Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Mau Tới Làm Bài
  3. Chương 89
Trước đó
Tiếp theo

Chương 89

Tống Mãn cảm thấy, Sở Phùng Thu đúng là không lúc nào không trêu chọc nàng. Có lẽ là do mùa đông thiếu một chút ấm áp, hoặc cũng có thể là nàng nghĩ quá nhiều — nếu không thì sao chỉ một hành động như liếm nhẹ đầu ngón tay của nàng thôi mà đã khiến nàng tưởng tượng tới chuyện được cô ôm ấp?

Cái đêm đắm say dịu dàng đó, tuy chưa đi đến cuối cùng thật sự, nhưng với một người mười tám năm chưa từng yêu đương như Tống Mãn thì đúng là quá ấn tượng và đáng nhớ.

Nàng vội vàng rút tay về, nhưng đầu óc thì chẳng thể nào tập trung vào bộ phim đang chiếu.

Những tình tiết tình yêu ngọt ngào trên màn ảnh hoàn toàn không khiến nàng ghen tị chút nào — bởi vì, tình yêu ngọt ngào nhất đang ngay bên cạnh nàng rồi.

Khi phim kết thúc, tại cửa ra của phòng chiếu, Tần Hướng Nhất liên tục nháy mắt với nàng.

Tống Mãn thấy rõ là cậu ta có chuyện muốn nói, bèn dặn một tiếng với Sở Phùng Thu rồi bước về phía Tần Hướng Nhất.

Vừa đến nơi, nàng liền bị Tần Hướng Nhất và Trang Ngữ Thi vây lấy. Hai người trông có vẻ đã tiêu hóa xong cú sốc ban nãy, bình tĩnh hơn nhiều.

“Mãn Mãn, chuyện này… là bạn đùa thôi hay là thật đấy?”

“Tần Hướng Nhất, tui giống kiểu người lấy chuyện này ra đùa sao?”

Tống Mãn chỉ vào mặt mình, rồi lườm cậu ta một cái.

Nàng đâu phải kiểu người trong giới thích chơi đùa tình cảm. Hơn nữa — một người như Sở Phùng Thu, đúng là báu vật, ai mà nỡ đem ra đùa giỡn chứ.

“Tui nghĩ cũng không phải… Tui bảo mà, Mãn Mãn là chơi nghiêm túc đấy. Nhưng mà bạn làm vậy, mẹ bạn có đập gãy chân bạn không?”

Trang Ngữ Thi bắt đầu trầm tư. Dù chuyện yêu đương đồng giới thì trong đời sống riêng tư cũng không ít, nhưng công khai thế này thì lại rất hiếm.

“Tiểu Ngữ Thi, bạn không hiểu dì Tống rồi. Làm gì có chuyện nỡ đánh Mãn Mãn, gãy chân thì không đến mức — trừ khi là… gãy xương kiểu khác.”

Tần Hướng Nhất là thanh mai trúc mã của Tống Mãn, tất nhiên hiểu rõ người nhà nàng cưng chiều nàng tới mức nào. Đánh gãy chân á? Không đời nào — trừ phi là gãy theo kiểu… khoa chỉnh hình.

“Nhưng nếu chuyện này mà bị đồn ra ngoài… Thôi, bạn kín đáo chút là được rồi.”

Trang Ngữ Thi vốn định nói rằng nếu chuyện này lan ra ngoài, chắc chắn sẽ trở thành chủ đề cho thiên hạ bàn tán. Nhưng nghĩ lại thì Tống Mãn không thể nào không biết chuyện đó. Nếu mình nói thẳng ra, e là còn khiến Tống Mãn – đang trong giai đoạn yêu đương mặn nồng – thấy khó chịu, nên cô dứt khoát nuốt nửa câu còn lại vào bụng.

“Chuyện này có gì mà phải giấu giếm.”

Tống Mãn hiểu ý Trang Ngữ Thi, cũng biết cô không có ác ý, nhưng giọng điệu vẫn có phần sắc lạnh.

“Mấy chuyện linh tinh nhảm nhí trên đời thiếu gì, có thêm một chuyện của tui cũng chẳng chết ai. Nói chung đừng có cố tình lén lút bắn tin đến tai ba mẹ tui là được.”

“Đương nhiên rồi, tụi tui đâu có hại bạn.”

Tần Hướng Nhất vỗ vỗ vai Trang Ngữ Thi, lại bị cô véo phát nữa khiến cả người run lên.

“Nhưng mà… tại sao lại là cô ấy vậy?”

Trang Ngữ Thi liếc nhìn Sở Phùng Thu ở đằng kia, giọng nhỏ nhẹ đầy tò mò.

Cô gái cao ráo mảnh mai ấy đứng yên tại chỗ, toát ra vẻ yên tĩnh và xa cách.

“Sao lại không phải là bạn ấy? Nếu để tui kể điểm tốt của bạn ấy thì tui có thể đứng đây nói ba tiếng đồng hồ không trùng lặp đó.”

Tống Mãn nói với vẻ đầy kiêu hãnh. Nếu nàng mà có đuôi, chắc giờ đã vểnh tận trời.

Tình cảm của Tống Mãn không hề hời hợt, cũng chẳng phải là thứ do một khoảnh khắc rung động bốc đồng mà thành.

Thích một người thì dễ, nhưng để yêu cả những phần nhạt nhòa, tẻ nhạt, đời thường nhất trong cuộc sống của người đó — mới là điều khó khăn.

Tống Mãn chưa bao giờ phủ nhận rằng nàng rất ngầu, thật ra thì nàng thấy cuộc sống của mình vừa tự do vừa sung sướng, có phần hơn người. Nhưng nàng cũng không phải lúc nào cũng ngầu như thế. Nàng cũng có những lúc chật vật, lo lắng, thậm chí có lúc còn cảm thấy bản thân thật vô vị.

Cảm giác đó đến rất lạ, nhưng lại chân thực tồn tại.

Thế nhưng — chính Sở Phùng Thu khiến nàng cảm thấy mình không hề nhàm chán. Cô khiến nàng cảm thấy mình là một người thật tốt… và có thể trở nên tốt hơn nữa.

“Tống Mãn, nếu bạn bị bắt cóc thì chớp mắt đi.”

Trang Ngữ Thi trưng ra biểu cảm như thể gặp ma, còn vẻ mặt của Tần Hướng Nhất cũng chẳng hơn là bao.

“Thôi tạm biệt hai người.”

Tống Mãn hiếm khi nói mấy lời cảm tính như vậy, vậy mà hai người kia lại chẳng nể mặt gì cả.

“Khoan khoan khoan, giỡn thôi mà, tui có chuyện muốn nói với bạn.”

Tần Hướng Nhất kéo tay Tống Mãn lại, bất chợt cảm thấy như có kim chích vào lòng bàn tay. Cậu quay đầu nhìn về phía đó, liền thấy Sở Phùng Thu đang nhìn mình.

Không giận dữ, cũng không cười — vẫn là vẻ mặt bình thản như ban nãy, nhưng lại khiến Tần Hướng Nhất bất giác thấy rợn sống lưng.

Cậu cau mày, cẩn thận đánh giá lại Sở Phùng Thu một lần nữa.

“Nhìn gì nữa? Có chuyện thì nói nhanh đi, rắm thì thả lẹ lẹ. Đừng có tốn thời gian của tui.”

Tống Mãn cũng nhận ra Tần Hướng Nhất đang nhìn chằm chằm vào Sở Phùng Thu, nàng không mấy vui vẻ với ánh nhìn kiểu đó, liền kéo tay cậu ta lại, thúc giục.

“Thì là…”

Tần Hướng Nhất có chút do dự, không biết có nên nói ra hay không.

“Làm gì vậy? Ấp úng gì đó? Bạn đang cố câu sự tò mò của tui hả?”

“Không phải, chỉ là… bạn không phải đã lâu rồi không ra ngoài chơi nữa sao? Bên đường núi Nam Sơn ấy, sắp tới sẽ có một giải đua xe. Năm nay có một tay đua mới nổi, cực kỳ mạnh.”

Tần Hướng Nhất vừa đi vừa nói với Tống Mãn, giọng nhỏ đến mức Trang Ngữ Thi đi phía sau cũng không nghe được.

“Ồ? Mạnh cỡ nào?”

Tống Mãn lập tức có hứng thú, trên mặt hiện rõ vẻ nóng lòng muốn thử.

“Rất nhanh, đã phá vỡ kỷ lục của bạn rồi.”

“Cái đệt, khi nào vậy? Sao tui không biết gì hết?”

Tống Mãn hơi sửng sốt. Tần Hướng Nhất đang nói đến đua mô-tô tốc độ cao — trước kia mỗi khi rảnh rỗi, nàng thường tới đường núi Nam Sơn để đua xe. Đường núi Nam Sơn là dạng đường uốn lượn quanh núi, có một đoạn đặc biệt đòi hỏi kỹ thuật cao, năm đó Tống Mãn nhờ khả năng đánh lái ôm cua điêu luyện mà lập được kỷ lục trên đoạn đó. Nàng thật không ngờ lại bị người khác phá vỡ.

Mấy “bà vợ” cưng của nàng — chính là mấy chiếc mô-tô đã được độ lại kỹ càng để tham gia thi đấu.

Còn lý do tại sao sau này nàng không đi đua nữa?

Đương nhiên là vì Tống Thanh Lan.

Lúc Tống Thanh Lan lo liệu chuyện chuyển trường cho nàng, đã ra lệnh cấm tuyệt đối nàng được quay lại đường đua.

Lúc đầu Tống Mãn đâu có chịu nghe lời Tống Thanh Lan, nàng còn nghĩ xong cả kế hoạch rồi — dù có bị Tống Thanh Lan cho người theo dõi thì nàng cũng sẽ phản kháng tới cùng.

Ai ngờ Tống Thanh Lan chơi chiêu mách lẻo — trực tiếp đi tố với ba nàng.

Kết quả là ba nàng ngồi thuyết phục ròng rã suốt hai tiếng, dông dài như Đường Tăng tụng kinh, khiến Tống Mãn suýt phát điên vì ngột ngạt, đành phải hứa sẽ không đi đua nữa.

Từ đó, nàng chính thức nói lời tạm biệt với cái danh “Tiểu công chúa Nam Sơn” mà bản thân luôn cảm thấy ngứa ngáy khó chịu mỗi khi nghe gọi.

“Bạn chẳng phải từng nói là không được ra ngoài chơi sao, nên tui không báo cho bạn biết. Cũng được một thời gian rồi, chắc cỡ hai ba tháng. Giờ thằng đó thành vua tân binh luôn, mà còn gây chuyện với thằng nhóc nhà họ Trần — hắn tuyên bố sẽ dạy cho thằng kia một bài học, hẹn đua ở đoạn Mười Ba Khúc trước Tết, thắng thì thưởng cho người hỗ trợ 700 triệu.”

“Ồ hố, cũng biết chịu chi ghê ha.”

Tống Mãn chẳng hứng thú gì với tên nhà họ Trần kia, thứ nàng quan tâm là Mười Ba Khúc.

Nam Sơn không chỉ có những khúc cua thông thường, mà còn có một đoạn đặc biệt nguy hiểm — Mười Ba Khúc — được mở riêng cho những cuộc đua giới hạn, từng có người chết ở đó.

Tống Mãn từng rất muốn thử, nhưng vẫn chưa bao giờ dám liều mạng tới mức đó. Những người dám chạy đoạn ấy, hoặc là nghiện cảm giác mạnh không sợ chết, hoặc là thi đấu vì tiền, sẵn sàng đánh đổi.

“Nghe nói họ đang chuẩn bị mở cược luôn. Lúc đó có muốn đi xem không?”

“Dĩ nhiên rồi! Kích thích như vậy sao có thể thiếu tui… khoan đã,” Tống Mãn nheo mắt nhìn Tần Hướng Nhất, “nếu chỉ rủ tui đi xem thôi thì cần gì phải vòng vo nãy giờ? Có chuyện gì giấu tui đúng không?”

“Ờ thì… không phải trước kia bạn đột nhiên ngừng đua xe sao? Giờ lại có tay đua mạnh mới xuất hiện, nên mấy cái miệng hay nhiều chuyện bắt đầu bịa đặt linh tinh. Bạn mà tới nghe được thì sợ bạn tức.”

“Còn sợ tui bị kích động?”

“Chứ còn gì nữa! Lỡ Mãn tỷ của tụi này nóng máu quá, cầm mũ bảo hiểm xông lên đường đua thì sao!”

“Tui cũng hơi muốn lên đấy chứ.”

Ai mà chẳng muốn thử Mười Ba Khúc, chỉ sợ kỹ thuật không đủ, vô rồi không ra nổi.

“Đừng đừng đừng, tui đùa thôi mà, bạn đừng thật sự đi thi đó, tui sợ người nhà bạn lôi dao rượt tui chết mất.”

“Sao có thể chứ~ Tạm biệt nha, nhớ gọi tui đó.”

Tống Mãn cười cười, vẫy tay chào Tần Hướng Nhất.

Tần Hướng Nhất còn muốn nói thêm vài câu, nhưng nhìn thấy Tống Mãn chạy về phía Sở Phùng Thu thì chỉ đành ngậm miệng lại.

“Tâm trạng có vẻ tốt nhỉ?”

Sở Phùng Thu chỉnh lại mái tóc hơi rối của Tống Mãn, rồi nắm lấy tay nàng.

“Tần Hướng Nhất rủ tui đi xem đua xe. Tiếc là là trước Tết, bạn không đi cùng tui được rồi.”

“Là đua gì?”

“Xe mô-tô á.”

Tống Mãn nói với vẻ hào hứng. Sở Phùng Thu nhớ đến dàn xe trong gara nhà nàng, lập tức hiểu ra vì sao nàng lại vui đến thế.

“Nếu bạn muốn, mình xem xong với bạn rồi hẵng về Tố Lan cũng được.”

“Không cần đâu, phiền lắm. Ông bà nội bạn còn đang mong bạn về nữa kìa. Họ cũng lâu rồi không gặp bạn rồi, bạn nên ở bên họ nhiều hơn. Dù sao thì bạn còn có thể ở bên tui rất lâu mà — một đời dài đến vậy cơ mà.”

Tống Mãn dùng tay ra dấu, diễn tả một đường thật dài — ý nói một đời người dài thật dài.

Sở Phùng Thu nhìn nàng, bị sự dễ thương ấy làm cho rung động đến mức muốn hôn nàng ngay tại chỗ.

“Ừ, một đời dài như vậy.”

Cuối năm đến gần, phố xá cũng vắng vẻ hơn hẳn.

Tống Mãn tiễn Sở Phùng Thu ở nhà ga. Hôm nay ga tàu đông bất thường, người người kéo theo cả đống hành lý, chen kín khu vực soát vé.

“Bạn mang đủ đồ ăn chưa, có mang đủ nước không đó?”

Tống Mãn nhìn túi trong tay Sở Phùng Thu, dù biết cô không phải kiểu người hay ăn vặt, nhưng nàng vẫn không nhịn được muốn nhét hết đống đồ ăn vặt của mình qua cho cô.

Ở Tố Lan, chẳng thể đi máy bay được. Tống Mãn từng nghĩ tới chuyện thuê người lái xe đưa cô về tận nơi, nhưng dù có tiền mấy thì cũng không thể điều khiển tình hình giao thông. Cuối cùng vẫn là đi tàu cao tốc — vừa nhanh vừa tiện.

“Đủ rồi. Lên tàu mình sẽ nhắn tin cho bạn, xuống tàu thì mình gọi luôn.”

Sở Phùng Thu cũng không nỡ xa Tống Mãn, nhưng lần này về quê, cô định nói chuyện thẳng thắn với ông bà ngoại. Không thể để hai người quá sốc.

“Ừ, được.”

Trước khi tới lượt qua cổng soát vé, Sở Phùng Thu móc ngón út với Tống Mãn, kéo tay nàng lại, rồi khẽ hôn lên mu bàn tay nàng một cái.

Sự ấm áp ấy vừa biến mất, Tống Mãn nhìn theo dáng cô đi qua cửa kiểm soát, thân ảnh dần dần tan vào đám người đông đúc.

Chỉ đến khi không còn thấy gì nữa, nàng mới thu ánh mắt về.

Nghĩ đi nghĩ lại, hình như đây là lần đầu tiên Tống Mãn phải dõi theo bóng lưng Sở Phùng Thu rời đi như vậy.

Vừa nhắn tin với cô, Tống Mãn vừa quay về nhà.

Dì Lưu không có ở nhà — vì sắp Tết, mọi người đều tập trung về biệt thự chính, nên dì cùng một vài người giúp việc khác đã sang bên đó phụ chuẩn bị.

Ngày mai là giao thừa, mọi người sẽ về nhà tổ. Còn cuộc đua xe thì tổ chức ngay tối nay — thời gian vừa khéo, hơn nữa ba mẹ nàng cùng Tống Thanh Lan đều không ở nhà, nên cũng chẳng ai kiểm soát lịch trình của nàng.

Sau bữa tối, Sở Phùng Thu gọi điện báo đã đến Tố Lan.

Hai người nói chuyện một lúc lâu, dính lấy nhau không dứt. Mãi đến khi cô phải đi ăn, Tống Mãn mới chịu lưu luyến gác máy.

Chưa đầy một lúc sau, Tần Hướng Nhất gọi tới. Tống Mãn bật dậy khỏi giường, cầm chìa khóa xe rồi đi thẳng.

Nàng cưỡi mô-tô phóng đến đường núi Nam Sơn. Vừa tới gần, nàng đã cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt đang bao trùm nơi đó.

Đèn đuốc sáng rực, sân đua đã được dựng sẵn.

Mấy cô gái quảng bá cho cuộc đua đang nhảy cổ vũ, vẫy pom-pom nhiệt tình. Trời đông mà vẫn mặc quần tất trắng, tất đen, khoe đôi chân dài nóng bỏng, khiến bầu không khí ở trường đua sôi lên hẳn.

Tống Mãn tháo mũ bảo hiểm, vẫy tay chào Tần Hướng Nhất.

Nhưng người đến trước lại là một gương mặt quen thuộc từ trước kia.

“Chà chà, chẳng phải tiểu thư Tống nhà chúng ta sao? Hôm nay lại rảnh rỗi ghé chơi à?”

Người nói là một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, vẻ mặt mang theo nụ cười trêu chọc.

“Quan Lãng, lâu rồi không gặp. Thấy có giải đua nên tui ghé xem chút. Hôm nay là bên nào đấu bên nào vậy? Tui thấy đông người dữ lắm luôn á.”

Tống Mãn lên tiếng chào, nàng vốn tưởng đây là một trận đấu 1 chọi 1 gay cấn tốc độ, nhưng nhìn qua bãi đua, xe của bên đối thủ không chỉ có một chiếc.

“Nhiều đánh một à. Thằng nhóc nhà họ Trần này chịu chơi ghê.”

Quan Lãng cười híp mắt, đưa mắt nhìn về phía trường đua.

“Cũng thú vị đấy.”

Tống Mãn không dính dáng gì tới ân oán đôi bên, nàng xuống xe, ôm mũ bảo hiểm nhìn về phía đường đua phía xa.

Cảnh tượng kích thích đến nghẹt thở, quả thật không uổng công đến xem.

“Bạn không được lên đua đâu đấy, lâu rồi không cầm lái, tiểu thư Tống chắc cũng lười rồi.”

“Cho tui một suất đi, tui muốn chơi lại chút.”

Tống Mãn khẽ chạm vào mũ bảo hiểm, ánh mắt lộ rõ vẻ hứng khởi.

“Thôi đi! Tui chỉ đùa thôi mà bạn nói thật luôn hả?! Bạn mà thật sự xuống đường đua, tui chắc chắn chết với người nhà bạn đó.”

Quan Lãng tái mặt, vội vã ngăn cản.

Dù có ký giấy miễn trừ trách nhiệm (còn gọi là “giấy sinh tử”), anh cũng không dám chắc người nhà họ Tống sẽ không truy trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra. Cẩn thận vẫn hơn.

“Tui chỉ chạy nhẹ phía sau, góp vui thôi chứ không đua với tụi nó. Tui không đi liều mạng đâu.”

Tống Mãn chỉ muốn cảm nhận thử cảm giác khi chạy trên Mười Ba Khúc Tử Thần — hoàn toàn không định thi đấu với đám người kia. Dù kỹ thuật của nàng đủ vững, nhưng những người đang đặt cược cả mạng sống chỉ vì tiền thì khác hoàn toàn. Mạng của nàng quý lắm, nhất là từ sau khi có Sở Phùng Thu, nàng càng quý mạng mình hơn bao giờ hết.

“Giấy sinh tử vẫn phải ký đó.”

“Đương nhiên rồi.”

Màn trình diễn cổ vũ kết thúc, dàn tay đua bắt đầu đội mũ bảo hiểm. Tống Mãn thấy tên cầm đầu bước ra — người này còn ngang nhiên ôm chặt cô nàng cổ vũ gần nhất, trao một nụ hôn nóng bỏng như thể tuyên bố chủ quyền, khí thế kiêu căng ngút trời.

Tống Mãn thầm nghĩ: đây chắc là “vua tân binh” trong truyền thuyết — đúng là ngông thật.

Phía còn lại, những tay đua đối thủ chỉ lặng lẽ cài chốt mũ, mặt mày lạnh như tiền.

Tống Mãn vò tờ giấy sinh tử lại thành một cuộn, ném sang cho Quan Lãng. Nàng giữ lại mũ bảo hiểm, môi cong nhẹ — ánh mắt sáng lên như sói vừa thấy mồi.

Đài quan sát được bố trí toàn sân đua, giúp khán giả có thể theo dõi trực tiếp toàn bộ quá trình thi đấu.

Tần Hướng Nhất đứng ngồi không yên, cứ nhìn quanh. Gọi điện cho Tống Mãn thì không ai bắt máy, trong lòng cậu bắt đầu nghi ngờ: Không lẽ Mãn tỷ thả bom tui thật rồi?

Đến khi cuộc đua bắt đầu, vẫn chưa thấy bóng dáng nàng đâu.

Cậu quay đầu nhìn về phía màn hình lớn, tập trung vào diễn biến trận đấu. Nhưng đúng lúc đó, khi thấy chiếc mô-tô cuối cùng phía sau cùng bám sát đội hình — suýt nữa cậu nghẹn thở.

“Người đó là ai vậy? Sao đột nhiên xuất hiện?”

“Không biết luôn, đâu phải tay đua trong danh sách thi đấu! Sao lại được vào đường đua chứ?”

Mọi người xung quanh cũng bắt đầu xôn xao bàn tán. Tần Hướng Nhất cảm thấy đầu mình sắp nổ tung đến nơi.

Cậu dán mắt vào màn hình. Không thèm để ý kỹ thuật của ai, chỉ tập trung theo dõi người đi cuối, vẫn giữ tốc độ ổn định, từ tốn mà “cắn đuôi” đám còn lại — chính là Tống Mãn.

Tống Mãn nói đến chơi là đến chơi thật. Khi những chiếc xe phía trước như mũi tên lao đi, gào rú như dã thú giữa đêm đen, nàng vẫn giữ tốc độ đều đặn, không nhanh không chậm.

Mười Ba Khúc quả thật xứng danh “cung đường tử thần”. Mỗi khúc cua đều nguy hiểm đến nghẹt thở. Chỉ cần lơ là một chút, là cả người lẫn xe lao xuống vực.

Tống Mãn vượt hai khúc đầu, trong lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Nàng cúi thấp người giảm tốc, tập trung cao độ vào con đường ngoằn ngoèo chìm trong bóng tối phía trước.

Tốc độ càng lúc càng nhanh, nàng nghe rõ nhịp tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực.

Phía trước đột ngột xuất hiện vật cản — Tống Mãn lập tức phanh gấp, xe nghiêng nhẹ chạm đất, may mà vẫn giữ thăng bằng, dừng lại được an toàn.

Khán đài đồng loạt ồ lên kinh hãi. Tim của Tần Hướng Nhất như bay lên tận cổ.

Thì ra ngay trước mặt Tống Mãn, hai chiếc xe vừa va chạm ở một khúc cua gấp, nằm chắn đường.

Nếu nàng không dừng lại kịp, chắc chắn đã bị quăng khỏi đường đua.

Tống Mãn xuống xe, nhìn sơ hai tay đua — vẫn còn tỉnh, nàng vẫy tay ra hiệu cần hỗ trợ cấp cứu, rồi quay lại nhảy lên xe tiếp tục chạy.

Lúc này, cuộc đua cũng đã gần về đích.

Tần Hướng Nhất chẳng còn tâm trí nào để xem hai xe đầu tranh nhau ngôi quán quân, ánh mắt cậu chỉ dán vào cái người phía sau — người vừa liều mạng như muốn dọa chết người ta — Tống Mãn.

Quán quân cán đích, khán đài vỡ oà tiếng hò reo. Tần Hướng Nhất đứng bật dậy, chỉ mong Tống Mãn cũng sớm chạy ra.

Tống Mãn từ tốn vượt qua Mười Ba Khúc. Trong lòng lại thấy chưa đã ghiền.

Nhưng nàng cũng biết — Mười Ba Khúc vốn không dành để tìm “cảm giác tốc độ”, mà là nơi để khiêu chiến ranh giới sống chết. Cái run rẩy trong lòng bàn tay, cái cảm giác chênh vênh như đang đối diện tử thần — đó mới là thứ khiến người ta nghiện.

Tống Mãn chỉ muốn yên ổn mà chạy — nàng không thể liều mạng, bởi vì nàng còn có Sở Phùng Thu, còn có một cuộc đời rất dài phía sau để sống.

Ra khỏi đường đua, nàng tháo mũ bảo hiểm xuống, dùng tay áo lau mồ hôi ướt dính nơi tóc mai.

Nàng là người về cuối cùng, không ai chú ý đến nàng cả. Mọi ánh mắt đều dồn về phía người thắng cuộc. Tống Mãn lại cảm thấy thế càng tốt — nàng chẳng muốn ai để ý.

Nàng dắt xe vào một góc, thì Tần Hướng Nhất chạy tới.

“Bạn làm tui sợ muốn chết luôn á!”

Cậu vẫn còn đang lau mồ hôi lạnh.

“Đừng có nhìn tui như thể tui nhảy lầu sống lại vậy.”

Tống Mãn cười trêu, nhưng trong mắt vẫn còn ánh sáng chưa tắt — rõ ràng là chưa đã thèm.

“Người về nhất là thằng tân binh đó à?”

“Ừ. Hơn tay còn lại đúng một giây.”

Thực lực quả không đùa được. Bảo sao hắn ngông nghênh đến thế.

“Đi về thôi.”

“Sao không tụ tập ăn mừng chút?”

Tống Mãn xua tay, cầm mũ bảo hiểm đi thẳng.

Tống gia.

Đèn phòng khách tầng một vẫn sáng. Từ khi nhận được cuộc gọi, Tống Thanh Lan ngồi yên trên ghế sô pha, sắc mặt lạnh như băng.

Cô hầu gái không dám lại gần, dì Lưu không có ở nhà, không ai dám bước lên tiếp lời. Mọi người co ro nấp trong bếp, chờ đợi lệnh.

Tống Mãn vừa mở cửa bước vào, đã cảm thấy không khí có gì đó rất sai.

Không khí như đặc quánh lại, nặng trĩu như đè lên cả hô hấp.

Nàng thấy Tống Thanh Lan ngồi trên ghế, định lướt thẳng qua để về phòng mình…

“Tống Mãn.”

Tống Thanh Lan chợt lên tiếng. Không hiểu sao, da đầu Tống Mãn như tê rần, trong lòng lặng lẽ báo động.

Nàng không để mình tỏ ra sợ hãi trước mặt Tống Thanh Lan, cố chấp xoay người lại.

“Chuyện gì?”

Tống Thanh Lan nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt vừa lạnh vừa bất lực, sắc mặt căng thẳng như sắp nổ tung.

Cái nhìn ấy khiến sống lưng Tống Mãn lạnh buốt, trong đầu lập tức bật báo động đỏ.

Thời gian như đông cứng, không khí mỏng đến mức gần như vỡ vụn, im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Âm thanh thủy tinh vỡ sắc bén phá tan bầu không khí.

Cô hầu gái run rẩy cúi người nhặt từng mảnh vỡ, miệng liên tục nói xin lỗi.

“Cô ra ngoài trước đi.”

Tống Thanh Lan nhìn cô hầu đang khom người dọn dẹp, giọng lạnh lẽo.

Cô đang gắng hết sức giữ bình tĩnh, nhưng đã đứng sát mép vực cảm xúc.

Cửa vừa đóng lại, khí thế trên người Tống Thanh Lan như lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào người Tống Mãn.

“Tống Mãn, chị đã từng dặn em không được làm chuyện gì, em còn nhớ không?”

“Chị nói lắm chuyện như vậy, làm sao mà tui nhớ hết?”

Tống Mãn bật lại theo phản xạ, không chịu thua khi bị Tống Thanh Lan chất vấn.

Cô này lại lên cơn gì nữa, mới về đến nhà đã nổi đóa rồi?

“Chị đã nói rõ với em rồi, không được đụng vào xe nữa. Em coi lời chị như gió thoảng đúng không?”

Tay Tống Thanh Lan hơi run, vì vừa có người gọi báo đã thấy Tống Mãn ở đường núi Nam Sơn, còn ký cả giấy sinh tử để lao vào đường đua tử thần Mười Ba Khúc. Cô lập tức bỏ hết công việc, không thể giữ được bình tĩnh.

Chuyện này không phải trò đùa. Đây là tính mạng của em gái cô — chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát, và cô không thể chịu đựng nổi việc Tống Mãn có thể vì một phút nông nổi mà chết.

Ngay sau đó lại có người gọi báo rằng có tai nạn, hai xe va chạm. Trái tim cô như bị bóp nghẹt. May mà vài phút sau có người xác nhận: không phải Tống Mãn, nàng vẫn an toàn.

Nhưng chỉ vài phút ấy đã đủ để cô gục ngã.

Tống Thanh Lan chưa bao giờ tức đến thế, nhưng lúc này — khi đối mặt với vẻ mặt lạnh nhạt, bất cần của Tống Mãn — cô hoàn toàn mất kiểm soát.

“Đây là việc của tui, chị không cần can thiệp.”

Tống Mãn phát điên với cái kiểu kiểm soát mọi thứ của Tống Thanh Lan. Nàng làm gì là quyền của nàng, không phải để chị gái mình sắp đặt.

“Chị không ai so bì được. Chị cưng chiều em là để em muốn làm gì thì làm sao? Chị cho em tự do, nhưng không có nghĩa là để em đem sinh mạng của mình ra mạo hiểm!”

“Tui tự biết giới hạn. Đua xe là thứ tui thích. Tống Thanh Lan, chị không có quyền nói không! Chị đừng tưởng đời tui là để chị điều khiển! Tui muốn sống thế nào là chuyện của tui. Mà chị cũng đâu phải người có tư cách nhất, ba mẹ còn chưa nói gì, chị dựa vào đâu?”

Tống Mãn cũng nổi điên theo. Vừa về nhà là bị giáo huấn như bị dội gáo nước lạnh, còn nói tư cách này kia. Tống Thanh Lan có tư cách gì chứ?

“Chị dựa vào cái gì? Dựa vào việc chị là người nuôi em lớn, là người nhìn em trưởng thành từng ngày! Ba mẹ ở bên em được bao nhiêu thời gian? Còn chị thì bao nhiêu? Người mà em nên tin nhất là chị!”

“Tống Thanh Lan, chị điên thật rồi hả?”

Tống Mãn biết Tống Thanh Lan có bệnh thích kiểm soát, nhưng không ngờ lại điên đến mức muốn tranh giành cả quyền thân thiết nhất với ba mẹ nàng.

“Đưa chìa khóa cho chị. Về sau đừng mơ đụng đến xe nữa.”

Tống Thanh Lan chìa tay ra, mắt dán vào chìa khóa trong tay Tống Mãn.

“Không bao giờ! Tui đã đủ tuổi, tui có quyền tự do!”

“Cái tự do của em là mang mạng mình ra để chơi à?!”

“Chết chẳng phải càng hợp ý chị sao?!”

Tống Mãn cũng giận đến mức mất lý trí, câu đó vừa thốt ra là không kịp kéo lại.

Một tiếng bốp chát chúa vang lên trong không khí, như làm đông cứng cả căn phòng.

Tống Mãn ôm mặt, không thể tin nổi chuyện gì vừa xảy ra…

“Tống Thanh Lan, chị dám đánh tui?!”

“Cho em chừa cái thói ăn nói không suy nghĩ, chuyện gì cũng dám nói ra miệng.”

Tống Thanh Lan nhìn bàn tay đang run của mình, thần sắc mơ hồ. Cô kiệt sức đến cùng cực, gắng gượng mở miệng.

Tống Mãn vừa giận vừa uất ức. Từ nhỏ đến lớn chưa ai dám tát vào mặt nàng như vậy — người đầu tiên lại là Tống Thanh Lan.

“Tui nói sai chỗ nào? Hay là tui nói trúng tim đen nên chị mới thấy chột dạ?”

Tống Mãn ôm mặt, cười lạnh, giọng điệu sắc bén chưa từng có.

“Tống Thanh Lan, chị đừng tưởng trong đầu chị nghĩ gì mà tui không biết. Tui biết rõ rành rành.”

“Chị tâng tui lên tận mây xanh để rồi chờ dịp dìm tui xuống, cảm giác nhìn thấy tui sa sút khiến chị thấy thành tựu lắm hả?”

“Tống Thanh Lan, chị thật sự khiến tui thấy… ghê tởm.”

Nói rồi, Tống Mãn chẳng buồn nhìn người đang sững sờ đứng đó, xoay người đùng đùng bỏ đi, đóng sầm cửa lại, âm thanh chấn động cả phòng.

Tống Mãn giận đến mức muốn nổ tung, nhưng thứ cảm xúc chua xót lại cứ quẩn quanh trong lồng ngực, không biết trút vào đâu.

Nàng phóng xe như bay ra ngoại thành, vừa chạy vừa chửi Tống Thanh Lan trong đầu là đồ đầu đất, đại ngu.

Chạy lòng vòng hai vòng, cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút. Tống Mãn dừng xe bên bờ sông, tháo mũ bảo hiểm ra.

Tống Thanh Lan không đánh mạnh, nhưng tổn thương trong lòng nàng thì còn đau gấp trăm lần.

Mặt vẫn còn bỏng rát, Tống Mãn rút điện thoại ra, rất muốn được nói chuyện với Sở Phùng Thu.

Màn hình hiện một cuộc gọi nhỡ — là lúc nãy đang lái xe thì Sở Phùng Thu gọi đến.

Tống Mãn gọi lại, cố gắng điều chỉnh tâm trạng, định bụng sẽ giả vờ như không có chuyện gì.

“Mãn Mãn, mình ăn xong rồi nè, lúc nãy bạn bận hả?”

Giọng nói của Sở Phùng Thu từ đầu dây bên kia truyền đến tai Tống Mãn, khiến sống mũi nàng cay xè ngay tức khắc.

Tống Mãn cứ nghĩ mình sẽ giấu được cảm xúc xấu, nhưng vừa nghe thấy giọng của Sở Phùng Thu liền muốn khóc.

“Mãn Mãn, sao thế?” Sở Phùng Thu nhạy bén nhận ra điều gì đó bất thường, liền sốt ruột hỏi.

Tống Mãn vốn định nói “không sao đâu”, nhưng lời đến miệng lại biến thành:

“Sở Phùng Thu, tui thấy khó chịu lắm…”

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
điềm văn, hoan hỉ oan gia, ông trời tác hợp, tình hữu độc chung

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây