Chương 87
Tống Mãn chẳng còn thời gian mà nghĩ xem phản ứng của mình có quá mãnh liệt hay không — bởi cũng giống như Sở Phùng Thu, nàng đã đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi.
Sở Phùng Thu nâng khuôn mặt nàng lên, những nụ hôn vụn vặt nhẹ nhàng rơi từ giữa đôi mày đến môi, dịu dàng đến tận cùng.
Tống Mãn đáp lại bằng một cách vừa nhiệt thành vừa vụng về, giống như một chú mèo đang đánh dấu lãnh địa, vừa thăm dò vừa tham lam.
Đôi môi vốn đã đỏ ửng của nàng, giờ lại càng thêm óng ánh vì ướt át.
Sở Phùng Thu si mê nhìn vào đôi mắt của nàng, tìm kiếm hình bóng của nàng phản chiếu trong đó, nhẹ nhàng nhưng kiên định để lại dấu vết thuộc về mình trên người nàng.
Chiếc giường cũng được bao phủ trong ánh sao, khi Tống Mãn ngã xuống, tựa như rơi vào giữa tầng mây.
Làn da nàng trắng lạnh, dưới lớp ga giường xanh dương và ánh sáng tối dịu, trông nàng chẳng khác gì một nàng tiên cá khoác lên mình màu đêm lộng lẫy. Ngay cả xương quai xanh mảnh mai kia cũng như đong đầy ánh sáng, rót tràn lên cơ thể nàng.
Tống Mãn cố tình giơ ngón tay, gõ nhịp nhẹ nhàng lên sống lưng Sở Phùng Thu. Nàng nhìn khuôn mặt cô, không tìm được vẻ bình tĩnh quen thuộc nữa, liền nở nụ cười đắc ý.
Là Sở Phùng Thu đang vì nàng mà mất kiểm soát.
Trêu là trêu thế thôi, nhưng khi thật sự bị chạm đến, Tống Mãn vẫn không nhịn được mà lùi lại.
Nàng đưa tay vuốt tóc rối ra sau, lộ ra chút hoảng hốt trong ánh mắt. “Có chút… kỳ kỳ.”
Tống Mãn ngồi bật dậy, hít một hơi thật sâu, thậm chí trong đầu còn tưởng tượng như mình rút ra một điếu thuốc để bình tĩnh lại. Mới vừa xác nhận quan hệ xong, đã tiến tới bước cuối cùng thì… cũng nhanh quá rồi đó!
“Không phải mình cố tình vội như vậy đâu.”
Sở Phùng Thu hơi chán nản. Theo kế hoạch, lần đầu tiên của họ không nên diễn ra ở một nơi xa lạ thế này, dù khung cảnh có đẹp, dù đây rất có ý nghĩa — nhưng ga giường của ngày mai… đúng là một bài toán khó.
“Bạn à, tui biết mà.”
Tình cảm dâng trào thì khó kiềm chế.
Ngón tay Tống Mãn tiếp tục gõ nhịp trên người cô, liền bị Sở Phùng Thu bắt lại.
“Sở Phùng Thu! Bạn bạn bạn… làm gì vậy!”
Tống Mãn giật mình co người lại, ngơ ngác nhìn cô.
“Làm bạn sợ rồi hả?”
Sở Phùng Thu như vươn mình từ bãi cỏ thơm, khẽ liếm đi giọt sương còn đọng trên cánh hoa.
“Cảm giác… kỳ cục ghê.”
Tống Mãn đầu óc quay cuồng — chắc là do dải ngân hà trước mắt lấp lánh quá, khiến nàng đến khi chìm vào giấc ngủ rồi, vẫn còn như đang bồng bềnh trong dòng sông sao ấy.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tâm trạng của Tống Mãn vẫn rất tốt.
Những tấm gương được dùng tối qua đã được thu lại hết, xếp gọn sang một bên. Chú mèo nhỏ lên dây cót cũng được đặt cạnh đó, chiếc hộp cũng nằm yên ở một góc.
Tống Mãn lăn một vòng trên giường, mặc đồ xong thì với tay cầm lấy chiếc hộp đặt bên cạnh.
Mặt trời, mặt trăng và các vì sao của nàng vẫn nằm trong đó. Tờ giấy mà nàng đã bóc ra tối qua giờ được gấp lại thành hình ngôi sao, đặt ngay trên cùng.
Tống Mãn lại bóc thêm một ngôi sao nữa, đọc được dòng chữ đậm tình bên trong, nàng chống cằm mỉm cười.
Sở Phùng Thu đứng ở cửa, nhìn chú mèo nhỏ đang dừng lại trước chân mình, đưa tay nhặt nó lên. “Bữa sáng mình đã hâm nóng lại rồi, bạn dậy rửa mặt xong là ăn được luôn.”
Sở Phùng Thu ngồi xuống bên cạnh Tống Mãn, vô cùng tự nhiên cúi người hôn nhẹ lên mặt nàng. Ban đầu là định hôn lên môi, nhưng Tống Mãn đã nhanh tay che miệng lại trước.
“Tui đi rửa mặt đây.”
Tống Mãn luống cuống đi mang dép, hơi vội vàng đứng dậy. Chết tiệt, sao lại vẫn thấy xấu hổ như vậy chứ!
“Ừ.”
Sở Phùng Thu cầm lấy tờ giấy vừa bóc, nhẹ nhàng gấp lại thành hình ngôi sao một lần nữa.
“Khoan đã, lỡ như sau này tui bóc trúng lại cái đã đọc rồi thì sao?”
Tống Mãn nhìn đống sao hình dáng giống nhau như đúc, nghĩ nếu bị lẫn lộn thì rất dễ bóc trùng.
“Những ngôi sao đã được bóc ra và gấp lại, mình sẽ vẽ một hình trái tim nhỏ lên trên.”
“Nhưng như vậy thì càng bóc càng ít mà.”
Tống Mãn thấy tiếc tiếc, cảm giác bản thân thật nhỏ nhen.
“Không đâu. Vì mỗi ngày mình sẽ bỏ thêm một ngôi sao mới vào. Hộp này đầy rồi thì mình sẽ dùng hộp khác. Sao trên trời nhiều như vậy, đếm mãi cũng không hết được đâu.”
Sở Phùng Thu lấy bút ra, vẽ một trái tim nhỏ lên ngôi sao giấy. Tống Mãn chẳng hiểu sao lại đỏ mặt, “tung tung tung” chạy thẳng ra ngoài.
Trên đường quay về sau khi rửa mặt, nàng gặp Yuna. “Tống, hôm nay cậu dậy trễ đó nha.”
Tống Mãn nhớ lại chuyện tối qua, trên mặt thoáng qua một nét ngượng ngùng không dễ phát hiện. “Tui mơ một giấc mộng đẹp quá, không nỡ tỉnh lại sớm.”
Tống Mãn chớp mắt, giọng nói nhẹ nhàng vui vẻ.
Yuna nhìn ra nàng thật sự đang rất hạnh phúc, lại nhớ đến những lời Tống Mãn nói hôm qua.
“Là chuyện cậu mong đợi đã xảy ra rồi sao?”
“Ừ, mà còn vui hơn những gì tui tưởng tượng nữa.”
Tống Mãn vừa cười tủm tỉm vừa ngân nga đi về phía phòng.
Yuna nhìn theo bóng lưng nàng, như cũng bị tâm trạng vui vẻ của nàng lây sang, bất giác mỉm cười.
Khi Tống Mãn quay lại phòng, Sở Phùng Thu đang thu dọn mấy tấm gương.
“Bạn đang… định gói lại mang về à?”
“Ừm, mang về.”
“Hả? Mang về nước luôn hả?”
“Dù sao đây cũng là đạo cụ đã chứng kiến một chuyện rất đẹp mà.”
Sở Phùng Thu ôm mấy tấm gương trong tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt gương rồi cẩn thận đặt vào vali.
“Nói mới nhớ, mấy món này bạn kiếm ở đâu vậy, tui có thấy lần nào đâu?”
“Bất ngờ thì phải được giấu thật kỹ chứ.”
Ban đầu Sở Phùng Thu cũng không định chọn cách này. Thực tế là vì ngày hôm nay, cô đã nghĩ ra hàng chục phương án. Mỗi một phương án đều được cô cân nhắc đi cân nhắc lại. Cuối cùng chọn phương án này, và khi nhìn thấy đôi mắt Tống Mãn lấp lánh ánh sao, lòng cô như được lấp đầy, đến đỉnh điểm của sự mãn nguyện.
“Bạn nói trước rồi còn gì.” Tống Mãn chọc nhẹ vào người Sở Phùng Thu, cảm thấy người này đúng là quá đáng.
“Mình nhịn không nổi.”
“Hả?” Tống Mãn sững người.
“Mình nhịn không nổi. Đây là lần đầu tiên mình chuẩn bị như vậy, mình cũng không chắc mình có làm tốt hay không. Nhưng bạn lại nhắc đến thư tình, nên mình muốn để bạn biết rằng, bạn có được sự si mê của mình.”
Sở Phùng Thu khẽ chạm vào tay nàng, động tác dịu dàng như gió mát.
Không phải cố tình lấp lửng để gây tò mò, chỉ là vì quá thích… thích đến mức không kìm nén được mà thốt ra.
“Vậy thì tui có nhiều nhiều tình cảm như vậy của bạn… tui vui lắm.”
Tống Mãn nhìn vào mắt Sở Phùng Thu, hôn nhẹ lên môi cô, nhưng khi định rời đi thì lại bị Sở Phùng Thu giữ lại, nụ hôn cũng theo đó trở nên quấn quýt hơn, sâu đậm hơn.
Dù hành trình có dài bao nhiêu cũng sẽ đến lúc kết thúc. Vào ngày cuối cùng của trại đông, mọi người cùng nhau ca hát, nhảy múa, hy vọng sau này còn có duyên gặp lại.
Mitchelson đi đến, đứng cạnh Sở Phùng Thu.
Tống Mãn khoanh tay đứng bên quan sát — anh chàng này ngay từ đầu đã tỏ rõ có ý với Sở Phùng Thu, nhưng chẳng có chút tác dụng, vì cô hoàn toàn không phản ứng gì, lạnh lùng không hề dao động.
Giữa chuyến đi, cậu ta còn trực tiếp thổ lộ tình cảm, nhưng bị Sở Phùng Thu từ chối vì cô nói rằng mình đã có người trong lòng. Cậu ta ôm một trái tim thiếu niên vỡ vụn rút lui, khiến Tống Mãn cứ tưởng từ đó đến cuối chuyến sẽ không dám lại gần nữa — ai ngờ cuối cùng vẫn xuất hiện.
“Sở, tuy rằng tôi rất tiếc vì bạn đã có người mình thích rồi, nhưng bạn có thể cân nhắc đến tôi mà.”
“Xin lỗi, khỏi cân nhắc.”
Còn chưa đợi Sở Phùng Thu mở miệng, Tống Mãn đã lên tiếng trước.
“Vì bạn ấy là của tui rồi.”
Tống Mãn đặt tay lên vai cô. Sở Phùng Thu nhẹ nhàng gật đầu.
Trái tim thiếu niên lại vỡ lần hai, Mitchelson ngơ ngác nhìn hai người họ, lắp bắp chúc hai người trăm năm hạnh phúc rồi lặng lẽ rút lui.
“Hahahahaha tui nói với bạn nha, cái biểu cảm lúc đó của ổng thiệt là không thể đỡ nổi.”
Tống Mãn đang ngồi vắt chân chữ ngũ ăn đồ vặt, vừa nuốt miếng trong miệng vừa đập bàn kể cho Đặng Vỹ nghe chuyện phản ứng của Mitchelson khi ấy.
Bây giờ đã là tối ngày thứ hai sau khi họ về nước. Sở Phùng Thu đang bận xử lý một số việc ở trường. Tống Mãn thì chẳng muốn đến lớp tự học để ngồi gật gù, đúng lúc Đặng Vỹ cũng muốn hỏi nàng vài bài tập, thế là hẹn nhau gặp ở nhà Đặng Vỹ.
Vừa giảng được nửa chừng, Thẩm Tùng Lâm nhắn tin đến — cả căn phòng lập tức tràn ngập mùi chua lè của tình yêu. Sau khi phát tán đủ độ axit, Đặng Vỹ còn quay sang quan tâm Tống Mãn, hỏi nàng dạo này thế nào rồi.
Ban đầu Tống Mãn đang giảng bài mà muốn phát điên với hắn, vậy mà hắn vừa gợi đúng chủ đề là nàng lập tức tỉnh táo.
“Sao? Tui kể không buồn cười hả?”
Tống Mãn cười xong, nhìn thấy Đặng Vỹ vẫn còn ngơ ra, mặt không biểu cảm đập bàn cái bộp.
Tình yêu của nàng không ngọt chắc?! Phải chua! Tất cả phải chua theo tui cái coi!
“Mãn tỷ… chờ chút… để tui xâu chuỗi lại đã. Bạn với nữ thần của tui ở bên nhau ở Na Uy, bạn ấy tỏ tình với bạn, rồi cái người mà bạn nói suốt thời gian qua… luôn là nữ thần của tui?”
Từ lúc hóng được quả dưa đầu tiên, Đặng Vỹ đã thấy thế giới này không còn là thế giới mà hắn từng biết.
“Ừ thì đúng rồi đó.”
Đặng Vỹ ngơ ngác, ôm lấy cuốn vở bài tập, nhìn chằm chằm vào xyz để trấn tĩnh lại.
“Không lẽ bạn không vui giùm tui hả?! Tui là chị đại đó! Có người yêu rồi mà không chúc mừng lấy một tiếng hả?!”
“Tui mừng mà… mừng tới mức lú luôn rồi.”
Lúc đầu Đặng Vỹ thật sự rất sốc. Hắn quen biết Tống Mãn bao năm, chưa từng thấy nàng thích con trai, nhưng cũng chẳng nghĩ nàng là người thích con gái.
Nghĩ kỹ lại — từ trước đến giờ cũng đâu thấy nàng quan tâm đến thằng nào đâu.
Mà nếu người đó là Sở Phùng Thu… thì tự nhiên lại thấy… hợp lý cực kỳ.
Nghĩ tới nghĩ lui — thấy siêu tuyệt luôn ấy chứ.
Đặng Vỹ đặt cuốn bài tập xuống, đập bàn cái rầm.
“Sao tự nhiên bạn giật nảy lên vậy hả?!”
“Mãn tỷ, đi! Uống rượu! Ăn mừng bạn thoát kiếp độc thân, phải uống một bữa ra trò, kéo luôn Sở tỷ theo, đi nào!”
“Quay lại!”
Tống Mãn túm cổ áo Đặng Vỹ, lôi cậu ta giật về chỗ cũ.
“Ê ê ê chị ơi đau! Kéo trúng tóc rồi á!”
“Viết xong bài tập cho tui rồi mới được ra ngoài. Tiệc mừng tui thiếu bạn chắc?”
Tống Mãn giữ chặt Đặng Vỹ tại chỗ, bắt cậu ta tiếp tục vật lộn với mấy bài toán.
Tính nàng vốn không thích che giấu. Bố mẹ và phía Tống Thanh Lan có thể chưa tiện nói, nhưng trước mặt Đặng Vỹ thì chẳng có gì cần ngại ngùng.
Tình yêu của Tống Mãn — từ trước đến nay đều thẳng thắn, quang minh chính đại, chưa từng sợ những ánh mắt thế gian.
Sau khi Đặng Vỹ làm xong bài tập, Tống Mãn liền rủ Sở Phùng Thu đi ăn gì đó, gọi thêm Mao Mao, Đặng Vỹ thì dẫn theo Thẩm Tùng Lâm — chỉ vài người thân thiết cùng nhau vui vẻ một bữa.
Điều khiến nàng hơi bất ngờ là Ái Lan cũng gọi điện đến chúc mừng.
Tống Mãn còn chưa kịp kể với Ái Lan mà, nàng cầm điện thoại lên, liếc mắt nhìn Đặng Vỹ.
Đặng Vỹ gật đầu, chỉ vào mình.
Trong suy nghĩ của Đặng Vỹ, Ái Lan từng thân với Tống Mãn như thế, giờ nàng có người yêu rồi, Ái Lan cũng nên biết.
“Mãn tỷ, chúc mừng nha.”
Giọng Ái Lan vang lên từ đầu dây bên kia, âm thanh trong môi trường hơi ồn, truyền vào tai Tống Mãn.
“Cảm ơn bạn nha, dạo này bạn vẫn ổn chứ?”
“Cũng ổn lắm.”
Âm thanh xung quanh Ái Lan dần trở nên yên tĩnh, có lẽ cô đã đi đến nơi vắng người hơn.
“Vậy thì tốt rồi. Nếu bạn có về Thanh Thành, nhớ gọi cho tui đó nha.”
“Ừ, tui sẽ gọi.”
“Nếu không có gì nữa thì tui cúp máy trước nha, lúc nào rảnh thì liên lạc lại.”
Đối với một người từng là bạn thân thiết, Tống Mãn lại không biết nên nói thêm điều gì.
“Mãn tỷ, nếu như hồi đó…”
“Hả?”
Tống Mãn chỉ nghe thấy một trận gió vù vù thổi qua điện thoại, át mất câu nói của Ái Lan.
“Không có gì, tàu điện tới rồi, tui lên đây, bye bye.”
“Ừ, bye bye.”
Ái Lan cúp máy, bước vào toa tàu đông đúc.
Nếu như hồi đó cô tỏ tình… liệu mọi chuyện có khác đi không?
Ái Lan nghĩ, chắc là không đâu.
Thật ra cô vẫn luôn tự hỏi — rốt cuộc người cô thích là chính Tống Mãn, hay là thứ sức mạnh mà nàng mang đến?
Tống Mãn đã kéo cô ra khỏi vũng lầy, giúp cô rất nhiều, từng nói với cô rằng: con người sống trên đời, không ai thấp kém hơn ai, cũng không cần phải sống bám víu vào bất kỳ ai khác.
Cô từng nghĩ rằng nếu không có Tống Mãn, cuộc đời mình sẽ tồi tệ lắm — nhưng giờ nghĩ lại, cũng không hoàn toàn như vậy.
Mất phương hướng trong chính cuộc sống của mình, mới là điều tồi tệ nhất.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở tỷ: tui không vô đâu đó.
Một Mỗ nào đó bị hệ thống kiểm duyệt của Tấn Giang làm cho hơi thần kinh căng thẳng, hôm nay cũng đang nơm nớp lo sợ.
Mình ủng hộ phân loại “sạch sẽ” để phù hợp với độc giả chưa trưởng thành, nhưng hy vọng đừng làm quá tay.