Chương 1: Đây là mẹ kế của cô
“Tiểu Tầm về rồi à? Rửa tay rồi chuẩn bị đi ăn cơm thôi, đúng lúc vừa làm đồ ăn xong.” Minh Tố Dao vừa nhẹ nhàng nói, vừa cởi tạp dề ra, từ trong bếp nhìn về phía Phương Tầm vừa vào cửa.
Phương Tầm giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu thay giày, giọng nói lạnh nhạt, không nhìn ra chút cảm xúc: “Không cần, tôi ăn cơm rồi, tôi về phòng trước.”
Lời nói ngắn gọn của Phương Tầm khiến Minh Tố Dao lộ ra ánh mắt dò hỏi. Nàng đặt tạp dề xuống, đi đến trước cánh cửa phòng đóng kín, hồi lâu không có tiếng động, Minh Tố Dao có chút lo lắng nói: “Tiểu Tầm, dì vào được không?”
Nằm ngửa trên giường Phương Tầm thở dài, không kiên nhẫn nói: “Vào đi.”
Minh Tố Dao nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Phương Tầm, trên môi nở nụ cười, quan tâm hỏi: “Sao vậy? Sao hôm nay lại mất hứng như thế?”
Nàng luôn có thể nhận ra tâm trạng của cô không tốt, dường như không một cảm xúc tiêu cực nào có thể gạt được nàng.
Mặc dù luôn bị Minh Tố Dao nhìn thấu, nhưng Phương Tầm không hề phản cảm, vì Minh Tố Dao là một người bạn tâm giao tốt, những lời hỏi thăm và an ủi của nàng luôn là gãi đúng chỗ ngứa. Sau khi nói chuyện với nàng, cô cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa nàng sẽ không nói với ba những gì đã nói với cô.
Minh Tố Dao là một người mẹ kế rất tốt.
Đây là kết luận của cô sau ba năm qurn biết. Minh Tố Dao hơn cô mười một tuổi, nhỏ hơn ba cô mười ba tuổi. Lúc nàng mới bước vào cửa, Phương Tầm thật sự rất ghét nàng.
Cô cảm thấy người phụ nữ trẻ hơn ba mình rất nhiều này đến đây chỉ vì tài sản của ba cô. Cô không tin một cô gái trẻ như vậy lại có thể đối xử tốt với mình nên muốn đuổi nàng ra ngoài.
Khi đó, cô đang ở đỉnh cao của thời kỳ nổi loạn, cô luôn bắt lỗi Minh Tố Dao, ngày nào cũng phàn nàn với ba mình vì những chuyện vụn vặt.
Nhưng Minh Tố Dao rất kiên nhẫn với cô, lần nào nàng cũng chủ động nhận lỗi, không khiển trách hay nói xấu cô với ba cô.
Phương Tầm vốn tưởng đây là âm mưu của người phụ nữ này, những người làm bộ làm tịch sớm muộn gì cũng sẽ bộc lộ khuyết điểm. Kết quả là cho đến bây giờ, ba năm sau, Minh Tố Dao vẫn dịu dàng và ân cần với cô.
Người nào sống cũng có tình cảm, mặc dù Phương Tầm từng muốn Minh Tố Dao biến mất khỏi nhà mình, nhưng sau bao nhiêu năm tiếp xúc, cô dần dần tin tưởng vào tấm lòng chân thành của Minh Tố Dao, ít nhất sẽ không làm hại cô, trả lại cho cô một người mẹ dịu dàng, cho dù nàng chỉ hơn cô mười một tuổi.
Nghe được Minh Tố Dao nhẹ nhàng hỏi thăm, tâm tình u ám đã chịu đựng cả ngày của Phương Tầm đột nhiên dâng lên, đôi mắt thanh tú ngấn lệ, cổ họng đau nhức, giọng nói cũng run lên: “Hàn Lôi Nhã và tôi chia tay rồi.”
Hàn Lôi Nhã là bạn gái của Phương Tầm, hai người đã hẹn hò được gần một năm. Khi mới bắt đầu hẹn hò, cả hai hận không thể cả ngày dính lấy nhau. Phương Tầm phấn khích đến mức kể lại chuyện đó cho Minh Tố Dao, sau khi nói ra, cô hối hận, rất sợ Minh Tố Dao sẽ nói với ba mình là cô thích người cùng giới. Nhưng Minh Tố Dao không những không tố cáo mà còn bày tỏ nàng rất hiểu cô, hy vọng cô có thể có mối quan hệ tốt đẹp với bạn gái.
Tuy nhiên, khoảng thời gian vui vẻ không kéo dài được lâu. Khoảng nửa năm sau, Phương Tầm và Hàn Lôi Nhã bắt đầu cãi vã thường xuyên. Tuy rằng cãi vã khiến Phương Tầm rất mệt mỏi, vậy mà cô vẫn không muốn chia tay. Nhưng hôm nay, Phương Tầm phát hiện Hàn Lôi Nhã đang ôm ôm ấp ấp một cô gái kém mình một tuổi, nên cô liền tức giận chia tay.
Nửa năm cãi vã đã làm hao mòn tình yêu mong manh của họ. Sau khi chia tay, Phương Tầm không thể nói rõ mình buồn đến mức nào, nhưng trong lòng cô cảm thấy rất lạc lõng và trống rỗng. Cô không khóc vì Hàn Lôi Nhã thay lòng đổi dạ, mà khóc vì bản thân mất đi mối tình đầu.
Minh Tố Dao ôm cô vào lòng, khi ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào pha lẫn mùi khói dầu nhàn nhạt trên cơ thể Minh Tố Dao, Phương Tầm như cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Mặc dù cô thất tình, nhưng vẫn có người yêu thương cô.
Minh Tố Dao nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Phương Tầm, dịu dàng an ủi cô: “Không sao đâu, thất tình là chuyện bình thường. Tiểu Tầm của chúng ta xinh đẹp dễ thương như vậy, sẽ có rất nhiều cô gái thích.”
Phương Tầm vùi đầu vào lòng Minh Tố Dao, lau nước mắt lên quần áo Minh Tố Dao, rồi ngẩng mặt lên. Mắt và mũi cô đỏ hoe, mái tóc dài rối bù, khiến Minh Tố Dao không khỏi cảm thấy ngứa ngáy.
Phương Tầm nghẹn ngào nói: “Tôi rất xinh đẹp sao?”
Trước khi chia tay, Hàn Lôi Nhã luôn chê cô xấu. Dù cảm thấy mình không thực sự xấu, hơn nữa còn thường xuyên tự luyến, nhưng cô vẫn muốn biết người khác nghĩ gì về mình.
Minh Tố Dao đưa tay vuốt mái tóc dài của Phương Tầm, trong mắt nàng có ánh sáng dịu dàng: “Tiểu Tầm là cô gái xinh đẹp nhất mà dì từng thấy.”
Phương Tầm dở khóc dở cười, dù có chuyện gì xảy ra, Minh Tố Dao luôn có thể dỗ dành cô chỉ bằng vài lời.
Phương Tầm vừa nói cô đã ăn tối, đột nhiên nghe thấy bụng cô kêu lên, Minh Tố Dao đang ôm cô cũng dễ dàng nghe thấy, mỉm cười kêu cô đứng dậy ăn cơm.
Ăn xong, Phương Tầm và Minh Tố Dao cùng nhau dọn dẹp, ở phòng khách xem TV một lúc rồi về phòng riêng của từng người tắm rửa.
Ba Phương thường xuyên đi công tác, không công tác thì làm thêm giờ, dù sao cũng luôn vắng nhà. Trước khi kết hôn với Minh Tố Dao là như vậy, sau khi kết hôn với Minh Tố Dao cũng không cải thiện là bao.
Mặc dù đã quen ở nhà một mình, nhưng có lúc nào đó Phương Tầm sẽ thức dậy trong sợ hãi.
Sau này cô không còn sợ hãi nữa, vì cô biết Minh Tố Dao vẫn còn ở nhà với cô.
Mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu trắng trơn, Phương Tầm đứng trước cửa phòng ngủ của Minh Tố Dao và ba mình, cúi đầu nói: “Dì Dao, tối nay dì có thể ngủ với tôi được không?”
Khi đưa ra một yêu cầu như vậy, Phương Tầm thấy vô cùng xấu hổ, dù cô đã trưởng thành nhưng cô vẫn muốn có một cái ôm ấm áp trong đêm buồn này.
Nói xong, Minh Tố Dao nhận thấy đôi tai nhỏ của Phương Tầm đột nhiên đỏ bừng. Tất nhiên nàng không thể từ chối lời yêu cầu nhẹ nhàng của một cô gái trẻ mất mẹ như vậy.
Minh Tố Dao tuỳ ý để Phương Tầm gối lên cánh tay mình, ôm cánh tay mình, kéo cánh tay mình ra sau để nhào vào lòng nàng.
Tư thế này khiến Phương Tầm cảm thấy an toàn.
Nhưng Minh Tố Dao lại cảm thấy có chút khó chịu. Vì đi ngủ nên Minh Tố Dao tất nhiên không mặc đồ lót.
Hai cơ thể ấm áp gần nhau đến mức bộ đồ ngủ mỏng manh trên người nàng và Phương Tầm trở nên vô dụng. Bộ ngực mềm mại và nhạy cảm của nàng có thể cảm nhận rõ ràng làn da mịn màng sau lưng cô gái trẻ. Cô gái trong ngực thỉnh thoảng vẫn đang cử động, tấm vải mang theo nhiệt độ cơ thể của cô gái đang cọ nhẹ vào núm vú đã lâu không được vuốt ve, có xu hướng dựng đứng lên.
Minh Tố Dao âm thầm lùi lại một chút không để lại dấu vết, nhưng Phương Tầm ngay lập tức bám lấy nàng.
Cơ thể của Minh Tố Dao trở nên căng cứng, nàng ôm lấy eo Phương Tầm, chủ động áp vào lưng cô, ngẩng đầu nói vào tai Phương Tầm: “Sao vậy? Con không ngủ được à?”
Giọng nói nhẹ nhàng và hơi thở ấm áp của Minh Tố Dao lọt vào tai cô, khiến nửa người Phương Tầm lập tức tê dại. Cô nuốt khan, lo lắng nói, “Đúng vậy, một chút thôi.”
Vốn dĩ cô chỉ muốn tìm một cái ôm ấm áp cho đêm buồn của mình, nhưng cái ôm này quá mềm mại. Lưng cô không khỏi đuổi theo bộ ngực mềm mại ấm áp đó, muốn ôm chặt lấy chúng.
Khi cô và Hàn Lôi Nhã yêu nhau say đắm được hai tháng, hai cơ thể máu nóng đã bị thu hút và hòa quyện vào nhau. Cô không phải là một cô gái chưa từng trải qua chuyện này, lại đột nhiên khao khát bộ ngực mềm mại phía sau. Sự khao khát này khiến toàn thân cô nóng bừng, vô cùng hồi hộp.
Minh Tố Dao là mẹ kế của cô, là vợ của ba cô, cho dù cô thích phụ nữ cũng không nên quan tâm đến nàng.
Mặc dù trong lòng cô đã nghĩ rõ ràng về mối quan hệ này nhưng cơ thể cô vẫn chân thành hướng về phía Minh Tố Dao. Phương Tầm có thể cảm nhận được cơ thể phía sau cô đang lùi lại, nhưng cô ôm tâm lý may mắn, nghĩ rằng Minh Tố Dao chỉ không muốn ép sát cô nên rút lui.
Lúc này, Minh Tố Dao cũng ôm tâm lý may mắn, áp ngực và môi vào làn da của Phương Tầm.
Minh Tố Dao đặt một nụ hôn lên khuôn mặt mịn màng của Phương Tầm, dường như lại thở dài. Sau đó nàng lại tựa đầu vào gối, áp sát cơ thể vào Phương Tầm: “Ngủ đi, dì vỗ về cho con ngủ.”
Minh Tố Dao vỗ eo Phương Tầm một cách nhẹ nhàng và nhịp nhàng, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ sơ sinh.
Sự đụng chạm ấm áp chưa từng có khiến cổ họng Phương Tầm cứng ngắc, cô quay người lại, ôm Minh Tố Dao, vùi mặt vào cổ nàng.
Hơi thở nóng bỏng của Phương Tầm phả vào làn da nhạy cảm trên cổ Minh Tố Dao, đôi môi hơi ướt của cô thỉnh thoảng chạm vào đó. Hơi thở của Minh Tố Dao ngày càng nặng nề, sự kích động vốn đã bị đè nén bấy lâu trong cơ thể nàng bắt đầu trỗi dậy.
Hai người họ đang chịu đựng nhau, sự ái muội vô tình lên men.
Minh Tố Dao năm nay đã ba mươi tuổi. Trước khi kết hôn với ba của Phương Tầm, nàng vẫn là người đồng tính. Vốn dĩ nàng nghĩ rằng đời này nhất định phải cưới được tình yêu, dù có bao nhiêu áp lực thì nàng cũng muốn sống vì chính mình.
Nhưng không may, mẹ nàng bị bệnh nan y và cần rất nhiều tiền. Khi công việc kinh doanh thất bại, nàng dùng hết số tiền đó để trả nợ, không còn một xu nào để chữa bệnh cho mẹ.
Lúc này, Phương Văn Hà, đối tác kinh doanh, người đã từng cầu hôn nàng, lại đến cửa, hào phóng ứng trước chi phí chữa bệnh cho mẹ nàng, sau đó cầu hôn nàng trước mặt mẹ nàng.
Lấy hắn đi, mẹ nàng bảo.
Đó chính là vị cứu tinh của họ. Anh đã giúp đỡ Minh Tố Dao khi nàng gặp khó khăn nhất, nếu nói không cảm động là giả. Minh Tố Dao đã suy nghĩ nhiều năm đột nhiên rung động, có lẽ cưới anh cũng là một sự lựa chọn. Tình yêu đồng giới đã khó tìm và càng khó duy trì hơn. Hơn nữa, bản thân nàng cũng không đủ khả năng chi trả chi phí y tế cho việc điều trị tiếp theo của mẹ, việc kinh doanh trở lại còn lâu mới được mong đợi.
Nàng quả thực cưới Phương Văn Hà vì tiền, điều này khiến mỗi lần đối mặt với Phương Tầm nàng đều cảm thấy rất áy náy. Nàng đã lấy tiền của ba cô, phải chịu sự khinh miệt là đúng.
Nhưng bây giờ nàng đã gả cho Phương Văn Hà, nàng muốn làm vợ anh và làm mẹ kế của con gái anh.
Mặc dù Phương Tầm thường xuyên nói chuyện gay gắt với nàng, nhưng Minh Tố Dao có thể nhìn thấy cô là một cô gái đáng yêu. Cô chỉ cảm thấy không an toàn, đang bảo vệ lãnh thổ của mình mà thôi.
Minh Tố Dao biết Phương Tầm đã mất mẹ từ khi còn nhỏ, nàng không thể hết lòng yêu Phương Văn Hà nhưng nàng muốn cố gắng hết sức để mang lại những điều tốt đẹp cho anh.
Phương Văn Hà cũng giống như hầu hết những người đàn ông giàu có, không lâu sau khi kết hôn liền mất đi niềm đam mê với Minh Tố Dao. Anh ngày càng ít về nhà, thỉnh thoảng về nhà chỉ để gặp con gái.
Có lẽ chính sự chân thành của nàng đã ảnh hưởng đến cô gái, hoặc có thể cô gái đó quá thiếu thốn tình cảm. Không lâu sau, Phương Tầm đã ngừng ăn miếng trả miếng với Minh Tố Dao. Cô sẽ khóc, cười với nàng, quan tâm đến nàng, thay nàng phàn nàn về việc bố cô không về nhà.
Dần dần, Minh Tố Dao phát hiện ra mình đã yêu cô gái kém mình mười một tuổi này.
Không, điều đó không thể được, đây là con gái riêng của nàng.
Nàng tự trách mình, chịu đựng nhưng vẫn không thể xóa bỏ được tình cảm của mình dành cho cô gái. Khi cô gái nói với nàng rằng cô cũng thích những người cùng giới, Minh Tố Dao rất phấn khích, đồng thời cũng vô cùng đau buồn.
Nhưng kể từ đó, lòng tốt của nàng đối với cô đã xen lẫn những kỳ vọng ích kỷ, khiến nàng không thể kiềm chế được sự ích kỷ này.
Nàng hy vọng cô gái đó sẽ yêu mình, nhưng lại sợ ngày này sẽ thực sự đến.
Mặc dù có rất ít kinh nghiệm quan hệ nhưng Minh Tố Dao vẫn có thể cảm nhận được Phương Tầm đang vượt quá giới hạn của nàng vào thời điểm này. Con gái riêng không nên hôn, xoa bóp như vậy với mẹ kế.
Phương Tầm năm nay đã mười chín tuổi, tuy đã trưởng thành nhưng ở độ tuổi này cô vẫn còn non nớt trong cách cư xử và cảm xúc. Cô có thể không hiểu lúc này mình đang làm gì và hậu quả sẽ ra sao, chỉ biết làm như vậy rất thoải mái
Nhưng với tư cách là người vừa bước sang tuổi ba mươi, đối với Minh Tố Dao, làm như vậy thật sự chịu không nổi. Lý trí nói cho nàng biết, lúc này nàng nên đẩy Phương Tầm ra, sau đó nói cho Phương Tầm biết cô làm vậy là sai. Nhưng chính lý do đạo đức này đã khiến cơ thể nàng càng hưng phấn hơn, nàng gần như không thể kiểm soát được con thú bên trong mình.