Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Mau Tới Làm Bài
  3. Chương 86
Trước đó
Tiếp theo

Chương 86

Tống Mãn ngồi một mình phân tích đi phân tích lại suốt mấy chục phút, cảm thấy có gì đó thật không ổn. “Không đúng nha, sao lại thế chứ?”

Nàng sờ cằm, rõ ràng trước đây tình hình đâu có như vậy.

Trước khi biết Sở Phùng Thu thích mình, nàng chưa bao giờ là người ngại ngùng trước. Thế nhưng bây giờ, vì sao cứ đứng trước mặt Sở Phùng Thu là nàng trở nên lép vế thế này, cứ có cảm giác mình bị cô dắt mũi đi mất, trong khi rõ ràng người bị theo đuổi phải là nàng mới đúng chứ?

Tống Mãn móc điện thoại ra, thật sự đi tìm mấy bài viết kiểu “làm sao để chiếm thế thượng phong trước người theo đuổi”, một hành động mà chính nàng cũng thấy khó nói nên lời.

Loại bỏ những thứ linh tinh vô bổ, phần còn lại đều nói những điều đại loại như: phải khiến đối phương vì mình mà đỏ mặt tim đập loạn nhịp, phải khiến kẻ theo đuổi mất kiểm soát vì si mê, phát cuồng vì yêu, đập đầu vào tường vì tương tư, thậm chí còn khuyên nên tỏ ra lạnh nhạt đúng lúc, đừng để kẻ theo đuổi quá đắc ý…

Khóe miệng Tống Mãn co giật, vì mình phát cuồng cái gì chứ, nghe đã thấy lố rồi. Huống hồ nếu nàng chủ động đi thả thính, chắc Sở Phùng Thu cười đến không ngậm được miệng mất. Hơn nữa nàng cũng chẳng cần ai phải phát điên vì mình, nghe cũng hơi ghê, yêu đương bình thường thôi là được rồi.

Còn mấy trò lạnh nhạt hờ hững… Tống Mãn ngẫm nghĩ một lúc, rồi vô thức ngó ra ngoài cửa sổ. Bên cạnh gốc cây cạnh hồ, nàng nhìn thấy Sở Phùng Thu đang đứng đó, mắt nhìn thẳng lên chỗ nàng.

Thân hình cô gái mảnh mai, cao ráo, đứng giữa non nước hữu tình, đẹp như tranh vẽ.

Hai người nhìn nhau từ xa, dù Tống Mãn không thấy rõ gương mặt cô, nhưng cũng có thể chắc chắn, lúc này trên gương mặt Sở Phùng Thu nhất định đang là nụ cười dịu dàng như mọi khi.

Mọi ý nghĩ về mấy chiêu trò lạnh nhạt giả vờ đều tan thành mây khói trong đầu nàng – nàng không nỡ, thật sự không nỡ.

Tống Mãn thu lại ánh nhìn, vừa lẩm bẩm “thật sự tiêu rồi” vừa lăn lộn trên giường.

Sinh nhật của nàng, sắp đến rồi.

Những điều xảy ra trong dự đoán thì chẳng thể gọi là bất ngờ. Nhưng cả nàng và Sở Phùng Thu đều hiểu, hai người chỉ đang chờ một cơ hội, một nghi thức mang ý nghĩa mở đầu.

Khi năm mới đến, Tống Mãn vẫn có chút ngỡ ngàng. Lịch dương bước sang một trang mới, từ quá khứ đến hiện tại.

Nàng ăn đồ nướng cùng thầy cô và các bạn học, trò chuyện thêm một lúc, sau đó đi tắm rồi chui vào trong chăn.

Trên Weibo và bạn bè trong danh sách bạn bè đều đang đăng bài về năm mới, mặc dù đây không phải dịp Tết thật sự trong mắt người Trung Quốc, nhưng ai cũng vui vẻ, náo nhiệt.

Tống Mãn cũng đăng một bài với hashtag chúc mừng năm mới lên Weibo. Chợt nhớ ra đã rất lâu rồi nàng chưa lên kho đề, từ khi đến trại đông là gần như không có thời gian rảnh.

Nàng đăng nhập vào kho đề, theo phản xạ vào ngay trang cá nhân của Lĩnh Nam. Có vài bình luận chúc mừng năm mới gửi đến Lĩnh Nam, nhưng ảnh đại diện của cậu ấy đã chuyển sang trạng thái xám, ngày đăng nhập cuối cùng dừng lại ở hôm đó.

Tống Mãn nhìn màn hình, âm thầm gửi lời chúc năm mới đến Lĩnh Nam trong lòng, rồi bắt đầu giải quyết các tin nhắn riêng được gửi đến.

Với nàng, mấy câu hỏi đó thật ra khá đơn giản, hơn nữa có một số có lẽ đã được người khác giải từ lâu. Nàng chỉ chọn ra những câu gần đây đáng để trả lời, cũng không tốn quá nhiều thời gian.

Khi nàng trả lời xong tin nhắn riêng cuối cùng thì Sở Phùng Thu cũng vừa tắm xong bước vào phòng.

Tống Mãn vén một góc chăn, vỗ vỗ lên giường ra hiệu cho cô lên nằm.

Sở Phùng Thu nằm xuống, đưa tay chạm vào phần đuôi tóc còn ẩm của Tống Mãn, định đi lấy khăn lau.

Tống Mãn nhìn một cái liền biết cô định làm gì, bèn kéo tay lại. “Không cần đâu, chỉ là phần đuôi tóc thôi mà, không sao cả, ngủ một lúc là khô ngay. Nè, có muốn lên kho đề mở livestream chúc mừng năm mới với mọi người không?”

“Được.”

Sở Phùng Thu không lấy điện thoại của mình, mà dùng luôn điện thoại của Tống Mãn, dựa vào bên cạnh nàng.

Tống Mãn vừa mở livestream, kho đề lập tức hiển thị thông báo lớn trên đầu.

【Mãn thần lâu quá không gặp nha, chúc mừng năm mới nè, dạo này bận lắm hả, thấy bạn không lên kho đề luôn á.】
【Chị ơi em tới rồi! Chúc mừng năm mới ạ!】
【Mãn tỷ chúc mừng năm mới nha, Q tỷ đang ở bên bạn đúng không?】
【Mãn thần tối nay làm đề với tụi em không? Dù gì tụi em đón năm mới cũng phải làm bài tập mà.】
【Sắp thi cuối kỳ rồi, bye bye Mãn thần với Q thần, hy vọng Tết về nhà được sống yên ổn tí.】
【Không hiểu sao bỗng muốn hát cho người trên một bài “Vận may đến”.】

Tống Mãn bị mấy dòng bình luận chọc cười. Nàng vốn không bật camera, chỉ mở mic. Lần trước đã dùng giọng thật để nói chuyện, nên sau đó cũng không còn dùng biến giọng nữa.

“Chúc mừng năm mới nha mọi người, A Q đang ở bên cạnh mình nè.”
“Chúc mừng năm mới mọi người.”

Sở Phùng Thu lên tiếng, đầu ngón tay khẽ nghịch phần đuôi tóc còn hơi ẩm của Tống Mãn.

Có lẽ là do cảm giác thư thả khi được cuộn mình trong chăn cùng người mình thích trong những ngày đông giá, nên giọng của cô mang theo vẻ lười biếng hiếm thấy, lại pha chút ý cười, khiến nó trở nên đầy sức quyến rũ.

Tống Mãn ngồi rất gần, cảm giác như giọng nói đó đang quấn quanh tai nàng, khiến tim nàng bất giác run lên một nhịp.

【Q thần có giọng… có giọng… có giọng kiểu bá tổng thế này á!!!】
【A Vỹ chết chắc rồi, giao thừa mà ở bên nhau, tình tỷ muội XHCN là thật!】
【A Mãn và A Q năm mới cũng phải vui vẻ hạnh phúc bên nhau đó nha!】
【Câu trên sao nghe thấy kỳ kỳ vậy trời.】

“Các bạn cũng phải vui vẻ, hạnh phúc và thật khỏe mạnh để sống tiếp nha.”

【Còn tui đang đèn sách giữa đêm khuya, số phận định sẵn phải hói đầu.】
【Ai mà chả đang làm bài tập!】
【Mãn thần tối nay làm đề không?】

“Ừm… chắc là không làm đâu.”

Tống Mãn không phải mất hứng học hành, chỉ là dạo này ngày nào nàng cũng học rồi. Dù có ngắm được cảnh đẹp thiệt đấy, nhưng giáo viên ở trại đông cũng không nương tay, đề bài khó hơn hẳn mấy đề nàng từng làm trước đây, nên rất tốn sức. Nàng chỉ muốn được nghỉ ngơi cho đàng hoàng.

“Giờ cũng khuya lắm rồi ha, mọi người còn chưa nghỉ à?”

Tống Mãn liếc nhìn đồng hồ, giờ bên Trung Quốc đã là một rưỡi sáng, vậy mà vẫn còn không ít người trong phòng livestream.

【Sắp thi cuối kỳ rồi, không làm thì nghỉ Tết xong bị ăn chửi mất QAQ】
【Thật sự yếu đuối, điểm thi cuối kỳ mùa đông quyết định tui có bị họ hàng tấn công khi đi chúc Tết hay không.】

“Vậy thì cố lên nhé, bọn tui ngủ trước đây, chúc ngủ ngon.”

【Tui cũng muốn được ngủ với Mãn thần huhuhu】

Tống Mãn đang định tắt livestream thì bị Sở Phùng Thu chặn lại, cô đặt tay lên tay nàng, vừa vặn nhìn thấy dòng bình luận đó.

“Xin lỗi bạn không có cơ hội đâu, nàng ấy chỉ ngủ với mình thôi.”

Sở Phùng Thu nói xong liền tắt luôn livestream, ngón tay lướt qua lòng bàn tay Tống Mãn, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười.

“Bạn… bạn… trời ơi bạn đúng là… vô liêm sỉ quá thể!”

Tống Mãn thu điện thoại lại, trong lòng xác nhận luôn – Sở Phùng Thu đúng là người không sợ trời, không sợ đất.

Chuyện nhỏ nhặt thế này mà cũng phải tính toán, người này sao mà ngọt ngào quá vậy chứ. Hihi.

“Đây là chuyện cần được tuyên bố nghiêm túc đó.”

Sở Phùng Thu dùng chóp mũi cọ nhẹ lên má Tống Mãn, rồi đưa tay vuốt nhẹ phần đuôi tóc nàng, khẽ chải qua một chút.
“Ngủ thôi, chúc ngủ ngon.”
“Ừm, ngủ thôi.”

Tống Mãn bật nhạc rồi nhắm mắt lại.

Phía bên nàng yên ổn đi vào giấc ngủ, còn các bạn học đang nhìn vào màn hình đen thì chỉ biết ngơ ngác. Những CP fan chưa chịu ngủ thì lại rơi vào trạng thái hưng phấn, ăn “kẹo đường” mà vui như tết, tay viết lia lịa mấy bản đồng nhân.

Thời gian từng ngày một tiến gần đến ngày mà Tống Mãn mong chờ nhất. Sở Phùng Thu thì vẫn có vẻ như mọi khi, còn nàng thì lại bắt đầu căng thẳng.

Rốt cuộc ai mới là người định tỏ tình đây!

Tống Mãn vừa hồi hộp vừa mong chờ, vậy mà nhìn qua vẻ mặt của Sở Phùng Thu lại chẳng có chút sơ hở nào, hoàn toàn không giống một người sắp tỏ tình vào ngày mai chút nào.

Tống Mãn lặng lẽ nhìn về phía cô đang ngồi cùng các bạn học thảo luận, một tay chống cằm, tay còn lại thì vẽ linh tinh trên giấy.

Yuna vỗ nhẹ lên vai nàng từ phía sau, khiến nàng giật mình cả người, làm Yuna bật cười thành tiếng. “Tống, cậu đang nghĩ gì vậy, mà tập trung dữ thế?”

Yuna ngồi xuống bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn vào những gì nàng đang vẽ.
“Cậu đang vẽ… một cái ly à?”
“Chắc là một ly nước ngọt có ga.”

Tống Mãn tiếp tục tô vẽ, rồi thêm vài chiếc lá phía trên.
“Sao lại có cả lá vậy?”
“Lá bạc hà.”

Tống Mãn sửa lại lời.
Yuna… Yuna cạn lời.

“Sao lại vẽ cái này, cậu thích uống nước ngọt vị bạc hà à?”
“Cũng gần như vậy.”

Người nàng thích giống như một ly soda bạc hà.

Gam màu xanh dịu, được đựng trong chiếc ly thủy tinh, bên trong là đá viên và những bong bóng nhỏ li ti nổi lên lặn xuống, một lát chanh vàng nằm cạnh khối đá, lá bạc hà thì trôi nổi ở tầng trên cùng.

Yên tĩnh, mát lạnh, là sự tồn tại khiến người ta chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy thư thái giữa cái nắng gay gắt mùa hè.

Như có linh cảm, Sở Phùng Thu quay đầu nhìn về phía Tống Mãn. Tống Mãn cũng ngẩng đầu lên, bắt gặp nụ cười của cô đang hướng về phía mình.

Tống Mãn khẽ hừ một tiếng — cười cái gì mà cười, nàng vẫn chưa biết rốt cuộc Sở Phùng Thu định tỏ tình kiểu gì cơ mà.

Bị cô cười một cái thế thôi mà nàng cũng chẳng còn tâm trí vẽ vời gì nữa. Tay cầm bút chống lên cằm, cả người như đang lơ đãng trôi nổi ở đâu đó.

“Tống?”
“Ừ hửm?”
“Cậu có tâm sự à?”
“Nói đúng hơn là… có một chuyện đang rất mong chờ.”

Trên gương mặt Tống Mãn hiện lên nụ cười, tay nàng xoay xoay cây bút, trong mắt lấp lánh ánh sáng long lanh.

Yuna nhìn thấy vậy, chỉ mỉm cười gật đầu.

Khi đêm xuống, Tống Mãn lấy quần áo từ trong vali, lòng vui như mở hội, vừa nghĩ đến ngày mai sẽ nhận được lời tỏ tình như thế nào.

Nàng ngồi xổm trên giường, ngoái đầu lại nhìn, thấy Sở Phùng Thu đang xoa kem dưỡng tay mà nàng đưa lúc nãy. Vẻ mặt vẫn y như thường ngày, hoàn toàn không có chút gì gọi là đầu mối hay khác lạ.

Tống Mãn ôm bộ đồ ngủ trong tay, lúc đứng dậy lại quay đầu nhìn cô. Cô vẫn chẳng thèm liếc nàng lấy một cái, khiến Tống Mãn phồng cả hai má lên.

Nàng đi về phía cửa, vừa đi vừa quay đầu nhìn ba lần. Sở Phùng Thu vẫn chẳng nhìn nàng.

Không thèm nhìn thì thôi! Hừ.

Tống Mãn đóng cửa lại cái “cạch”, xỏ dép đi tắm trong trạng thái không cam tâm.

Tống Mãn gội đầu, tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị cho ngày mai, toàn thân thơm ngát.

Khi tắm, nàng đã nghĩ kỹ mai sẽ mặc bộ đồ nào – bộ đồ đó nàng cố tình giữ lại để mặc đúng ngày mai, chưa từng lấy ra cho Sở Phùng Thu xem.

Ngày mai nhớ mượn đồ trang điểm của Yuna để chải chuốt một chút nhé, nàng thầm tính toán.

Tống Mãn vừa tắm vừa ngân nga hát, thong thả tắm sạch từ đầu tới chân, mang dép lê lẹp xẹp quay về phòng.

Lúc đến trước cửa, nàng thấy khe cửa tối om. Tắt đèn rồi à? Sở Phùng Thu sao lại như vậy chứ! Nàng còn chưa về mà!

Tống Mãn cũng chẳng nghĩ nhiều, mở cửa bước vào, nét nghi hoặc trên mặt nhanh chóng hóa thành ngạc nhiên.

Hôm nay thời tiết thật đẹp, dải Ngân Hà trên cao lấp lánh sao trời, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, lan tỏa khắp một góc, rải đầy nền đất ánh sáng dịu dàng.

Sở Phùng Thu đã dùng gương và nguyên lý khúc xạ để bố trí căn phòng. Cả không gian như được bao phủ bởi những vì sao, vừa đẩy cửa bước vào là như rơi thẳng vào giữa ngân hà.

Ở trung tâm của những ánh sao lấp lánh, có một điểm sáng nổi bật hơn hẳn.

Tống Mãn bước tới, cầm lấy chiếc hộp đặt ở giữa.

Nàng tháo lớp giấy bọc quà ra, bên trong là mặt trời và mặt trăng phát sáng nhè nhẹ.

Tống Mãn cầm lên xem, hóa ra là đồ gỗ được quét sơn dạ quang, cầm rất nhẹ tay. Phía dưới lớp gỗ ấy là vô số ngôi sao được gấp bằng giấy.

Một con mèo nhỏ lên dây cót không biết từ đâu chạy ra, lao vào giữa dải ngân hà, còn giơ theo một tấm bảng nhỏ.

“Gỡ sao à?”

Tống Mãn cầm lấy một ngôi sao bằng giấy, mở ra một mảnh.

Chữ trên đó cũng có phủ sáng, nổi bật giữa bóng đêm.

“Hôm nay mình đã khắc cho bạn một mặt trời. Bạn giống như nó, ấm áp và rực rỡ… Thư tình thứ bảy mươi tám gửi đến Mãn Mãn yêu quý.”

Tống Mãn đọc xong, mặt nàng nóng bừng.

Nếu mỗi ngôi sao đều là một bức thư tình, thì ở đây có đến rất nhiều, rất rất nhiều.

“Sở Phùng Thu, Sở Phùng Thu, bây giờ vẫn chưa phải ngày mai mà!”

Tống Mãn vừa ngọt ngào lại vừa sốt ruột. Tỏ tình sớm quá rồi đó nha!

“Giờ đã là đúng 0 giờ ở trong nước rồi. Mãn Mãn của mình, chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi.”

Sở Phùng Thu từ giữa ngân hà bước ra, trong mắt Tống Mãn, muôn vàn tinh tú đều trở nên lu mờ.

“Mình tặng bạn cả mặt trời, mặt trăng và các vì sao, tặng bạn thế giới của mình, tất cả những gì mình có. Bạn có nguyện ý ở bên mình không?”

Sở Phùng Thu chậm rãi tiến lại gần, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, như muốn nhìn thấu vào tận đáy lòng nàng.

“Tui đồng ý chứ! Tui cũng tặng mặt trời, mặt trăng và các vì sao của tui cho bạn, tui đồng ý ở bên bạn!”

Tống Mãn lao vào ôm chầm lấy Sở Phùng Thu, vòng tay siết chặt lấy cổ cô.

Tui đồng ý mà. Đồng ý ở bên Sở Phùng Thu – người bận rộn vì tui mà nấu cơm.
Đồng ý ở bên Sở Phùng Thu – người thấu hiểu tui và kết nối với tui bằng cả tâm hồn.
Đồng ý ở bên Sở Phùng Thu – người bao dung mọi tật xấu của tui với sự dịu dàng vô hạn.
Đồng ý chạy về phía Sở Phùng Thu – người luôn đứng ở vạch đích đợi tui.
Đồng ý với Sở Phùng Thu – người đã khắc mặt trời, vẽ mặt trăng, gấp từng ngôi sao… Người tuyệt vời nhất trên đời này.

Tác giả có lời muốn nói:
Hai ngày nay xui quá chừng, có lúc còn cảm thấy sụp đổ tinh thần luôn, may là vẫn vực dậy được tâm trạng để viết xong chương này. Diễn biến chính cũng sắp hết rồi, yêu các bạn lắm. 💙

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
điềm văn, hoan hỉ oan gia, ông trời tác hợp, tình hữu độc chung

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây