Chương 96
Bốn phương vị món ăn, chung quy chỉ là một bát khói lửa nhân gian.
Trước khi thực sự cảm nhận được, những dòng chữ ấy đối với Tống Mãn chỉ là lời văn đẹp đẽ. Nhưng sau khi đã trải qua, nàng mới bừng tỉnh: những điều từng lướt qua trong trang sách kia, thật sự mang trong mình một cảm giác rất đỗi trần gian.
Sở Phùng Thu đang bận rộn trong bếp, khoác tạp dề, loay hoay nấu nướng. Ngôi nhà của hai người được cô chăm chút gọn gàng ngăn nắp, tủ phòng khách bày đầy ảnh chụp chung của họ — từng góc nhỏ đều tràn ngập bầu không khí thân mật.
Tống Mãn nghĩ, nếu ba mẹ nàng đến đây, chắc chắn sẽ nhận ra giữa nàng và Sở Phùng Thu có gì đó không đơn thuần. Bởi sự thân thiết ấy chưa từng bị che giấu, mà cứ thế hiện rõ rành rành khắp căn nhà.
Vì tâm hồn đồng điệu, cuộc sống giữa họ luôn ngọt ngào, hầu như không có cãi vã lớn. Nếu có, thì phần lớn đều xuất phát từ việc Tống Mãn sống thiếu điều độ, tự kiểm soát kém, để rồi bị Sở Phùng Thu kéo lại mà chỉnh đốn.
Thỉnh thoảng giữa họ cũng xảy ra chiến tranh lạnh, thường là do Tống Mãn khơi mào. Vì Sở Phùng Thu luôn bao dung nàng, mà sự bao dung đó đôi khi khiến Tống Mãn cảm thấy bản thân bị nuông chiều quá mức. Có lúc nàng còn ghét cái biểu cảm bất lực ấy trên gương mặt Sở Phùng Thu — như thể nàng mãi là một đứa trẻ không chịu lớn.
Tuy vậy, chiến tranh lạnh chưa bao giờ kéo dài. Tống Mãn vốn là người biết tự suy nghĩ, sau khi hết giận sẽ tự soi lại bản thân. Rồi nàng sẽ chủ động làm hòa với Sở Phùng Thu, kết thúc mọi chuyện bằng một nụ hôn cháy bỏng.
Nhưng cũng có lúc nàng giận đến mức “xù lông thật sự” — ví dụ như khi Sở Phùng Thu ghen tuông vô cớ. Tức đến mức nàng dọn ra ngoài, mặc kệ luôn, không đi học, không nhắn tin, như thể bốc hơi khỏi cuộc sống của Sở Phùng Thu.
Và kết quả là bị Sở Phùng Thu tìm thấy, đè xuống giường mà hôn tới tấp — suýt nữa thì vượt quá giới hạn.
Biểu cảm hốt hoảng khi ấy của Sở Phùng Thu, Tống Mãn vẫn còn nhớ rất rõ. Mỗi lần nhớ lại, trong lòng nàng lại chua xót lạ thường.
Chính từ khoảnh khắc đó, Tống Mãn mới thực sự nhận ra mình quan trọng với Sở Phùng Thu đến nhường nào. Cũng từ đó, nàng hiểu được mấy ngày thiếu vắng cô ấy là một loại thiếu hụt khó nói trong cuộc sống.
Họ không phải cặp đôi hoàn hảo như vẻ bề ngoài. Vì còn trẻ, còn bốc đồng, nên những góc cạnh cũng sắc bén hơn. Nhưng họ vẫn đang cố gắng hòa hợp, cùng nhau mài giũa để trở nên vừa vặn với nhau hơn.
“Mãn Mãn, đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm nè.” Sở Phùng Thu thò đầu ra từ bếp, gửi thông báo đến bạn gái. Tống Mãn lập tức đáp lại, lạch bạch mang dép đi vào bếp.
Sở Phùng Thu gắp một viên thịt, thổi cho nguội rồi đưa đến trước mặt Tống Mãn. Nàng cắn một nửa — vị dai mềm, mọng nước lan tỏa trong khoang miệng, khiến nàng giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Sở Phùng Thu liền ăn nốt nửa viên còn lại, tắt bếp, rồi dọn món ra bàn.
Sau khi ăn tối, hai người đi dạo một chút, rồi quay về thư phòng làm bài tập.
Kể từ sau kỳ kiểm tra đầu kỳ, Tống Mãn thể hiện cực kỳ xuất sắc trong các kỳ thi giữa kỳ, kiểm tra thường xuyên cũng luôn nằm trong top đầu. Thành tích của nàng cứ thế lần lượt đập vào dây thần kinh của giáo viên và bạn bè trong lớp Một, đến mức ai cũng… tê liệt cảm xúc.
Cuối cùng, ngay cả khi Tống Mãn và Sở Phùng Thu nộp đơn xin miễn học tiết tự học buổi tối, giáo viên cũng thoải mái phê duyệt không chút do dự.
Cái tên Tống Mãn giờ đây đã sánh ngang cùng Sở Phùng Thu nổi tiếng khắp Nhất Trung Thanh Thành. Nhờ vào hào quang “truyền kỳ” cộng thêm thân phận tiểu thư nhà giàu, danh tiếng của nàng thậm chí còn vượt qua cả Sở Phùng Thu, vang dội đến cả khối Mười và Mười Hai.
Ở Thanh Thành Nhất Trung, người ta thường truyền tai nhau một câu: “Có thể không biết hiệu trưởng, nhưng nhất định phải biết Tống Mãn.”
“Cái gì? Cậu còn chưa biết Tống Mãn à? Cái toà nhà cậu đang ngồi học chính là do nhà người ta tài trợ đó, dưới lầu còn có biển cảm ơn kìa.”
“Tống Mãn là chị đại của tui đó! Bá vương hoa của Thanh Thành Nhất Trung, nhân vật truyền kỳ sống sờ sờ, từ hạng bét lên thẳng hạng nhất toàn khối, không phải chém gió đâu!”
“Cái gì? Có bạn trai chưa á? Người ta có người yêu rồi, tỉnh mộng đi cưng.”
“Sở Phùng Thu có người yêu chưa? Cũng có luôn rồi, tỉnh nốt!”
Những phát ngôn đầy thông tin trên đều đến từ bạn học Đặng Vỹ – cây hóng hớt chủ lực của trường.
Dưới sự dẫn dắt bền bỉ không ngừng nghỉ của chị đại nhà mình và “chị dâu”, tinh thần học tập của Đặng Vỹ cũng được tẩy rửa phần nào. Hắn không chỉ ngưỡng mộ mà còn có phần sùng bái Tống Mãn, đến mức khi nàng không còn ham chơi đánh nhau nữa, hắn cũng bắt đầu “tu tâm dưỡng tính”, tính chuyện học hành đàng hoàng.
Chỉ là… học thật sự rất đau khổ — ít nhất là với Đặng Vỹ thì đúng như vậy. Hắn không hiểu nổi làm sao mà Tống Mãn với Sở Phùng Thu lại có thể dễ dàng tiêu hoá được mớ kiến thức rối như mớ bòng bong ấy, hắn vừa ngưỡng mộ vừa cảm thấy tổn thương nặng nề. Lúc đang rơi vào vòng xoáy tuyệt vọng không lối thoát thì bị Tống Mãn đấm cho tỉnh ra.
Mọi chuyện dường như đang rất ổn — mọi thứ đều tiến triển ổn định, từng bước từng bước hướng về phía tốt đẹp.
Sau khi làm xong bài tập thầy cô giao, Tống Mãn và Sở Phùng Thu cùng đăng nhập vào kho đề.
Tốc độ làm bài của Tống Mãn nhanh hơn Sở Phùng Thu, không phải vì nàng hiểu bài hơn, mà bởi vì… nàng lười. Viết càng ít càng tốt, bước nào giản lược được thì giản lược, chữ cũng viết ít. Trong khi đó, Sở Phùng Thu lại nghiêm túc tỉ mỉ, cẩn thận từng chi tiết.
Sau khi lên kho đề, Tống Mãn mở livestream.
Trên kho đề có không ít người ra vào. Những người vẫn còn theo dõi Tống Mãn và Sở Phùng Thu thì đều biết rõ: A Q và A Mãn là một cặp đôi đồng tính, nhan sắc cao, giọng nói dễ nghe, lại còn là cặp song học bá.
Tống Mãn chọn một bộ đề, gửi lời mời PK cho Sở Phùng Thu. Hai người ngồi sát bên nhau, không nói một lời nào, bắt đầu trận “quyết chiến thầm lặng”.
【Hôm nay lại là một ngày bị bạo lực gia đình, không biết lần này ai “đè” ai đây, đặt kèo đặt kèo đi mấy ông!】
【Chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ bị phát cơm chó ngay trên một ứng dụng học tập…】
【Mình còn không ngờ là mình lại đi “gặm đường” (cắn CP) ở đây luôn á, mấy bà vợ đu CP này sản xuất nội dung xịn thật, mà mình rõ là gái thẳng mà [doge]】
Từ sau khi hai người công khai tình cảm, fan couple của họ cũng ngày càng đông đảo. Có người thậm chí còn đăng ký tài khoản kho đề chỉ để đu CP, rồi… vô tình nhập hội học hành.
Học tập ấy mà, càng học lại càng thấy có ý nghĩa. Khi bạn tiếp thu được tri thức một cách đầy đủ, sẽ có cảm giác cuộc sống trở nên phong phú hơn bao giờ hết.
Tống Mãn từng nghĩ rằng ngày tháng sẽ cứ thế tiếp tục trôi qua bình yên, nàng cũng đã sẵn sàng đợi đến sau kỳ thi đại học thì sẽ come-out với gia đình. Nhưng đời mà, chuyện bất ngờ luôn đến nhanh hơn kế hoạch, thậm chí khiến người ta không kịp trở tay.
Dù nhân vật chính của chuyện ngoài dự tính này không phải là nàng, nhưng trong lòng nàng vẫn bị chấn động mạnh.
Tống Mãn chưa từng nghĩ… Tống Thanh Lan cũng thích con gái — hơn nữa còn khiến nhà cửa ầm ĩ một trận.
Mọi chuyện là do ba nàng gọi điện tới, giọng gấp gáp bảo mẹ đang nổi giận dữ dội ở nhà, còn chị gái thì bị bắt quỳ trong thư phòng suốt hai tiếng rồi, nhờ nàng về nhà nói đỡ mẹ.
Phản ứng đầu tiên của Tống Mãn khi nghe xong là: Gì chứ? Chị mình dính vào ma túy à?!
Nhưng khi về đến nhà, nàng mới biết — là vì Tống Thanh Lan hôn một cô gái… đúng lúc bị Tống Tử Từ bắt gặp.
“Lúc đầu chị con còn cãi nhau mấy câu với mẹ, nhưng sau đó thì im lặng luôn. Ba cũng không ngờ là… Thanh Lan lại thích con gái.”
Tuy không phải người bị mắng, nhưng Tống Mãn vẫn cảm thấy cả người như bị dội nước lạnh — lạnh đến thấu xương. Xen lẫn trong cảm giác ấy là sự buồn bã không nói thành lời.
“Hóa ra mẹ mình ghét người đồng tính đến vậy à…”
Tống Mãn cố gắng giữ bình tĩnh, không để lộ cảm xúc để ba nàng phát hiện.
“Cũng không hẳn. Mẹ con từ trước đến giờ đều khá ôn hòa với chuyện này. Lần trước ở công ty có cặp đôi kia, mẹ cũng đâu có phản đối. Chắc là vì lần này xảy ra với chính con cái mình, nên mẹ mới không chấp nhận nổi.”
“Cô gái đó là ai vậy ạ?”
“Cái cô thường xuyên qua lại với chị con bên Tập đoàn Thành Vận, mới nhậm chức tổng giám đốc, họ Đồng.”
“Đồng Diệc Nhiên?”
“Ừ, là cô ấy.”
Tống Mãn thoáng cái lại thấy… không có gì bất ngờ lắm. Dù sao từ nhỏ “ma vương Đồng Dĩ Nhiên” và Tống Thanh Lan cũng luôn đứng chung một chiến tuyến.
“Để con đi xem mẹ một chút.”
Tống Mãn đầy lo lắng gõ cửa thư phòng. Nàng đang nghĩ: nếu mẹ thật sự phản đối đến mức ấy, thì nàng và Sở Phùng Thu sau này chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn. Kế hoạch come-out sau kỳ thi đại học e là cũng phải cân nhắc lại.
Bởi nếu mẹ kiên quyết phản đối, thì đến chuyện cho hai người học cùng trường cũng sẽ ngăn cản.
“Mãn Mãn?”
Tống Tử Từ thấy con gái út đến, có chút bất ngờ. Bà lập tức hiểu ra là Hứa Thanh Lãng đã gọi nó về. Nghĩ đến nguyên nhân, sắc mặt của bà liền dịu lại đôi chút.
“Mẹ ơi, con đến để ở bên mẹ.”
Tống Mãn không đi thẳng vào vấn đề, mà nép bên mẹ làm nũng, vừa bóp vai vừa kể vài chuyện vui để xoa dịu bà.
“Được rồi, con nịnh mẹ ghê vậy là vì chuyện của chị con à?”
“Con sợ mẹ tức giận quá thì hại đến sức khỏe mà.”
Tống Mãn cười trừ. Bảo là vì Tống Thanh Lan thì cũng đúng — mà cũng chẳng hẳn là đúng.
Từ sau lần nói trắng mọi chuyện, nàng và chị gái đã rất ít khi trò chuyện. Tống Thanh Lan bận rộn công việc, nàng cũng chẳng cần tiếp tục diễn cảnh chị em hòa thuận như trước nữa.
Lúc gặp mặt, hai người chỉ nói mấy câu hời hợt, tựa như bao yêu hận từng có đều đã hóa thành làn khói, phất tay một cái là tan biến.
“Mẹ không hiểu sao, rõ ràng có nhiều lựa chọn như vậy, sao nó lại là cô gái họ Đồng kia? Sao lại là một đứa con gái?”
Tống Tử Từ mệt mỏi gõ ngón tay lên bàn làm việc, giọng chán nản.
“Mẹ ơi, chuyện thích ai thì khó nói lắm mà… mẹ đừng tức giận nữa. Biết đâu chị chỉ đang yêu thôi, mà yêu đương thì cũng có lúc chia tay nữa. Chẳng lẽ mẹ kỳ thị chuyện này ạ?”
Tống Mãn hỏi dò, giọng mang theo chút thận trọng, sợ rằng bí mật của mình cũng sẽ bị phơi bày theo.
“Dĩ nhiên là không. Nhưng con bé là người thừa kế của mẹ, là người kế tiếp quản lý và điều hành Tập đoàn Tống thị — nó không thể là một người đồng tính được.”
Không chỉ là ánh mắt và lời bàn tán của người ngoài — thứ Tống Tử Từ thật sự để tâm không phải chuyện đó — mà là hình ảnh công khai của nhà họ Tống. Nếu chuyện này bị đối thủ biết được, chắc chắn sẽ bị đem ra làm bài viết công kích.
“Huống chi, người đó tốt nhất đừng là Đồng Diệc Nhiên. Mẹ không biết con có hiểu không, nhưng nhà họ Đồng quá phức tạp.”
Điều khiến Tống Tử Từ tức giận hơn cả là thái độ của Tống Thanh Lan trong chuyện này — cùng tham vọng đã thể hiện ra rõ ràng. Như thể sau này nhà họ Tống sẽ do cô ta làm chủ, mà bà thì đã “già yếu chết đi” rồi vậy.
Cảm giác u sầu trong lòng Tống Mãn cuối cùng cũng có thể gọi thành tên. Vị trí mà Tống Thanh Lan một mực khao khát, nay lại trở thành thứ cản trở tình cảm của chính cô ta — đây chẳng phải là một sự trào phúng quá lớn sao?
Nàng không biết khi nghe những lời đó, Tống Thanh Lan sẽ có cảm giác gì.
Tống Mãn bước ra khỏi phòng, thấy mẹ mình quay về thư phòng.
Bà vừa nói rằng: chỉ cần Tống Thanh Lan chia tay với Đồng Diệc Nhiên, thì bà sẽ không giận nữa. Bà thà để Tống Thanh Lan ra ngoài “chơi” với đàn ông, còn hơn là vướng vào một người phụ nữ — đặc biệt là một người đàn bà có địa vị cao, tâm cơ sâu, không dễ dứt bỏ như Đồng Diệc Nhiên.
Hứa Thanh Lãng nhìn sang Tống Mãn bằng ánh mắt dò hỏi, nàng chỉ lắc đầu, rồi nhìn về phía thư phòng.
Phòng được cách âm quá tốt, nàng chẳng nghe được gì bên trong. Chỉ thấy Tống Thanh Lan mặt lạnh bước ra, lướt qua nàng, không hề nhìn lấy một cái. Bóng lưng kia… mang theo quyết tuyệt.
Tống Thanh Lan thật sự muốn rời khỏi tập đoàn Tống thị. Đó là điều Tống Mãn suy đoán từ những lời tức giận của mẹ nàng.
Lúc ấy, đầu nàng như đóng băng.
Chuyện mà Tống Thanh Lan luôn theo đuổi, từng bước tính toán — nay lại đột nhiên nói bỏ là bỏ?
Sao lại thế được chứ!!!
Tuyệt đối không thể như vậy!!!
Nếu Tống Thanh Lan buông tay không làm nữa… thì “ngai vàng” kia chẳng phải sẽ đến tay nàng sao???
Tai họa! Đây đúng là tai họa!
Tống Mãn không quay về trường, mà ở nhà với ba mẹ. Vừa ở cạnh gia đình, nàng vừa nhắn tin cho bạn gái, trong lòng rối như tơ vò.
Ngoài nỗi sợ “có thể mẹ sẽ không cho hai người tiếp tục bên nhau”, nàng còn có một nỗi hoảng sợ khác nữa: có khi nào mình sẽ phải… kế thừa gia sản?!
Nàng thật sự, chỉ muốn làm một nhà toán học mà thôi.
Tống Thanh Lan quả nhiên đã làm thật. Ngày hôm sau không đến công ty nữa, mà gửi toàn bộ tài liệu bàn giao công việc cho trợ lý qua email, thái độ như thể buông tay rũ sạch, làm Tống Tử Từ suýt phát bệnh.
Tống Mãn không biết nên nói gì. Nàng không có lập trường để nhận xét ai đúng ai sai — mẹ hay chị gái — vì mỗi người đều có lý do của riêng mình.
Nếu là nàng, đứng giữa việc phải chia tay với Sở Phùng Thu và chuyện kế thừa gia nghiệp, nàng chắc chắn cũng sẽ chọn Sở Phùng Thu. Đương nhiên, nàng vốn chẳng có chấp niệm với tài sản, nhưng nếu đổi lại ví dụ: giữa toán học và Sở Phùng Thu, nàng vẫn sẽ chọn Sở Phùng Thu.
Tống Mãn gọi điện cho Tống Thanh Lan. Thực ra nàng chẳng có ý ủng hộ hay phản đối gì, chỉ đơn giản… là muốn gọi một cuộc như vậy.
Cuộc gọi được bắt máy. Tống Mãn vốn muốn nói gì đó, nhưng lại nghẹn nơi cổ họng, chẳng biết phải mở lời từ đâu.
“Chị biết em định nói gì rồi.” – Giọng của Tống Thanh Lan vang lên uể oải, có phần buông thả.
“Chị muốn bắt đầu lại từ đầu thôi. Mọi chuyện đã qua, chỉ là lời mở đầu cho cuộc đời mới.”
Tác giả có lời muốn nói:
Câu cuối cùng trích từ tác phẩm The Tempest (Giông Tố) của Shakespeare: “What’s past is prologue.” — “Những gì đã qua, chỉ là khúc dạo đầu.”