Chương 88
Thời tiết ngày càng khô lạnh. Dự báo nói rằng đúng ngày thi cuối kỳ sẽ có gió lớn.
Kỳ thi kéo dài hai ngày. Tống Mãn và Đặng Vỹ thi ba môn Văn – Toán – Anh và Khoa học tự nhiên; Thẩm Tùng Lâm học ở Nhị Trung, là ban xã hội nên thi khối tổng hợp xã hội, nhưng thời gian thi thì giống nhau.
Thành tích của Thẩm Tùng Lâm ở mức trung bình, không tốt cũng chẳng tệ. Còn Đặng Vỹ thì có nền tảng khá yếu, hiếm hoi lắm mới thấy cậu ta muốn gắng sức. Trước kỳ thi, cậu ta kéo theo cả “gia đình chiến đấu” đến để ôm đùi của Sở Phùng Thu và Tống Mãn cầu cứu.
Chủ yếu là ôm đùi Sở Phùng Thu, vì mỗi lần Tống Mãn giảng bài, Đặng Vỹ với Thẩm Tùng Lâm đều có biểu cảm như thể não đang bốc khói, đôi mắt nhỏ bé tràn đầy mịt mù to lớn.
So với vậy thì Sở Phùng Thu đúng là một giáo viên tuyệt vời.
Ban đầu dự định học nhóm ở nhà Đặng Vỹ, nhưng Thẩm Tùng Lâm muốn tham gia, Đặng Vỹ không dám dắt người ta về nhà mình lượn lờ trước mặt mẹ, chột dạ, rụt rè nói với Tống Mãn là đổi chỗ đi.
Tống Mãn không nói ra rằng: mẹ bạn vẫn là mẹ bạn, thật ra từ lâu đã nhìn thấu hết. Cuối cùng nàng quyết định tổ chức buổi học ở nhà mới của mình.
Hoặc đúng hơn là — nhà của nàng và Sở Phùng Thu.
Ngay ngày thứ hai sau khi trở về, Tống Mãn đã lập tức chạy đi làm hết các thủ tục và giấy tờ. Khi ôm sổ đỏ nhỏ trong tay, nàng vui vẻ như ôm được bảo vật.
Trong hơn nửa tháng nàng đi vắng, bên thi công cũng rất ra sức. Việc thông tầng, thiết kế trang trí theo yêu cầu của nàng được hoàn thiện vô cùng hiệu quả.
Khi Đặng Vỹ bước vào, suýt thì cảm động đến rơi nước mắt. Lúc được Tống Mãn kèm học, lại suýt nữa muốn bật khóc nức nở.
Không hổ danh là Mãn tỷ luôn tiến bộ thần tốc — nàng giảng bài kiểu gì mà cậu chẳng hiểu tí gì luôn.
“Ngày mai môn đầu là Văn, tui cũng không mong bạn phát huy được tài năng gì ghê gớm đâu. Nhưng mấy bài thơ bắt buộc học thuộc thì nhớ kỹ, đừng sai chính tả. Mất điểm ở đây là mất mặt đó, Thẩm Tùng Lâm cũng nghe rõ chưa?”
Tống Mãn gõ gõ lên mặt bàn, nhìn Đặng Vỹ, dùng câu đó để kết thúc buổi học tối nay.
Đặng Vỹ và Thẩm Tùng Lâm gật đầu như gà mổ thóc, mang theo cùng một vẻ mặt tàn tạ rời khỏi nhà Tống Mãn.
“Sở Phùng Thu, tui đi tắm trước nha.”
Tống Mãn vừa xoa cổ vừa nói. Giảng bài cho Đặng Vỹ đúng là còn mệt hơn tự làm bài, khiến nàng rã rời cả người.
“Ừ, mình dọn lại phòng làm việc chút đã.”
Tống Mãn rời khỏi phòng làm việc, đi về phía phòng ngủ chính.
Phòng ngủ chính được bày trí hoàn toàn theo sở thích của Tống Mãn — gam xanh chủ đạo, trông vừa trong trẻo vừa dịu dàng.
Tống Mãn mở tủ quần áo lấy đồ ngủ, phần lớn tủ vẫn còn trống, chỉ có một ít quần áo được treo bên trong.
Nàng không đem hết đồ từ nhà cũ sang, để tránh ba mẹ nghĩ rằng nàng không có ý định về nhà nữa. Trái lại, Sở Phùng Thu thì đã chuyển hết đồ tới rồi — dù mà nói thì, cô cũng chẳng có nhiều đồ lắm.
Nhưng không sao cả, sớm muộn gì nơi này cũng sẽ được lấp đầy bởi quần áo của cả hai người họ.
Trước khi đi tắm, Tống Mãn kéo ngăn tủ đầu giường, lấy ra một hộp quà nhỏ bên trong.
Đó là quà sinh nhật do Tống Thanh Lan gửi. Lúc nàng trở về, nó đã nằm sẵn trên giường ngủ.
Tống Mãn mở hộp, nhìn vào chiếc vòng cổ kim cương mang tên “Chân Thành”.
Thật ra nàng chẳng mong đợi gì từ Tống Thanh Lan cả, cũng biết căn nhà này chắc chắn chẳng thể giấu nổi cô. Nhưng nói thật, khi nhìn thấy món quà, nàng vẫn hơi bất ngờ — dây chuyền kim cương à, nhìn kiểu gì cũng không giống thứ phù hợp với nàng.
Khi nàng tra cứu thử, biết được viên kim cương này trị giá 4,72 triệu, nàng không nhịn được mắng Tống Thanh Lan phá của trong lòng.
Có số tiền đó tặng nàng một chiếc xe chẳng phải hay hơn sao!
Nhưng mà… Tống Mãn chỉ nghĩ thế thôi. Cuối cùng nàng vẫn mang theo tâm trạng đầy phức tạp mà nhận lấy tấm lòng ấy.
Viên kim cương được đặt tên là “Chân Thành” — còn Tống Thanh Lan lại tặng nàng “Chân Thành”, điều này khiến nàng không khỏi ngổn ngang cảm xúc.
Tống Mãn nhìn viên kim cương một lúc rồi đặt nó lại vào ngăn tủ đầu giường. Tuy thứ giá trị thế này mà chỉ để trong tủ có hơi phí, nhưng nàng thật sự không phải kiểu người đem đồ đi giấu vào két sắt.
Lúc Sở Phùng Thu bước vào phòng tắm, Tống Mãn mới bắt đầu tắm.
Nước chảy ướt đẫm mái tóc ngắn của nàng, những giọt nước nhỏ theo đường cong của vai cổ chảy xuống từng chút một.
Sở Phùng Thu tiến đến gần, đặt một nụ hôn lên sau gáy nàng — khiến Tống Mãn đang tập trung tắm suýt chút nữa giật mình.
“Ướt áo rồi đó.”
“Không nhịn được.”
Sở Phùng Thu bật cười khẽ, cọ nhẹ vào bên má nàng.
Vào những lúc thế này, Tống Mãn luôn thấy Sở Phùng Thu như một kẻ mê gái chính hiệu, chẳng còn chút dáng vẻ của nữ thần lạnh lùng thường thấy nữa.
Mà như vậy cũng tốt — điều đó khiến nàng vui. Ít ra, cô chỉ lạnh lùng với người ngoài, còn đối với nàng thì si mê đến thế.
Nó khiến Tống Mãn cảm nhận được mình đang được cô khao khát, một loại cảm giác an toàn đầy trọn vẹn.
Hai người cùng tắm rồi lăn lên giường. Tống Mãn không làm bài tập mà mở game ra chơi.
Ngày mai là kỳ thi cuối kỳ, vừa hay cũng là dịp xả hơi.
Mùa giải mới đã bắt đầu, nàng cập nhật phiên bản xong liền ngồi chờ Sở Phùng Thu cùng chơi.
“Mười một giờ phải ngủ, còn một tiếng.”
Sở Phùng Thu nhìn đồng hồ, nghiêm túc ra thời hạn.
“Mười hai giờ đi mà? Mười hai giờ thì đâu có tính là thức khuya đâu!”
Tống Mãn cố chấp phản biện — đó là giới hạn kiên quyết của nàng.
“Không được. Bạn đâu thể ngủ ngay được, phải dưỡng thói quen tốt.”
Sở Phùng Thu cương quyết không nhượng bộ.
“Vậy mười một rưỡi nhé? Thêm nửa tiếng thôi mà, được không, được không~ Sở Phùng Thu, Sở Phùng Thu, Sở Phùng Thu thu thu thu~”
Tống Mãn lắc tay cô, kéo dài giọng gọi tên từng tiếng một, mắt thì lấp lánh, giọng thì mềm mại — đúng kiểu khiến Sở Phùng Thu không thể nào chống đỡ.
“Nếu bạn không đồng ý thì tui nghỉ chơi với bạn luôn!”
Tống Mãn thấy cô còn chần chừ, liền quay người giả vờ giận, không thèm nhìn mặt.
Hồi trước nàng muốn ngủ lúc nào thì ngủ lúc đó, bây giờ yêu đương lại còn bị người ta quản lý giờ giấc ngủ nghỉ nữa chứ — mất mặt thật.
Sở Phùng Thu không nói gì. Tống Mãn chờ nửa phút, vẫn chưa thấy cô phản ứng, bắt đầu thấy ngộp thở.
Khi nàng vừa định quay đầu xem thử thì… ngón tay đặt bên hông bỗng bị ai đó khẽ cọ vào, từng ngón nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay nàng khiến tim nàng ngứa ngáy khó tả.
“Đã bị mình nắm rồi, thì không dễ mà chạy thoát đâu.”
Sở Phùng Thu áp sát bên nàng, nhìn gương mặt nàng rạng rỡ đầy sức sống mà không nén nổi ý cười.
Vừa rồi cô chỉ bị dọa sợ mà thôi. Dù biết rõ lời Tống Mãn chỉ là nói đùa, nhưng vào đúng khoảnh khắc đó, tim cô vẫn bất giác co thắt lại, nhói lên từng cơn lo lắng.
May mà Tống Mãn đang quay lưng, không nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn ấy của cô.
“Mười một rưỡi ngủ, tui không chạy đâu.”
“Được.”
Tống Mãn đạt được mục đích, quay lưng nở nụ cười đắc ý, không thấy được ánh mắt Sở Phùng Thu bên cạnh đang rực lên vẻ chiều chuộng đầy vui sướng.
Có tướng mới được cập nhật, Tống Mãn vào sân huấn luyện chơi vài trận thử. Cảm nhận cũng bình thường, sau đó nàng rủ Sở Phùng Thu ghép đôi đánh cùng.
Giờ nhìn biểu tượng cặp đôi trong game lại thấy khác lắm — ngọt lịm, khiến ai nhìn vào cũng biết hai người họ là một đôi gắn bó không thể tách rời.
Tống Mãn vẫn chơi đi rừng, Sở Phùng Thu hỗ trợ nàng, theo sau bắt người, hỗ trợ nàng lên đồ cực nhanh.
Lúc xạ thủ bị ba người đối phương băng trụ giết ở đường dưới, còn lên chat tự chế nhạo bản thân như đứa trẻ mồ côi không ai quan tâm.
Sở Phùng Thu cũng không vì thế mà rối loạn chiến thuật hay quay lại cứu — trong mắt cô chỉ có nhân vật mà Tống Mãn điều khiển, khi cần xả thân cứu thì hành động dứt khoát vô cùng.
Đội bạn còn khen cô chơi hỗ trợ cực đỉnh. Dù mặt cô chẳng thay đổi gì, nhưng Tống Mãn thì đã sớm tự hào muốn bay lên trời.
Tống Mãn chơi tổng cộng năm trận, trận cuối kết thúc đúng 11 giờ 27 phút.
Nàng không lén lút chơi thêm, cũng không mè nheo đòi nữa. Cắm sạc điện thoại xong liền lăn lên giường.
“Ái phi, đi ngủ thôi~”
Tống Mãn vỗ vỗ giường, dáng vẻ như một ông lớn lười biếng. Sở Phùng Thu không nhịn được cười, nghiêng người hôn nàng một cái, dịu dàng nói chúc ngủ ngon.
Tống Mãn bị cô hôn đến nghẹt thở, trùm chăn kín mít, giọng nghèn nghẹn nói một câu “ngủ ngon”.
Sau kỳ thi, học sinh trong trường vui như chim xổ lồng, chưa đến hai hôm đã rút sạch.
Tống Mãn và Sở Phùng Thu đem đồ về nhà, sau đó rủ nhau ra ngoài đi dạo phố, tiện mua thêm đồ cho tổ ấm.
“Sở Phùng Thu, Tết này bạn có định về Tố Lan không?”
Tống Mãn không nhắc đến ba của Sở Phùng Thu — nàng biết rõ mối quan hệ giữa hai người chẳng tốt lành gì. Mà mẹ cô, nàng cũng chưa từng gặp bao giờ.
“Ừm, ông bà nội gọi hỏi mình rồi, hỏi khi nào về.”
“Vậy chờ qua Tết, khi bên tui tiếp xong họ hàng thì tui qua Tố Lan thăm bạn nha.”
Bên phía Tống Mãn cũng có nhiều họ hàng. Tết nhất chắc chắn phải ở nhà cùng ba mẹ, còn phải qua thăm ông bà nội, ông bà ngoại.
“Được.”
Sở Phùng Thu nắm tay Tống Mãn, nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người mặc đồ đôi, tay trong tay dạo trên phố chẳng chút e ngại.
Hai cô gái tay trong tay — trong mắt người ngoài vẫn được xem là chuyện rất bình thường, ánh nhìn xung quanh cũng không có gì lạ.
Tống Mãn không biết nên thấy vui hay buồn về điều đó, kéo Sở Phùng Thu đi mua phần thứ hai giảm nửa giá của một món nước nóng.
Hai người định đi xem phim. Tình cờ ở rạp chiếu phim thì gặp lại bạn thanh mai trúc mã lâu ngày không gặp — Tần Hướng Nhất.
Bên cạnh Tần Hướng Nhất còn đứng một người mặc váy Lolita — Trang Ngữ Thi. Trong tay cô ôm một thùng bắp rang bơ, trông như sắp vào rạp xem phim.
“Các cậu…”
“Hai người…”
Hai giọng nói vang lên gần như cùng lúc. Tống Mãn nhìn Tần Hướng Nhất, ánh mắt cậu ta thì cứ lướt tới lướt lui giữa nàng và Sở Phùng Thu.
“Các cậu quay lại với nhau rồi à?”
“Sao có thể!”
Tần Hướng Nhất lập tức phủ nhận.
“Bọn tớ làm gì có mà quay với chẳng lại!”
Trang Ngữ Thi bổ sung chắc nịch.
Nói cũng phải… hồi đó Trang Ngữ Thi theo đuổi Tần Hướng Nhất mà thất bại còn gì.
“Thế hai người rảnh rỗi thế này mà rủ nhau đi xem phim à?” Tống Mãn liếc vé phim trong tay Tần Hướng Nhất. “Lại còn là phim tình cảm nữa?”
“Chỉ là… chỉ là anh em đi xem phim thôi mà! Quan tâm một chút đến người bạn già cô đơn ấy mà! Cậu nhìn cậu cũng đang đi chơi với chị em đấy thôi!”
Tần Hướng Nhất bá vai Trang Ngữ Thi. Kết quả bị cô véo một cái vào eo, mặt méo xệch ngay tại chỗ.
“Tui không giống bạn. Tui đang đi xem phim với bạn gái của tui.”
Tống Mãn ôm eo Sở Phùng Thu, ra hiệu với Tần Hướng Nhất là đừng có giở trò chơi chữ mập mờ.
“Vãi thật.”
Tần Hướng Nhất ngẩn người, Trang Ngữ Thi cũng sững sờ.
“Chào hai bạn.”
Sở Phùng Thu mỉm cười, lên tiếng chào hỏi.
“Tiểu Ngữ Thi, bạn có nghe thấy gì không?”
Tần Hướng Nhất mặt mày bối rối, không tin nổi những gì đang thấy.
“Tui nghĩ là tai tui điếc rồi.”
Trang Ngữ Thi lắc đầu liên tục.
Suất chiếu gần nhất chính là bộ phim tình cảm đó. Tống Mãn và Sở Phùng Thu mua đúng cùng suất với Tần Hướng Nhất và ngồi ngay sau lưng hai người họ.
Lúc xem phim, hai người ngồi phía trước cứ quay đầu lại liên tục, chẳng biết là đang xem phim hay đang xem người.
“Hai đứa này bị gì vậy trời.”
Tống Mãn nhìn cảnh hai người kia quay tới quay lui đến choáng cả đầu, thái dương giật giật.
Biết thế ban nãy đừng có khoe nữa! Giờ thì hoàn toàn phá bầu không khí hẹn hò của nàng và Sở Phùng Thu rồi!
“Bạn à.”
Giọng nói của Sở Phùng Thu vang lên bên tai nàng. Tống Mãn nghiêng đầu, ngay lập tức cảm nhận được một nụ hôn rơi xuống gò má.
Sự dịu dàng của Sở Phùng Thu khiến cơn bực vì bị phá vỡ kế hoạch của Tống Mãn cũng theo đó tan biến — như một cơn gió nhẹ thổi tan hết cái nóng nảy khó chịu, chỉ còn lại một mảnh yên bình trong lòng nàng.
Còn hai người phía trước khi thấy cảnh tượng đó, ôm thùng bắp rang bơ mà cố gắng giữ bình tĩnh.
May mà từ sau đó, hai người kia không quay lại nữa, Tống Mãn mới yên tâm tiếp tục xem phim.
Khi bắp rang sắp hết, Tống Mãn nhặt hạt cuối cùng, nhét vào miệng Sở Phùng Thu.
Sở Phùng Thu nắm lấy cổ tay nàng, khẽ liếm đi lớp đường caramel còn sót lại trên đầu ngón tay.
Tống Mãn ngồi trong rạp chiếu phim có nhiệt độ vừa vặn, mặt nàng bất chợt nóng bừng cả lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Chắc vài hôm nữa là hết bận rồi đó [lăn ra ngất].