẩm, quay đầu chạy về phòng thay đồ, rồi lao xuống tầng.
“Tiểu thư, bữa sáng—”
“Không cần đâu ạ!”
Tống Mãn mở cửa chạy ra ngoài, chẳng buồn nghe nốt câu nói của dì giúp việc.
Tài xế định ra gara lấy xe, nàng phất tay từ chối, rồi lao đi như chạy nước rút trăm mét.
Thật ra để tài xế chở sẽ nhanh hơn, dễ bắt kịp Sở Phùng Thu hơn. Nhưng không hiểu sao, Tống Mãn lại không muốn vậy — không muốn lãng phí dù chỉ một chút thời gian, cũng không muốn có ai chen vào giữa nàng và Sở Phùng Thu.
Thể lực Tống Mãn không tệ, sau một đoạn chạy dài, cuối cùng cũng thấy Sở Phùng Thu đang đi phía trước.
“Sở Phùng Thu!”
Sở Phùng Thu nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại, liền thấy Tống Mãn đang chạy đến.
Không giống với hình ảnh mang vinh quang ở đại hội thể thao, hôm nay chỉ là một buổi sáng mùa đông bình thường — nhưng vì có một người, mà trở nên khác lạ.
Không khí dường như tươi mới hơn, ánh mặt trời cũng có phần ấm áp hơn. Ngay cả những bụi cây hai bên đường cũng như bừng thêm sức sống.
“Sao bạn lại chạy đến đây? Hôm qua chẳng phải bảo sáng nay sẽ ngủ nướng sao?”
“Tui không còn buồn ngủ nữa. Mà nè, sao bạn không để tài xế đưa đi?”
Sở Phùng Thu mỉm cười, đưa tay chỉnh lại tóc và cổ áo cho Tống Mãn.
“Nếu để người khác đưa, chẳng phải sẽ không gặp được bạn sao?”
Sở Phùng Thu không phải nhà tiên tri, dĩ nhiên không thể biết trước rằng Tống Mãn sẽ đuổi theo. Cô chỉ đơn giản không muốn phiền đến người nhà họ Tống.
Dọc đường ra khỏi khu biệt thự, từng bước đi cô đều đang suy nghĩ: làm sao để trở nên mạnh mẽ hơn, làm sao để lựa chọn đúng đắn trong tương lai.
Những điều đó, cô sẽ không kể với ai, nhưng cô biết mình cần có một kế hoạch.
“Bạn tưởng mình biết trước tương lai à? Mà nè, bạn định đến trường kiểu gì? Bắt taxi à? Đừng nói là bạn đi bộ nha!”
Tống Mãn bị mấy câu thả thính của Sở Phùng Thu làm cho mất tự nhiên. Sau khi tỏ tình xong, Sở Phùng Thu như thể chẳng thèm giấu nữa, ánh mắt nhìn nàng toàn là si mê, cố tình làm tim nàng đập loạn cả lên.
Sở Phùng Thu chỉ vào chiếc xe đạp công cộng gần đó, Tống Mãn giơ tay làm dấu “OK”.
Từ hồi cấp hai, Tống Mãn đã không đạp xe nữa, toàn chạy mô-tô hoặc ngồi xe hơi.
Chiếc xe máy điện công cộng tuy đắt hơn xe đạp một chút, nhưng với Tống Mãn thì vẫn rẻ bèo. Nàng quét mã, rồi lên xe.
Hai người một trước một sau trên làn đường phụ, ngắm cảnh đường phố, người bán đồ ăn sáng, học sinh mặc đồng phục, xe cộ đi lại… Lần đầu tiên Tống Mãn cảm thấy những hình ảnh đời thường này thật dễ mến.