Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Ngày Bình Minh Rực Sáng
  3. Chương 1
Tiếp theo

Chương 1

(1) Cảnh Niên vừa xuyên đến, hỏi về thân thế.

Lâm Cảnh Niên đã xuyên đến một thế giới không có thật, hệ thống muốn giao cho nàng nhiệm vụ, nhưng nàng từ chối.

Nàng không phải tử vong bất trắc, một kẻ thua cuộc tự cho mình là nghệ sĩ, chết cũng đã chết rồi, ít nhất nàng cũng không bao giờ nghĩ đến việc quay lại.

Thực ra thì ở đâu cũng được.

Lâm Cảnh Niên nghĩ, cả người loạng choạng đứng vững, lấy mảnh giẻ bị mắc kẹt trong miệng, nhìn xung quanh—là một ngôi nhà củi.

Trong căn phòng tối tăm và u ám, có những tia sáng chiếu thẳng qua tấm lưới dán giấy trên cửa. Nàng đứng quay mặt về phía cửa, ngơ ngác nhìn hai cái bóng một gần một xa trên cửa, mà thông qua chuyển động của những cái bóng, nghe thấy có tiếng kim loại vụn va vào nhau – có người đang khóa cửa.

Bóng đen nói: “Lâm Cảnh Niên, ngươi cứ ở chỗ này đi! Muốn ăn cơm nhà ta, ngươi không xứng!”

Đó là giọng nói của em trai túc chủ*, Lâm Cảnh Hiên, con của vợ cả, hắn vốn đã quen với thói sống xa hoa, giờ đây sống thành bệnh tật đầy người mà vẫn còn giữ nguyên bộ dáng hất cằm sai khiến.

*Túc chủ: ý đang nói Cảnh Niên “thật sự”

“Đồ vô dụng, ngươi đi rồi còn dám quay lại! Nhìn thấy bát cơm kia không, Đại Hắc ăn thừa, mới đến lượt ngươi!” Đại Hắc là một con chó dữ nuôi tại hậu viện để trông coi, nói xong, hắn liền vung tay lên, mang theo gã người hầu rồi rời đi.

Không biết vì sao, Lâm Cảnh Niên nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong lòng không hề khó chịu mà ngược lại vô cùng bình tĩnh, có lẽ sự thanh tịnh của nhà củi đã cho nàng một chút không gian hít thở và buông lỏng.

Dù sao thì sống phụ thuộc trong nhà cũng phải xem sắc mặt của từng người mà sống.

Nghĩ kỹ lại, có lẽ nàng xứng với số mệnh này, kiếp trước sống nghèo khổ, ngay cả khi xuyên không rồi, hào quang của nhân vật chính, ngón tay vàng cái gì cũng không thuộc về nàng.

Nhà họ Lâm là một gia tộc khá lớn, lão gia là làm quan ở trong kinh thành, phu nhân cũng là người danh gia vọng tộc, dì hai cũng là thiên kim xếp hàng đầu chỉ dưới chân Thiên tử. Toàn bộ Lâm gia, chỉ có mẹ của nàng là vị tiểu thư nghèo túng dựa vào việc sinh con trai mới hòng có được mặt mũi, tiếc là không sinh được con trai nên đành bắt nàng giả làm con trai, cuối cùng đến chết cũng đã bước được vào từ đường, không uổng phí nàng hai mươi năm làm nam nhân. Mọi việc cũng là do con gái của đại phu nhân Lâm Cảnh Sanh nói giúp nàng.

Nghe một người giúp việc trong nhà nói rằng không bao lâu sau khi Cảnh Sanh kết hôn, cùng nhà chồng về nhà thăm hỏi, sau đó nàng ấy mới biết được chuyện này, “Dì Triệu đang nói gì vậy? Cái gì gọi là đã bỏ vợ thì không liên quan? Bỏ vợ cũng phải có giấy tờ, không có thì không nên nói bậy, người cũng đã mất rồi cũng không thể yên ổn sao, qua ít ngày nữa là đến Tết, dì Hàn đi như vậy cũng không yên tâm, làm sao còn gây thêm thù oán?”

Nha hoàn gật gù đắc ý: “Ngày thường đại tiểu thư nhìn tốt bụng nhất, nhưng lúc then chốt thì nhanh mồm nhanh miệng khó ai sánh bằng”.

Cuối cùng, lão gia nể mặt nhà chồng của Cảnh Sanh, cũng chiều theo ý nàng ấy, đem linh vị mẫu thân Lâm Cảnh Niên để vào trong từ đường, đó là việc xảy ra sau khi mẹ nàng mất hơn một tháng.

“Tuy nhiên, nói như vậy cũng kỳ lạ, thiếu gia, ngài vốn dĩ chỉ ở bên ngoài một mình với dì Hàn, Tết và lễ hội chưa bao giờ về, nô tỳ trước nay chưa từng gặp ngài, nhưng cũng từng nghe qua nhiều lời đồn về ngài, hôm nay gặp mặt, lại hóa ra không giống người chủ khó chiều”.

“Vậy nói cho ta biết, ta còn có tin đồn gì?”

“Ừm…” Sau khi nhận cái nhìn đồng ý, nha hoàn tiếp tục, “Nói rằng ngài là người lập dị, động một chút là phát cáu, còn nói ngài…thích cờ bạc háo sắc, cho nên lão gia mới đuổi ngài ra ngoài, còn có…”

“Còn gì nữa?”

“Còn nói ngài khi còn bé bị Đại Hắc cắn, phía dưới bị mất rồi. Là…” Nha hoàn cũng thấp giọng lại, hai chữ “thái giám” cuối cùng cũng không nghe thấy, dứt lời cẩn thận quan sát nàng, che đôi môi cười.

Thái giám…Nàng nhìn dưới thân chính mình, ồ, chỉ cần thuận tiện, thái giám thì là thái giám.

Nghĩ đến điều này, đột nhiên tinh quang lóe lên——

Nàng chuyển về Lâm phủ vì theo lời dặn dò và nhờ vả của Cảnh Sanh. Vào ngày xuyên qua, túc chủ của nàng vào ngày thôi nôi của con trai Cảnh Sanh mà ngã xuống hồ, tất nhiên là nàng hoàn toàn không biết gì, đành phải để mọi chuyện tới đâu thì tới.

Thứ đầu tiên nàng nhìn thấy sau khi tỉnh dậy không ai khác, chính là bộ râu bạc phơ của vị đại phu già.

Cứ như thế, Cảnh Sanh đương nhiên hiểu được khó xử của nàng, cũng sẵn sàng giấu giếm cho nàng.

Sáng nay, Cảnh Sanh vừa mới thỉnh an quay về nhà chồng, Lâm Cảnh Hiên đã bắt đầu muốn diệt trừ phe đối lập, đuổi người huynh đệ cùng họ ra đây, có lẽ là vì ghét vị “huynh đệ” trộm đi sự cưng chiều của tỷ tỷ hắn.

Nhưng nàng cũng không quan tâm nhiều như vậy, Lâm Cảnh Niên nằm trên chiếu rơm, bắt đầu nghỉ ngơi. Nàng vui vẻ thanh nhàn, không có ai làm phiền nữa.

Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây

Thận trọng với người xem dưới tuổi

Ngày Bình Minh Rực Sáng

chứa chủ đề hoặc cảnh có thể không phù hợp với độc giả rất nhỏ tuổi, do đó sẽ bị chặn để bảo vệ họ.

Bạn đã trên 18 tuổi chưa?