Chương 83
“Vậy thì mình phải cố gắng dụ bạn hết về phe mình mới được.”
Sở Phùng Thu nắm lấy tay nàng, Tống Mãn hừ nhẹ một tiếng, xem như tạm hài lòng.
“À đúng rồi, bạn có bản gốc của cái thí nghiệm đó không?”
Tuy chuyên ngành chính không phải vật lý, nhưng nàng vẫn rất hứng thú với nó. Đối với lĩnh vực cơ học lượng tử thì kiến thức của nàng còn khá hạn chế, chủ yếu tiếp xúc nhiều hơn với thuyết tương đối.
“Có, mình nhờ bạn mua hộ rồi.”
Bản báo cáo thí nghiệm là toàn tiếng Anh, nhưng với nàng, tiếng Anh không thành vấn đề. Tống Mãn đứng bên cạnh Sở Phùng Thu, đọc cùng.
“Lên giường ngồi đi.”
“Không đâu, mình chưa tắm mà.”
Tống Mãn cảm thấy người mình có chút mồ hôi, dù bây giờ là mùa đông nhưng vẫn không muốn làm bẩn cái giường sạch sẽ của Sở Phùng Thu.
“Vậy thì càng tốt, mùi của bạn sẽ càng đậm hơn.”
Sở Phùng Thu kéo nàng xuống giường, bị Tống Mãn lườm cho một cái.
“Cái giọng điệu của bạn thiệt là bỉ quá đó nha.”
“Vì là của bạn nên mình muốn hết mà, huống hồ mùi của bạn khiến mình cảm thấy rất yên tâm.”
“Ẹ…”
Nàng chưa từng thấy ai mặt dày đến mức này!
Tống Mãn lướt sơ toàn bộ bài báo, gặp phải mấy thuật ngữ chuyên môn thì hỏi Sở Phùng Thu đang ngồi cạnh.
Quá trình thí nghiệm khá phức tạp, liên quan đến siêu dẫn, đã vượt khỏi phạm vi hiểu biết của nàng.
Nhưng nếu tóm gọn lại, thì thí nghiệm này bao gồm ba trạng thái: trạng thái cơ bản (ground state), trạng thái kích thích thứ nhất và trạng thái kích thích thứ hai. Mục tiêu là nghiên cứu quá trình chuyển tiếp lượng tử giữa trạng thái kích thích thứ nhất với hai trạng thái còn lại. Họ thực hiện việc đo gián tiếp thông qua trạng thái kích thích thứ hai, từ đó rút ra kết luận về “quá trình liên tục”. Đọc xong, Tống Mãn vẫn cảm thấy rất chấn động.
“Đọc xong rồi mới thấy mình học ít thật đó. Cho nên tụi mình làm bài đi.”
Tống Mãn đột nhiên bùng nổ nhiệt huyết học hành. Sở Phùng Thu cảm thấy bản thân thật ra không nên lãng phí một bầu không khí mờ ám như thế này – ban đầu là tình ý mập mờ, kết quả thành… giải đề.
Nhưng nếu Tống Mãn muốn học, cô tất nhiên sẽ theo cùng.
Hai người học tới tận đêm khuya, Tống Mãn mới vươn vai, chào Sở Phùng Thu chúc ngủ ngon.
“Hẹn gặp lại ngày mai.”
“Ngày mai đừng gọi mình dậy sớm nhé, buổi chiều tụi mình có việc lớn cần làm đó.”
“Ừ.”
Sở Phùng Thu vẫn luôn như vậy, dường như chẳng bao giờ tò mò quá mức, cũng chẳng hỏi Tống Mãn “việc lớn” là gì.
“Bạn không tò mò chút nào hả?”
“Miễn là cùng bạn làm thì chuyện gì cũng được.”
Chết tiệt, người gì mà nói chuyện khéo quá vậy!
Sáng hôm sau, khi Tống Mãn tỉnh dậy thì đã gần trưa. Vừa ra khỏi phòng, nàng liền thấy Sở Phùng Thu vừa về đến.
“Bạn tới trường à?”
“Ừ, mình nói chuyện với thầy cô về vụ trại đông, tiện thể xin nghỉ luôn.”
“Ừm.”
Sở Phùng Thu mang ba lô lên lầu, thuận tay xoa xoa mái tóc rối bù của nàng, thấy trong mắt Tống Mãn còn vằn đỏ.
“Tối qua lại chơi game nữa hả?”
“Không có, chỉ là nằm mơ thôi, ngủ không ngon.”
Tống Mãn nửa đêm tỉnh mấy lần, nhưng lại không thể chống lại cơn buồn ngủ, cứ mơ mơ màng màng ngủ tiếp. Mơ rất nhiều lần, kỳ lạ là tỉnh rồi vẫn nhớ rõ.
“Mơ thấy gì vậy?”
Sở Phùng Thu đặt tay lên trán nàng, phát hiện lạnh toát, còn lạnh hơn cả lòng bàn tay cô.
“Chỉ nhớ một vài đoạn thôi.” Tống Mãn dụi mắt, vẫn cảm thấy mí mắt nóng rát. “Lúc đầu mình chạy trên bầu trời của một thành phố, có người rượt theo mình nên mình cứ chạy mãi, sau đó bất ngờ rớt xuống, thế là tỉnh.”
“Mình không nhớ rõ mấy giờ, lại ngủ tiếp. Mơ thấy mình cứ xuống cầu thang mãi, cuối cùng đến tận tầng hầm. Trong giấc mơ mình biết rõ đó là lòng đất, nơi đó toàn người chết. Bên cạnh cầu thang là một tòa nhà toàn ô vuông, mỗi ô nhốt một người, mình không biết miêu tả sao nữa, giống như…”
“Lò thiêu xác?”
“Đúng! Nhưng cái đó vuông vức, mỗi khung có một người. Bên cạnh tòa nhà có một con sông, có một người phụ nữ từ trong tòa nhà vẫy tay gọi mình, nói: bạn cũng tới rồi à, mau xuống đi. Rồi mình bị đẩy xuống sông. Tỉnh cái rụp.”
Tống Mãn trông rất mệt mỏi, sắc mặt cũng chẳng khá hơn.
“Giấc mơ cuối cùng là mình tham dự một tang lễ. Mình đứng một mình ở đó, không biết người chết là ai, nhưng cảm giác lại rất thân thuộc, cực kỳ thân thiết. Mình buồn lắm, thật sự rất buồn.”
Nàng tựa vào người Sở Phùng Thu, bàn tay lần vào tóc cô khẽ vuốt.
“Lên giường đi, để mình xoa bóp cho bạn, rồi đi rửa mặt nhé?”
“Ừm.”
Giọng của nàng nghèn nghẹn, để mặc cho Sở Phùng Thu kéo vào phòng ngủ.
Tống Mãn ngã người xuống giường, tự đắp chăn kín mít, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sở Phùng Thu đặt ba lô qua một bên, xoa nhẹ vùng quanh mắt nàng, sau đó để nàng nằm ngửa ra, nhẹ nhàng day ấn hai bên thái dương.
Cô cố xoa tay cho thật nóng, rồi đặt lên mắt Tống Mãn.
Nàng khe khẽ rên một tiếng vì thấy dễ chịu, tiếp tục tận hưởng bàn tay ấm nóng của Sở Phùng Thu.
Sở Phùng Thu xoa bóp một lúc, mí mắt nàng lại nặng trĩu, như sắp ngủ tiếp.
Thấy vậy, Sở Phùng Thu khẽ đặt nàng nằm xuống, đi vào nhà tắm vắt một khăn mặt nóng, quay lại lau nhẹ vùng mắt cho nàng.
Hơi nóng từ khăn dần tản ra để lại cảm giác mát lạnh, ép cho Tống Mãn mở mắt. Cơn buồn ngủ cũng vơi bớt.
“Đừng ngủ nữa nha, tuy ngủ không ngon, nhưng ngủ tiếp cũng không thoải mái đâu. Dậy rửa mặt rồi ăn chút gì đi.”
“Được rồi.”
Tống Mãn bò dậy khỏi giường, rửa mặt xong cũng không bảo cô giúp việc mang đồ ăn lên, mà lại đi thẳng tới phòng tập thể dục.
Sở Phùng Thu đứng bên nhìn nàng chạy bộ, bật nhạc từ playlist của mình, rồi ngồi không xa bắt đầu vẽ tranh.
Phác nét, lên bố cục – từng chút một, vẽ ra hình dáng người trong lòng.
Tống Mãn không biết Sở Phùng Thu đang vẽ mình, chỉ thả lỏng đầu óc mà vận động một cách đơn thuần.
Sau khi chạy nửa tiếng, nàng lại mang găng tay lên đấm bao cát.
Vận động xong, Tống Mãn cảm thấy toàn thân vô cùng sảng khoái, cả thể chất lẫn tinh thần.
“Bạn đi tắm đây, xong rồi ăn uống rồi cùng làm chuyện lớn.”
“Ừ.”
Khi biết chuyện Tống Mãn muốn dẫn mình đi xem nhà, Sở Phùng Thu thoáng bất ngờ.
“Quà sinh nhật mười tám tuổi của bạn là một căn nhà. Bạn đã nói với mẹ rồi, giờ tụi mình đi chọn một căn trước nhé. Đợi bạn thành niên là có thể chuyển nhượng luôn.”
Người bình thường dĩ nhiên không thể làm được như vậy – nhưng Tống Mãn thì khác, nàng có “mỏ” trong nhà mà.
Nhà họ Tống vốn xuất thân từ ngành bất động sản, qua mấy đời mở rộng, giờ đã trải dài nhiều lĩnh vực. Dòng chính lẫn chi đều rất hùng hậu.
Gia sản thực sự phong phú, mà Tống Mãn – với tư cách người thừa kế chính – những tài sản nàng có thể nhận được vượt xa sức tưởng tượng của người thường.
Vậy nên Tống Thanh Lan mới thận trọng như thế, cũng là điều dễ hiểu. Nhưng hiểu thì hiểu, không có nghĩa là đồng tình.
Tống Mãn biết thế giới người lớn vốn vận hành bằng những quy tắc tàn khốc và tranh đoạt. Nàng không phải thánh mẫu hay ngây thơ gì cả – đôi lúc cũng dùng những cách thức đen tối để xử lý người khác, ví dụ như nhờ Giang Sơn đuổi bọn đánh Đặng Vỹ ra khỏi Thanh Thành. Nhưng như vậy không đồng nghĩa với việc nàng sẽ tha thứ cho những gì Tống Thanh Lan từng làm.
“Chờ có nhà riêng rồi, trước khi tốt nghiệp cấp ba, bạn sẽ không ở với ba mẹ nữa. Hai đứa mình cùng dọn về nhà mới sống, nên tụi mình phải chọn một nơi thật hợp ý, rồi tự thiết kế thành không gian của tụi mình.”
Có người ngoài miệng thì nói với người khác “đừng mới yêu đã nghĩ tới chuyện sống cả đời với nhau”, nhưng thực tế, bản thân còn chưa chính thức yêu đương, đã bắt đầu vẽ nên viễn cảnh sống chung lâu dài.
Sở Phùng Thu khẽ bấu đầu ngón tay, cố giữ nét mặt bình thản.
Tống Mãn đúng là ngọt quá đi mất.
Nàng chẳng cố ý thể hiện gì cả, chỉ đơn giản nói “là nhà của tụi mình”, mà khiến trái tim cô tan chảy hoàn toàn.
“Nhưng tụi mình ưu tiên căn nào sắp giao nhà trước đi ha, hoặc nhà hoàn thiện cũng được…”
Tống Mãn còn chưa nói hết đã bị kéo vào một vòng ôm, phần còn lại tan vào nụ cười của nàng.
Sở Phùng Thu vòng tay ôm lấy eo nàng, không cần lời, dùng hành động để truyền đạt tất cả cảm xúc trong lòng.
Trước đây cô từng nghĩ mình là người chẳng có duyên với may mắn. Mãi cho đến khi gặp được Tống Mãn, cô mới tin rằng, có lẽ bản thân đã dùng hết toàn bộ vận may cả đời – để gặp được một người tốt đến vậy.
“Đi thôi, tụi mình xuất phát.”
“Ừ.”
Chiều hôm đó, hai người không làm gì khác ngoài… đi xem nhà.
Thực ra mấy căn nhà đều rất ổn, vì đã được chọn lọc theo đúng tiêu chí Tống Mãn đặt ra. Diện tích, ánh sáng, thiết kế đều hợp lý – chỉ khác nhau ở vị trí và độ cao.
“Sở Phùng Thu, bạn thích căn nào hơn? Bạn thấy Hương Tình Thủy Tạ với Lan Độ đều khá ổn đúng không?”
Hương Tình Thủy Tạ là khu căn hộ cao cấp, thiết kế hoàn thiện, không gian xanh nhiều, nhìn ra hồ, lại tiện đi lại. Lan Độ là nhà song lập, có vườn riêng và hồ bơi.
Khác biệt nằm ở kiểu dáng và giá – giao thông đều thuận tiện, giá thì với Tống Mãn không thành vấn đề, nên loại khỏi danh sách cân nhắc. Cuối cùng vẫn là chọn kiểu thiết kế.
Tống Mãn thích cảm giác đứng cao nhìn xuống thành phố, còn nhà song lập thì thoáng đãng hơn.
“Bạn thích căn nào?”
Sở Phùng Thu tất nhiên muốn theo ý nàng – chỉ cần Tống Mãn thấy thích, thì căn nào cũng được. Huống hồ mấy căn này đều rất tốt.
“Vậy thì chọn Hương Tình Thủy Tạ đi. Nhưng cảm giác hơi chật ha, hay mua luôn hai căn, đập thông giữa chừng luôn, được không ta?”
Tống Mãn quay sang nhìn người phụ trách, cảm thấy ý tưởng của mình rất ổn.
“Hoàn toàn được, cô Tống. Chỉ cần cô muốn, chuyện gì cũng không thành vấn đề. Vậy mình chốt căn ở Hương Tình Thủy Tạ nhé?”
“Chốt!”
Lo liệu xong chuyện nhà, trời đã nhá nhem tối.
“Đi thăm Đặng Vỹ, rồi mình ăn tối luôn ha.”
“Ừ.”
Khi đến bệnh viện, từ xa Tống Mãn đã thấy có người đứng ngoài cửa phòng bệnh lén lút nhìn vào. Nàng cau mày bước tới gần, thì nhận ra là mẹ của Đặng Vỹ.
“Dì ơi, dì…”
“Suỵt.”
Mẹ Đặng Vỹ đưa ngón tay đặt lên môi, nhẹ nhàng khép lại cánh cửa hé mở.
“Bọn con đến thăm nó à? Vô đi, đừng nói là thấy dì. Dì chờ lát nữa mới vào.”
Dì đi được một đoạn rồi mới mở miệng nói.
“Có chuyện gì vậy dì? Trong phòng là Thẩm Tòng Lâm à?”
Dì gật đầu.
“Dì còn sợ làm phiền bọn họ nữa hả?”
“Yêu đương mà bị phụ huynh phát hiện thì còn gì là yêu sớm nữa. Yêu sớm phải trốn trốn tránh tránh mới có cảm giác, nếu nó mà biết dì không phản đối, thì thể nào cũng công khai trèo lên đầu người ta cho coi.”
Dì Đặng mặt mày bình thản, nhưng lời nói ra lại vô cùng… thuyết phục.
Tống Mãn đúng là phục sát đất cái phong thái “giữ cảm giác kích thích cho tụi nhỏ” của dì.
“Dì không phản đối ạ?”
“Không hẳn là phản đối, cũng không thể gọi là ủng hộ. Nhưng người giống người, nhóm giống nhóm – dì hy vọng tụi nhỏ biết cách ảnh hưởng tốt đến nhau. Nếu điều này thúc đẩy được nó thì cũng tốt.”
Dì nhìn rõ bản chất, cũng biết điều gì mới thực sự đáng quý.
“Cô bé đó nhìn cũng được lắm. Thằng nhóc thích, nhưng hai đứa vẫn có khoảng cách. Nếu nó nhận ra được sự khác biệt đó, thì sẽ cố gắng vì người mình thích mà trở nên tốt hơn. Còn nếu không thay đổi được cái tính lười đó, thì có tốt mấy cũng giữ không nổi. Hai đứa vào đi.”
“Dạ, vậy tụi con vô trước.”
Tống Mãn thấy dì nói chẳng sai. Đặng Vỹ và Thẩm Tòng Lâm, nhìn là biết kiểu “trai hư – tiểu thư nhà giàu”. Có người có thể thành đôi hạnh phúc, có người lại tan vỡ vô thanh, có người cuối cùng thành oan gia. Bắt đầu giống nhau, kết thúc ra sao – vẫn phải do họ tự quyết định.
Một mối quan hệ tốt là mối quan hệ khiến người ta càng ngày càng tốt hơn, biết nhường nhịn và thấu hiểu lẫn nhau.
Tống Mãn nhìn sang bên cạnh, lặng lẽ đút tay vào túi áo khoác của Sở Phùng Thu.
Sở Phùng Thu cảm nhận được hơi ấm, liền đan tay vào tay nàng, mười ngón tay khớp chặt.
Dì Đặng nói đúng thật – yêu sớm có một thứ vui thích âm thầm rất riêng.
Không đúng… nàng còn chưa tính là yêu mà!
Tác giả có lời muốn nói:
Ừ thì… chưa yêu mà đã cùng nhau xây tổ ấm rồi nhỉ.