Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Mau Tới Làm Bài
  3. Chương 75
Trước đó
Tiếp theo

Chương 75

Sau khi cúp máy, Tống Mãn rơi vào trạng thái suy nghĩ: chẳng lẽ đầu óc Tống Thanh Lan có vấn đề thật sao, hay là cứ đến tuổi rồi thì ai cũng thích “gia đình hòa thuận”?

Tống Mãn cảm thấy khó chịu trong lòng. Tống Thanh Lan giống như một khúc mắc mà nàng mãi không thể vượt qua, đã giấu trong lòng suốt sáu năm, có những suy nghĩ đã bám rễ quá sâu từ lâu rồi.

Nàng đứng bên bờ sông đón gió. Gió đêm lạnh ẩm, đôi tay vốn ấm áp của nàng đã trở nên lạnh buốt, nhưng tinh thần thì lại khá thư thái, dễ chịu. Tống Mãn thích gió, thích mưa—tất nhiên là không tính những cơn bão cấp thảm họa. Cơn gió và cơn mưa thường khiến nàng cảm thấy yên tĩnh.

Năm mười hai tuổi, nàng từng sợ sấm sét, từng chạy đi tìm Tống Thanh Lan, và cũng từ đó biết được một vài sự thật. Kể từ đó, nàng cố gắng đối mặt với những cơn giông, không ngừng tự nhủ rằng mình không sợ nữa, và quả nhiên, dần dần, nàng đã không còn sợ thật.

Thậm chí nàng còn bắt đầu thích cái cảm giác ngồi bên cửa sổ giữa trời giông, nhìn tia chớp xé ngang trời trong khoảnh khắc ngắn ngủi, thứ ánh sáng rực rỡ trong chớp mắt ấy khiến người ta phải rung động.

Tống Mãn cũng không phải lúc nào cũng oán trách Tống Thanh Lan. Ít nhất, nhờ có chị mà nàng hiểu được từ khi còn rất nhỏ rằng lợi ích có thể khiến người ta làm bất cứ chuyện gì.

Sau khi đứng hứng gió một lúc, Tống Mãn đeo găng tay và mũ bảo hiểm, chuẩn bị về nhà.

Sinh nhật của nàng còn vài tháng nữa mới đến, nhưng nàng lại mong ngày đó đến thật nhanh.

Bởi vì đến ngày đó, nàng có thể sở hữu thế giới nhỏ thuộc về riêng mình, và… cũng có thể bắt đầu một mối tình.

Khụ khụ khụ—Tống Mãn lắc mạnh đầu, gạt phăng những suy nghĩ trong đầu.

Chuyện này nhất định phải giấu thật kỹ, nếu để Sở Phùng Thu biết nàng định đồng ý với cô ấy vào ngày sinh nhật… thì chẳng phải cô ấy sẽ “tự mãn” đến tận trời sao?

Nàng còn đang chờ được nhìn thấy Sở Phùng Thu mặc tất trắng, tất đen nữa kìa. Eo cô ấy nhỏ, chân lại dài, chắc mặc gì cũng đẹp.

Tống Mãn giấu nụ cười, khởi động xe.

Mở cửa nhà ra, nàng phát hiện có người đang ngồi trong phòng khách. Qua lưng ghế chỉ thấy đỉnh đầu với mái tóc đen, chưa nhận ra là ai.

Tống Mãn đoán chắc không phải ba mẹ hay Tống Thanh Lan về sớm. Bây giờ mới hơn chín giờ, bình thường thì ba mẹ nàng và cả Tống Thanh Lan phải tầm mười một, mười hai giờ đêm mới về nhà cơ.

“Cậu ngồi đây làm gì vậy?”

Tống Mãn đoán không sai, quả nhiên không phải người nhà. Chính là Sở Phùng Thu đang ngồi đó, cầm điện thoại trong tay.

“Chờ bạn về.”

Sở Phùng Thu đứng dậy, vẫn cầm điện thoại.

“Sao lại chờ ở đây?”

“Muốn sớm nhìn thấy bạn.”

Cô nhìn Tống Mãn từ trên xuống dưới, xác nhận rằng trên người nàng không có vết thương nào mới thật sự yên tâm.

Tống Mãn từng nói Đặng Vỹ bị đánh phải nhập viện, sau đó lại bảo mình có việc phải xử lý. Sở Phùng Thu không khó để đoán được là nàng định đi giải quyết chuyện gì, nên cũng lo lắng liệu nàng có bị thương không.

“Lên phòng chờ cũng được mà, leo cầu thang chưa tới một phút nữa là đến.”

Không phải Tống Mãn không cho cô ngồi ở phòng khách, chỉ là ngồi ở đây thì dì giúp việc hay người nhà đều thấy, nàng hơi ngại.

“Sớm được nhìn thấy bạn một phút, là lời một phút.”

Sở Phùng Thu nói một cách rất nghiêm túc, ánh đèn rọi lên mặt cô, lông mi tạo thành một đường bóng, như cánh bướm sắp bay lên, mang theo độ cong khiến người ta muốn hôn.

Ánh mắt cô sâu thẳm, mỗi lần Tống Mãn nhìn vào đều như rơi vào vòng tay của một đại dương vô tận, từng chút một chìm xuống.

Tim nàng đập thình thịch không ngừng, con nai trong lòng lao điên cuồng, kêu gào: chính là cô ấy, chính là cô ấy!

Chết mất thôi.

Ai mà chống lại được một Sở Phùng Thu như vậy chứ?

“Vậy… vậy… vậy bây giờ nhìn thấy rồi, tụi mình lên lầu đi.”

Tống Mãn không tự chủ mà bắt đầu lắp bắp, vội đi về hướng cầu thang.

Nàng bịch bịch bịch chạy thẳng về phòng mình, để cửa mở, bản thân thì chui vào nhà tắm, đóng cửa lại, chống tay lên bồn rửa mà thở dốc.

Không thể nào lại như thế này được!

Tống Mãn nhìn chằm chằm vào gương, khuôn mặt thiếu nữ trong gương đỏ ửng hai má, khí thế sắc bén thường ngày đã gần như biến mất, giờ đây lại như một cô gái đang thầm yêu đơn phương.

Không phải như thế này mới đúng chứ!

Cái quỷ gì vậy trời!

Đây không phải là Tống Mãn nàng biết! Sao nàng có thể trở nên ẻo lả như thế này được cơ chứ!

Tống Mãn vốc nước lạnh tạt vào mặt, nhưng chẳng có tác dụng gì.

Hừ, nhất định không thể để cho Sở Phùng Thu nhìn thấy nàng lúc thế này, nếu không thì chẳng phải Sở Phùng Thu sẽ biết nàng thích cô ấy đến mức nào sao? Không được không được, nhất định phải bày ra phong thái đại tỷ mới được!

Sở Phùng Thu theo đuổi người ta mặt không đỏ tim không run, còn nàng bị theo đuổi mà lại bày ra bộ dáng xuân tình lãng mạn thế này là sao chứ!

Tống Mãn nhúng khăn vào nước lạnh rồi đắp lên mặt, đợi đến khi hai má hết ửng đỏ mới rời khỏi phòng tắm.

Vừa bước ra ngoài, nàng đã thấy Sở Phùng Thu đang đứng trước tủ kính trưng bày figure của mình.

Iron Man, Spider-Man, Mai Shiranui, Ibaraki… và cả bức vẽ tay của chính Sở Phùng Thu nữa!

“Bạn thích không? Nếu thích thì mình vẽ thêm vài tấm nữa cho bạn.”

Thực ra bên Sở Phùng Thu còn cất nhiều bức vẽ khác về Tống Mãn, đều được xếp riêng trong một cuốn sổ phác họa.

“Đây là bằng chứng bạn xin lỗi mình, có ý nghĩa kỷ niệm nên mình mới giữ lại. Nhưng mà nói thật, mình trước giờ còn không biết bạn biết vẽ đấy.”

Tống Mãn chỉ nghe Đặng Vỹ truyền miệng rằng Sở Phùng Thu biết chơi piano hay violin gì đó, sau này mới biết qua Tố Lan là cô ấy còn biết chơi guitar, đến khi có tấm vẽ này mới phát hiện ra là cô còn biết cả vẽ tranh.

“Ừ, hồi xưa học lâu rồi, thỉnh thoảng hứng lên thì vẽ thôi.”

Sở Phùng Thu từng học ở lớp đào tạo nghệ thuật, học suốt mấy năm. Dạo gần đây không đến lớp nữa thì cô tự học online, xem hướng dẫn rồi luyện vẽ bố cục.

Bất kể là âm nhạc hay hội họa, trước đây Sở Phùng Thu cũng không đặc biệt đam mê, chỉ học như một kỹ năng. Mãi đến khi xen thêm cảm xúc vào, mới nhận ra có những thứ khi mang theo tình cảm sẽ trở nên rất khác.

Cô biết chơi đàn, biết hát, có thể giấu tâm ý của mình trong đó, hát cho Tống Mãn nghe; cũng biết vẽ tranh, có thể vẽ ra Tống Mãn trong trí nhớ mình, từng chút một khắc họa nên sự dịu dàng và đẹp đẽ riêng tư.

“Những thứ đó mình quên gần hết rồi.”

Tống Mãn nhún vai. Bây giờ ngoài đánh nhau ra thì chắc nàng chỉ còn nhớ giai điệu của “Chúc mừng sinh nhật” với “Twinkle Twinkle Little Star” thôi.

Hồi đó trước mười hai tuổi nàng học nhiều lắm, chỉ để trốn học chính mà đi học năng khiếu. Cái gì cũng thấy hứng thú, học đủ thứ lung tung, đến sau mười hai tuổi thì tập trung duy nhất vào học tán thủ, quyết tâm làm “chàng trai đẹp trai nhất”.

“Mình đi tắm cái đã, lát nữa bạn cho mình mượn vở chép bài nhé.”

Tống Mãn nói như lẽ đương nhiên, đây gọi là chiến lược tiết kiệm thời gian và tế bào não, dù gì nàng cũng hiểu rồi, copy tí cũng đâu sao.

“Ừ, mấy bài khó mình đánh dấu cho bạn.”

Tống Mãn làm một dấu ‘ok’, trong lòng vui như mở hội.

Khi gội đầu, nàng phát hiện tóc mình lại dài ra rồi.

Tắm xong, nàng vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm, cửa phòng đã được đóng lại, Sở Phùng Thu ngồi ở bàn học, đang khoanh bài giúp nàng trong vở bài tập.

Tống Mãn ngồi xuống ghế, gọi điện thoại cho thợ tóc quen của mình.

“Anh rảnh không, đến cắt tóc cho em cái.”

“Rảnh chứ, em đến studio đi, anh chờ.”

“Anh đến nhà em đi, cắt ngắn như lần trước là được.”

“Cô Tống Mãn à, cầu xin em quý trọng nhan sắc của mình một chút được không! Anh mới thiết kế một kiểu tóc mới, cực kỳ hợp với em luôn! Làm miễn phí nha!”

“Không, không làm. Anh không đến thì em tự cắt.”

“Chờ anh! Mười phút nữa tới nhà em!”

Tống Mãn cúp máy, tiếp tục lau tóc.

“Bạn muốn cắt ngắn à?”

Sở Phùng Thu nhìn sang phía sau, tóc của Tống Mãn giờ đã dài tới gần cổ, đúng là dài hơn lúc mới quen nhau một chút.

“Ừm, cắt ngang tai là được rồi.”

Tống Mãn không thích tóc dài quá, trước đây nàng từng để tóc dài, nhưng so với tóc ngắn thì thật sự rất bất tiện.

Không chỉ khó chăm sóc, mà lúc đánh nhau cũng cực kỳ vướng víu.

Nàng từng có lần bị túm tóc khi đánh nhau—mà còn là bị một gã đàn ông túm tóc! Tức đến nỗi sau khi đánh ngã tên đó, nàng lôi thẳng hắn đến tiệm cắt tóc, bắt hắn nối tóc dài.

Từ sau chuyện đó, Tống Mãn quyết định cắt tóc ngắn luôn. Sau khi cắt rồi mới phát hiện cả thế giới bỗng sáng bừng lên.

Gội đầu thì nhanh hơn nhiều, buổi sáng cũng dễ chải chuốt hơn hẳn, quan trọng nhất là—đánh nhau không còn sợ bị túm tóc nữa.

Tony – thợ cắt tóc riêng của nàng – chẳng mấy chốc đã tới, xách theo vali dụng cụ nghề nghiệp của mình.

“Cắt trong phòng khách đi, cắt xong để giúp việc dọn dẹp là được.”

Tony mặt mày u oán, chưa kịp vào phòng của Tống Mãn đã bị nàng lôi sang phòng khách.

“Cô Tống, thật sự không cân nhắc đổi kiểu tóc khác hả?”

Tony thấy đau lòng. Dù sao anh ta cũng là nhà thiết kế tóc nổi tiếng quốc tế, vậy mà lại bị con nhóc này gọi đến chỉ để cắt… tóc ngắn. Đúng là phí của trời!

Hơn nữa Tống Mãn còn có gương mặt rất đẹp, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy nàng, trong đầu đã hiện lên cả chục kiểu tóc hợp với nàng, kiểu nào cũng có thể khiến nàng xinh đẹp rạng rỡ. Nhưng Tống Mãn lại cứ khăng khăng đòi cắt tóc ngắn, không nhuộm không uốn, chẳng có chút thú vị hay thẩm mỹ gì cả!

“Tôi có thể cân nhắc đổi luôn nhà tạo mẫu tóc.”

Tony lập tức câm nín. Dù gì cũng là đang nhận tiền từ nhà họ Tống, đã là cha nuôi tiền bạc thì cha muốn sao con cũng phải chiều.

Anh ta để Tống Mãn ngồi xuống, choàng áo chắn lên người nàng để ngăn tóc vụn dính vào áo, mở vali dụng cụ ra, vừa quay đầu thì bắt gặp Sở Phùng Thu đang đứng cạnh cửa, mái tóc dài mềm mượt khiến mắt anh ta sáng rỡ.

“Tiểu thư có muốn thử tạo kiểu không? Tôi vừa thiết kế một mẫu mới cực kỳ thời thượng, đảm bảo cắt xong là bạn sẽ trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn!”

Tony là một gã đàn ông ẻo lả mặc áo sơ mi hồng chói, tay đeo nhẫn, cử chỉ uốn éo, hăng say chào hàng đến cảm động lòng người.

Sở Phùng Thu lắc đầu từ chối. Cô không hứng thú với việc trở thành tâm điểm của đám đông.

“Cô thật sự không muốn thử một chút sao? Tiểu thư da trắng thế này, nhuộm vàng sẽ càng tôn lên vẻ trắng nõn xinh đẹp đó! Giờ mấy cậu con trai đều mê mấy cô em tóc vàng hết á!”

“Tony, anh đến để cắt tóc cho tôi hay đến tiếp thị vậy hả!”

Tóc vàng tóc bạc gì chứ! Nàng một chút cũng không thích “cô em tóc vàng” nhé!

…Nhưng nếu là Sở Phùng Thu thì lại là chuyện khác nha.

“Ôi, đừng gọi người ta là Tony nữa mà~ Người ta có tên đàng hoàng, gọi là Dực Dực nha~”

“Cho anh thêm ba phút nữa, không xong là trừ lương.”

“Cắt liền cắt liền!”

Nhà thiết kế nổi tiếng ra tay quả nhiên gọn gàng dứt khoát. Dù không cắt xong trong ba phút thật, nhưng Tống Mãn nói vậy chỉ để hù dọa, lý do nàng vẫn thích để Tony cắt là vì tay nghề của anh ta rất đáng đồng tiền.

Cắt xong, Tony nhanh chóng rút lui. Tống Mãn gọi giúp việc đến dọn phòng, còn mình thì sờ sờ mái tóc mới.

“Cổ bạn dính tóc vụn nè, để mình giúp bạn lấy ra.”

Vừa về phòng, Sở Phùng Thu liền mở lời.

“À, được.”

Tống Mãn cúi đầu, để mặc cho đầu ngón tay của Sở Phùng Thu lướt trên cổ mình.

Đầu ngón tay lạnh lạnh mang đến cảm giác như có luồng điện chạy qua, khiến eo nàng bỗng mềm nhũn.

“Xong rồi.”

Khi Tống Mãn sắp không chịu nổi, định tự mình xử lý thì liền nghe thấy Sở Phùng Thu lên tiếng, nàng như được đại xá, đổ người lên giường nằm vật ra.

Sở Phùng Thu thu tay lại, các đầu ngón tay chạm nhẹ vào nhau như đang luyến tiếc cảm giác vừa rồi.

Bàn tay kia rõ ràng sạch sẽ trơn nhẵn, lấy đâu ra tóc vụn chứ.

 

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
điềm văn, hoan hỉ oan gia, ông trời tác hợp, tình hữu độc chung

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây