Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Mau Tới Làm Bài
  3. Chương 97
Trước đó
Tiếp theo

Chương 97

Tống Mãn ở nhà với ba mẹ gần nửa tháng, Tống Thanh Lan vẫn chưa từng cúi đầu nhận sai, Đồng Diệc Nhiên cũng đã đến nhà hy vọng được Tống Tử Từ chấp nhận, nhưng Tống Tử Từ chỉ lạnh mặt, không muốn nhìn thấy cô ấy, tuy vậy cũng không đuổi người ta ra khỏi nhà.

“Bác gái, nếu là vấn đề người thừa kế thì bác không cần lo lắng đâu ạ. Với công nghệ hiện nay, đã có trường hợp thành công nuôi phôi thai từ hai trứng rồi.”

Cho dù Đồng Diệc Nhiên nói thế nào, Tống Tử Từ vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, đợi đến khi Đồng Diệc Nhiên không còn gì để nói nữa thì khách sáo tiễn người đi.

Tống Mãn có chút không hiểu, nếu chuyện con cái không phải vấn đề, năng lực của Tống Thanh Lan cũng không phải vấn đề, tình cảm giữa hai người cũng không có vấn đề, vậy tại sao mẹ vẫn cứ không chịu nhượng bộ? Dư luận bên ngoài đáng sợ đến thế sao? Chỉ là yêu một người cùng giới tính thôi mà, có đến mức bị xem như kẻ giết người phóng hỏa, bị người đời chỉ trỏ, lên án như tội đồ vậy sao?

“Bà ấy đang ganh đua với chị con đấy.”

Hứa Thanh Lãng thở dài, đối mặt với tình huống này ông cũng cảm thấy bó tay.

“Chuyện này đâu còn là vấn đề bắt đầu từ đâu nữa rồi.”

Mâu thuẫn giữa hai mẹ con đã bùng nổ hoàn toàn, giờ mà bảo Tống Tử Từ nuốt cơn giận này xuống để chấp nhận thì quá khó.

Tống Mãn cảm thấy mọi chuyện rối rắm, loại vấn đề này còn phức tạp hơn cả bài toán học. Nàng chỉ còn cách ôm lấy Sở Phùng Thu mà than thở.

“Sẽ có một người trong hai phải nhượng bộ trước thôi.”

Sở Phùng Thu pha cho Tống Mãn một cốc sữa đậu nành, xoa xoa mái tóc mềm của nàng.

“Tui thấy người đó chắc chắn không phải là Tống Thanh Lan đâu.”

Tống Mãn tựa vào Sở Phùng Thu, có chút lo lắng.

Nàng hiểu rõ Tống Thanh Lan, một khi đã quyết định thì tuyệt đối sẽ không quay đầu lại.

“Này lão Chu, bạn nói sau khi tụi mình thi đại học xong, có nên come out không?”

“Có thể nói với ông bà ngoại bạn trước, còn ba mẹ thì đợi thêm một chút, đợi đến khi mình đủ bản lĩnh để chịu trách nhiệm cả đời với bạn.”

Sở Phùng Thu trước nay vẫn luôn suy nghĩ kỹ càng, cô không thích nói suông. Nếu đưa ra hành động thực tế, có lẽ ba mẹ của Tống Mãn sẽ dễ chấp nhận hơn.

“Ừm!”

Tống Mãn gật đầu. Tống Thanh Lan và mẹ nàng vẫn đang giằng co vì chuyện này, có lẽ nếu nói ra lúc này chỉ càng khiến kết quả không như ý.

Xuân đi thu đến, thời gian vội vàng trôi qua, núi non ở Thanh Thành xanh rồi lại khô héo, chớp mắt đã sang đông.

Tống Mãn và Sở Phùng Thu đã bước vào năm cuối cấp ba, khi mùa đông này kết thúc, các nàng sẽ chính thức bước vào giai đoạn cuối của thời học sinh.

“Chào hội trưởng, chào Tống học tỷ!”

Các thành viên của hội học sinh đi ngang qua đều cúi đầu chào Sở Phùng Thu, tiện thể cũng chào Tống Mãn.

Sở Phùng Thu khẽ gật đầu, cùng Tống Mãn tiếp tục bước đi trong sân trường.

“Tống học tỷ đó cũng là người của hội học sinh à? Sao tui chưa từng thấy tỷ ấy bao giờ? Bạn biết không?”

Trần Mộng tò mò hỏi vị phó bộ trưởng bộ kỷ luật vừa chào hỏi khi nãy. Cô chỉ nhớ được mặt của hội trưởng.

“Không quen đâu, nhưng bộ trưởng của tụi mình bảo rằng: đi bên cạnh hội trưởng mà lại là cô gái tóc ngắn xinh đẹp thì chắc chắn là Tống học tỷ rồi, chào hỏi một tiếng thì hội trưởng sẽ có ấn tượng tốt với bạn hơn đấy!”

“Ủa, còn có thể như vậy nữa hả!” Tống Mãn và Sở Phùng Thu không biết có mấy người vừa đi ngang đang nhỏ giọng bàn tán sau lưng các nàng. Hai người nhìn sân trường quen thuộc, trong lòng có chút cảm khái.

“Không ngờ mới đó mà tụi mình cũng đã thành học tỷ rồi, mà ngày rời trường cũng chẳng còn xa.”

“Lúc quen nhau là từ năm nhất đúng không?”

Tống Mãn cũng không nhớ rõ mình và Sở Phùng Thu đã quen nhau vào ngày nào, hoàn cảnh ra sao, chỉ nhớ được là làm sao mà quen thôi. Dù gì thì hai tòa nhà do nhà nàng quyên tặng vẫn còn đứng sừng sững ở kia nhắc nhở nàng mãi.

“Ừm, là năm nhất.”

Sở Phùng Thu khẽ đáp, khí chất bây giờ đã lạnh lùng hơn so với năm nhất rất nhiều, sau khi làm hội trưởng thì càng thêm phần chững chạc, quyết đoán.

Tống Mãn so với trước thì không thay đổi nhiều, chỉ là trầm ổn và nội liễm hơn một chút, nhưng vẫn thường xuyên ngủ gật trong giờ, khiến thầy cô vừa yêu vừa ghét.

So với kiểu học sinh nghiêm túc như Sở Phùng Thu, Tống Mãn kiểu thiên tài khiến thầy cô chỉ muốn trói nàng lại bắt làm bài, ngày nào cũng bị ánh mắt sát thương từ bạn cùng lớp.

“Thời gian trôi nhanh ghê luôn đó.”

“Học kỳ sau chắc sẽ dán bảng nguyện vọng rồi, lễ trưởng thành cũng nằm trong kế hoạch.”

Sở Phùng Thu vừa đi vừa nhỏ giọng nói về kế hoạch học kỳ sau, hai người cùng nhau đi về phía lớp học.

Mãi cho đến khi đến cửa lớp, tay đang nắm mới chịu buông ra.

Bạn cùng lớp đã sớm quen với sự quấn quýt giữa hai vị học bá này, khi hai nàng vừa ngồi xuống chỗ, liền có người cầm sách bài tập đến hỏi bài.

Giờ đã là năm cuối cấp, không khí trong lớp cũng ngày càng căng thẳng, tài nguyên thầy cô có hạn, trong tình huống như vậy, mọi người đương nhiên sẽ tìm đến học sinh giỏi để hỏi bài, mà “song vương” của lớp chính là lựa chọn hàng đầu.

Tuy nhiên, mọi người vẫn ưu tiên lớp trưởng Sở Phùng Thu hơn, điều này khiến Tống Mãn không khỏi khó hiểu.

“Chẳng lẽ là do cách giải đề của tui tụi bạn theo không nổi hả?”

Mấy môn như toán thì Tống Mãn còn hiểu được, chứ vấn đề là tại sao sinh học với hóa học mà cũng không ai hỏi nàng? Kiến thức cụ thể có sẵn ở đó, Tống Mãn cũng không thể “biến hóa” ra gì mới, không tồn tại chuyện không nghe hiểu được mà.

Mấy bạn học trong lớp ai cũng muốn nói rồi lại thôi, vẻ mặt đầy khó xử.

“Không biết tại sao, nhưng mỗi lần bạn giảng bài tui lại có cảm giác mình là… đồ ngốc vậy á.”

Một bạn học lấy hết can đảm mở lời, mấy người khác đồng loạt gật đầu đồng tình.

Tống Mãn cũng không phải kiểu tỏ vẻ khinh thường, nàng còn rất kiên nhẫn cơ mà. Nhưng không hiểu sao cái cảm giác bị đè bẹp bởi trí thông minh của nàng cứ ám ảnh mãi, có lẽ là do vẻ mặt quá ung dung tự tại của Tống Mãn khiến người ta vô thức cảm thấy tự ti.

Sở Phùng Thu nghe vậy khẽ bật cười, thật ra cũng không đến mức đó. Chẳng qua là Tống Mãn quen kiểu giảng bài nhanh gọn, chỉ nói trọng điểm, còn lại mấy thứ cơ bản thì nàng coi như ai cũng biết cả. Nếu nền tảng vững thì theo được, còn hơi mù mờ thì nghe sẽ thấy khó hiểu.

Tống Mãn: …………

Rồi, biết nói gì nữa giờ, đành phải lên kho đề giúp mấy bạn kia giải bài thôi.

Mà cảnh tượng này rơi vào mắt người khác lại giống y như một học bá đang vừa chơi game vừa làm phép, tâm trạng càng thêm chua xót.

Tối hôm đó Tống Mãn không về cùng Sở Phùng Thu, vì đã hẹn sẵn là hôm nay nàng phải về nhà ăn cơm.

Tống Mãn thật ra không muốn về nhà lắm. Không phải không muốn ở bên ba mẹ, mà là cảm thấy áp lực. Trước đó mẹ nàng đã hỏi nàng có muốn học ngành liên quan đến tài chính không, còn tặng cả một đống sách quản trị kinh doanh nữa.

Tống Mãn nghe mà nhức đầu, nàng thật sự không hứng thú với mấy thứ đó. Nàng sợ mẹ muốn đào tạo mình thành phiên bản thứ hai của Tống Thanh Lan, hoặc thậm chí là bản sao của chính mẹ nàng.

Thực ra ban đầu mẹ nàng cũng không có suy nghĩ như vậy, nhưng Tống Thanh Lan thì rõ ràng đã quyết tâm không quay đầu, cho nên ánh mắt bà liền chuyển sang nàng.

Tống Mãn vẫn luôn để ý tình hình của Tống Thanh Lan. Sau khi rời khỏi nhà, chị không khởi nghiệp hay mở công ty gì cả, mà lại đi học vẽ với học đàn piano.

Lúc nghe tin đó, Tống Mãn thật sự sốc. Chị nàng đột nhiên sống thi vị hóa, khiến nàng thấy không quen. Nhưng rồi nàng cũng phát hiện: Tống Thanh Lan thật sự làm việc gì cũng nghiêm túc, tranh vẽ còn đem đi triển lãm, Tống Mãn vốn là người thực tế, vậy mà cũng thấy tranh đẹp thiệt.

Mọi chuyện dường như đột ngột xoay chiều. Tống Mãn đối với vị trí “người kế thừa” này hoàn toàn không hề có chút hứng thú, nàng không muốn điều đó trở thành trách nhiệm và gánh nặng của mình. Nhưng nàng lại rất rõ ràng rằng: nếu Tống Thanh Lan không quay về, thì mọi thứ này sẽ rơi lên vai nàng.

Quả nhiên, khi đang ăn cơm, mẹ nàng lại nhắc đến chuyện này. Tống Mãn phải cười hì hì đánh trống lảng cho qua.

“Người khác còn cầu không được, đến chỗ con sao lại thành củ khoai nóng phỏng tay thế hả?”

Tống Tử Từ cũng thấy mệt mỏi. Trước đây bà đã tính sẵn sau này giao sản nghiệp cho con gái lớn, để con gái út được tự do sống đời mình. Nhưng giờ thành ra như vậy, bà cũng thở dài nhiều hơn.

“Mẹ à, người ta mỗi người có chí hướng riêng mà, đúng không ba?”

Tống Mãn quay sang ba mình liên tục ra hiệu cầu cứu bằng ánh mắt.

“Mẹ con nói cũng có lý.”

Hứa Thanh Lãng đứng về phía vợ, nhưng vẻ mặt thì cũng bất đắc dĩ.

Ông làm việc cùng vợ bao năm nên hiểu rõ tâm huyết bà bỏ ra. Nếu như Thanh Lan thật sự không quay lại, thì đứa phải tiếp nhận sẽ là Mãn Mãn.

Nếu Mãn Mãn vẫn là đứa bé lười biếng vô lo như xưa thì có lẽ kỳ vọng của bà ấy cũng sẽ không cao như vậy.

Ông thỉnh thoảng cũng khuyên nhủ vài câu. Đến giờ đã có chút tác dụng. Ông biết rõ vợ mình chỉ cứng miệng thôi. Có lần còn bắt gặp bà lén tra cứu mấy thứ như luật về hôn nhân đồng giới và thụ tinh ống nghiệm.

Tống Mãn về đến nhà, vừa vào phòng liền nằm dài ra giường như cái xác.

Sở Phùng Thu đã quen với bộ dạng này của nàng. Cô đã xả đầy nước bồn tắm, nhỏ vài giọt tinh dầu, gọi Tống Mãn tới ngâm mình thư giãn.

Bồn tắm đủ rộng, hai người nằm cũng không thấy chật. Tống Mãn gác chân lên người Sở Phùng Thu, cô thì đang xoa bóp lòng bàn chân cho nàng. Lúc xoa đến chỗ nhột, Tống Mãn không nhịn được bật cười.

“Lão Sở, nhột quá.”

Chân Tống Mãn nhấc lên hất nước tung toé, nhưng lại bị Sở Phùng Thu giữ lấy, bao gọn trong lòng bàn tay.

“Vui vẻ lên chút đi mà.”

“Chỉ cần nghĩ tới chuyện đó là tui hết vui nổi. Tui sợ mẹ sẽ bắt tui đăng ký ngành tài chính lúc điền nguyện vọng.”

“Nếu thật sự không muốn, thì hãy kiên trì làm điều mình thích. Nếu bạn chọn một con đường khiến mình chẳng vui vẻ gì, thì về sau chuyện gì cũng sẽ thấy đau khổ cả thôi. Dù gì thì dì bây giờ vẫn còn rất trẻ mà.”

“Với lại bạn học nhanh như thế, nếu thật sự đến lúc đó phải chấp nhận thì cũng chấp nhận được thôi mà.”

Tống Mãn vỗ vỗ mặt nước, ngẫm lại cũng thấy đúng.

“Nếu Tống Thanh Lan thật sự không quay về, thì sớm muộn gì tui cũng phải chấp nhận thôi, vậy thì chi bằng bây giờ cứ làm điều mình thích trước đã.”

Tống Mãn nghĩ vậy rồi hạ quyết tâm. Nhưng quyết định đó còn chưa được ba tháng thì… khỏi cần kiên trì nữa.

Vì Tống Thanh Lan quay về rồi!

Chuyện này là do Hứa Thanh Lãng và Đồng Diệc Nhiên cùng nhau sắp xếp, giúp hai mẹ con giảng hòa, ít nhất là không còn làm kẻ thù của nhau nữa.

Người vui nhất trong chuyện này chính là Tống Mãn. Vui đến mức có thể mở hội ăn mừng, hoàn toàn không che giấu gì hết, khiến khóe miệng Tống Thanh Lan cũng phải giật giật.

Sau khi Tống Thanh Lan quay về, kỳ thi đại học cũng không còn xa nữa.

Trong giai đoạn nước rút cuối cùng, trong lớp không còn tiếng trò chuyện linh tinh, ai nấy đều tập trung học hành, cả thời gian nghỉ giữa tiết cũng yên tĩnh đến lạ.

Tống Mãn cũng không còn ngủ trong giờ nữa, sợ ảnh hưởng đến mấy bạn học đang thức khuya làm bài. Nàng cầm tập đề nâng cao, ra sức luyện bài.

Mà việc Tống Mãn có động lực mạnh mẽ như vậy, thật ra không chỉ là vì muốn thi tốt.

Lý do chính là vì nàng và Sở Phùng Thu đã cược với nhau — ai thi điểm thấp hơn thì phải mặc đồ hầu gái, còn phải cosplay nguyên ngày, tuyệt đối không được thoát vai!

Đây là đề nghị của Tống Mãn, vì nàng vẫn chưa quên được đôi tất trắng mà Sở Phùng Thu từng mặc.

Trước đó, Sở Phùng Thu đã hứa sẽ mặc tất trắng, quả thật đã giữ lời, tặng cho Tống Mãn một cú bất ngờ lớn.

Dù chỉ mặc một đôi tất trắng thôi, nhưng đôi chân dài thẳng tắp đó khiến Tống Mãn phấn khích nguyên cả ngày.

Đối với lời đề nghị này, Sở Phùng Thu vui vẻ đồng ý.

Nếu được nhìn thấy Tống Mãn mặc đồ hầu gái… chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cô cảm thấy mấy thứ vốn “không tồn tại” trong đầu óc cũng có thể “đứng dậy” được.

Số ngày đếm ngược dán trên tường càng lúc càng giảm xuống, cho đến khi chỉ còn số 1, cô chủ nhiệm bước lên bục giảng, nói lời nhắn nhủ cuối cùng.

Rất nhiều bạn học âm thầm lau nước mắt, Tống Mãn nghe mà cũng cảm thấy xúc động và rạo rực.

“Ngày mai các em tuyệt đối đừng đi trễ, nhớ mang theo thẻ dự thi và bút tô trắc nghiệm. Khi viết phần tự luận phải dùng bút mực đen. Ngày mai trường sẽ bố trí xe buýt đưa đón, xe sẽ khởi hành đúng giờ, nhất định đừng ai đi trễ!”

Cô chủ nhiệm trên bục dặn đi dặn lại, ánh mắt lướt qua từng học sinh một.

“Chúc các em ngày mai phát huy thật tốt, xứng đáng với những nỗ lực trong quá khứ, xứng đáng với tiền đồ phía trước, xứng đáng với bản thân, xứng đáng với trái tim của mình. Hôm nay các em lấy Nhất Trung làm niềm tự hào, ngày mai Nhất Trung sẽ tự hào vì các em! Các em, mai gặp lại tại phòng thi!”

“Thưa cô tạm biệt!”

Bốn mươi học sinh đồng thanh cất tiếng. Sau khi giáo viên rời đi, các bạn học sinh mỗi người ngồi lại nói lời chia tay, rồi cùng nhau để lại chữ ký trên bảng đen.

Tống Mãn viết tên mình lên bảng, ngay bên cạnh là chữ ký của Sở Phùng Thu.

“Tạm biệt lớp trưởng, tạm biệt Tống học tỷ!”

Một nam sinh hay lên hỏi bài – cũng là người hoạt bát nhất lớp – cất tiếng trước, rồi có người hưởng ứng theo, có người thì lớn tiếng cảm ơn những bạn học đã từng giúp đỡ mình.

Tống Mãn nhìn họ, khẽ cong môi cười.

“Tạm biệt nha.”

Rời khỏi lớp học này rồi, nơi quen thuộc này sẽ không còn là của các nàng nữa.

Một hành trình ngắn kết thúc, nhưng cuộc đời thì vẫn còn dài lắm.

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
điềm văn, hoan hỉ oan gia, ông trời tác hợp, tình hữu độc chung

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây