Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Mau Tới Làm Bài
  3. Chương 80
Trước đó
Tiếp theo

Chương 80

“Ồ, Mãn Mãn, em cũng ở đây à? Lâu quá không gặp, không ngờ em còn nhớ chị nữa chứ~”

Tống Mãn nở một nụ cười giả tạo, bộ bà không nhớ mấy chuyện tốt đẹp bà từng làm hồi trước sao, còn dám hỏi tui có nhớ không!

Vì ít người nên Tống Mãn đặt bàn bốn chỗ, may mà không gian rộng. Ban đầu nàng định ngồi cạnh Tống Thanh Lan, ăn xong chuồn lẹ. Nhưng giờ Đồng Diệc Nhiên cũng có mặt, nàng chỉ còn cách ngồi cạnh Giang Sơn.

Trong cả phòng, người có biểu cảm cứng đờ nhất chính là Giang Sơn – cuộc hẹn hò hai người bỗng thành bữa tối bốn người.

Má nó chứ vì sao lại như vậy!!!

Tống Mãn cũng muốn hỏi câu đó.

Nhưng thật ra người muốn hỏi nhất là Tống Thanh Lan.

Cô cũng không hiểu hôm nay Đồng Diệc Nhiên nổi hứng gì, vừa vào nhà hàng đã đụng mặt, chào hỏi qua rồi tính đi tiếp, ai ngờ lại bị Đồng Diệc Nhiên kéo tay giữ lại. Cô ấy hỏi có phải đang đi ăn với bạn không, Tống Thanh Lan cũng không thể nói Giang Sơn là bạn – chỉ có thể nói là có tình huống. Kết quả, Đồng Diệc Nhiên cứ thế đi theo cô vào.

Tống Thanh Lan vốn định không để cô ấy tới, vì như vậy mới dễ nói rõ với Giang Sơn một số chuyện.

Một số chuyện vốn dĩ là không thể, bất kể thế nào cũng không thể.

Trong bốn người có mặt, ba người mặt cứng đờ, chỉ có Đồng Diệc Nhiên – người không được mời – là thoải mái như chỗ không người.

May mà phục vụ gõ cửa, xua tan chút không khí ngột ngạt. Tống Mãn bảo có thể lên món, từng món được mang ra.

Tống Mãn nhìn phục vụ rửa chén, trong đầu trống rỗng đến đáng sợ.

Tình huống thế này biết nói cái quái gì bây giờ! Khó xử muốn chết luôn á!

Bầu không khí này đúng là kỳ cục quá thể. Nàng, chị nàng, người theo đuổi chị nàng, rồi bạn của chị nàng – nhìn sơ thì không có gì sai, nhưng thực tế thì đúng là ngại chết đi được, ngại cấp bốn.

Tống Mãn cần gọi viện binh. Nàng không hề muốn ôn chuyện với Đồng Diệc Nhiên.

Nàng thò tay vào túi lấy điện thoại, hai tay giấu dưới bàn, mò theo trí nhớ để gõ trên màn hình.

Đồng Diệc Nhiên nhìn nàng, Tống Mãn hóa thân thành “cô gái cười gượng”, cười mà chẳng chút cảm xúc nào.

Nàng đã ghim tin nhắn của Sở Phùng Thu lên đầu rồi, không biết mình đang gõ cái gì, thao tác một hồi loạn xạ.

Lúc đó Sở Phùng Thu đang làm bài, thì điện thoại rung lên với âm báo riêng biệt.

【Mãn Mãn】: jiuwo二号IEu打却

Sở Phùng Thu gửi lại một dấu hỏi chấm, nhưng bên kia vẫn tiếp tục gửi một loạt ký tự rối rắm.

Tuy vậy, Sở Phùng Thu vẫn bắt được hai chữ “cứu tôi”, lập tức gọi cho Tống Mãn.

Ngay lúc điện thoại đổ chuông, Tống Mãn như nghe thấy thiên thần hát. Nàng giả vờ bị làm phiền, rút điện thoại ra, màn hình hiển thị đúng là Sở Phùng Thu.

“Em ra ngoài nghe điện thoại chút.”

Tống Mãn đưa điện thoại cho Tống Thanh Lan xem tên người gọi, rồi nhẹ bước rời khỏi phòng.

Ahahahahaha tạm biệt nha!

Nàng nhấn nút nghe, dựa vào tường ngoài phòng bao.

“Có chuyện gì sao, Mãn Mãn? Em không sao chứ?”

“Không sao không sao, chị không biết phải giải thích sao nữa, nhưng chị báo tin thành công rồi, hiện tại an toàn.”

“Vậy thì tốt, còn chưa ăn cơm hả?”

Sở Phùng Thu nhớ cách đây vài phút, Tống Mãn còn bảo chuẩn bị ăn. Thời gian ngắn vậy chắc chắn chưa ăn xong, khả năng cao là có chuyện gì đó bất ngờ khiến nàng chưa đụng đũa.

“Chị về tìm em nha, cùng chị ra ngoài ăn gì đó đi.”

“Được, em đợi chị.”

Tống Mãn cúp máy, chỉnh lại biểu cảm, đẩy cửa bước vào với vẻ tiếc nuối và áy náy.

“Chị, chị Diệc Nhiên, anh Giang Sơn, bạn em có chuyện gấp cần em giúp, em phải đi ngay, hôm nào mình gặp lại sau nha.”

“Được mà Mãn Mãn, sau này chúng ta còn nhiều dịp gặp nhau.”

Đồng Diệc Nhiên mỉm cười dịu dàng với Tống Mãn, nhưng trong mắt nàng thì chẳng khác gì ác quỷ há miệng ra định nuốt người.

Cơ mà giờ mình sợ gì chớ! Chị Thanh Lan giờ đâu lấy mình ra làm bia nữa, hứ!

“Vâng, chào chị Diệc Nhiên nha, bye bye~”

Chào xong là Tống Mãn đi liền, không luyến tiếc chút nào.

Về tới nhà, nàng đứng dưới lầu, bảo Sở Phùng Thu lấy chìa khóa xe xuống cho nàng – xe nào cũng được.

Sở Phùng Thu mở ngăn kéo, thấy mấy chùm chìa khóa, vì vẫn còn nhớ chiếc hôm trước nên cố tình không lấy chiếc đó.

Tất nhiên là phải ngồi hết tất cả các xe mới được, hơn nữa Tống Mãn rất quý chiếc mô tô của nàng, nên cô càng muốn để lại dấu ấn của mình trong những gì nàng yêu thích.

Tống Mãn cầm chìa khóa, dắt xe ra khỏi gara, đưa cho Sở Phùng Thu cái mũ bảo hiểm.

“Để chị nghĩ xem nên ăn gì đây…”

Tống Mãn đói rồi, nhưng lại không biết muốn ăn gì.

Nàng vịn vào xe, nhìn cành cây đung đưa trong gió, bất chợt trong đầu hiện ra hình ảnh cái nồi lẩu sôi ùng ục.

“Vậy đi ăn lẩu nha, mùa đông phải có lẩu mới đúng bài.”

“Ừ.”

Tống Mãn định đi ăn lẩu chín ngăn, lái xe tới quán quen thuộc mà nàng hay đến.

Trong tiệm máy sưởi bật ấm áp, Tống Mãn cởi áo khoác, ngồi đối diện với Sở Phùng Thu.

Dưới ánh đèn ấm áp, gương mặt Sở Phùng Thu trắng mịn ửng hồng, đẹp đến mức phát sáng.

Tống Mãn vô thức nhìn đến ngẩn ngơ, mãi đến khi bắt gặp ánh mắt mỉm cười của Sở Phùng Thu, nàng mới hoàn hồn.

Nhưng Tống Mãn cũng chẳng thẹn thùng gì, cứ thẳng thắn tiếp tục nhìn.

Đẹp đến mức khiến người ta muốn ăn ngay được, đúng là mỹ sắc đáng thưởng thức.

Nhưng dù đẹp đến đâu cũng không thể sánh với sức hấp dẫn của nồi lẩu khi bụng đói. Vừa lúc nhân viên mang lẩu lên, Tống Mãn lập tức cho nguyên liệu vào nồi.

Nồi đã được làm nóng từ trước, vừa thả vào một lúc đã sôi ùng ục, mùi thơm bốc lên ngào ngạt.

Trước mặt Sở Phùng Thu cũng có bát đũa, cô gắp thịt bò vào nồi.

Thịt bò chín rất nhanh, vừa nhúng vào nước lẩu sôi là đổi màu, cô không để thịt bị dai, chỉ thổi nhẹ rồi chấm nước sốt, đưa tới trước mặt Tống Mãn.

Tống Mãn ngoác miệng đớp lấy, nhìn cô cười rạng rỡ như thể cả thế giới đều là niềm vui.

Bị đút mấy miếng như vậy, Tống Mãn bỗng nghe thấy giọng mấy cô gái bàn bên.

“Cục cưng, ngoan, há miệng ra nào, chị đút nè.”

Tống Mãn quay đầu lại, thấy cô gái cầm đũa đưa về phía chàng trai đối diện – cả hai đều mặc đồ đôi, không nghi ngờ gì chính là một cặp.

“A~”

“Ahahahaha người ta đút là ngọt ngào yêu đương, chị đút em thì như kiểu chăm sóc con trai nhà địa chủ ấy ahahaha!”

“Nhỏ tiếng chút, người ta nhìn sang rồi kìa.”

“Khụ khụ khụ…”

Cô gái kia còn nghiêng đầu vẫy tay chào Tống Mãn và Sở Phùng Thu nữa.

Đúng là một cô bạn dễ thương, làm tâm trạng khi ăn của Tống Mãn cũng tốt hơn hẳn.

Ăn tối xong, Tống Mãn chở Sở Phùng Thu đi dạo bằng xe máy.

Chiếc mô tô len lỏi giữa dòng xe cộ, lúc ra đến vùng ven không bị giới hạn tốc độ, nàng tăng ga.

Khung cảnh vùn vụt lướt qua, Sở Phùng Thu ôm lấy eo Tống Mãn, nhớ lại lần gần nhất được như vậy là vào mùa hè.

Thời gian trôi nhanh thật, mới đó đã từ hè sang đông rồi.

Tống Mãn dừng xe bên bờ sông, gỡ mũ bảo hiểm đặt lên xe, tựa vào lan can nhìn ra dòng nước. Sở Phùng Thu đứng bên cạnh nàng, cùng nhau ngắm trăng.

“Đặng Vỹ chắc sắp cưa đổ người ta rồi, con bé kia cũng có cảm tình với hắn, đúng là ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ không bao giờ lỗi thời.”

“Đã tỏ tình chưa?”

“Chưa, hắn định đợi tới Giáng Sinh. Ban đầu còn tính viết chữ lên bó bột nữa, tui thật sự muốn đập cái đầu hắn ra xem bên trong có gì.”

“Cách đó… cũng độc đáo đấy.”

“Độc đáo cái đầu á, ngốc lòi ra. Hắn còn bảo tui hỏi bạn – mấy người theo đuổi bạn ngày trước tỏ tình thế nào á? Nè, họ tỏ tình sao vậy?”

Ban đầu Tống Mãn cũng chẳng để tâm, quên luôn chuyện đó. Nhưng giờ nhắc đến, lại thấy hơi tò mò, không hỏi thì thấy khó chịu.

“Không nhớ.”

“Hả? Không nhớ?”

“Không để ý, nên không nhớ.”

Mặt Sở Phùng Thu không cảm xúc – cô từ trước đến giờ luôn khéo léo từ chối. Những lời ấy nghe xong rồi quên, chẳng buồn để tâm.

“Phổ biến nhất chắc là thư tình, nhưng mình chưa bao giờ mở ra đọc.”

Cô ngẫm nghĩ một chút – mấy lá thư đó cô chưa từng mở. Nếu không thể cho ai đó một lời hồi đáp, thì tại sao phải khiến họ ôm hy vọng?

“Lạnh lùng vậy luôn sao?”

Sở Phùng Thu chỉ mỉm cười, đưa tay chỉnh lại mấy sợi tóc bị gió thổi rối của Tống Mãn.

“Nhưng giờ nghĩ lại, những bức thư ấy chắc là chân tình từng chữ một, vì thư tình mình viết cho bạn… cũng như vậy.”

Cô ghé sát, ánh mắt giao nhau với Tống Mãn.

Ánh đèn xa xa phản chiếu trên mặt sông, lấp lánh như những vì sao trong mắt Sở Phùng Thu.

“Bạn… bạn viết thư tình cho mình hồi nào! Sao mình không biết gì hết?!”

Thư tình? Thư tình nào chứ!

Nàng đâu có thấy đâu, trời ơi!

“Bị mình giấu rồi.”

“Trời ơi, bạn thiệt là quá đáng đó, viết thư tình mà không cho mình xem!”

“Vốn định làm bất ngờ, nhưng giờ lỡ nói rồi.”

Sở Phùng Thu nói rất thành thật, thành thật đến mức Tống Mãn nghi ngờ đây là âm mưu!

Chắc chắn là muốn kích thích sự tò mò của nàng, rồi để nàng chờ đợi ngày nhận được thư!

Sở Phùng Thu, đồ nham hiểm!

“Bạn cố ý làm mình tò mò đúng không! Đồ xấu xa!”

“Ừ, mình là người xấu, muốn cướp lấy trái tim bạn, giữ bạn cho riêng mình.”

Giọng Sở Phùng Thu nhẹ như gió, và ngay khoảnh khắc ấy, cả cơn lạnh của mùa đông dường như cũng dịu lại, hóa thành cơn gió xuân ấm áp len vào lòng người.

Sao người này lại như vậy chứ! Toàn nói mấy lời khiến người ta tim đập loạn xạ!

Khốn nạn thật đấy, biết nói dễ thương thì nói nhiều vào đi!

“Biết mình xấu là tốt rồi, lần sau không được phạm nữa nghe chưa!”

“Nhưng mình phải để lộ chút sơ hở, bạn mới nhận ra là mình thích bạn chứ.”

Sở Phùng Thu cong mắt cười, chữ “thích” nói ra nghe như mật ngọt, quyến luyến trên môi.

“Sở Phùng Thu, mấy lời ngọt ngào đó bạn học từ ai vậy, sến súa chết đi được!”

Tống Mãn bóp má cô, ra sức nhào nặn.

“Trước khi gặp bạn, mình cũng không biết là mình có năng khiếu này.”

Đợi đến khi Tống Mãn ngừng nhào mặt, cô mới mở miệng. Mỗi lần đối diện với Tống Mãn, cô như thể nghĩ ra đủ mọi mỹ từ trên đời để mô tả nàng – nhưng đồng thời lại cảm thấy mọi ngôn ngữ đều nghèo nàn trước vẻ đẹp ấy.

“Năng khiếu nói lời ngọt ngào hả?”

“Năng khiếu chỉ nói lời ngọt ngào với bạn.”

Aaaaa cái người đáng ghét này lại phát tín hiệu thu hút nữa rồi!

“Sau này không được nhìn người khác kiểu đó nữa nghe chưa.”

Tống Mãn véo mũi cô một cái, rồi bóp má đến đỏ ửng mới chịu dừng.

“Được.”

Sở Phùng Thu đặt tay phải lên mu bàn tay Tống Mãn, nắm lấy, rồi đưa lên môi hôn nhẹ một cái.

Cái khoảnh khắc đó, dường như sưởi ấm cả đêm đông giá lạnh.

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
điềm văn, hoan hỉ oan gia, ông trời tác hợp, tình hữu độc chung

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây