Chương 8
Chỉ vì một câu nói đó, Tống Mãn đã có cái nhìn khác về Sở Phùng Thu. Nàng tưởng Sở Phùng Thu là kiểu người tính cách hòa đồng, dễ gần, ai cũng có thể cười một cái. Không ngờ… lại là kiểu không đứng đắn thế này.
Sở Phùng Thu vốn cũng chỉ là phút chốc bị “gen nghịch ngợm” trỗi dậy mới buột miệng ra câu đó thôi, bình thường cô là người chưa bao giờ nói bậy.
“Dù sao cũng không phải bạn. Thả tay ra,” Tống Mãn trừng mắt liếc Sở Phùng Thu, bảo cô ấy bỏ tay nàng ra.
Mặc dù hai người nói chuyện rất nhỏ, nhưng trong một lớp học yên tĩnh như thế, vẫn thu hút ánh nhìn của vài bạn học xung quanh. Tống Mãn nhận ra ánh mắt đó, liền cất điện thoại vào ngăn bàn, lắc lắc cổ tay một cái… mà không lắc ra được. Sở Phùng Thu cũng không cố tình giữ chặt, thả tay ra một cách nhẹ nhàng.
“Bạn không cần quản tui. Tui không ảnh hưởng đến ai cả,” Tống Mãn rất kiên nhẫn giải thích.
“Nhưng bạn sẽ ảnh hưởng đến chính mình,” Sở Phùng Thu đáp lại. Cô cũng không phải kiểu người thích lo chuyện bao đồng, nhưng cô là lớp trưởng – không thể giả vờ như không thấy học sinh vi phạm ngay trước mặt. Hơn nữa, trên người Tống Mãn, còn có điều gì đó khiến cô muốn tìm hiểu.
“Đó là chuyện của tui, không liên quan đến bạn.”
“Làm sao mà không liên quan chứ. Giáo viên giao phó mình phải chăm lo việc học của bạn, mình phải chịu trách nhiệm về bạn.” Hai chữ “chịu trách nhiệm”, Sở Phùng Thu còn nhấn mạnh, cộng thêm vẻ mặt nghiêm túc kia, khiến Tống Mãn cảm thấy… có chút kỳ quặc.
“Ý bạn là bạn nhận tiền của ba tui à?” Tống Mãn hỏi, ánh mắt có phần đề phòng.
“Hở? Làm gì có chuyện đó.” Sở Phùng Thu thoáng giật mình, thật sự không hiểu tại sao Tống Mãn lại hỏi như vậy.
Tống Mãn cũng chỉ tiện miệng hỏi thôi. Ai bảo việc nàng được vào lớp này nhìn thế nào cũng là do tiền tài mà có, ba nàng nói chuyện vòng vo đều ám chỉ đã “lo liệu xong”. Nàng còn tưởng Sở Phùng Thu là người được “thuê riêng” để canh chừng mình cơ.
“Vậy thì bạn quan tâm làm gì.”
“Vì mình là lớp trưởng mà,” Sở Phùng Thu trả lời vô cùng đĩnh đạc.
Tất nhiên, lý do thật sự không phải vậy. Một người giả vờ thông minh thì dễ hiểu, nhưng một người giả vờ ngu ngơ thì mới thực sự đáng suy ngẫm. Sở Phùng Thu muốn tìm ra bí mật phía sau Tống Mãn. Chỉ cần nàng ngồi ở đó, cũng đủ khiến ánh mắt cô không dời đi được.
Tống Mãn nhíu mày, lại với tay định lấy điện thoại. Sở Phùng Thu nhìn thấy, liền đưa tay nắm lấy cổ tay nàng – Tống Mãn đã đoán được trước, nên khẽ giật ra, nhưng không ngờ lại để tay Sở Phùng Thu trượt xuống… chạm thẳng vào lòng bàn tay nàng.
Hai người cùng khựng lại. Nhưng Sở Phùng Thu phản ứng cực nhanh – các ngón tay khẽ luồn vào giữa các kẽ tay Tống Mãn, rồi… đan chặt mười ngón tay.
Tống Mãn ngơ ngác: Gì vậy trời? Bà chị này đang làm cái gì vậy trời?
“Làm thế này thì bạn không cầm được nữa rồi,” Sở Phùng Thu khẽ nhướn mày, trên môi nở nụ cười nhẹ như đắc ý.
Da chạm vào nhau, mang đến một cảm giác mát lạnh khiến Tống Mãn không phản ứng ngay được. Nàng nhìn trắng, da lạnh – nhưng cơ thể thuộc dạng hỏa vượng. Mùa hè đến là tay nóng như cái bếp, khó chịu muốn chết. Bàn tay của Sở Phùng Thu thì mát lạnh như nước suối, so với nàng thì đúng là dễ chịu hơn hẳn.
Tống Mãn còn định nói gì đó, nhưng phía sau có người khẽ động. “Chậc, muốn nói chuyện thì ra ngoài nói đi, ồn chết được,” Đổng Tuyết ngồi sau lưng chẳng thèm ngẩng đầu lên, nhưng ai cũng biết cô đang nói với ai.
Tống Mãn lập tức nhíu mày – khi nào đến lượt người khác dám nói với nàng kiểu mất lịch sự vậy chứ? Nhưng nghĩ lại, đúng là nàng và Sở Phùng Thu làm ồn trước thật. Tống Mãn mím môi, khóe miệng hạ xuống, trong lòng đã lặng lẽ ghim tên cô gái ngồi sau lại rồi.
Sở Phùng Thu vẫn chưa rút tay lại – tay hai người vẫn còn đan chặt trong ngăn bàn. Tống Mãn khẽ lắc nhẹ tay, ra hiệu: Đủ rồi đó. Sở Phùng Thu liếc mắt ra hiệu cho nàng: Thật sự không chơi điện thoại nữa à?
Tống Mãn gật đầu. Chịu thua bạn rồi đấy.
Sở Phùng Thu nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay nàng. Cái cảm giác mát lạnh kia nhanh chóng bị cái nóng bí bức thay thế – trong một thoáng, Tống Mãn thậm chí còn hơi tiếc nuối. Rồi nàng lại thấy mình… đúng là có hơi ngu thật.
Không nghịch điện thoại được, Tống Mãn bèn mở tập bài tập toán ra. Trông thì có vẻ như đang học nghiêm túc lắm – mắt nhìn vào từng đề, nhưng tuyệt nhiên không động bút, diễn y như một học sinh cá biệt kiểu: “Cái gì cũng không biết, chỉ biết lật trang.”
Sở Phùng Thu đang nhìn nàng. Trên gương mặt Tống Mãn là vẻ thờ ơ, lật từng trang một cách nhanh chóng, rõ ràng đang ngầm nói với người đang nhìn mình: “Tui đang lật đại thôi đó, bạn nhìn gì?”
Nhưng đến một trang nào đó, Tống Mãn bỗng chậm lại, dừng mắt ở một đề bài, không chớp mắt nhìn chằm chằm – trong đầu nhanh chóng hiện ra cách lập công thức, tự nhẩm ra đáp án, rồi tiếp tục suy luận các bước tiếp theo.
Sở Phùng Thu thấy nàng dừng lại, liếc mắt nhìn số trang, lập tức lật đến cùng một trang, dừng lại ở câu hỏi đó – rồi ánh mắt cô bắt đầu hiện lên sự nghi ngờ.
Bởi vì Sở Phùng Thu học rất nhanh, phần kiến thức nâng cao trong sách giáo khoa cô đã học và phân tích hết từ sớm – và cô biết rất rõ đây là đề khó nhất trong cả chương này. Câu hỏi này yêu cầu tổng hợp toàn bộ công thức trong chương, cộng thêm kiến thức cũ, thuật toán phức tạp, làm bài cũng tốn kha khá thời gian.
Những trang khác, Tống Mãn đều lật rất nhanh, chỉ duy nhất trang này là dừng lại. Vậy có nghĩa là… nàng hiểu được đề?
Sở Phùng Thu cảm thấy tờ giấy cất trong túi từ nãy đến giờ bỗng như nóng lên. Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi lấy nó ra. Cô mở tờ giấy – bên trên đã kín những dòng chữ, nét viết ngay ngắn, duy chỉ có phần bên cạnh đề toán khó kia là viết bằng nét mực mạnh mẽ, tự nhiên đầy khí chất.
Ngồi bên cạnh, Tống Mãn có vẻ như đã xem xong đề bài đó, đang chuyển mắt nhìn sang chỗ khác.
Sở Phùng Thu lặng lẽ thả tờ giấy rơi xuống sàn, sau đó khom người nhặt – tiện tay “vô tình” để nó rơi ngay dưới chân Tống Mãn. “Bạn có thể nhặt giúp mình tờ đề được không? Ở ngay chân bạn, mình với không tới,” Sở Phùng Thu nhẹ giọng hỏi.
Tống Mãn liếc cô một cái, cúi người xuống nhặt tờ giấy lên. Nhưng vừa nhìn nội dung bên trên, trong lòng nàng đã dấy lên cảm giác quen quen. Quen… nhưng lại không nhớ ra là quen ở đâu.
Tống Mãn vừa nhìn vừa đứng dậy, ánh mắt dừng lại ở nét bút bên cạnh công thức – rất quen thuộc. Đúng lúc đó, đầu nàng như lóe sáng – nhớ ra rồi. Nàng cứng người lại.
Hôm đó ở công viên… cái tờ giấy nàng tiện tay vứt đi kia… sao lại ở chỗ Sở Phùng Thu?! Câu hỏi, nét chữ, cả nếp nhăn trên giấy – không thể sai được. Chính là nó.
Tống Mãn trong lòng như bị sóng đánh dồn dập, nhưng bên ngoài thì mặt vẫn bình tĩnh như chó già.
“Có chuyện gì sao?” Sở Phùng Thu quan sát nét mặt của Tống Mãn, nhưng không nhìn ra biểu cảm gì bất thường.
Không đúng. Cô chắc chắn đây chính là tờ giấy hôm đó Tống Mãn ném xuống.
“Đề của học bá mấy bạn nhìn thôi cũng thấy đẳng cấp, tui thì không hiểu nổi,” Tống Mãn nhún vai, đưa tờ giấy lại cho Sở Phùng Thu.
Ánh mắt nàng lúc này khá phức tạp, trong lòng lại dành cho Sở Phùng Thu thêm một tầng đánh giá mới. Không ngờ nha. Có người vừa trẻ trung xinh đẹp, lại khoác lên mình hào quang “học thần”, mà sau lưng không chỉ biết giở trò lưu manh, còn biết đi nhặt rác nữa chứ.
Chậc chậc chậc.
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay đăng hơi trễ, dọn đồ mất nguyên buổi, mai lại phải dậy lúc 6 rưỡi để bắt xe nữa qwq… Nay là ngoại lệ nha, sau này sẽ up trước nửa đêm!