Chương 25: không cho phép ở chung với người khác
(450 trân chân tăng lên 500 trân châu rồi ~)
Để tấm hình chúc mừng một chút
Em gái tôi vẽ ~
Ed: hình nào ed ko biết, để nhờ ad tìm giúp nhá.
——————————————-
Mấy ngày nữa Trần mẹ sẽ thay một cái giường lớn hơn trong phòng Trần Mộc, rồi nói với hai người muốn dọn vào lúc nào thì dọn, bà khong ép hainguoifw ở chung phòng, việc này cũng cần chuẩn bị tâm lý, bà biết.
Nhưng mà chuẩn bị tâm lý thì chỉ có bà mà thôi, Dương Hi nghe xong biểu hiện, “muộn một chút tôi dọn vào,” nàng nói với Trần Mộc, “tối nay đến chơi bài!”
Trần Mộc không từ chối, hắn đã chuẩn bị tâm lý lâu rồi, hơn nữa Dương Hi còn dựng trại chơi game cùng hắn, khiến hắn cũng quên luôn khẩn trương, đúng là có chút mong chờ.
Gần đây khỏe hơn rồi, có thể chơi game cả đêm…..
Trần mẹ thấy bộ dạng hai người gấp không thể chờ thì cảm giác có hy vọng, vội đồng ý được được được, dường như đã thấy con trai con dầu thực sự trở thành đôi vợ chồng thực sự.
Gần tối có chút rảnh, Dương Hi quay đầu hỏi Trần Mộc, “có đi siêu thị không?”
“Đi siêu thị làm gì?” Trần Mộc không hiểu.
Dương Hi vui vẻ xoa tay, “thức đêm a, sao mà thiếu bánh quy với nước ngọt được?” đây chính là hạnh phúc tuổi trẻ, đã lâu rồi không trải nghiệm nó, thức đêm làm loạn như vậy cần có bạn bè thì mới vui được a.
Trần Mộc nghe xong liền làm theo, lần này Dương Hi ra cửa Đường Nhứ cứ ôm chặt lưng nàng không chịu xuống, giọng nho nhỏ gọi nàng, còn trộm liếc vành tai Dương Hi.
Dương Hi hết cách đành cõng Đường Nhứ ra ngoài theo, nàng và Trần Mộc hai người ngồi trên xe, Trần Mộc ngồi kế bên ghế lái nhưng lại cảm thấy rất lạnh, vốn chưa mở điều hòa, hắn kéo chặt áo khoác mỏng lại, rồi nhìn Dương Hi mặc áo ngắn tay không chút lạnh nào.
Vào siêu thị, hai người tới quầy bánh và nước ngọt, mấy thứ bánh này đã lâu Trần Mộc chưa ăn, dù sao thì sức khỏe không cho phép, khi đó cũng quên mấy thứ này, nhưng giờ thấy lại thèm thuồng, cái nào cũng muốn ăn.
Dương Hi cũng tìm mấy món bánh ruột của mình, quay đầu với với Trần Mộc, “ông ăn một lần đừng quá nhiều, coi chừng bệnh lại.”
“Biết rồi.” Trần Mộc gật đầu, lại tiếp tục cho vào xe đẩy, mua nhiều cũng không phải ăn hết một ngày!
“Cái này, trước kia ông thích ăn nhất đó, giờ có thêm loại cay nữa, mua đi, mua đi!” Dương Hi cầm bịch bánh lắc lắc trước mặt Trần Mộc, hai người cười nói một hồi, tựa như quay lại thời gian trước khi Trần Mộc bị bệnh, hai người vui vẻ chơi bời.
Lúc này có bịch bánh bên cạnh rớt xuống, Trần Mộc nhìn sang, ở siêu thị thỉnh thoảng cũng có vài thứ đồ để không đủ nên rớt xuống, không nghĩ nhiều liền nhặt đồ lên, hỏi Dương Hi bên cạnh, “bả có cảm thấy hơi lạnh không vậy?”
Dương Hi liền nói, “lạnh hả? chắc là vì Đường Nhứ đi theo á!”
Tay Trần Mộc dừng lại một chút, hơi cúi người xuống một chút, mắt nhìn vào giữa hai chân mình, mơ hồ thấy được đôi chân trắng đứng bên cạnh Dương Hi không đi giày…..
Vội thẳng người lại, Trần Mộc coi như mình không nhìn thấy gì, nhưng hành động không còn tự nhiên như trước nữa.
“Lấy bịch bán đó đi a, hình như Đường Nhứ muốn ăn cái đó.” Dương Hi còn nói giúp cô.
Trần Mộc cầm bịch bánh cho vào, cũng cảm giác bên cạnh Dương Hi đúng là lạnh hơn, lặng lẽ cách xa nàng vài bước, Đường Nhứ vẫn còn ám ảnh hắn, chỉ cần đến gần thì đã sợ cả người rồi.
Trên đường về, Trần Mộc cũng không dám nhìn dương chiếu hậu, sợ mình sẽ thấy thứ khó coi…..
Về đến nhà, Dương Hi liền mang nước ngọt cho vào tủ lạnh, còn Trần Mộc thì về phòng tắm nước ấm giải lạnh.
Đường Nhứ thì theo Dương Hi làm ầm ĩ, Dương Hii cất nước ngọt vào tủ lạnh xong thì mang bánh và đồ ăn vặt cho vào tủ, rồi đứng dậy thấy nước ngọt lên bàn, nàng nheo mắt quay đầu nhìn thoáng qua bóng đen vô tội kia, rồi lại đem nước ngọt cất vào lại, bánh snack lại bị lấy ra khỏi tủ.
Dương Hi nhe răng cười bóc muối ném Đường Nhứ, muối có hiệu quả tinh lọc, Đường Nhứ chỉ kịp kêu một tiếng bị nàng ném cho tan biến, rồi nhanh khôi phục lại hình dạng đầu, vẻ mặt ai oán nhào đến cắn nàng vài ngụm.
Sau đó Dương Hi cầm máy hút bụi dọn sạch muối, rồi lại cảm thấy mình tính sai.
Buổi tối, Dương Hi lấy bịch bánh Đường Nhứ chỉ đòi mua, bỏ vào chén rồi để lên bàn thần của Đường Nhứ, thấy Đường Nhứ ăn vui vẻ cũng thấy vi diệu, Đường Nhứ vốn không cần ăn, chỉ cần hít nhang là đủ, chờ cô ăn xong thì đồ trong chén cũng không còn vị nữa, cô ăn vui vẻ còn quay đầu gọi Dương Hi, Dương Hi nói cô từ từ ăn, còn mình lên lầu trước, vội vàng muốn chơi game với Trần Mộc.
Trần ba Trần mẹ ở phòng khách xem ti vi, Trần mẹ nhìn Dương Hi lên lầu làm việc trong lòng kích động, dùng cù chỏ đâm chồng, “tôi thấy Dương Hi và con trai mình cũng có khả năng đó, xem nàng tích cực chưa kìa!”
“Chuyện tụi nhỏ để tụi nó tự xử lý đi!” Trần ba không lạc quan được như Trần mẹ.
“Nói gì vậy! tụi nó còn trẻ, nếu không thúc giúc dục, ông tính khi nào bế cháu chứ? tôi cũng phải nhân lúc mình còn sức để mà chăm cháu chứ?!” Trần mẹ kích động, “hy vọng Trần Mộc và Dương Hi tối nay có chuyện tốt!”
Bà đâu biết trên lầu chiến game rất chi là căng, chuyện tốt cái rắm á!
Nhưng Đường Nhứ đang ăn bánh đột nhiên sửng sốt, nháy mắt chén bánh bị hất đổ, bài vị cũng ngã xuống.
Hai ông bà Trần gia nhìn bài vị, nhớ đến sức ghen của Đường Nhứ, chợt nhớ có nghe nói có một số vợ quỷ không thích chồng mình vui vẻ với nữ nhân khác, Đường Nhứ có thể là như vậy, Trần mẹ liền cười đại nói, “Đường Nhứ cô đừng nghĩ nhiều, cái này không nhất định thành đâu, cô cũng biết cô là dâu lớn mà.”
Bà liền nói với bài vị của Đường Nhứ, cũng không biết vị tiểu tổ tông này có nghe thấy không.
Đường Nhứ dĩ nhiên là không nghe thấy rồi, cô không có ngủ trên bài vị này, cô đến phòng ngủ Dương Hi, vừa vào phòng đã không thấy bóng người, ở trong phòng bay lòng vòng rồi bay ra ngoài, tới trước phòng Trần Mộc.
Trần Mộc rất sợ cô, tấm bùa dán trên cửa còn chưa tháo xuống, Đường Nhứ nhìn tấm bùa một chút, một góc bùa như đang bị tróc ra, nhưng không rớt xuống, lại nghe thấy có tiếng cười loáng thoáng trong phòng truyền ra.
“A ông qua một chút, sắp rớt rồi, bên trái!” Dương Hi lúc vui vẻ sẽ phát ra âm thanh rất lớn, lúc cười nàng hay ngửa đầu ra sau, đứng cách cửa cũng nghe thấy tiếng cười rõ ràng khỏe mạnh.
Trần Mộc lại nói. “bà mới phải qua á, đừng có chen lấn với tôi, bà lại ăn gian!”
“Ai ăn gian chứ? đây gọi là kỹ năng á!”
Bên ngoài cô đang cẩn thận tróc tấm bùa nháy mắt liền xé thành hai mảnh, cửa bị đụng một phát, lần này không mở nữa, mà rớt luôn, hai người ngồi trên giường đang chơi game cũng hết hồn mà dịch người, ngồi sát nhau, ngơ ngác nhìn tấm ván cửa bị đâm rớt.
Sau đó, Trần Mộc hét lên so với thái giám còn bén nhọn hơn, dù sao hình dạng Đường Nhứ khủng bố không phải ai cũng thấy được, đôi khi Dương Hi cũng thấy nóng cả mắt, vừa cao to còn vặn vẹo, mặt thì xanh lè còn có nanh vàng khè, thử hỏi Trần Mộc ám ảnh có nặng hơn không chứ?
Nháy mắt Dương Hi bay vọt lên, bị Đường Nhứ xách về phòng, sóng âm Trần Mộc vẫn tiếp tục phát ra, xem ra hắn cũng khỏe thật rồi, âm lượng cũng không thể khinh thường nha. Dương Hi lơ lửng trôi về phòng, mặt bất lực, Trần ba Trần mẹ chạy đến chỉ có thể thấy cái cửa bị đâm rớt, cùng với Trần Mộc tè ra quần cần bọn họ đến dọn thôi.
Dương Hi bị bắt về phòng, bị Đường Nhứ ném lên giường, hình tượng ác quỷ liền áp tới, trời đất quay cuồng xém chút đè Dương Hi tắt thở.
—————————————————-
Chương kế tiếp lái xe xe (≖‿>≖)✧