Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Mau Tới Làm Bài
  3. Chương 82
Trước đó
Tiếp theo

Chương 82

Trong phòng làm việc tầng ba, ly chén vỡ tan trên sàn, cà phê tràn loang lổ trên nền gỗ, trông như vết nhơ không rõ tên.

Tống Thanh Lan nhìn những mảnh sứ vỡ vụn dưới chân, bấm gọi một số trong danh bạ.

“Rượu trong tủ, lấy cho em hai chai. Em sẽ chuyển tiền.”

Cô buông điện thoại xuống, bàn tay thả lỏng lộ ra chút mỏi mệt.

Đêm ở Thanh Thành tựa như một mỹ nhân quyến rũ, mặc váy đen, trên vạt áo đính đầy những vì sao rực rỡ.

Tống Thanh Lan đứng nơi ban công lắc ly rượu, từ nơi cao nhất phóng tầm mắt nhìn xuống thành phố này.

“Em tới chỗ chị chỉ để uống rượu giải sầu thôi hả?”

Kính ngăn cách cơn gió lạnh bên ngoài. Đồng Diệc Nhiên mặc váy dài, chậm rãi ngồi xuống cạnh cô, đặt ly cocktail vừa pha xong xuống, chống cằm nhìn mỹ nhân trước mặt mình.

Tống Thanh Lan vẫn mặc nguyên bộ âu phục lúc làm việc, tóc búi gọn, trông vô cùng nghiêm chỉnh, vẻ lạnh lùng khiến người ta khó lại gần. Chỉ khi đôi môi đỏ chạm lên miệng ly, mới tăng thêm vài phần quyến rũ khó diễn tả.

“Im lặng vậy nè, em coi đây là bar thật rồi hả, khách yêu quý của chị?”

Đồng Diệc Nhiên lại gần, hương thơm trên người cô ta lượn quanh chóp mũi Tống Thanh Lan. Tống Thanh Lan đưa tay vén một lọn tóc dài của cô ta, đưa lên mũi ngửi. Động tác vốn mang tính trêu ghẹo, nhưng đặt lên người cô lại khiến người ta khó rời mắt. Đồng Diệc Nhiên cũng vì thế mà ánh mắt trở nên sâu hơn.

“Mùi này hợp với chị lắm, thơm thật.”

Tống Thanh Lan thả lọn tóc xuống, dựa lưng vào ghế, nâng ly uống cạn, lại tự rót thêm một ly nữa.

“Em quên rồi sao? Đây là quà sinh nhật năm nay chị tặng em. Quả nhiên không phải tự chị chọn.”

Đồng Diệc Nhiên hừ nhẹ, trách cô không để tâm.

“Dù không phải chị mua, nhưng đúng là chị chọn đó.”

Tống Thanh Lan nheo mắt, như nhớ ra chuyện đó. Cô có đặt lịch nhắc sinh nhật Đồng Diệc Nhiên để khỏi bị đòi hỏi lung tung. Dù là bảo thư ký đi mua, nhưng mùi hương thì đúng là cô chọn.

Công ty cô từng có hợp tác với hãng nước hoa nổi tiếng đó, còn lo phần quảng cáo. Cô rất xem trọng hợp đồng đó, nghiên cứu khá kỹ. Lúc ngửi thử mùi này lần đầu, cô lập tức cảm thấy rất hợp với Đồng Diệc Nhiên.

Như một ngọn lửa mạnh mẽ thiêu đốt giác quan, nhưng lại không gắt gỏng chói tai. Nốt hương sau cùng mang cảm giác uyển chuyển trầm lắng, là hương thơm phụ nữ khiến người ta lưu luyến.

“Chị biết ngay em vẫn còn để tâm đến chị.”

Đồng Diệc Nhiên cười, nâng ly về phía cô.

“Có gì phiền lòng cứ nói với chị đi. Em cứ im im hoài cũng không hay. Em vốn là kiểu người chuyện gì cũng giấu trong lòng, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”

Tống Thanh Lan khẽ vuốt ve thành ly, nhìn gương mặt méo mó phản chiếu trong làn rượu đỏ.

“Chuyện này là em sai sao?”

Cô lẩm bẩm không tự chủ, mắt dừng lại ở ly rượu, sắc mặt có chút trống rỗng.

“Chuyện gì cơ?”

Tống Thanh Lan hoàn hồn, mới phát hiện bản thân đã lỡ miệng nói ra.

“Không có gì… Em với Mãn Mãn cãi nhau. Nó muốn ra ngoài chơi, sắp tới là sinh nhật mười tám tuổi của nó. Em muốn nó về sớm một chút để cùng ăn mừng sinh nhật trưởng thành, nhưng nó không chịu.”

Tại sao lại không chịu chứ?

“Lại là em gái yêu quý của em hả? Nếu nó không muốn thì thôi, kệ nó, lo chi cho mệt.”

Tống Thanh Lan nghe vậy, nhớ đến cuộc cãi nhau lần trước, những lời Tống Mãn nói ra.

Khiến mọi người cảm thấy cô không thể lý giải nổi, khiến ai cũng tin rằng cô là một người chị hoàn hảo.

Tống Thanh Lan khẽ thở dài, đầu óc rối như tơ vò.

Kế hoạch đã thành công chưa? Chưa.

Giờ đã thành ra như vậy, đối mặt với sự bất mãn ngày càng rõ rệt của Tống Mãn, còn nói ra câu “chị không cần thiết” ấy, cô cảm thấy rất bức bối.

Dường như mọi thứ đã chệch khỏi đường ray mà cô sắp đặt từ lâu.

Khiến cô giờ không biết phải tiếp tục thế nào. Nếu bỏ mặc, cô không làm được. Nhưng nếu tiếp tục can thiệp, lại sợ khiến Tống Mãn sinh ra oán hận với mình.

“Em đúng là suốt ngày lo chuyện thiên hạ. Thật ra cũng đâu cần thiết. Sau khi nó thành niên rồi, mọi hành động của nó đều do chính nó chịu trách nhiệm. Em cứ theo sau như bà mẹ già vậy, người ta chưa chắc đã biết ơn. Mà nói đi cũng phải nói lại, em cũng đâu có quản nó gì nhiều đâu.”

Trong mắt Đồng Diệc Nhiên, chỉ thấy Tống Thanh Lan một mực chiều chuộng và dung túng, cảm thấy rất khó hiểu. Được nuôi như vậy mà cô gái kia cũng chưa từng làm gì quá đáng. Dù có tụ tập kéo bè kéo cánh, nhưng toàn là mấy đứa học sinh, trong mắt Đồng Diệc Nhiên thì chỉ là mấy trò vặt vãnh. So với đám tiểu thư ăn chơi bar bủng, trượt băng, phá thai như cơm bữa, thì trong sáng hơn nhiều.

“Em chỉ là lo…”

“Lo cái gì? Nó như vậy thì chẳng có khả năng tranh giành gì với em cả. Cô Tống là người làm ăn, sao có thể không biết ai mới là người thích hợp để kế nhiệm? Tương lai của cả một tập đoàn đâu thể dựa vào sở thích cá nhân của bà ấy được. Em giờ cũng đã bám rễ vững vàng trong Tống thị rồi còn gì. Cùng lắm thì vẫn còn hậu thuẫn từ bên ngoài nữa.”

“Em ra tay vốn dĩ đã rất mềm rồi. Rụt rè cẩn trọng như vậy, không giống chút nào với người mà chị từng biết đâu.”

Với Đồng Diệc Nhiên, cô luôn thẳng thắn với Tống Thanh Lan. Cô nhấp một ngụm rượu, trên mặt mang theo sát khí mơ hồ.

Trước đây, cô từng khó chịu vì Tống Thanh Lan cứ chiều chuộng con nhóc kia, nhưng lớn lên rồi, ai mà chẳng có toan tính. Cô cũng nhìn ra vài điểm không đúng.

Cô đứng về phía Tống Thanh Lan, không thấy có gì sai, nhưng cũng biết kế hoạch này chắc chắn không phải do Tống Thanh Lan nghĩ ra. Dù sao truy ngược thời gian, lúc Tống Mãn ra đời, Tống Thanh Lan cũng mới bảy tám tuổi. Nếu lúc đó đã có đầu óc như vậy, thì Tống Mãn liệu còn sống tới giờ?

Nghĩ thôi cũng biết là có người bày mưu cho cô, Đồng Diệc Nhiên cảm thấy Tống Thanh Lan vẫn là mềm lòng, nếu không thì cũng chẳng vì cãi nhau với Tống Mãn mà bực mình đến thế.

Cô vẫn khá nể cái sự nhẫn nại của Tống Thanh Lan. Ba mới mất chưa đầy ba tháng, mẹ đã dắt đàn ông mới vào nhà, chưa được mấy tháng thì lại có thêm một đứa em gái. Đặt vào cô, đừng nói là nhẫn nhịn, không hận chết cả đám đó cũng đã là may lắm rồi. Đằng này còn phải giả vờ cưng chiều, đúng là buồn nôn chết đi được.

“Chị đang nói đến ông nội em sao?”

Tống Thanh Lan cũng chẳng ngạc nhiên khi Đồng Diệc Nhiên nhắc đến. Thủ đoạn đó thật ra cũng không cao minh, nhưng lại có hiệu quả.

“Em đừng có hy vọng gì ở ông nội em.”

Đồng Diệc Nhiên cười lạnh một tiếng, trong lòng thầm khinh: ông nội Tống Thanh Lan là loại cáo già xảo quyệt.

“Ông nội em đâu phải chỉ có một đứa con trai là ba em. Hơn nữa, nếu em đi tìm ông ta, ông ta mà đòi kết thông gia, vậy chẳng phải là đang nhắm thẳng vào miếng bánh nhà họ Tống tụi em à?”

Tống Thanh Lan cũng hiểu điều đó. Vậy nên sau khi lớn hơn một chút, cô cũng bớt lui tới với ông nội, bình thường chỉ xã giao lấy lệ.

Mặc dù ông nội từng nói có thể làm chỗ dựa cho cô, nhưng cô làm sao không biết ông ấy có tham vọng muốn nuốt trọn Tống thị, đúng là dã tâm không nhỏ.

“Vậy em còn có ngoại viện nào?”

Tống Thanh Lan cảm thấy bản thân vẫn luôn đơn thương độc mã, không thể tin ai, cũng không muốn tin ai, chỉ những gì nằm trong tay mình mới là của mình.

“Chị nè, chị là một cái ngoại viện to tổ chảng đứng ngay đây, nguồn tài nguyên tốt như vậy, em không tính dùng thử à?”

Đồng Diệc Nhiên chỉ vào chính mình, ra sức quảng bá bản thân.

Công ty giải trí do cô tự thành lập là một trong những gương mặt mới nổi trong giới, tuy nhiên đó chỉ là thú tiêu khiển của cô.

“Ơ, không phải chị từng nói chị không có hứng thú gì với tài sản nhà chị sao?”

“Hứng thú là thứ có thể thay đổi được. Nếu chị thật sự muốn giành, mấy thằng em vô dụng nhà chị liệu có đứa nào đọ nổi với chị không.”

Đồng Diệc Nhiên thổi nhẹ lớp sơn móng tay đỏ thẫm, cười khẽ đầy khinh thường.

“Em không lợi dụng bạn bè. Nếu thật sự cần giúp, em sẽ mở lời với chị.”

Tống Thanh Lan mím môi. Cô từng lợi dụng rất nhiều người, nhưng chưa từng có ý định lợi dụng Đồng Diệc Nhiên.

Cô không muốn biến mình thành loại người trông có tất cả nhưng thực chất chẳng có gì. Người luôn kiên nhẫn ở bên cô, cùng cô vượt qua năm tháng dài dằng dặc, Đồng Diệc Nhiên là người duy nhất. Tống Thanh Lan không muốn lôi kéo cô vào những chuyện lợi ích, vì cô biết một khi đã dính đến lợi ích, con người sẽ thay đổi.

“Thế thì chị vui lắm đấy. Nhưng nếu chị muốn em lợi dụng chị thì sao?”

Đồng Diệc Nhiên cầm ly rượu của Tống Thanh Lan, uống một ngụm nhỏ, rồi truyền rượu qua miệng Tống Thanh Lan.

“Rượu của chị đúng là ngon thiệt.”

“Đồng Diệc Nhiên, chị…!”

Tống Thanh Lan ho khan mấy tiếng, gương mặt đỏ bừng.

“Thanh Lan à, ngực chị to, đảm bảo cho em cảm giác an toàn đủ đầy, em suy nghĩ thử xem?”

Đồng Diệc Nhiên biết Tống Thanh Lan không có cảm giác an toàn, không tin ai, giống như cả thế giới này chỉ còn lại mỗi cô đang lặng lẽ bước đi một mình.

Lần đầu tiên cô gặp Tống Thanh Lan là ở tang lễ cha cô ấy. Bầu không khí đen tối khiến lòng người cũng trở nên nặng nề. Cô bị ba mẹ dắt theo, ánh mắt lập tức bị hút vào người con gái mặc váy đen kia — sắc mặt trắng bệch, như bị cô lập giữa đám đông.

Khi đó cô đã nghĩ: người này nhất định rất cô đơn.

Mà cô cũng rất cô đơn. Nếu hai người ở bên nhau, vậy thì không còn cô đơn nữa.

Hai chiếc ly rượu sóng đôi đứng trên ban công nhìn đêm đen, váy dài và âu phục quấn lấy nhau, cùng nhau sưởi ấm mùa đông thành mùa xuân.

Còn lúc này, người đang ở trong phòng nói chuyện chị chị em em với bạn mạng ngốc nghếch chính là Tống Mãn — người hoàn toàn không biết gì về thế giới của người lớn.

Sau khi nói chuyện xong với Trảo Trảo, nàng thấy thoải mái hơn hẳn, trong lòng cũng dần có tính toán.

Miễn là Tống Thanh Lan không chọc giận nàng thêm, nàng cũng chẳng buồn cãi nhau với cô.

Nếu chuyện này không rơi vào người nàng, nàng chỉ có thể cảm thán một câu: “giới nhà giàu đúng là rối ren.”

Nhưng mà, chuyện này lại xảy ra trên chính người nàng. Nàng có thể hiểu cho Tống Thanh Lan, nhưng không thể tha thứ.

Có những chuyện vốn dĩ không phải nàng và Tống Thanh Lan có thể quyết định, mà nàng cũng không thể vì thế mà trách cứ cha mẹ mình. Khi không thể thay đổi hiện thực, thì chỉ có thể cố gắng hết sức để đừng để mọi thứ trở nên tệ hơn.

Sau đó, nàng chạy sang phòng của Sở Phùng Thu để tám chuyện. Trước giờ đã từng đi chơi rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên nàng tham gia một hoạt động tập thể thiên về học thuật như thế này.

Khi nàng bước vào phòng Sở Phùng Thu, phát hiện cô đang ngồi trước máy tính xem tin tức.

“Bạn đang xem gì vậy?”

Tống Mãn tò mò ghé lại gần, lập tức bị tiêu đề thu hút ánh nhìn.

“Cơ học lượng tử nghi bị lật đổ? Để mình coi thử cái!”

Nàng tròn xoe mắt, dán mặt vào màn hình, Sở Phùng Thu chủ động đưa quyền điều khiển chuột cho nàng, để nàng lướt trang đọc kỹ hơn.

Trong phòng Sở Phùng Thu chỉ có một cái ghế, nàng chỉ có thể đứng khom lưng xem tạm. Sở Phùng Thu vòng tay ôm eo nàng, kéo nàng ngồi xuống lên đùi mình.

Tâm trí Tống Mãn còn mải tập trung vào bài báo, nên cũng ngoan ngoãn để Sở Phùng Thu ôm eo mà kéo ngồi vào lòng.

Sở Phùng Thu tựa cằm lên lưng nàng, vì trong phòng có điều hòa giữ nhiệt, nên nàng chỉ mặc một chiếc áo tay dài. Cô tựa vào lưng nàng, khẽ híp mắt lại đầy mãn nguyện.

Vì vậy cô mới thích trong phòng mình chỉ có duy nhất một chiếc ghế.

“Cái thí nghiệm này hình như không đến mức lật đổ cơ học lượng tử đâu ha.”

Tống Mãn đọc xong bài báo, khẽ phàn nàn. Làm nàng hết hồn, cái tiêu đề cứ như thể cơ học lượng tử sắp sụp đổ tới nơi.

Cơ học lượng tử là lý thuyết vật lý miêu tả vật chất vi mô, là một trong hai trụ cột của vật lý hiện đại. Nếu nó thật sự “sụp đổ” thì đúng là động đất học thuật.

“Thật sự không đến mức đó đâu. Thí nghiệm này nói là đã quan sát được quá trình liên tục của hàm sóng, nghiên cứu quá trình chuyển tiếp lượng tử giữa trạng thái kích thích thứ nhất và hai trạng thái kích thích khác.”

Sở Phùng Thu nghiêm túc trả lời. Tống Mãn nhận ra mình đang ngồi đè trên người cô, vừa định đứng dậy thì bị giữ lại. Nàng không vùng vẫy nữa, dứt khoát ngồi luôn.

“Ừ, rồi sao nữa?”

Trong cơ học lượng tử, trạng thái của một hệ vật lý được biểu diễn bằng hàm sóng. Một trong những tranh cãi lớn nhất về cơ học lượng tử chính là tính ngẫu nhiên của nó.

Nghĩa là, một hệ lượng tử có thể tồn tại ở nhiều trạng thái cùng lúc, nhưng khi được quan sát thì nó chỉ biểu hiện là một trạng thái duy nhất. Thí nghiệm con mèo của Schrödinger chính là minh họa cho điều đó.

“Mình đọc khá nhiều bài rồi, có nhiều quan điểm sai lắm, có người còn khẳng định thẳng là học thuyết của Heisenberg sai — quá vội vàng luôn. Thực ra, lý thuyết của Schrödinger không mô tả được quá trình chuyển trạng thái lượng tử. Còn cơ học ma trận của Heisenberg thì lại có thể suy ra phương trình Schrödinger. Giờ mà kết luận cơ học lượng tử sụp đổ thì quá sớm, nếu thật sự phải loại bỏ tính ngẫu nhiên, thì cần một hệ thống lý thuyết hoàn toàn mới. Tiếc là mình vẫn còn hiểu quá ít.”

Khuôn mặt Sở Phùng Thu thoáng vẻ tiếc nuối. Lĩnh vực này, với cô, vẫn còn quá xa. Cô chỉ mới dừng ở mức hiểu biết bề mặt, chưa thể nào sánh với những bậc tiền bối.

“Vậy thì cứ tiếp tục tìm hiểu thôi.”

Tống Mãn nhéo nhẹ mặt cô.

“Nếu đã thích rồi, thì cứ làm thôi. Rõ ràng lúc trước còn nói với mình là thích vật lý mà, sao giờ lại bảo muốn đi kinh doanh?”

“Mình…”

Sở Phùng Thu hiếm khi bị nói đến mức không biết đáp thế nào, còn đang định sắp xếp lời lẽ, thì Tống Mãn chợt nhớ đến lời của Đặng Vỹ.

Khi nàng nói với Đặng Vỹ rằng nếu thích thì cứ theo đuổi, thì hắn lại nói mình không xứng với Thẩm Tòng Lâm, không thể cho cô ấy cuộc sống tốt hơn.

“Bạn đừng có nói là vì nhà mình quá giàu nên bạn mới muốn cố gắng kiếm tiền để cho mình tiêu xài nha?”

Biểu cảm của Sở Phùng Thu lập tức cứng lại trong một giây. Cô không ngờ Tống Mãn lần này lại đoán trúng ngay ý nghĩ trong lòng mình như vậy.

“Sở Phùng Thu bạn ngốc à?!”

“Bộ mình cần bạn nuôi hả? Mình không biết tự nuôi mình chắc?!”

Tống Mãn đứng phắt dậy khỏi người Sở Phùng Thu, cúi người túm lấy cổ áo cô, khiến Sở Phùng Thu bật cười vì tức.

“Nghe cho rõ đây. Mình không cần bạn vì mình mà nhượng bộ kiểu đó.”

“Nếu bạn thật sự muốn tốt cho mình, thì hãy làm điều bạn muốn làm. Bạn muốn mình vui, mình cũng muốn bạn hạnh phúc. Hai đứa mình đều có tay có chân, nuôi nhau mà còn không nổi thì quá coi thường bản thân rồi. Ngốc quá đi.”

Tống Mãn trừng mắt nói xong, vẫn thấy chưa đủ giận.

“Đồ ngốc!”

Nói ra xong, nàng thấy dễ chịu hẳn.

Sở Phùng Thu cong môi cười, rồi nụ cười đó càng lúc càng rạng rỡ, lan khắp khuôn mặt.

“Sở Phùng Thu, bạn cười cái gì vậy! Mình đang rất nghiêm túc đó nha!”

“Ừ.”

Sở Phùng Thu bật cười thành tiếng. Tống Mãn nhìn cô, cũng không nhịn được cười theo.

“Sở Phùng Thu, bạn đúng là đồ ngốc cấp hai!”

“Ừ, mình là đồ ngốc cấp hai.”

“Bạn còn là siêu cấp vũ trụ vô địch đại ngốc nữa.”

“Ừ, mình là siêu cấp vũ trụ vô địch đại ngốc.”

Tống Mãn nói gì, Sở Phùng Thu đều đáp.

“Mà cái siêu đại ngốc này, cực kỳ yêu bạn.”

Yêu bạn mãnh liệt và chân thành. Yêu bạn rực rỡ và đầy trọn vẹn.

“Không được nói lời đường mật dụ dỗ tim mình nữa đâu.”

Tống Mãn đưa tay bịt miệng Sở Phùng Thu lại.

“Thế mình dụ được chưa?”

Giọng Sở Phùng Thu nghèn nghẹn, hơi thở ấm áp phả vào lòng bàn tay Tống Mãn.

Tống Mãn như bị điện giật, rụt tay lại, giấu ra sau lưng.

“Chỉ một chút thôi.”

Tống Mãn giơ ngón cái và ngón trỏ ra chụm lại, không thể để Sở Phùng Thu vênh váo được. Chỉ có nhiêu đó, tuyệt đối không hơn đâu đó.

Tác giả có lời muốn nói:
Thế giới của người lớn và người chưa trưởng thành, thật sự khác nhau một trời một vực luôn á 【thở dài】

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
điềm văn, hoan hỉ oan gia, ông trời tác hợp, tình hữu độc chung

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây