Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Mau Tới Làm Bài
  3. Chương 81
Trước đó
Tiếp theo

Chương 81

Một tuần trước khi trại đông bắt đầu, lịch trình đã được gửi vào hộp thư của nàng và cô. Khi nàng nhận được email, nàng cũng cảm thấy đã đến lúc thông báo cho gia đình một tiếng.

Nàng không quá lo lắng về việc ba mẹ có đồng ý hay không, vì nàng biết chắc họ sẽ không phản đối.

Chỉ cần nàng nói là muốn ra ngoài thư giãn một chút là đủ rồi, huống hồ lần này còn đi cùng với cô.

Nhưng điều mà nàng không ngờ là khi nàng nói chuyện này trong bữa ăn, người nhà lại không đồng ý ngay như nàng nghĩ.

“Mãn Mãn, trại đông này con đi bao lâu vậy?” Người hỏi là ba nàng – Hứa Thanh Lãng, còn vẻ mặt của Tống Tử Từ và Tống Thanh Lan cũng thể hiện sự thắc mắc giống hệt.

“Hai mươi bảy ngày.”

“Vậy khi nào con đi?”

“Một tuần nữa.”

“Vậy chẳng phải con sẽ không được ở nhà vào sinh nhật rồi sao?”

Sinh nhật của nàng là ngày 17 tháng 1, bây giờ là ngày 16 tháng 12, một tuần nữa sẽ là ngày 23 tháng 12, hai mươi bảy ngày sau là ngày 19 tháng 1 – vừa vặn trễ mất.

“Chỉ là sinh nhật thôi mà, không ở nhà tổ chức cũng đâu sao.”

Dĩ nhiên, sinh nhật này rất quan trọng, nó đánh dấu việc nàng sắp trưởng thành – cũng có nghĩa là… khụ khụ khụ khụ.

“Đây đâu phải sinh nhật bình thường, mười tám tuổi là cột mốc rất có ý nghĩa. Không thể không tham gia à? Hoặc là về sớm được không?” Tống Thanh Lan nhíu mày, thương lượng với nàng.

“Vậy con về sớm một ngày.”

Nàng nghĩ dù sao sinh nhật này cũng phải tổ chức, tổ chức ở đâu không quan trọng lắm, quan trọng là ai sẽ ở bên cạnh.

“Về sớm hai ngày.” Tống Thanh Lan nói bằng giọng không cho phép phản đối, bởi vì trại đông tổ chức ở Na Uy, chênh lệch múi giờ với Trung Quốc là sáu tiếng, nên phải tính thời gian đầy đủ một chút thì tốt hơn.

Ban đầu nàng đã đồng ý về sớm, nhưng khi nghe giọng điệu của Tống Thanh Lan như vậy thì lập tức khó chịu.

“Vậy con không về sớm nữa. Sinh nhật thôi mà, ở đâu chẳng được, gọi điện chúc mừng cũng giống nhau cả, đâu cần tiệc tùng linh đình. Mấy thứ đó là thứ con ghét nhất.”

Nàng đặt đũa xuống, sắc mặt hơi lạnh.

“Mãn Mãn đừng giận mà, ba chỉ muốn con có một sinh nhật thật trọn vẹn thôi, dù sao cũng là mười tám tuổi mà.” Hứa Thanh Lãng thấy không khí căng thẳng liền vội vàng hòa giải. Ông thì nghiêng về phía Tống Thanh Lan, cũng cảm thấy nàng đi chơi rồi về sớm hai ngày cũng không sao cả.

“Dù sao sau sinh nhật thì mỗi ngày con cũng là mười tám tuổi rồi, chờ con về rồi cả nhà ăn một bữa cũng được mà, sớm một chút hay muộn một chút có khác gì đâu.”

“Nhưng mà…”

Tống Thanh Lan vẫn muốn nói tiếp, nhưng bị Tống Tử Từ giơ tay ngăn lại.

“Mãn Mãn nói cũng đúng, chúng ta là người một nhà, không cần quá câu nệ hình thức làm gì. Chỉ cần con vui là được rồi.” Tống Tử Từ dịu dàng nhìn con gái. Vợ đã nói vậy thì Hứa Thanh Lãng cũng không còn ý kiến gì nữa, ông gật đầu đồng ý.

“Vậy đã như vậy, Mãn Mãn, lát nữa con vào thư phòng chị một chút, chị đưa trước quà sinh nhật cho con.” Tống Thanh Lan thu lại vẻ tức giận và hụt hẫng. Bởi vì còn có người ngoài trên bàn ăn, cô không muốn tranh cãi với nàng trước mặt người khác, sợ khiến nàng thấy mất mặt rồi cảm xúc càng bị khơi lên, dẫn đến việc quyết tâm không thay đổi.

Thái độ của Tống Thanh Lan như vậy khiến nàng cũng không cần thiết giận nữa, gật đầu đồng ý, không khí lại dần dịu xuống.

Nàng nghĩ là lấy được quà sớm thì ứng phó xong cũng sớm, nên ngay khi Tống Thanh Lan rời bàn ăn, nàng liền đi theo chị vào thư phòng.

Tống Thanh Lan vừa vào phòng đã khóa cửa, ngồi xuống bàn làm việc. Trên bàn là ly cà phê vừa được giúp việc pha mới cách đây một phút. Cô nhấp một ngụm rồi mở máy tính lên.

“Không phải nói là đưa quà cho em sao?” Nàng nhìn dáng vẻ chuẩn bị làm việc của chị gái thì đảo mắt nhìn xung quanh.

“Chị vẫn muốn nói chuyện với em. Tại sao không thể về sớm hai ngày? Ở bên đó chẳng lẽ lại quan trọng hơn việc cùng chị đón sinh nhật sao?”

“Chị lừa em à?”

Nàng bắt đầu thấy bực, sao Tống Thanh Lan lúc nào cũng hai mặt như vậy, mới nãy chẳng phải đã đồng ý trước mặt ba mẹ rồi sao?

“Chị chỉ là không hiểu…”

“Em thấy không cần thiết, vậy đủ hiểu chưa?” Nàng cắt ngang lời chị, nhìn thẳng vào mắt cô.

Nàng thấy sắc mặt Tống Thanh Lan lạnh xuống, trong lòng bỗng trào lên một chút áy náy, nhưng rồi lại nhanh chóng gạt đi.

Nàng áy náy cái gì chứ, chuyện này vốn là như vậy. Sinh nhật mà, chỉ cần tình cảm còn, ngày nào tổ chức chẳng được.

Hơn nữa trại đông cũng đâu phải nhà mình tổ chức, muốn đến thì đến, muốn về là về – như vậy nghe cũng kỳ.

“Không cần thiết?” Tống Thanh Lan hít một hơi thật sâu. “Em cảm thấy việc cùng chị đón sinh nhật mười tám tuổi là không cần thiết sao?”

“Em còn xem chị là chị gái của em không đấy?” Sắc mặt Tống Thanh Lan đầy kiềm chế, nhưng đã sắp chạm đến ranh giới của tức giận và thất vọng.

Nàng chưa từng bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc quan trọng nào trong cuộc đời đứa trẻ này, cho dù là lúc mới sinh, đầy tháng, tròn một tuổi, mỗi năm sinh nhật, Tết nhất, thậm chí cả họp phụ huynh nàng cũng xin nghỉ để đi. Vậy mà giờ đây, vào một ngày trưởng thành quan trọng như thế, Mãn Mãn lại nói với nàng rằng nàng không cần thiết.

“Là em có coi chị là chị gái em hay không mới đúng.”

Mãn Mãn mỗi lần nghe mấy chữ “chị em” là lại thấy bực, không tránh khỏi nhớ đến cái đêm mưa ấy, nhớ đến sự giả tạo của Tống Thanh Lan.

Nếu không phải còn giữ được lý trí, biết điều gì là điểm nổ thật sự, thì câu “Tống Thanh Lan vốn không phải chị ruột của nàng” suýt chút nữa đã bật ra khỏi miệng rồi.

May mà nàng kìm lại được, biết nếu nói ra câu đó thì thật sự sẽ khiến mọi thứ nổ tung.

Nhưng hình như câu nàng vừa nói bây giờ cũng chẳng tốt hơn là bao.

Nàng thật sự thấy phiền chết đi được, vì sao khi nàng nói ra những lời này còn phải suy nghĩ xem liệu có làm tổn thương Tống Thanh Lan không? Cuối cùng là ai đang tổn thương ai chứ!

“Em nói lại lần nữa xem? Em nói chị không xem em là em gái sao?”

Giọng Tống Thanh Lan không kìm được mà run lên, đứng bật dậy khỏi ghế.

“Nếu chị không coi em là em gái, thì chị đã sớm đi rồi, đến cả nhìn em một cái cũng thấy phiền.”

“Đã không thấy cần thiết, không quan trọng, được thôi, vậy thì như vậy đi. Em ra ngoài đi, quà sinh nhật hôm đó chị sẽ đặt trong phòng em, tuỳ em.”

“Bây giờ, ra ngoài.”

Tống Thanh Lan ngồi xuống, không nhìn nàng nữa.

Nàng vò tóc, rõ ràng là Tống Thanh Lan lừa nàng trước, giờ lại còn nổi giận với nàng — hừ, ai mà chẳng biết nổi giận!

Nàng quay đầu bỏ đi, đóng sầm cửa lại.

Phòng làm việc của Tống Thanh Lan ở tầng ba, cách âm rất tốt, nàng cũng không lo người khác nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi, rầm rầm bước xuống lầu, quay về phòng mình, đóng cửa lại.

Tức chết mất, cái đồ đại lừa đảo này.

Thật ra cái câu “nhìn thêm một cái cũng thấy phiền” ấy mới là lời thật lòng nhỉ, rõ ràng là rất ghét nàng, lại còn làm ra vẻ đối xử tốt, lòng dạ có tính toán, rõ ràng là người xấu, còn tỏ ra giận dỗi với nàng!

Nàng tức đến mức muốn tìm ai đó để nói xấu Tống Thanh Lan một trăm tám mươi lần. Nàng biết chỉ cần nàng muốn nói, Sở Phùng Thu nhất định sẽ nghe, rồi dỗ dành nàng, nhưng nàng không muốn nói với cô lúc này.

Bởi vì chuyện này vốn dĩ là chuyện trong nhà nàng, không cần kéo Sở Phùng Thu vào. Nàng có thể tự giải quyết.

Thật sự có thể giải quyết được sao?

Nàng cũng không biết. Chuyện này vốn chẳng nằm trong tầm kiểm soát của ai cả.

Nàng nhịn không nổi muốn tìm ai đó để xả hết bực bội, nhưng lại không muốn tìm người quá thân quen, cũng không muốn nói với người hoàn toàn xa lạ.

Lúc này, nàng nghĩ tới một người bạn mạng hay nói linh tinh.

【Mãn Mãn】: Trảo Trảo, có đó không!

【Trảo Trảo】: Tui đây nè, đang on nè, có chuyện gì vậy?

【Mãn Mãn】: Tui đang rất muốn xả một chuyện, chịu hết nổi luôn rồi!

【Trảo Trảo】: Hạt dưa với ghế nhỏ chuẩn bị xong xuôi, bạn xả đi!

【Mãn Mãn】: Là như này, tui có một người bạn…

【Trảo Trảo】: Tự bịa bạn ra hả?

Nàng siết chặt nắm tay — mẹ nó, đúng là tự bịa thật… nhưng mà kệ đi!

【Mãn Mãn】: Guna, là bạn tui, bạn ấy có một người chị gái.

【Trảo Trảo】: Rồi người chị đó cướp bạn trai bạn ấy?

【Mãn Mãn】: Bạn làm ơn bớt tưởng tượng lại dùm tui với!

【Mãn Mãn】: Chị gái của bạn ấy là cùng cha khác mẹ, nhưng từ nhỏ đã do chị đó nuôi lớn. Chị ấy muốn kiểm soát bạn tui, muốn nuôi hỏng bạn ấy. Bạn thấy người chị này có tệ không?

Nàng sửa lại một chút chi tiết, từ “cùng mẹ khác cha” thành “cùng cha khác mẹ”, rồi nói đại khái tình hình.

【Trảo Trảo】: Nuôi hỏng á? Con gái mà cũng bị kiểu đó luôn? Nhà này có ngai vàng thừa kế hả?

Nói thiệt là: nhà bạn có mỏ hả?

【Mãn Mãn】: Cái đó không quan trọng. Quan trọng là chị gái này thiệt sự rất quá đáng đúng không? Ngoài mặt thì giả vờ chị em tình thâm, sau lưng thì muốn khống chế, không cho người ta thoát ra khỏi lòng bàn tay.

【Trảo Trảo】: Nghe cũng áp lực thiệt. Giống như chim hoàng yến bị nhốt vậy. Nếu là tui bị kiểm soát như vậy, chắc tui bùng nổ lâu rồi!

【Mãn Mãn】: Ừm… bạn tui chắc cũng chỉ đau khổ về mặt tinh thần thôi. Chị gái thường xuyên chuyển tiền cho bạn ấy, ba mươi năm mươi triệu là chuyện thường, thỉnh thoảng cả trăm triệu cũng có. Muốn gì có đó, quần áo toàn đồ thiết kế, mỗi mùa thay mới nguyên tủ. Hè thì không phải học, còn được cho đi Thụy Sĩ trượt tuyết…

【Mãn Mãn】: Tóm lại là kiểu nuông chiều đến mức hủy hoại, từ nhỏ không muốn đi học, chỉ cần cảm nhẹ một cái là được nghỉ nửa tháng. Làm sai cũng không ai dám mắng, chỉ cần ngoan ngoãn là có thể nuôi cả đời.

【Trảo Trảo】: ???

【Trảo Trảo】: Kiểu chị gái này ở đâu phát? Nhà nước có cấp không?

【Trảo Trảo】: Trời đất ơi, đây chẳng phải là kiểu sống trong mơ được mẹ nuôi bao sao? Mà còn không cần bán thân nịnh bợ gì hết! Bạn giới thiệu chị gái bạn bạn cho tui đi, tui chịu bị nuôi hỏng luôn! Chị ơi em được lắm đó!

【Mãn Mãn】: Trong mơ thì có đó.

【Mãn Mãn】: Không đúng! Tui tìm bạn không phải để nói cái này! Bạn nhìn giùm tui cái hậu quả lâu dài đi coi có đáng lo không!

【Trảo Trảo】: Ờ ha, nếu nuôi như vậy thì thể nào cũng thành một đứa con ông cháu cha chảnh chọe dốt đặc, chẳng ra gì.

Cảm ơn nhiều nha ông nội, ba đây hoàn toàn không dính dáng gì tới “dốt đặc” hết á.

Còn chảnh chọe thì… cũng hơi hơi thôi.

【Trảo Trảo】: Ngắn hạn thì còn được, chứ sau này mà gây chuyện, chị cổ không lo nữa, hay chán rồi đá qua một bên thì khỏi khóc cũng chẳng ai thương.

【Trảo Trảo】: Nghĩ kỹ thì thấy sợ thiệt, giống như thuốc độc ngấm chậm vậy. Bạn bạn nên sớm tính đường đi riêng cho mình, con người vẫn nên tự dựa vào bản thân thì hơn.

【Mãn Mãn】: Tui cũng nghĩ vậy đó, dựa vào người khác thì không bao giờ có cảm giác an toàn thật sự.

Tống Thanh Lan không thể tin nàng, cũng giống như nàng không thể tin Tống Thanh Lan.

Quả thật là “chị em tình thâm” ghê.

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
điềm văn, hoan hỉ oan gia, ông trời tác hợp, tình hữu độc chung

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây