Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Ngày Bình Minh Rực Sáng
  3. Chương 2
Trước đó
Tiếp theo

Chương 2

(2) (2)

Nàng ngủ đến gần tối mới tỉnh, trời bây giờ vẫn còn sáng, bụng thì trống rỗng, sau đó uể oải đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, thản nhiên tháo hai tấm ván gỗ bịt kín cửa sổ ra, mở cửa sổ, nhìn trái nhìn phải xem động tĩnh ở bên ngoài, nhấc một chân lên, leo lên rồi nhấc chân kia lên đỡ cửa sổ, cẩn thận di chuyển cơ thể, đưa phần lưng đi ra ngoài phòng, đem mũi chân trái dò xét xung quanh – thuận lợi ra bên ngoài.

Xưa nay nhà củi này chưa bao giờ là nhà củi đơn sơ, có lần nha đầu kia nói nàng ấy hay bị ức hiếp, may mà có người có thể nói chuyện với nàng ấy, trong lòng nàng ấy rất cảm kích, nên nàng ấy đành giúp nàng một số chuyện nằm trong khả năng, chỉ mong là nàng không đi gây rối.

Sau đó, liền lén lút đến chỗ nha đầu kia lấy chút đồ ăn cùng quần áo, giả dạng hạ nhân rồi chuồn khỏi phủ.

Nha đầu kia nói, nghe đồn nàng thích cờ bạc háo sắc, trước mắt sòng bạc là không thể đến, bây giờ không có một xu, nếu đi thì cả người cái gì cũng không còn.

Vì vậy, nàng quyết định tìm đến thanh lâu để thử vận may.

Nàng là một thiếu gia nghèo túng, lại còn cải trang thành nam nhân, thật sự không thể vào thanh lâu chỉ để mua vui, bên trong nếu không có mỹ nữ tâm tình, thì vô luận thế nào cũng không thể giúp cho mình.

Tuy nhiên kinh thành quá lớn, thanh lâu kỹ viện nhiều như vậy, một số tửu lâu còn có ca hát, đợi đến lúc tìm được người, thanh âm gõ mõ điểm canh đã vang lên khắp thành rồi.

“Ôi, đại thiếu gia, ngươi lại tới tìm ta, lại không có tiền sao?” Nữ nhân giữ chặt khung cửa, vừa buộc quần áo vừa ra khỏi phòng, thấp giọng trêu chọc.

Lúc này tóc của nàng ta cũng có chút lộn xộn, trên má còn có chút ửng hồng, vừa rồi nghĩ đến âm thanh ở trong phòng, toàn bộ thông tin đều nói cho Lâm Cảnh Niên: xấu hổ!

“Hắc hắc, chắc ngươi đã nghe được tin tức liên quan đến ta đi.” Nàng vò đầu bứt tai cười cười.

Nữ nhân kia dẫn nàng đến một chỗ trống ít người, rót cho nàng một tách trà, đẩy qua, “Tin tức liên quan đến ngươi nhiều lắm, ngươi nói cái nào?”

“Là…ta rơi xuống hồ rồi mất trí nhớ…”

“Có.” Nàng ấy nhàn nhã nhấp ngụm trà, liếc mắt nhìn xem như không có chuyện gì, nhấp xong một ngụm, nhướng mày, trợn to mắt không tin.

Lâm Cảnh Niên hiểu ý của nàng, vội vàng đáp: “Là thật.”

“Vậy ngươi làm sao…”

“Ta vừa đi qua cổng của các ngươi thì có nàng nương kia ở tầng dưới kéo ta lên. Nhưng ngươi nói đúng, ta đến đây để vay tiền”. Tự nhiên đưa lòng bàn tay lên trước mắt nàng, gật đầu một cái, “Phiền toái rồi!”

Qua lời kể, có thể biết người này tên là Mạnh Tương Dung, xuất thân chốn lầu xanh, lớn hơn nàng một chút, chưa tới ba mươi đã ở một chỗ như thế này làm tú bà, gọi là Xuân Mãn Lâu. Cùng Lâm Cảnh Niên có chút quen biết, những năm gần đây vì chuyện tiền bạc nên thường tiếp xúc nhiều.

“Bất quá bây giờ làm bà chủ rồi lại thân bất do kỷ*. Trước đây ta chỉ lo cho mình, nhưng bây giờ ta phải chăm sóc các nàng nương bên dưới. Có một vài vị quan lão gia chống lưng nên cũng xem như vận may còn tốt, haizz, cũng không chê ta già, ta cũng hết cách, đầu năm nay làm ăn thật sự khó khăn”.

*Thân bất do kỷ: có nhiều khi mình không khống chế được những việc mà mình đang làm, có những chuyện mình không muốn làm mà vẫn phải làm để tồn tại với hoàn cảnh sống hiện tại

Khi Tương Dung nói ra những lời này, nàng ấy giống như một nàng ca kỹ thời Dân quốc nuốt mây nhả khói, bộ dạng bất lực khiến Lâm Cảnh Niên cũng muốn chạy trốn.

Nhưng cuối cùng khi chia tay, nàng ấy vẫn đưa một túi tiền bạc, “Không nhiều lắm, ngươi cầm trước đi.”

“Họ đều nói ta là kẻ cờ bạc háo sắc, sao ngươi không hỏi ta vay tiền làm gì?”

Nàng ấy cười, “Ngươi là con gái, nói bậy bạ gì vậy?”

“Vậy tại sao trước đây ta lại mượn tiền của ngươi?”

“Ngươi không nói, ta cũng không hỏi.” Nàng ấy thờ ơ nhún vai, “Nhưng ngươi hiện tại là thiếu gia rồi, lại trôi dạt về đây vay tiền ta, hẳn là đến bước đường cùng đi”.

Khi rời khỏi Xuân Mãn Lâu, trời đã tờ mờ sáng, khi xuống lầu, Lâm Cảnh Niên nhìn trái nhìn phải tìm một cửa hàng mua một ít bánh bao hấp để lót dạ trên đường, đi nhiều nơi, cuối cùng thắng lợi trở về, mang theo một đống đồ vật lớn nhỏ trở về kho củi Lâm gia.

Ở thời hiện đại, nàng là nữ sinh khoa lý kỹ thuật thích chạm khắc, dù sao hiện tại nàng cũng không có việc gì nên đi thu thập một đống dụng cụ khắc gỗ rẻ tiền, dùng kho củi có sẵn trong đống củi để giết thời gian, đói thì ăn bánh bao, bánh bao không có thì ban đêm ra ngoài kiếm ăn, không có tiền thì đem đồ điêu khắc kia nhờ Tương Dung bán đi. Mười ngày cứ trôi qua tuần hoàn như vậy.
Lâm Cảnh Niên sống cuộc sống thoải mái như vậy nhưng chỉ sau hai mươi ngày, ngoài cửa đã có động tĩnh.

Nương theo tiếng mở cửa, cái giũa trên tay Lâm Cảnh Niên run lên, cắt trên ngón tay nàng.

Ngẩng đầu nhìn thấy Cảnh Sanh từ ngoài cửa xông vào, sau khi nhìn thấy người của nàng ấy, nàng liền sững người tại chỗ.

Lâm Cảnh Niên chớp chớp mắt, cũng nhìn chính mình: Ngồi ở trong đống gỗ vụn mút ngón tay, vòng quanh bên cạnh dần dần được lau sạch, dưới chiếu rơm có một ít sợi bông, phía trên trải vải. y phục đặt lên coi như gối, bên cạnh còn có nến, cùng bẫy chuột và một cái xác chuột chưa kịp ném đi.

Nàng bỗng cảm thấy mình giống như một kẻ vô gia cư.

Có lẽ tên tiểu tử thối Lâm Cảnh Hiên cùng Cảnh Sanh và những người khác đang nhìn cảm thấy từ “giống” không chính xác lắm, cho nên lúc đầu còn nén cười muốn nội thương, lúc sau liền lệ nóng doanh tròng, xông lại ôm lấy mình, không lâu sau, bả vai cũng bị ướt.

Không do dự, thân thể nàng bị kéo lên, được ôm ra ngoài “Đi! Cảnh Niên, đi với ta”.

Quần chúng thì đứng ở nơi đó mà quây quần xem, châm chọc nói: “Ta nói này Cảnh Niên, ngươi có thể ra ngoài cũng không nói với chúng ta một tiếng, Cảnh Hiên vẫn còn là con nít, nó biết ngươi không có ra ngoài còn vì ngươi lo lắng, chẳng lẽ ngươi vì nó mà so đo, muốn oán giận chúng ta bạc đãi ngươi?”.

“Đúng đó tiểu thư, Cảnh Hiên là đệ đệ người, người cũng biết tâm địa nó không xấu, chỉ hơi tinh nghịch chút thôi”.

Người đang nói chuyện là dì Triệu và nhũ mẫu của Lâm Cảnh Hiên. Thân thể phu nhân sức khỏe kém, việc lớn nhỏ trong phủ cơ bản đều do nàng xử lý, mắt như dao của nữ nhân đâm tới, làm tim nàng cũng run lên một cái.

Nàng cũng không muốn trêu chọc người không nên chọc, liền nói: “Đúng vậy, Cảnh Sanh, ta không sao, ta chỉ muốn ở một mình mà đợi thôi, sợ rằng ngươi sẽ không tìm được ta, vì vậy ta mới ở lại đây.”

Tiếng nói nhỏ lại làm Cảnh Sanh càng khóc dữ dội hơn, đau lòng nhìn nàng.

Có thể là do làm mẹ cách đây không lâu, nàng luôn cảm thấy Cảnh Sanh tràn ngập tình mẫu tử, không ngừng khuyên nàng, “Thật đó, Cảnh Sanh! Nếu không tin, ta hôm qua còn tắm rửa, tất cả những thứ này đều do ta chạm khắc, còn mang đi bán, còn có, còn cái này, là xương gà tối hôm qua ta ăn thừa, trước đó mấy ngày còn dùng món tiền đầu tiên ăn một bữa tiệc, ta rất tốt, thật đấy! Ta chỉ là, chỉ là…”

Chỉ là nhìn bọn họ thấy rất phiền, nhưng nàng không thể nói ra, bởi vì cái ôm chặt của Cảnh Sanh khiến nàng khó thở.

“Không sao đâu, Cảnh Niên, đừng sợ, ta sẽ chăm sóc ngươi, đừng sợ, ta sẽ chăm sóc ngươi cả đời…”

Nghe những lời của Cảnh Sanh, không hiểu sao nước mắt nàng cũng trào ra, cũng cảm thấy tủi thân.

Nàng dùng sức ôm Cảnh Sanh lại một cách khó khăn, giống như một đứa trẻ bị ủy khuất.

Thế là, nàng bắt đầu cuộc sống ăn bám nhà chồng của Cảnh Sanh.

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây

Thận trọng với người xem dưới tuổi

Ngày Bình Minh Rực Sáng

chứa chủ đề hoặc cảnh có thể không phù hợp với độc giả rất nhỏ tuổi, do đó sẽ bị chặn để bảo vệ họ.

Bạn đã trên 18 tuổi chưa?